Sủng Ái Độc Nhất Vô Nhị


Tiệc cưới của Trình Ảnh Quân và Tình Phong diễn ra tại sân vận động Thượng Hải, Từ Hối với số lượng khách mời lên đến gần 900 người.

Bao gồm các vị thương gia bên Lào, Việt Nam và Ma Cao, người thân của họ cùng với các đàn em thân tín.

Bạn bè trong giới kinh doanh của Trình Ảnh Quân, 100 bé trai và 100 bé gái phụ trách việc rải hoa hồng đỏ khắp sân vận động cùng với 200 phù dâu phù rể, trong đó có Trương Tịnh Thi và Chu Sở Tiêu.
Ngày trọng đại của đời mình, Tình Phong hồi hộp ngồi trước bàn trang điểm, mặc chiếc áo choàng ngủ bằng lụa đỏ.

Thợ trang điểm cho cô cũng là người có trình độ chuyên nghiệp được Trình Ảnh Quân mời từ Paris về Thượng Hải.

Anh muốn cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất và lộng lẫy nhất trong mắt mọi người.

Tới khi diễn ra hôn lễ, Tình Phong mới được tận mắt nhìn thấy chiếc váy cưới rực rỡ của mình trong phòng thay đồ.

Quả nhiên là váy cưới được đính 482 viên kim cương, độ sáng lấp lánh của nó giống như một vẻ đẹp vô thực.

Những viên kim cương lớn nhỏ được đính đầy từ phần ngực áo dài xuống vạt áo và trên cả khăn trùm đầu.
"Tình Phong! Chồng của cậu đúng là có mắt nhìn thật đấy! Váy cưới này lộng lẫy quá luôn!"
Tịnh Thi trầm trồ trước sự sang trọng của nó, cùng với ba nhân viên khác giúp Tình Phong mặc nó vào.

Đứng trước gương, cô không thể nhìn ra đây là mình, diện lên bộ váy đẹp tựa nữ thần, để lộ hình xăm tên anh ở trên ngực.
"Tôi...Có đẹp không?"
Cô vừa nhìn gương, vừa ấp úng hỏi.

Tịnh Thi và các nhân viên đều sáng mắt cả lên.
"Thiên Tình Phong! Hôm nay cậu là cô dâu đẹp nhất thế giới này!"
"Phải đấy phu nhân! Cô thật sự rất xinh đẹp!"
"Tôi chưa từng thấy cô dâu nào xinh đến như vậy!"

Ở bên chỗ của Trình Ảnh Quân, Chu Sở Tiêu cũng đang giúp anh chỉn chu lại quần áo và chỉnh lại nơ trên cổ.

Đang giúp anh chỉnh nơ, anh ấy đột nhiên thút thít rồi đưa tay nước mắt.

Anh đứng đó nhìn, lạnh giọng hỏi.
"Gì đây?"
Anh ấy đột nhiên khóc bù lu bù loa cả lên rồi ôm lấy bờ vai của anh, vỗ vỗ vài cái.
"Cuối cùng thì bạn tôi cũng lên xe hoa rồi.

Ôi trời ơi! Vui quá đi mất!"
Trình Ảnh Quân cười khẩy.

Không hổ danh là bạn của anh, vẫn luôn làm lố lên như vậy.

Anh đẩy Chu Sở Tiêu ra rồi lấy khăn giấy cầm lên, dùng điệu bộ giống như đang chà lên mặt kính mà lau mặt cho anh ấy.

Sở Tiêu méo cả mặt mà vẫn chịu đựng tấm lòng cao thượng này của anh, mặt mũi biến dạng.
"Còn cậu? Cũng già cả rồi, nên lấy vợ đi thôi! Tôi thấy Trương Tịnh Thi bạn của Tình Phong cũng được lắm đấy!"
"Thôi giùm tôi!"
Chu Sở Tiêu gạt tay anh ra, tự mình chỉnh đốn lại trang phục rồi liền đổi sang sắc mặt khó coi.
"Nghĩ sao tôi và bà cô đó đến với nhau vậy?"
"Ghét của nào, trời trao của nấy."
Nói xong câu ấy, Trình Ảnh Quân nhìn lại mình trong gương một lần nữa rồi rời khỏi nhà bước ra ngoài sân.

Trước cổng, Trọng Nghĩa cùng với dàn siêu xe đã đợi sẵn, chỉ cần anh lên xe thì sẽ liền xuất phát.

Chu Sở Tiêu sau khi ngẩn ra vì câu nói vừa rồi của anh, lập tức co chân lên chạy theo sau.
Các khách mời đều đã có mặt đông đủ, các em bé đã có mặt và xếp hàng dài từ ngoài cổng sân vận động vào bên trong.

Trình Ảnh Quân đã đến nơi, anh bước lên lễ đường, đứng dưới một cái cổng được cắm đầy các loại hoa tươi sặc sỡ.

Mọi người đều có thể nhìn ra, tuy anh đang mỉm cười nhưng trong lòng vô cùng vô cùng căng thẳng.

