Một nhà 9 người rốt cuộc tụ tập lại ngồi xung quanh cái bàn lớn.
Không khí dường như bị rút đi, không gian tĩnh lặng đến có thể nghe được tiếng hít thở, ánh đèn đột nhiên nhấp nháy, làm độ sáng vơi đi, để lại cảm giác quỷ dị lạ thường.
Lúc này chủ toạ, Hàn phu nhân 'tiện chân' dưới bàn đạp một cái lên chân Hàn Hi Thiển, khiến hắn hít một ngụm khí lạnh.
"Bây giờ, ai có thắc mắc điều gì có thể lần lượt hỏi."
Dứt lời, một mảnh im lặng.
Dao Dao cảm thấy không xong rồi, cái không khí này còn đáng sợ hơn là cuộc họp khẩn cấp của Phỉ Thù Sát.
Nhìn mọi người ai nấy đều một bộ nghiêm trọng gương mặt, trong lòng nàng âm thầm buông một câu xin lỗi, đều do nàng gây ra.
Hàn Thiên Thiên bồng Tiểu Y nhẹ nhàng dỗ dành, bé con rất ngoan không nháo, mà còn ngoan ngoãn ngồi trong lòng Hàn Thiên Thiên đưa ánh mắt to tròn đen láy nhìn mọi người.
Lực chú ý đa số đều dồn ở Tiểu Y, Hàn Tuyết Di rốt cuộc thay mặt toàn thể giơ tay.
"Cho hỏi, rốt cuộc đứa bé này là?..."
Hàn Hi Thiển nghe con gái nhỏ của mình thắc mắc, liền đưa ánh mắt nhìn qua Hàn Thiên Thiên.
Tiếp nhận câu hỏi, Hàn Thiên Thiên bình tĩnh cùng mọi người thấp giọng trả lời: "Là con của tỷ và Dao Dao."
Mọi người gần như là nín thở kìm nén cái gì, có chút không hiểu rõ làm sao có thể, thế là một đạo ánh mắt đổ về Dao Dao như muốn hỏi tội.
Hàn Hi Thiển nhìn ra liền hắng giọng hấp dẫn lực chú ý, thay mặt Dao Dao giải thích:
"Khi xưa ta từng nghiên cứu một loại virus cấp xx, virus này chỉ có số hiếm nữ nhân có được, hoặc do di truyền.
Virus này sẽ khiến phái nữ có thêm một Gen, được gọi là Gen Z, họ có thể khiến người cùng giới thụ thai nhờ máu của họ.
Ngoài ra, trong khi nghiên cứu cho thấy thể lực và chỉ số IQ của họ cao hơn chỉ số của người bình thường rất nhiều lần."
Không biết Hàn Hi Thiển lấy từ đâu ra cái máy chiếu và màn hình lớn, hắn đeo lên cặp mắt kính cận dùng bút dài chỉ điểm những điều cơ bản và dễ hiểu nhất, trình bày một mô hình nghiên cứu nhỏ, tận tâm giải thích.
Dương Tuyết Nhan bên cạnh chăm chú lắng nghe, không ngừng gật đầu như đã hiểu.
Hàn Hi Thiển: "Đã hiểu rõ?" Cuối cùng hắn tắt đi màn hình, cất đi đạo cụ trở về chỗ ngồi của mình.
Mọi người đều đồng nhất gật gù.
Đổng Kỷ Yên lén lút thúc tay gọi Đổng Chu Cát bên cạnh: "Ca, ta thấy ngươi rất hay đi cùng Hàn nhị tiểu thư, đây là hai người..."
Đổng Chu Cát chăm chú lắng nghe muội muội của mình thì thầm, thì bất giác nhìn qua...!Một nhóm người cũng đang châu đầu ghé tai nghe lén hai nàng.
Đổng Chu Cát: "Mọi người đây là...?"
Minh Sầm liếc nhìn nàng không chút khách khí nói: "Không nghe thấy ba nuôi nói gì sao, có câu hỏi thì lần lượt hỏi, làm cái gì mà chụm lại nói nhỏ, là đang nói xấu người khác sao."
Đổng Chu Cát trầm mặc không đáp lại.
Đổng Kỷ Yên ngượng ngùng kéo kéo tay áo Tần Minh Sầm: "Là do em nhiều chuyện."
Tần Minh Sầm: "Vậy em hỏi cậu ta cái gì, nói đi."
Đổng Kỷ Yên: "K-không tốt lắm đâu..." chưa nói hết câu nàng đã nhận được rất nhiều ánh mắt của mọi người, bất giác nuốt ngược chữ xuống bụng, đổi lại: "Em hỏi, quan hệ của ca ca và Hàn nhị tiểu thư là thế nào..." càng nói giọng nàng càng nhỏ lại, cô nương như nàng hảo ngượng ngùng a, sao có thể tuỳ tiện hỏi như vậy được chứ.
