Trương Chi cũng nhìn theo hướng chỉ tay của người phụ nữ.
Sau khi rời mắt khỏi người phụ nữ, lúc này thần trí mới quay trở lại, vội vàng lắc đầu nói:
- Không không không, không thể làm phiền đại tẩu được.
Trên người bọn ta còn có việc, e là không thể ở lại được
Vừa từ chối, lòng Trương Chi vừa tiếc nuối.
Đúng là người phụ nữ này đẹp thật, nhưng so với việc mà trưởng làng đã giao cho hắn, hắn đành gạt người phụ nữ qua 1 bên, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh.
Nghe thấy bị gọi là “đại tẩu”, người phụ kia tức giận quát khiến Trương Chi giật bắn mình:
- Đại Tẩu? Ai là đại tẩu của ngươi.
Trông ta già như vậy sao.
Nói không chừng chúng ta còn bằng tuổi nhau đấy.
Ngươi nhìn xem, đám nhóc đằng sau ngươi đứa nào đứa nấy nhem nhuốc hết cả, bụng đói meo mốc.
Ngươi không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho bọn chúng chứ.
Người phụ nữ nhìn đám nhóc nhỏ nhất, trong đó có Thiên Sinh, hạ giọng, nhỏ nhẹ nói:
- Nhà ta có bánh bao, cá hấp, thịt gà luộc, ngoài ra còn có kẹo hồ lô, kẹo lúa mạch.
Hoa quả thì có dưa hấu, cam, xoài,...!Các con có muốn ăn không nào?
Vừa nói, người phụ nữ vừa cười nụ cười hiền dịu nhìn đám trẻ.
Còn đám trẻ con thì nước dãi, nước miếng chảy ròng ròng.
Đã lâu rồi bọn hắn chưa được ăn no chứ đừng nói là những món sơn hào hải vị như vậy.
Đi 1 quãng đường dài, dù không đói thì cũng sẽ khát, làm sao mà thoát khỏi sự cám dỗ này được.
Đám nhóc nhìn Trương Chi, ánh mắt cầu xin:
- Trương Chi huynh, bụng bọn ta đói lắm rồi, có thể ở lại đây ăn 1 bữa được không.
Ta hứa với huynh sau khi ăn xong sẽ lập tức lên đường, trên đường đi tuyệt đối sẽ nghe lời huynh, tuyệt đối sẽ không gây chuyện.
Trương chi lúc này có chút lưỡng lự.
Thấy vậy, người phụ nữ liền nhanh nhảu nói:
- Đúng đúng đúng đúng, đi đâu làm gì thì trước hết cũng phải no cái bụng trước đã.
Nào nào, mau theo ta vào nhà.
Vừa nói, người phụ nữ vừa quắp 2 con gà và mấy mớ rau vào nách, 2 tay dắt 2 đứa nhỏ đi về hướng Doãn phủ.
Trương Chi chưa kịp nghĩ xong thì 3 người kia đã đi gần tới cửa Doãn phủ, nên hắn cũng chỉ biết bước theo.
Về phía Thiên Sinh, hồi còn ở thế giới cũ, hắn xem phim có nhiều tình tiết như thế này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải ngoài thực tế, nên cũng không biết phải xử lý sao.
Chỉ đành đi theo Trương Chi.
Người canh cửa Doãn phủ thấy người phụ nữ, thì nhanh chóng mở cửa, niềm nở nói:
- Tứ phu nhân đã về, mời tứ phu nhân.
Liếc nhìn đám trẻ đằng sau, người canh cửa vẫn cười, nhưng trong ánh mắt lộ tia hàn quang.
Bước vào trong Doãn phủ, lập tức người phụ nữ được gọi là Tứ phú nhân kia sai người đưa bọn trẻ đi tắm, đồng thời sai người chuẩn bị 1 bữa ăn thịnh soạn.
Thiên Sinh đầu tiên còn nghi hoặc, nhưng đến khi tắm sạch sẽ bằng nước nóng, trước mặt bày đầy ắp 1 bàn thức ăn, sự nghi hoặc trong đầu hắn cũng dần tan biến.
Hắn nghĩ, nếu có ý đồ xấu với bọn hắn, thì chỉ cần bắt nhốt lại là xong, không cần phải chăm sóc chu đáo tới như vậy.
Nhiều ngày không được ăn no, cộng thêm việc phải di chuyển trong 1 khoảng thời gian dài, khiến bọn trẻ tiều tuỵ đi rất nhiều.
Hôm nay được ăn uống bung lụa, khiến đứa nào đứa nấy cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Dù là khi ở nhà với cha mẹ, chúng cũng chưa từng được đối xử tốt như lúc này.
Ăn uống no nê xong, vị tứ phu nhân kia lại sắp xếp cho bọn hắn chỗ ngủ.
Trước khi ngủ còn sai người đem nước nóng để bọn hắn ngâm chân.
1 tháng trời phải đi bộ, phải ngủ ngoài trời, bọn hắn giờ mới được thấy cảm giác ấm áp, an toàn khi ngủ trong nhà.
Có lẽ vì đã rất mệt mỏi, nên đặt lưng cái là bọn chúng ngủ được ngay, ngủ say như chết, gà gáy không biết, chó sủa không hay.
Cùng lúc đó, trong 1 căn phòng khác, người phụ nữ được gọi là Tứ phu nhân kia đang lõa thể, ngồi trên người tên phủ chủ.
Vừa lặp đi lặp lại những hành động, vừa thở hổn hển, thì thầm vào tai tên phủ chủ.
