Nửa đêm, Sữa Chua giật mình tỉnh giấc.
Ánh trăng len qua khe hở của rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt đầy hoảng sợ của cậu, mồ hôi ướt trán, ánh mắt đầy mông lung.
Sau vài giây hít thở, cậu vội vàng quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Anh vẫn ở đây.
Sữa Chua lặng người ngắm Đá, hô hấp dần bình ổn trở lại, nhịp tim vốn dồn dập cũng lắng xuống.
Động tĩnh cậu gây ra không nhỏ, Đá cựa mình tỉnh dậy, anh khàn giọng hỏi: "Sao vậy bé cưng?"
Sữa Chua nằm xuống, mặt đối mặt với anh, cậu nói: "Không sao đâu ạ."
Đá đưa tay chạm lên trán cậu, đụng phải một mảnh ướt át, anh hỏi: "Gặp ác mộng sao?"
Sữa Chua trầm mặc một lúc mới thừa nhận: "Vâng ạ."
Thấy Đá nhíu mày, cậu nhẹ giọng bổ sung: "Không phải chuyện gì to tát, em quen rồi, thật đấy."
Nghe vậy, Đá nhíu mày càng sâu, anh tiếp tục hỏi: "Quen rồi? Trước đây em hay bị tỉnh lại giữa đêm thế này sao?"
"Em..." Sữa Chua cắn môi, cậu không muốn làm anh lo lắng chút nào.
"Mau nói thật cho anh biết." Đá nghiêm giọng.
"Em...!em hay mơ thấy anh, sau đó tỉnh dậy thì không thấy anh nữa, nên em rất sợ."
Đá nghe mà chua xót, anh nhích lại gần hôn lên môi cậu: "Sau này, mỗi ngày em tỉnh dậy đều sẽ thấy anh bên cạnh.
Anh sẽ không bao giờ biến mất nữa."
Sữa Chua bật cười: "Sao có thể chứ!" Chắc chắn sẽ có lúc hai người bận việc riêng, không thể ngày nào cũng ở bên nhau được.
"Anh thề."
Sữa Chua ngừng cười, cậu nhìn vào đôi mắt anh, hoàn toàn không thấy chút trêu đùa nào.
Anh nói được làm được.
Sữa Chua chớp mắt, nói: "Anh à, anh đánh dấu em đi."
Một lúc lâu sau, Đá mới chậm chạp hỏi lại: "Em vừa nói gì cơ?"
Sữa Chua thở gấp, lặp lại: "Đánh dấu em đi."
Tin tức tố bị cậu cố ý thả ra, trong nháy mắt không gian tràn ngập mùi hương ngòn ngọt của sữa.
Phòng tối đen, Đá chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn biểu tình của cậu.
Gương mặt ửng hồng, đuôi mắt ướt át câu người, bờ môi đỏ mọng.
Thực sự rất thiếu làm.
Đá thở dài, mò lấy bàn tay nho nhỏ của cậu, hôn vào lòng bàn tay.
Sữa Chua có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực đầy kiềm chế của anh, người cậu cũng dần nóng lên, hai chân không tự chủ được mà cọ xát.
"Không được."
Hai chữ như dội lên người Sữa Chua một chậu nước lạnh, cậu cứng người, lắp bắp: "Tại, tại sao?"
Anh không muốn đánh dấu em sao? Anh không muốn em sao?
Đá biết cậu lại bắt đầu tự suy diễn linh tinh, anh thở dài, dịch sang ôm lấy cậu, bàn tay lành lạnh vuốt ve tuyến thể phía sau cậu khiến Sữa Chua khẽ run rẩy.
"Em chưa tiến vào kỳ phát tình, bây giờ không phải lúc thích hợp để đánh dấu."
Bàn tay anh dời từ tuyến thể xuống vòng eo thon trơn nhẵn của cậu, nhẹ nhàng nắm lấy.
Sữa Chua nhạy cảm cuộn người lại, ánh mắt bắt đầu mông lung.
"Anh muốn chờ khi em phát tình, sau đó..."
Đá ghé vào tai cậu, thì thầm: "...!ăn sạch em, xương cũng không chừa."
Sữa Chua bị anh trêu chọc tới nỗi cả người khô nóng, chỗ khó nói bên dưới đã sớm ướt át.
Cậu khó chịu vặn người, lại không cẩn thận đụng phải một thứ cưng cứng.
Tai Sữa Chua đỏ như có thể nhỏ ra máu, cậu ngoan ngoãn nằm yên không cựa quậy nữa.
Đá nằm ngửa ra, trong đầu chỉ còn một chữ to đùng.
NHỊN!
Cũng chẳng được bao lâu, Sữa Chua lại nức nở dán lại gần Đá: "Em...!em khó chịu."
Nhịn kiểu gì!?
Đá xoay người đè cậu lại, hôn xuống.
Cậu thích sữa chua thì anh chiều.
Ban đầu cậu còn rất đói khát mà đòi ăn, nhưng Đá chỉ mới đút một chút đã khóc lóc nói không muốn ăn nữa.
Nhưng sữa chua còn nhiều, rất nhiều là đằng khác, đương nhiên Đá sẽ không để cậu lãng phí, mặc người dưới thân giãy dụa, ép cậu ăn hết.
Đêm đó Sữa Chua được đút tới no bụng, thậm chí còn hơi trướng, cậu uất ức rơm rớm nước mắt thiếp đi lần nữa.
