Kim Quang Dao bị buộc bất đắc dĩ, đành phải thuật lại chuyện lúc ấy tranh chấp với Nhiếp Minh Quyết, sau đó bị hiểu lầm đá xuống Kim Lân Đài, nhưng vẫn che giấu những lời khó nghe đó.
Kim Lăng là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Nhiếp tông chủ là kẻ xấu! Tiểu thúc thúc là để cho ông ta bắt nạt hay sao! Con phải đá lại cho tiểu thúc thúc!"
"Sự tình đã qua lâu rồi, không cần so đo..." Kim Quang Dao hối hận mình bị Kim Tử Hiên "vừa đe dọa vừa dụ dỗ" mà nói ra.
"Huống hồ chỉ là Nhiếp tông chủ hiểu lầm nên mới xúc động..."
"Người của Kim gia là có thể cho người khác tùy ý ức hiếp sao?" Kim Tử Hiên thân là đại kiêu ngạo của Kim gia, càng không thể cho phép người khác ức hiếp Kim Quang Dao: "A Dao là tiên đốc, càng không thể như thế được! Ta làm huynh trưởng mà tới bây giờ mới biết việc này, thật là hổ thẹn! Việc này huynh trưởng sẽ ra mặt cho A Dao!"
Kim Quang Dao lại không muốn gây phiền phức nữa, giao du với Nhiếp Minh Quyết, hắn quá mệt mỏi rồi.
Tuy Kim Tử Hiên và Kim Lăng dưới sự nỗ lực khuyên bảo của Kim Quang Dao cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không tìm Thanh Hà Nhiếp thị gây phiền toái, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có khúc mắc.
Kim Quang Dao theo Kim Lăng cùng vợ chồng Kim Tử Hiên về Kim Lân Đài.
Sắc trời dần tối, dùng bữa với người nhà xong liền chuẩn bị về Vân Thâm Bất Tri Xứ, sai Tô Thiệp sắp xếp ít đồ đạc mang theo, mình thì tranh thủ còn sớm vào điện Phương Phỉ xử lý vài công văn.
"Ầm!! Đùng!!"
Kim Quang Dao hoảng sợ, tay cầm bút run rẩy một chút, vẽ ra trên giấy một nét mực.
Lúc này hắn mới chú ý tới bên ngoài đổ mưa to tầm tã, tiếng sấm vang lên ầm ầm.
Kim Quang Dao nhìn sắc trời ngoài cửa sổ không biết khi nào đã tối sầm, nắm chặt bút lông, nghĩ thầm chỉ có thể chờ muộn một chút mới về Vân Thâm Bất Tri Xứ thôi, e là Lam Hi Thần phải lo lắng cho hắn rồi.
"Tông chủ." Tiếng của Tô Thiệp từ ngoài phòng vang lên: "Trạch Vu Quân tới chơi."
Kim Quang Dao "Vụt" một cái đứng bật dậy, nhìn về phía cửa phòng, kiềm chế nỗi lòng đang kinh hoàng, bước nhanh ra mở cửa.
Ngoài cửa, hai nam tử mặc y phục màu trắng đều ướt tận ống quần, nhưng Lam Hi Thần so với Tô Thiệp chật vật hơn nhiều, tóc cũng ướt đẫm khoác trên vai, hiển nhiên là trên đường tới Kim Lân Đài thì gặp mưa lại không che ô.
Mưa quá lớn, hành lang cũng bị hắt ướt, Kim Quang Dao lập tức đưa hai người vào nhà, nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
"Nhị ca sao chạy đến đây? Đệ..."
Lam Hi Thần lắc đầu: "A Dao, ta xử lý công văn xong rồi, đến Kim Lân Đài nghỉ phép."
Kim Quang Dao nhìn Lam Hi Thần hơi khép đôi mắt, chứng tỏ y không nói thật.
Hắn biết Lam Hi Thần lo lắng cho mình, âm thầm thở dài một hơi, xoay người đến tủ lấy khăn khô giúp Lam Hi Thần lau nước mưa trên mặt: "Nhị ca đi thay quần áo đi đã."
Lại quay sang nói với Tô Thiệp: "Mẫn Thiện vất vả, giày cũng ướt hết rồi, thay ra đi, để ta đi pha cốc trà."
Tô Thiệp thấy Lam Hi Thần nhìn mình chằm chằm liền thấp thỏm bất an, cười trả lời Kim Quang Dao: "Không phiền tông chủ, Mẫn Thiện còn có chút việc gấp chưa xử lý, không ở lại lâu, chờ mưa ngớt rồi về."
Tô Thiệp nhanh chóng rời đi, tưởng như Lam Hi Thần là một con sói hoang uy phong đang tràn ngập địch ý và phẫn nộ, chỉ sợ nếu hắn nói thêm một câu với Kim Quang Dao thôi, Lam Hi Thần sẽ xông lên cắn chết hắn sau đó ăn luôn Kim Quang Dao.
Nhưng Kim Quang Dao không quá hiểu địch ý của Lam Hi Thần đối với Tô Thiệp, chờ Tô Thiệp đi rồi mới xoay người nhìn vào ánh mắt Lam Hi Thần, liền biết Lam Hi Thần đang ghen.
Kim Quang Dao cười đi qua, vươn cao tay sờ lên đầu Lam Hi Thầu, giọng nói mang theo chút làm nũng mà chính mình cũng không phát hiện: "Nhị ca, Mẫn Thiện chỉ là trung thành với đệ thôi, nhị ca đừng để ý."
Lam Hi Thần vẫn canh cánh chuyện lúc ấy thấy Tô Thiệp ngửi quần áo của Kim Quang Dao, cho dù sau này Tô Thiệp có giải thích cho y, cũng không thể xóa đi trong đầu hình ảnh "Tô Thiệp mê luyến ngửi quần áo A Dao của mình."
Kim Quang Dao cười tủm tỉm cởi quần áo của Lam Hi Thần, cố ý cách trung y ướt đẫm vuốt ve ngực Lam Hi Thần: "Nhị ca bị mưa xối ướt hết rồi, thay quần áo đi."
Lam Hi Thần bắt lấy cái tay đang lộn xộn của Kim Quang Dao, chờ mong nói: "Vậy A Dao cũng cởi đi?"
Kim Quang Dao phảng phất thấy cảnh hai người kịch liệt song tu, đẩy đẩy vai Lam Hi Thần: "Nhị ca, quá độ không phải là chuyện tốt đâu."
Rõ ràng tối hôm qua bọn họ mới song tu, sao Lam Hi Thần có thể tinh lực tràn đầy như thế?
Lam Hi Thần cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi thay quần áo, sau đó ngồi vào bàn, nhận lấy chén trà nóng Kim Quang Dao mới vừa pha xong đưa cho, đang giơ lên chén trà nhấm nháp, chợt ngửi thấy mùi rượu, vội giương mắt nhìn về phía Kim Quang Dao.
Kim Quang Dao không biết lấy từ đâu ra một vò rượu gạo, đun nóng lên sau đó rót một ly uống ngon lành.
"Gần đây trong người hay sợ lạnh, bèn uống một ít rượu." Kim Quang Dao chớp chớp mắt với Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần hiểu dược lý, đương nhiên biết uống một lượng rượu thích hợp vẫn có lợi cho thân thể, chưa bao giờ phản đối Kim Quang Dao uống rượu.
Kim Quang Dao cũng không phải người ham rượu, uống vừa đủ sẽ ngừng lại.
Lam Hi Thần không dị nghị lời Kim Quang Dao nữa, gật gật đầu tiếp tục nhấm nháp trà Kim Quang Dao pha cho mình.
Kim Quang Dao vừa xem công văn vừa uống rượu, thấy trên giấy viết ba chữ "miếu Quan Âm", ngây ra một lúc.
Sắp đến ngày giỗ của Mạnh Thơ rồi.
Ngày giỗ mọi năm hắn đều một mình mang theo đồ cúng, giả dạng thành người thường đến miếu Quan Âm tế bái Mạnh Thơ.
Nhưng năm nay có lẽ sẽ khác, hắn muốn dẫn Lam Hi Thần đến, cho mẫu thân xem đạo lữ sẽ cùng con trai bà bên nhau cả đời, mà không phải một thân một mình đi thăm mẫu thân.
"A Dao, con phải nắm chặt sơi dây này, như vậy mới có thể không lạc mất phương hướng." Mạnh Thơ nhìn con diều trên bầu trời, trong mắt tràn ngập khát khao: "Giống như cánh diều bay thật cao, không bao giờ phải cúi xuống nhìn mặt đất."
