Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Đôi môi ẩm ướt của cô dính vào người anh, răng cô nhẹ nhàng gặm gặm khiến Quân Mặc Hàn suýt chút cũng nhịn không được. Thân thể của anh căng chặt, phảng phất có một loại huyết thú ẩn núp đang cuộn trào, đáy mắt anh hiện lên ám quang yếu ớt, cánh tay đang ôm Phong Tố Cẩn cũng không tự chủ mà xiết chặt.
Cổ họng của anh hơi chuyển động nhưng Quân Mặc Hàn là người có tính tự chủ rất mạnh, chỉ một lát sau ám sắc ở đáy mắt anh đã rút đi, anh bất đắc dĩ thở dài.
Cũng không biết cô mơ thấy cái gì mà lại gặm anh như thế.
Quân Mặc Hàn muốn tạm thời đẩy Phong Tố Cẩn ra khỏi ngực mình nhưng cho dù là trong lúc ngủ mơ thì Phong Tố Cẩn cũng không nguyện ý rời đi "món ăn ngon" này.
Sáng sớm Phong Tố Cẩn ăn rất ít, lại phải chịu kinh hãi, ngoài một thân đầy mồ hôi thì buổi trưa cô cũng không ăn gì mà đã đi ngủ.
Thật ra thì cô rất đói. Trong mơ, cô mơ tới thức ăn ngon, cũng mơ thấy mình đang gặm đùi gà. Cô rất rất rất đói, nhưng mà rõ ràng đã sắp ăn được, vì sao đùi gà lại càng ngày càng xa cô?
"Đừng, muốn, đói..."
Lúc Quân Mặc Hàn đẩy Phong Tố Cẩn ra, tựa hồ nghe thấy thanh âm nói mớ của cô.
Quân Mặc Hàn đứng dậy ngồi xuống, sờ lên đầu Phong Tố Cẩn, có chút nóng. Anh hiểu rõ cô bị dọa cho kinh sợ nên lúc này đã có chút phát sốt, cho dù là đi ngủ thì ý thức vẫn rất mơ hồ.
Mi tâm anh nhăn lại, biết rõ lúc này phải cho Phong Tố Cẩn uống chút thuốc cảm.
Advertisement / Quảng cáo
Nghĩ đến cô nói đói, Quân Mặc Hàn đứng dậy đi tới phòng bếp, tự mình nấu chút cháo cho cô rồi mới lấy thuốc cảm mà Khâu Văn Tranh đưa, lấy ra một viên thuốc hạ nhiệt, dùng đũa nghiền nát thả vào trong cháo, khuấy lên để thuốc tan ra.
Tiếp đó Quân Mặc Hàn trở lại phòng ngủ.
Anh ngồi bên giường một lúc, thần sắc khẽ động, trong lòng thở dài, cuối cùng cũng không nỡ đánh thức cô.
Anh uống một ngụm cháo, dùng miệng đút cho Phong Tố Cẩn.
Cháo mà Quân Mặc Hàn nấu có hương vị rất tốt, hơn nữa đối với Phong Tố Cẩn mà nói thì đây chính là hương vị mà cô vô cùng thích.
Từ sau lần đầu tiên Quân Mặc Hàn nấu cháo cho cô uống xong, cô liền nhớ kỹ cái mùi vị này. Cho nên khi Quân Mặc Hàn hôn lên môi cô, miệng đối miệng đút cho Phong Tố Cẩn, cô mơ hồ uống được vị cháo quen thuộc mà mình thích, tự nhiên tham luyến, không tự chủ được mà mút lấy đầu lưỡi Quân Mặc Hàn. Tham luyến mỗi một vị cháo, không muốn thả "nó" rời đi.
Nhiệt độ vừa hạ xuống ở đáy lòng Quân Mặc Hàn lập tức lại bị Phong Tố Cẩn vô ý trêu chọc lên. Huyết dịch cũng bắt đầu dũng động, đáy mắt anh lóe lên vài vòng xoáy quang mang.
Cuối cùng anh bị cô làm cho có chút mất lý trí, Quân Mặc Hàn cũng không còn đẩy ra nữa mà tiếp tục hôn Phong Tố Cẩn, chiếm đoạt lấy khí tức thơm ngát trong miệng cô.
Phong Tố Cẩn vô thức nỉ non.
"A..."
Cô phát ra thanh âm động lòng người khiến Quân Mặc Hàn như bị lửa thiêu đốt, muốn nổ tung.
Advertisement / Quảng cáo
Anh lập tức ngồi dậy, hô hấp có chút hỗn loạn. Anh nhìn Phong Tố Cẩn, thở dài nói.
"Thật đúng là muốn mạng!"
Anh tiếp tục uống một ngụm cháo đút cho cô ăn.
Chờ sau khi đút hết cháo cho Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn nói nhỏ bên tai cô.
"A Cẩn, chờ em khỏe, anh muốn lấy lại tất cả lợi tức ngày hôm nay."
Mặc dù biết có lẽ Phong Tố Cẩn không nghe thấy nhưng Quân Mặc Hàn vẫn muốn nói. Anh nói, cũng đại biểu cho việc cô đồng ý.
Toàn bộ bá khí trong xương cốt của Quân Mặc Hàn đều thể hiện rõ ràng.
Sau khi nhiệt độ của Phong Tố Cẩn hạ xuống, Quân Mặc Hàn cũng yên tâm, chỉ là lần này không biết cô bị thế nào, phát sốt cứ lặp đi lặp lại, đến tận đêm khuya cũng không tỉnh.
Quân Mặc Hàn gọi cô, cô cũng không tỉnh.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