Không gian chìm vào yên tĩnh, bác sĩ Omega nhìn ba người với ba tâm tư riêng trước mặt, đưa tay lên miệng ho khan: "Khi bị đánh dấu, Omega sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha khác, như vậy cậu bé có thể tiếp xúc với mọi người mà không bị kích ứng.
Hơn nữa, ở đây vừa vặn có một Alpha đủ khả năng làm điều này, chi bằng..."
"Không được!" Ba Sữa phản ứng rất kịch liệt.
"Đánh dấu là chuyện lớn, không thể quyết định qua loa như vậy, Sữa Chua mới bao nhiêu tuổi chứ, cứ cho như bây giờ nó yêu thích thằng bé này đi, nhưng tương lai còn dài, biết đâu sau này nó lại thích người khác? Lúc đấy phải làm sao?"
"Anh hiểu nhầm ý tôi rồi, phương án chúng tôi đưa ra là đánh dấu tạm thời.
Liên kết này chỉ giữ được trong khoảng thời gian ngắn, khi hết hiệu lực Omega sẽ không phụ thuộc vào Alpha từng đánh dấu mình nữa, hoàn toàn khác xa với đánh dấu hoàn toàn mà anh đang nghĩ tới."
Đánh dấu tạm thời có quy trình ngắn, Alpha chỉ cần truyền vào tuyến thể Omega một lượng tin tức tố vừa đủ là có thể hoàn thành.
Theo thời gian, khi lượng tin tức tố của Alpha tồn tại trong cơ thể Omega phai nhạt dần thì đánh dấu tạm thời cũng sẽ hết hiệu lực.
Tuy nhiên, nếu một Alpha đánh dấu tạm thời một Omega quá ba lần, Omega sẽ "nghiện" tin tức tố của đối phương, không thể tìm bạn đời nào khác nữa.
Dường như ba Sữa cũng biết điều này, ông kiên quyết xua tay: "Cũng là một giải pháp, nhưng không thể dùng lâu dài được, vẫn nên nghĩ cái khác đi thôi."
Bác sĩ Omega: "Trước mắt chỉ có cách này là tốt nhất, dùng thuốc dù có tác dụng lâu dài nhưng sẽ gây tổn hại sức khỏe cậu bé.
Tôi chỉ khuyên tới vậy, anh chị cứ từ từ suy nghĩ."
Ba Sữa còn định nói gì đó nhưng lại bị mẹ Sữa cản lại, bà tiến lên phía trước một bước: "Cảm ơn bác sĩ.
Vợ chồng tôi cần chút thời gian bàn bạc, khi nào đưa ra quyết định sẽ lập tức gọi anh."
"Được rồi." Bác sĩ mỉm cười, sau đó như là đã đoán được trước kết quả bàn bạc của hai vợ chồng, ông nói thêm: "Hai người nên nhanh chút, cơ thể cậu bé yếu, nếu tiến hành đánh dấu tạm thời thì cần tiêm chút thuốc kích thích để kì phát tình đến sớm."
Bóng bác sĩ nhanh chóng khuất sau khúc ngoặt của hành lang bệnh viện.
Mẹ Sữa nhìn Đá đang cầm cơm hộp cạnh đó, trong lòng mâu thuẫn kịch liệt.
Đá đối xử với Sữa Chua rất tốt, cũng thương cậu thật lòng, điều này ai có mắt đều nhìn ra được.
Sữa Chua cũng rất thích Đá.
Chỉ là, trên cương vị một người mẹ, bà vẫn thấy lo lắng không thôi.
Đá quá hoàn hảo, người mến mộ anh nhiều vô số kể, trong số đó chắc chắn không thiếu người tài giỏi xinh đẹp, dựa theo tính cách con trai bà, liệu có vì thế mà chịu nhiều tủi thân hay không?
Mẹ Sữa lặng lẽ thở dài, bà nhìn về phía Đá: "Phiền cháu vào cho nó ăn giúp cô nhé! Cô chú cần ra ngoài nói chuyện một chút."
Đá lễ phép đáp lời rồi mở cửa vào phòng bệnh.
Sữa Chua đang ngồi khoanh chân trên giường, trong lòng ôm một cái gối, chẳng biết cậu nghĩ gì mà mặt mày ngây ngốc hết cả.
Khi thấy người ở cửa, cậu lập tức nhìn anh, nở nụ cười tươi rói khiến tim ai đó mềm nhũn.
Đá ngồi xuống chiếc ghế bên giường, anh đặt hộp cơm trên đùi rồi mở ra, mùi hương hấp dẫn của thức ăn lập tức lan tỏa cả gian phòng.
Bụng Sữa Chua kêu vang, cậu bối rối đưa tay ôm bụng, cố gắng che nó khỏi tầm mắt của Đá.
Đá nín cười, anh nói: "Ăn cơm thôi."
Sau đó không chờ Sữa Chua đồng ý đã xúc một thìa tới bên miệng của cậu.
Dường như đã quen với động tác của anh, hoặc có thể do quá đói nên Sữa Chua không nghĩ ngợi nhiều, lập tức há miệng ngậm lấy.
Cơm trắng vừa ấm vừa dẻo, thịt kho tàu được nêm vừa phải, vừa vào miệng đã như tan ra.
Sữa Chua ăn ngon tới nỗi đôi mắt cũng nheo lại thành một đường chỉ.
Đá xem cậu ăn cũng thấy vui vẻ, anh đưa tay vuốt ve khóe mắt cậu, động tác rất đỗi dịu dàng.
Em ấy tốt đẹp như vậy...!sao kẻ đó lại có thể làm ra những việc đáng ghê tởm ấy.
"Anh ăn cơm chưa?"
Đá giật mình hồi thần, nhận ra Sữa Chua đang hỏi mình thì đáp lời: "Em ăn xong rồi anh đi ăn."
Động tác nhai cơm của Sữa Chua chậm đi, cậu có chút áy náy.
Chậm rãi nghĩ lại, mấy ngày nay Đá ở bên cạnh mình rất nhiều, ngang với thời gian ba mẹ ở bên cậu.
Anh mang rất nhiều đồ ăn đến, còn kể chuyện cho cậu nghe.
Sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh dường như là vô tận, trừ đôi lúc có nổi hứng có trêu ghẹo cậu.
Sữa Chua cảm thấy dường như mình đã thích anh thêm một chút.
Lại thêm thìa cơm nữa được đưa tới bên miệng cậu, lần này Sữa Chua không ăn mà đẩy ngược lại: "Thìa này anh ăn."
Đá bắt cậu há miệng: "Đừng nghịch, ăn nốt đi."
Chẳng hiểu Sữa Chua nghĩ gì mà lại dở chứng, cậu nằng nặc: "Anh ăn đi, anh ăn rồi em ăn tiếp."
"Em chắc chưa?" Đá nhướng mày.
Sữa Chua quả quyết gật đầu.
Thìa cơm đổi hướng, toàn bộ rơi vào miệng Đá, khi rời khỏi, Sữa Chua thấy đầu lưỡi anh đảo một vòng trên mặt thìa.
Hình ảnh có độ kích thích thị giác rất mạnh.
Thanh máu Sữa Chua lập tức tụt về không.