Nụ cười dịu dàng cùng bóng dáng yếu ớt lại quật cường của Mạnh Thơ hiện lên trong óc, Kim Quang Dao chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, liền cầm bầu rượu lên uống mấy ngụm áp xuống bi thương trong lòng.
Không biết hồi ức bao nhiêu, đột nhiên một bàn tay thon dài hơi lạnh cầm lấy cổ tay Kim Quang Dao, ngăn cản hắn tiếp tục uống rượu.
Kim Quang Dao nhìn người nọ, phát hiện đầu mình hơi choáng váng, suy nghĩ có chút hỗn loạn, phản ứng cũng trì độn.
Hắn nuốt xuống mùi rượu từ cổ họng trào lên, chậm rãi nói: "Nhị ca, hình như đệ uống nhiều quá..."
Lam Hi Thần nhìn khóe mắt Kim Quang Dao vì say mà nhiễm màu ửng đỏ, rút bầu rượu trong tay hắn ra, đang định mở miệng, đột nhiên một trận gió lạnh từ cửa sổ thổi vào trực tiếp dập tắt đèn dầu, tiếp theo ánh chớp xuyên qua giấy cửa sổ chiếu sáng trong phòng, cùng với đó, một tiếng sấm ầm vang lên.
Kim Quang Dao sợ tới mức rụt cổ lại, giương mắt thấy Lam Hi Thần đang nửa quỳ bên cạnh nhìn hắn, bỗng hoảng hốt cảm thấy mình quay về miếu Quan Âm năm đó, trong dông tố đan xen ân đoạn nghĩa tuyệt với Lam Hi Thần.
"Nhị ca, nhị ca..." Trải qua chuyện miếu Quan Âm, Kim Quang Dao ít nhiều có chút ám ảnh với dông tố, không tự giác nhích gần lại Lam Hi Thần, thanh âm mang theo vội vàng và bất lực: "Nhị ca..."
Lam Hi Thần duỗi tay ôm lấy vai Kim Quang Dao, Kim Quang Dao cũng bởi vì uống say mà đầu óc đã có chút mơ hồ, bắt lấy góc áo Lam Hi Thần như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
"Trạch Vu Quân, nhị ca, ta thật sự không phải cố ý...!Ta cũng có tim có phổi.
Phụ thân xưa nay chưa từng để ta vào mắt, lợi dụng ta làm hết chuyện xấu xong liền muốn diệt trừ ta, chỉ dành cho ta bốn chữ 'Đừng nhắc tới nữa'...!Còn A Tố, chẳng lẽ ta chưa từng yêu muội ấy sao? Nhưng khi lòng ta đang tràn đầy vui mừng sắp thành thân với muội ấy, Tần phu nhân lai chạy tới cầu xin ta, nói cho ta sự thật, cảm giác của ta khi đó..."
Thân thể Lam Hi Thần hơi cứng đờ, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Kim Quang Dao tiếp tục lải nhải nói liên miên: "Ta không có đường lui...!Đối với đại ca cũng vậy.
Hắn có ơn tri ngộ với ta, ta cảm tạ đại ca từ đáy lòng, nhưng...!Nhưng trong mắt hắn cuối cùng vẫn không dung được ta.
Ta tìm được đường sống trong chỗ chết dưới Bá Hạ bao nhiêu lần? Bị đá xuống Kim Lân Đài mắng là 'con của kỹ nữ', có ai nhìn thấy ta đau khổ? Nhị ca...!Ta sai rồi!"
Ngón tay Lam Hi Thần ôm lấy bả vai Kim Quang Dao siết chặt vài phần, cúi đầu hôn lên mí mắt Kim Quang Dao, Kim Quang Dao nhắm mắt, nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, đọng trên vạt áo bào kim tinh tuyết lãng loang ra.
Lam Hi Thần chờ đôi mắt quen với bóng tối, bế Kim Quang Dao lên đi tới giường.
Kim Quang Dao nằm trên giường, nhận thấy có bóng đen phủ xuống, giờ cánh tay che khuất gương mặt đang khóc của mình, Lam Hi Thần duỗi tay cầm tay Kim Quang Dao ra, Kim Quang Dao cảm thấy quẫn bách liền múa may lung tung, không ngờ túm phải đuôi mạt ngạch của Lam Hi Thần, kéo xuống.
Hai mắt Lam Hi Thần tối sầm lại, bắt lấy đôi tay Kim Quang Dao dùng mạt ngạch trói chặt lên đỉnh đầu, cúi người hôn xuống.
Sấm sét từng đợt, Kim Quang Dao uống rượu xong nhiệt độ cơ thể cũng cao lên không ít, lại vì sợ hãi căng thẳng mà không tự giác kẹp chặt, Lam Hi Thần thở hổn hển, cuối cùng trong tiếng sấm ầm vang kết thúc, Kim Quang Dao nức nở một tiếng liền chui vào chăn mơ mơ màng màng ngủ mất.
Ngày hôm sau Kim Quang Dao tỉnh dậy, thấy một bên giường vô cùng hỗn độn, Lam Hi Thần không thấy bóng dáng đâu.
Kim Quang Dao mặc quần áo xuống giường, liền nghe tiếng Tô Thiệp vang lên ngoài phòng: "Tông chủ, Trạch Vu Quân sớm đã sai người chuẩn bị nước ấm, ngài tắm gội trước đã."
Kim Quang Dao ừ một tiếng, vòng ra sau bình phong, quả nhiên thấy thùng gỗ đổ đầy nước còn đang bốc hơi, thò tay thử, độ ấm vừa vặn.
Chờ Kim Quang Dao tắm rửa thay quần áo xong ngồi trước án uống hết một cốc nước ấm, Lam Hi Thần mới trở về điện Phương Phỉ, trong tay còn bưng một hộp đồ ăn, rõ ràng là đi lấy bữa sáng.
Lam Hi Thần ngồi xuống cùng Kim Quang Dao ăn sáng, giám sát Kim Quang Dao uống hết một chén chè hạt sen, lại ăn thêm một cái bánh bao cùng vài món ăn kèm, chờ đến khi hắn chắc bụng mới cầm một cái bánh bao gạch cua Kim Quang Dao ăn thừa bỏ vào miệng mình.
Hai người chuẩn bị ra hoa viên dạo một vòng, Lam Hi Thần sửa sang lại quần áo cho Kim Quang Dao, lơ đãng hỏi một câu: "A Dao, 'A Tố' tối hôm qua đệ nói, là ai vậy?"
Kim Quang Dao trong lòng lộp bộp một chút, nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ: "Nhị ca, huynh đang nói gì vậy?"
"A Dao trước kia vốn thích A Tố tới mức muốn thành thân, nhị ca lại chưa từng nghe A Dao nhắc tới." Giọng Lam Hi Thần tràn ngập ghen tuông: "Nếu không phải cô ấy là muội muội của A Dao, có phải A Dao sẽ..."
Kim Quang Dao thật muốn đập đầu mình một cái! Sao hắn lại không nhớ tối hôm qua rốt cuộc mình đã nói với Lam Hi Thần cái gì? Vươn tay kéo đầu Lam Hi Thần xuống, hôn lên trán y: "Nhị ca, tình yêu đầu đời của đệ chính là nhị ca, nhưng nhị ca giống như ánh trăng vậy, đệ chỉ có thể dõi theo, ôm tâm tư ái mộ không dám niệm tưởng.
A Tố hiện giờ cũng đã gả cho người khác rồi, nhị ca không cần phải để ý."
Lam Hi Thần chịu không nổi nhất là Kim Quang Dao túm quần áo cào cào ngực mình, bắt lấy ngón tay Kim Quang Dao kéo tới bên miệng hôn một cái: "A Dao không cần hái trăng, ánh trăng sớm đã chạy tới chỗ đệ rồi."
Kim Quang Dao ánh mắt né tránh, vội vã rút tay ra: "Nhị ca, không phải chúng ta muốn đi dạo hoa viên à?" Hắn có chút hoảng hốt tối hôm qua nói ra mấy lời không nên nói, sợ Lam Hi Thần tiếp tục hỏi.
Hai người dạo bước trong hoa viên, đêm qua mưa to, sáng nay không khí vô cùng trong lành thanh mát, hoa cỏ cây cối được rửa sạch không nhiễm một hạt bụi.
Một con bướm lướt qua bụi hoa, lượn quanh Kim Quang Dao và Lam Hi Thần mấy vòng, cuối cùng bay về nơi xa.
Kim Quang Dao nhìn con bướm mỹ lệ kia bay tới bụi hoa phía trước, bỗng nghe thấy tiếng sàn sạt rất nhỏ, một con linh khuyển lông màu xám trắng đột nhiên nhảy từ trong bụi hoa ra, chân trước nhào tới con bướm...