Dương Tuyết Nhan vừa nghe liền nhanh chóng quay sang con gái nhỏ của mình.
Ánh mắt nàng như muốn nói 'cái gì? Học tỷ tỷ ngươi cũng yêu đương?'
Nhận biết ánh mắt mẫu hậu đang chằm chằm nhìn mình, nàng cười trừ: "Con với Chu Cát chỉ là—"
"Chờ đã, trước khi trả lời thì thử cái này một chút đi, ba mẹ mới phát minh, 'tiện thể' mang đến đây."
Dương Tuyết Nhan gương mặt có phần đáng sợ cùng nụ cười nham hiểm từ đâu lấy ra một cái máy nhỏ cầm tay.
"Hảo xảo, vừa phát minh ra máy phát hiện nói dối, Tiểu Di đến thử nghiệm một chút."
Lời Hàn Tuyết Di vừa rồi định nói ra cũng tan thành mây khói, nhìn mẫu thân cứ như vậy đeo lên tay nàng cái máy nhỏ xíu như chiếc đồng hồ đeo tay.
Nàng tin tưởng phụ thân và mẫu thân một khi phát minh ra cái gì đều là tuyệt đỉnh công nghệ, tìm không ra lỗi.
Hàn Hi Thiển nhìn lão bà không chút nương tay đeo lên cho con gái máy phát hiện nói dối, hắn giật mình hô: "Em tuyệt tình đến vậy sao, dù gì cũng là nữ nhi của chúng ta..."
Tuyệt tình đến vậy sao? Hàn Tuyết Di thầm nuốt một ngụm nước bọt.
"Đây là quà gặp mặt." Dương Tuyết Nhan buông một câu nhẹ tênh.
Nàng ra hiệu cho Tuyết Di có thể trả lời câu hỏi.
Hàn Tuyết Di nghĩ, một cái máy nhỏ như vậy thì có thể làm được gì, nàng cược cái máy này ba mẹ chỉ để thử nàng!
"Con...!con và Chu Cát, chỉ là b— Áaaaa!"
Mọi người không dám nhìn nữa.
Đổng Chu Cát vừa thấy liền hốt hoảng nắm lấy cái máy kéo ra.
Sốt ruột hỏi han Hàn Tuyết Di: "Em không sao chứ? Em ổn không? Đau nơi nào?!"
Hiện tại không cần Hàn Tuyết Di trả lời câu hỏi nữa, mọi người cũng đã hiểu mối quan hệ này là gì.
Đổng Chu Cát cảm nhận được cái máy nhỏ trong tay tuông ra một dòng điện không nhỏ.
Cái máy này...!thật lợi hại.
Hàn Tuyết Di biết bản thân không nên xem thường hai vị đại nhân kia rồi, nàng thật hối hận, mặc dù dòng điện không chết người nhưng thật sự khiến nàng giật mình a, hù chết nàng.
Hàn Tuyết Di uỷ khuất dựa vào lòng Đổng Chu Cát: "Hức, ta, ta chừa rồi, ta không nói dối nữa, ta nhận, ta và Chu Cát đang yêu đương, các người đều lớn lại đi ức hiếp một tiểu cô nương như ta a hu hu hu."
Hàn Hi Thiển lúc này nhìn con gái cưng uỷ khuất liền đau lòng: "Xin lỗi con gái, đều do ta.
Chuyện thêm chế độ phóng điện khi phát hiện nói dối là ý kiến của ta, aizzz, ta nên sớm ngăn cản mẹ con là được rồi..."
Dương Tuyết Nhan liếc mắt một cái: "Ta đã nói trước, đây là máy phát hiện nói dối, cố giấu diếm làm gì? Chuyện yêu đương cũng học tỷ tỷ ngươi nói dối chúng ta? Hừ!" Nàng thật có phúc khi sinh ra hai cái nữ nhi này.
Nhìn mẫu thân sinh khí Hàn Tuyết Di lại không dám nói cái gì thêm, ngược lại nhìn thấy ba mẹ không phải có ý phản đối chuyện yêu đương của nàng, lòng nàng nặng nề bấy lâu rốt cuộc thả lỏng.
Hàn Thiên Thiên trước giờ im lặng đột nhiên mở miệng: "Không đúng, không phải muội giống tỷ đều ái nữ nhân sao? Không lẽ Chu Cát..."
Hàn Thiên Thiên vừa hỏi liền khiến hai đại nhân một trận kinh ngạc.