Đá lau đi "sữa chua" còn sót lại trên người cậu, sau khi đảm bảo người trong lòng đã khá sạch sẽ, anh mới ôm người ngủ tiếp.
????????????
Sáng hôm sau.
Sữa Chua tỉnh lại, vừa mở mắt thì thấy một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Đường nét trên khuôn mặt anh sắc nét, đôi lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại.
Sữa Chua không nhịn được mà lại gần, đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn nhẹ.
Ai ngờ vừa cử động, đau đớn ở thân dưới bất ngờ đánh úp cậu.
"A!"
Đá tỉnh dậy ngay lập tức, anh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của bé con trong lồng ngực, lo lắng hỏi: "Sao thế?"
Sữa Chua ôm eo, trán rịn ra chút mồ hôi, hai má nổi lên rặng mây hồng, ấp úng không biết đáp sao cho phải.
Đá đã tỉnh ngủ hẳn, biết rõ cậu khó chịu ở đâu, đau lòng thò tay xuống dưới, nói: "Đau lắm sao?"
Sữa Chua ngăn bàn tay hư hỏng của anh lại, vội vàng nói: "Không, không có gì đâu.
Em vẫn ổn."
Đá hôn cậu một cái, nói: "Đừng có mạnh miệng.
Anh tự biết đêm qua mình dùng sức nhiều thế nào.
Đá ngồi dậy, cào mái tóc có chút rối của mình: "Anh đi mua thuốc.
À, còn phải mua đồ ăn sáng cho em nữa."
Sữa Chua níu lấy chăn chỗ anh, lắc đầu: "Không cần.
Em không ăn đâu..."
Đá cúi người xuống, nở nụ cười không có chút ý tốt nào: "Sao? Không đói hả? Đêm qua ăn sữa chua no rồi?"
Sự việc hôm qua trong nháy mắt tràn về trong đầu Sữa Chua, cậu trùm chăn kín đầu, phản bác: "Không phải!!"
Đá bật cười, anh vỗ vỗ bọc chăn nhỏ bên cạnh, nói: "Đợi anh chút."
Gần như ngay lập tức, Sữa Chua thò đầu ra, nhỏ giọng thương lượng: "Anh...!anh không đi được không ạ?"
Đêm qua Đá đánh dấu tạm thời với cậu, cho nên Sữa Chua chẳng muốn rời anh dù chỉ nửa bước.
Cậu nhích nhích lại gần Đá, đụng vào lưng anh, hàng mi dài chớp động, cậu hỏi: "Hay là anh đưa em theo cũng được."
Nhìn đôi mắt đen láy mãi mãi vẫn trong trẻo như vậy, tim gan Đá đều mềm nhũn, anh xoa đầu cậu, đồng ý: "Được thôi."
Sữa Chua vất vả rời giường, với sự giúp đỡ của Đá, cuối cùng cậu cũng mặc xong quần áo và sẵn sàng ra ngoài.
Hai người đến hiệu thuốc trước rồi ghé qua một quán cháo, mua hai phần cháo quẩy.
Tới tận lúc ăn xong, Sữa Chua mới hoảng hốt nhận ra rằng đã chín rưỡi rồi! Công ty cậu bắt đầu công việc lúc tám giờ!
Trong lúc Đá rửa bát, Sữa Chua gọi điện tới công ty, nói với trợ lí cậu có việc nên xin nghỉ một ngày, nhờ hắn sắp xếp công việc hộ.
Lúc cậu gọi xong thì Đá cũng vừa hoàn thành việc rửa bát, Sữa Chua nhìn bộ dạng nhàn nhã của anh, không nhịn được hỏi: "Anh sang đây thế việc của công ty thì ai làm?"
Đá nói: "Hai anh họ của anh làm."
Sữa Chua nhớ lại, hình như sau khi bác của Đá và ba Đá lui về sau, đa số cổ phần được chia đều về cho hai anh họ của Đá và Đá.
Tuy nhiên biểu hiện của Đá xuất sắc nhất nên cổ phần nhỉnh hơn hai anh họ một chút, cũng vì lẽ đó mà hiện tại anh là giám đốc của công ty.
Đá lau khô tay, ôm Sữa Chua lên đặt trên đùi mình, anh vừa hôn cậu vừa hỏi: "Thế bao giờ em dọn sang đây?"
Sữa Chua yên lặng một chút, sau đó đỏ mặt nói: "Hôm nay dọn luôn cũng được."
Cậu thực sự không nỡ xa anh tí nào.
Đá vui vẻ cọ vào cổ cậu, sau đó nhớ ra một vấn đề: "Ba mẹ em thì sao? Có cần tới gặp họ trước không?"
"Em không ở cùng ba mẹ, em ở nhà riêng, cứ dọn dần đi, em sẽ nói với họ sau."
Năm ngoái, khi kinh tế đã ổn định, Sữa Chua mua một căn hộ nhỏ gần công ty để ở riêng.
Cậu không muốn ba mẹ Sữa hàng ngày nhìn bộ dáng sống dở chết dở của cậu mà đau lòng.
Đá hơi ngạc nhiên một chút vì cậu có nhà riêng, nhưng sau đó cũng lờ mờ đoán được lí do cậu làm vậy.
Anh xốc Sữa Chua dậy, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn.
"Đi thôi, giúp em chuyển nhà."