- Đại nhân, thiếp đã làm theo chỉ thị của ngài, giờ ngài định thưởng cho thiếp cái gì nào.
Tên phủ chủ vẻ mặt tận hưởng, 2 tay đặt ở vòng eo thon thả của nàng ta.
Giọng đứt hơi, nói:
- Chỉ cần … phi vụ lần này … thành công.
Vị trí … đại phu nhân … sẽ là của nàng …
Nói xong, hắn túm tóc, ghì Tứ phu nhân xuống, tiếp tục hành động lặp đi lặp lại đó.
Sáng hôm sau, khi tất cả đám trẻ đã thức dậy, Trương Chi muốn đi cảm tạ Tứ phu nhân rồi sau đó tiếp tục lên đường.
Hắn được người hầu chỉ cho vị trí phòng của Tứ phu nhân.
Đứng trước cửa phòng, Trương Chi đang loay hoay không biết có nên gõ cửa hay không thì cánh cửa đã chợt mở ra.
Tứ phu nhân nhìn thấy Trương Chi, cũng đã đoán được ý định của hắn.
Trên người nàng ta lúc này ngoài bộ đồ ngủ mỏng tang, thì có khoác thêm 1 tấm lụa.
Mặc dù đã qua 2 lớp áo, nhưng Trương Chi vẫn nhìn thấy rõ mồn một ngọn núi đôi nhấp nhô của nàng.
Hắn cúi mặt xuống thì đập vào mắt lại là cặp đùi trắng nõn cùng đường cong vòng 3 mềm mại.
Trương Chi mặt đỏ tía tai, vội quay người đi.
Thấy cá đã cắn câu, Tứ phu nhân chỉ cười khẩy 1 cái, rồi nhẹ nhàng nói:
- Ấy chết, là ta sơ ý, để ta đi thay bộ y phục khác rồi ra gặp huynh.
Nói rồi nàng đóng cửa đi vào trong, để Trương Chi đứng đó mà tim đập thình thịch, bủn rủn tay chân.
Ở cái độ tuổi phơi phới, sung sức như hắn, nhìn thấy mỹ nhân mà không động lòng mới là lạ.
Quả nhiên, trong tình huống này, mỹ nhân kế vẫn là kế sách hoàn hảo nhất.
Chỉ 1 lát sau, Tứ phu nhân đi ra với bộ trang phục nghiêm chỉnh, nàng muốn cùng Trương Chi đi gặp bọn trẻ rồi nói chuyện sau.
Bước đi bên cạnh Tứ phu nhân, những hình ảnh ban nãy cứ hiện lên trong đầu Trương Chi.
Khao khát có được nữ nhân này trong đầu hắn càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn mơ tưởng 1 ngày sẽ được ôm nữ nhân này trong lòng.
Đám trẻ nhìn thấy Tứ phu nhân từ xa đang đi đến, mặt mày vui vẻ hớn hở chào:
- Chào buổi sáng, Tứ phu nhân.
Thấy đám trẻ, Tứ phu nhân cũng niềm nở, hỏi:
- Hôm qua các con có ngủ ngon không?
Đám trẻ đồng thanh hô “Có” khiến nàng ta vui vẻ, hỏi tiếp:
- Các con có muốn ở lại đây với ta không? Hàng ngày đều sẽ được ăn ngon.
Ta sẽ dẫn các con đi chơi, mua đồ chơi cho các con nữa.
Các con có thích không ?
Không khí bỗng rơi vào im lặng.
Trương Chi, Thiên Sinh cũng rất bất ngờ về đề nghị này.
Sống 2 kiếp, nhưng hắn vẫn không đoán được người phụ nữ trước mặt này có ý định gì.
Thấy có vẻ không ổn, Tứ phu nhân quay qua Trương Chi, e thẹn nói:
- Chả dấu gì huynh, phu quân ta bệnh nặng, mất sớm.
Mặc dù gọi là Tứ phu nhân nhưng từ ngày được gả vào phủ vẫn chưa …
Nàng hơi ngập ngừng, rồi nói tiếp:
- Ta chỉ có 1 thân 1 mình.
Nhìn thấy lũ trẻ đáng yêu như vậy, ta rất muốn nhận chúng làm con nuôi.
Nếu … nếu chàng cũng có thể ở lại.
Ta … ta …
Nói tới đây, nàng ta không nói tiếp nữa, để mặc cho suy nghĩ của Trương Chi muốn bay cao bay xa tới đâu thì tới.
Nếu bảo là không muốn thì chắc chắn là nói dối.
Nhưng nếu ở lại thì nhiệm vụ trưởng làng giao cho phải làm sao.
Lòng Trương Chi rồi bời, hắn không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.
Thấy Trương Chi đang đắn đo suy nghĩ đúng như dự định, Tứ phu nhân liền nói:
- Huynh đừng trả lời vội.
Chi bằng thế này.
Huynh cùng đám trẻ hãy ở lại đây thêm mấy ngày.
Vừa là để mọi người có thời gian suy nghĩ.
Vừa để ta có thể chăm sóc và chơi cùng lũ trẻ nhiều hơn.
Huynh thấy thế nào ?
- “Ý kiến này quả nhiên không tệ.
Vừa kéo dài được thời gian ở bên nàng.
Vừa để ta có thêm thời gian suy nghĩ”.
Trương Chi thầm nghĩ trong đầu.
Vậy là hắn liền gật đầu đồng ý, ở lại đây thêm mấy ngày.