Dương Tuyết Nhan không rõ vì sao dựa vào lòng Hàn Hi Thiển, gương mặt như sinh không còn gì luyến tiếc: "Không phải một mà là cả hai a...."
Đổng Kỷ Yên từ trong kinh ngạc vừa rồi đi ra, nghe Hàn tổng thắc mắc ngay lặp tức thay mặt ca ca nàng nói rõ: "Mọi người đang hiểu lầm.
Ca ca là nữ nhân!"
Mọi người: ...?....
Dao Dao và Minh Sầm là người hiểu rõ, cũng không quá mơ hồ như mọi người.
Có điều bị Đổng Kỷ Yên nói cho có chút hồ đồ, nữ nhân nhưng gọi là ca ca? Có chút mâu thuẫn nha tiểu thỏ ngốc.
Mọi người đưa ánh mắt mơ màng nhìn nàng, ngẫm lại mới biết bản thân vô tình nói sai rồi, nàng lập tức sửa miệng: "Không đúng, là, là, Chu Cát tỷ tỷ là nữ nhân, thật xấu hổ ta từ nhỏ gọi ca ca đã quen miệng."
Hàn Tuyết Di một bên lầm bầm: "Đúng vậy, giống nam nhân như vậy làm gì.
Khiến ta hiểu nhầm tính hướng bản thân có phải hay không thay đổi rồi, nghĩ thôi cũng đã thấy sợ hãi."
Đổng Chu Cát nghe được nhỏ giọng đáp lại: "Tôi còn nhớ câu nói kia của em đó: 'Nếu ngươi là nữ nhân thì hay biết mấy, ta sẽ cùng ngươi nói chuyện yêu đương.' Ha ha!"
Hàn Tuyết Di hừ lạnh một tiếng, đưa tay nhéo vào hong của Đổng Chu Cát: "Ai mà ngờ ngươi thật sự là nữ nhân đâu! Thật giỏi che giấu, hại ta một hồi tiếc nuối người như ngươi không là nữ nhân thật uổng phí!"
Đổng Chu Cát hưởng thụ Hàn Tuyết Di giở tính tình trẻ con, nàng quay sang mọi người nở một nụ cười chói mắt hiếm có: "Mọi người trò chuyện vui vẻ, chúng ta có việc riêng xin cáo từ trước." Nói xong nàng dứt khoát ôm Hàn Tuyết Di đi ra ngoài.
Mọi người: .........
Hàn Hi Thiển: "Chúng ta quay trở lại.
Hiện tại còn ai có câu hỏi nào không? Nếu không chúng ta—"
Hàn Thiên Thiên: "Chờ một chút, ba à, ba nhìn con gái nuôi của ba đi."
Hàn Hi Thiển kỳ lạ nhìn sang Tần Minh Sầm...
Tần Minh Sầm *nói nhỏ: "Kỷ Yên à, một lát nữa cùng chị đi chơi đi, chị biết có một quán ăn rất ngon.
Nên nhanh chóng thoát khỏi cái động bàn ti này đi, đều là yêu tinh ngàn năm, chúng ta đấu không lại đâu!"
Hàn Hi Thiển: "Khụ!"
Tần Minh Sầm: "!? Á á á!? Sao ba nuôi lại nghe lén tụi con nói chuyện! Hù chết tiểu tâm can này rồi." Nàng vừa nói vừa trấn an trái tim phập phòng của mình, len lén nhìn qua Hàn Thiên Thiên đang nở nụ cười cực kỳ...!có thâm ý.
Hàn Hi Thiển vờ như suy nghĩ cái gì đó, thì lại đánh chủ ý đến Hàn Thiên Thiên: "À, Thiên Thiên hình như có vấn đề hỏi con kìa."
Tần Minh Sầm cứng nhắc nở nụ cười nhìn Hàn Thiên Thiên...!này này này, tình chị em nhiều năm như vậy nói tan là tan vậy sao?! Nàng nhanh chống móc điện thoại cấp Hàn Thiên Thiên âm thầm gửi một cái tin.
Minh Sầm: [ Nhân sinh gian nan có một số việc xin đừng vạch trần, cảm ơn.
]
"Ting!"
Âm thanh tin nhắn được chuyển đi, nhưng Hàn Thiên Thiên một chút cũng không để ý, gương mặt trong trẻo bình tĩnh hỏi một câu: "Minh Sầm, cậu cũng nên cho mọi người biết, cậu và Kỷ Yên là thân phận gì đi?"
Dao Dao bên cạnh bất giác nhếch môi, quả không hổ là lão bà của nàng.
Tần Minh Sầm khóc không ra nước mắt, nhận thấy hai vị đại nhân đang cầm trên tay máy chích điện (máy phát hiện nói dối) mỉm cười nhìn nàng đầy âu yếm, Minh Sầm hoảng hốt mang vẻ mặt đáng thương thành khẩn nói: "Con khai, con khai, đừng đưa cái máy chết tiệt đó qua a.
Tụi con chỉ mới bắt đầu nói chuyện yêu đương gần đây...!mọi người hãy tha thứ cho cái tình yêu mới chớm nở này đi, chúng ta cũng đã không còn chuyện gì để giấu diếm, xin cáo từ trước!" Dứt lời Tần Minh Sầm như một ngọn gió kéo Đổng Kỷ Yên biến mất.
Còn lại một nhà 5 người.
Dương Tuyết Nhan: "Còn câu hỏi nào không? Nếu không mẹ thấy đói rồi, để ba con xuống bếp nấu nướng một chút đi."
Dương Tuyết Nhan nhàm chán chóng càm liếc nhìn xung quanh, cứ nghĩ vậy là mọi việc coi như xong rồi.
Nhưng không.
Hàn Thiên Thiên vẫn duy trì nụ cười thản nhiên: "Ba mẹ không định nói sự thật cho con biết sao?"
Dao Dao: ???
Hàn Hi Thiển: O_o !???
Dương Tuyết Nhan: !!?????
Hàn Hi Thiển cùng Dương Tuyết Nhan có chút hốt hoảng nhìn đứa con gái lớn của mình.
Thầm nghĩ rốt cuộc là con gái lớn đang muốn biết chuyện gì? Hai người cũng không có cái gì giấu diếm, chỉ riêng duy nhất một chuyện...!nhưng chuyện nay không thể cứ như vậy bị phơi bày dễ dàng được! Làm sao con gái lớn có thể biết được chứ!
Hàn Hi Thiển lần đầu tiên nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Th–Thiên Thiên, con làm sao vậy? Ba mẹ làm gì có chuyện giấu con chứ?" Hàn Hi Thiển nói dối thực sự rất tệ, ánh mắt hắn cứ đảo chớp liên tục như vậy kẻ ngốc cũng biết hắn đang nói dối.
Dương Tuyết Nhan có chút bối rối: "Ngươi có phải hiểu lầm chúng ta cái gì hay không, a?"
Hàn Thiên Thiên mang ánh mắt đầy ôn nhu, trong đó chứa biết bao là tình thương của mẹ, nàng cười thật xinh đẹp, nhìn trong lòng tiểu bảo bối của mình, cưng chiều xoa đầu Tiểu Y, nhẹ giọng nói: "Ba mẹ tại sao có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện của con và Dao Dao, thậm chí là của mọi người? Ba mẹ thừa biết con còn có một cái tên khác đầy kiêu ngạo, ba mẹ chẳng qua lừa gạt được Hàn Thiên Thiên, nhưng không lừa gạt được Dạ Tinh!" Nói đến câu cuối, nàng đặc biệt nhìn về phía Dao Dao vẫn luôn im lặng không mở lời.
Biểu tình của Dao Dao, mỗi một cái biến hoá dù nhỏ thế nào nàng cũng thu hết vào đáy mắt.
Dao Dao tuy rằng kìm chế biểu tình của bản thân rất tốt, nhưng nàng biết rõ, đây là Thiên Thiên đang ám chỉ nàng.
Trong lòng Dao Dao một trận sóng trào mãnh liệt, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng lão bà đại nhân.
Hàn Hi Thiển giật mình nhìn qua Dương Tuyết Nhan trao đổi ánh mắt, cả hai ảo não đồng thời thở dài một hơi.
Hàn Hi Thiển: "Được rồi, con muốn hỏi gì thì hỏi đi, chúng ta sẽ trả lời thật lòng.
Con lớn rồi, ba mẹ cũng không muốn giấu con chuyện gì."
Hàn Thiên Thiên thả lỏng người, dựa cơ thể vào ghế: "Ba à, ba có phải là ba không? Hay ba cũng là 'mẹ' của con?"
Dao Dao: ????
Dương Tuyết Nhan: .......
Hàn Hi Thiển chợt bật cười một cái: "Ha ha ha, được rồi, con hỏi như vậy thật sự rất rối đó.
Đợi ta một chút."
Nói rồi Hàn Hi Thiển mang theo vali vào phòng, Dương Tuyết Nhan nhìn thấy hành động đó của Hàn Hi Thiển thì bất giác ngại ngùng, có cần làm đến như vậy hay không a...
Thời gian trôi qua 10 phút, rốt cuộc cửa phòng mở ra.
Lâm Tâm Dao: .......
Hàn Thiên Thiên: ........
Dương Tuyết Nhan: >///.