"Tiên Tử! Chờ ta với!" Một âm thanh non nớt xông vào tai Kim Quang Dao và Lam Hi Thần, Kim Lăng mặc áo bào kim tinh tuyết lãng, tay cầm một cái vợt chụp tới con bướm!
Sau đó một người một chó biến khéo thành vụng, Kim Lăng lảo đảo một cái, chụp cái vợt lên đầu Tiên Tử, Tiên Tử "Ẳng!" một tiếng ngã xuống, con bướm thảnh thơi bay đi trước mắt ba người một chó.
Kim Lăng ấm ức phủi phủi vạt áo bị bẩn, đang muốn mắng Tiên Tử thì trông thấy Kim Quang Dao và Lam Hi Thần đứng cách đó không xa cười tủm tỉm nhìn mình.
"Tiểu thúc thúc!" Kim Lăng reo lên, nhào tới chỗ Kim Quang Dao.
"Được rồi được rồi, A Lăng, gỡ cái vợt trên đầu Tiên Tử ra đi đã." Kim Quang Dao kéo Kim Lăng đi lấy vợt bắt bướm, Lam Hi Thần cũng vừa bước ra nửa bước chân, chợt nghe thấy có người ở cổng vòm hoa viên gọi to: "Tam ca! Hi Thần ca!"
"Nhiếp Hoài Tang! Chạy cái gì mà chạy! Còn thể thống gì nữa!"
Kim Quang Dao và Lam Hi Thần quay sang, liền thấy Nhiếp Minh Quyết cùng Nhiếp Hoài Tang đi tới chỗ họ.
Kim Lăng vừa thấy Nhiếp Minh Quyết liền đen mặt, giơ hai tay ra với Lam Hi Thần, chớp chớp mắt đáng yêu: "Thẩm thẩm, con muốn ôm một cái."
Lam Hi Thần ngây ra, nhưng vẫn làm theo lời Kim Lăng, dùng lực cánh tay kinh người của mình một tay bế Kim Lăng lên.
Kim Lăng một tay ôm cổ Lam Hi Thần, một tay cầm vợt bắt bướm.
"Đại ca." Kim Quang Dao và Lam Hi Thần đồng thanh gọi.
Nhiếp Minh Quyết gật gật đầu, Nhiếp Hoài Tang cũng chào hai người lần nữa.
"Tam ca, huynh phải giúp đệ!" Nhiếp Hoài Tang bỗng nhiên khóc lóc ôm lấy Kim Quang Dao, Kim Quang Dao vỗ vỗ bả vai hắn: "Sao vậy Hoài Tang? Có chuyện gì từ từ nói."
"Hi Thần ca, đại ca phát hiện mấy quyển sách đó của đệ, muốn đốt hết chúng nó!"
Lam Hi Thần khó hiểu: "Sách gì?"
"Chính là...!cái loại sách...!hôm đó đệ tặng Hi Thần ca ấy."
Không khí tức khắc lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Nhiếp Hoài Tang chớp chớp mắt nhìn Kim Quang Dao lại nhìn Lam Hi Thần, cuối cùng trầm mặc bị Lam Hi Thần ho khan một tiếng phá vỡ: "Loại chuyện này, ta và A Dao thật sự không thể làm chủ cho Hoài Tang rồi."
Nhiếp Minh Quyết bĩu môi: "Hoài Tang suốt ngày lông ba lông bông, nhị đệ tam đệ nghĩ giúp xem, làm sao giải quyết nó đây?"
"Hừ!"
Nhiếp Minh Quyết nhướng mày, nhìn về phía Kim Lăng trong lòng Lam Hi Thần vừa phát ra tiếng hừ lạnh: "Thằng bé này là con của Kim Tử Hiên à?" Nói xong liền đến gần Kim Lăng, muốn nhìn kỹ cậu một chút.
Kim Lăng nghĩ đến người trước mắt này chính là kẻ đá tiểu thúc thúc xuống Kim Lân Đài, trong lòng bùng lên lửa giận liền đi lên, ngay lúc Nhiếp Minh Quyết cúi đầu xuống lập tức vung mạnh cây vợt chụp lên đầu gã: "Nhiếp xấu xa! Tiểu thúc thúc là người của Kim gia chúng ta! Kim gia không phải để cho ông ức hiếp! Kim gia không chào đón ông!"
Tất cả mọi người, trừ Kim Lăng, đều trợn mắt há hốc mồm..