Lần đầu lấy vợ có lẽ ai cũng đều như thế, huống hồ gì anh đã qua cái lứa tuổi thiếu niên mất rồi.

Người ta nói, ở độ tuổi này của anh, từ lâu đều đã yên bề gia thất, thành gia lập nghiệp.

Nhưng đối với anh, tình yêu đến rất bất ngờ, chính là vì chúng ta không biết rõ khi nào sẽ đến, nên cứ bình tĩnh mà chờ đợi và đón nhận.
Chủ hôn của hôn lễ hôm nay là Bàng Lão đại.

Ông ấy bước lên bục ở bên cạnh lễ đường, nhìn về phía cổng rồi nói to rõ.
"Mời cô dâu bước vào lễ đường."
Tiếng nhạc tình yêu du dương vang lên, Tình Phong như một tuyệt sắc giai nhân bước vào, đặt tay mình lên tay Tịnh Thi.

Trên tay cô là bó hoa cưới có tên là hoa linh lan trắng, loài hoa có hình cái chuông nhỏ tượng trưng cho tiếng gọi của tình yêu và hạnh phúc.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tình Phong bước vào, trong lòng Trình Ảnh Quân đột nhiên dâng lên một cảm giác xúc động khó tả.

Anh thấy mình giống như được tái sinh.


Đúng vậy.

Chính là vì cô và vì tình yêu này mà tái sinh, mà thấy thế giới này có ý nghĩa hơn một chút.
Tình Phong bước đến càng lúc càng gần, khi nhìn thấy mắt anh hoe đỏ, cô cũng không kìm lòng được mà rơi nước mắt.

Tấm khăn trùm đầu khiến anh không nhìn rõ chúng, chỉ nhìn thấy cô đang mỉm cười thật tươi.

Giữa tiếng vỗ tay hân hoan chúc mừng bọn họ, trong mắt họ chỉ nhìn thấy mỗi đối phương.

Khoảng cách còn chừng 5 bước, vậy mà Trình Ảnh Quân đã nôn nóng bước thật dài đến rồi nắm lấy tay Tình Phong đi về phía lễ đường.

Hoa đỏ rải đầy lối cô đi, Tịnh Thi đứng sau lưng cô, còn Sở Tiêu thì đứng sau lưng anh.
Lúc này, Tình Phong dường như không còn thấy hồi hộp nữa, thay vào đó là những cảm xúc bồi hồi xúc động.

Cô nhìn anh, nhìn bàn tay anh từ từ vén khăn trùm đầu của cô lên.
Anh đang cười, nhưng đôi mắt đã đỏ.

Mặc dù anh không khóc, nhưng giọng nói trầm thấp ngày nào lại khàn đi đầy nghẹn ngào.
"Cô dâu của anh...!Đẹp lắm!"
Tình Phong bật cười, nụ cười hoà lẫn những hàng lệ đang rơi xuống được anh nhanh chóng lau đi.

Anh bước đến gần, chạm chóp mũi của mình lên chóp mũi của cô.

Nhìn cô gần như thế, anh vừa vuốt ve vỗ về cô vừa nói.
"Đừng khóc.

Ngày vui của chúng ta mà?"
Cô cũng chạm tay mình lên mặt anh mà mỉm cười, trêu lại anh.
"Nhìn anh đi! Nói em được sao?"
Trình Ảnh Quân nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Tình Phong, hôn ngọt ngào.

Cô cảm nhận được sự hạnh phúc đang thấm vào môi mình, đi sâu vào tim rồi lan dần ra khắp cả cơ thể.

Tình Phong ôm lấy cổ anh, tay vẫn cầm bó hoa linh lan nhỏ xinh mà hôn anh nhiều hơn một chút.


Nụ hôn nồng nàn ấy khiến cả sân vân động như vỡ oà lên vì cùng chung niềm hạnh phúc.

Tịnh Thi đứng sau lưng Tình Phong, không nhịn được mà lau nước mắt.

Cô ấy chơi thân với cô lâu như vậy, những chuyện vui buồn của cô và Trình Ảnh Quân, ít nhiều gì cũng biết.

Để có được ngày hôm nay, quang minh chính đại làm Trình phu nhân đối với Tình Phong mà nói không phải dễ dàng gì.
Tịnh Thi nấc lên một tiếng.
"Cậu phải thật hạnh phúc nhé! Tình Phong!"
Cô quay lại nhìn cô ấy, mỉm cười gật đầu.

Bàng Lão đại cũng vô cùng xúc động, nhìn họ hạnh phúc bên nhau rồi lại lên tiếng.
"Cô dâu chú rể trao nhẫn cưới."
Tịnh Thi và Sở Tiêu mang nhẫn cưới lên đứng ở song song họ rồi đưa cho đối phương.

Tình Phong và Trình Ảnh Quân cùng cầm nhẫn lên, vừa đeo cho nhau vừa mỉm cười trong nghẹn ngào.

Tiếng vỗ tay vang dậy, cô hạnh phúc nhìn anh mà nói.
"Trình Ảnh Quân.

Em yêu anh."
"Thiên Tình Phong.

Anh yêu em."
....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận