Chương 72:
Chị Hy nín cười: “Chị cũng chờ ngày mọi việc công khai, muốn nhìn vẻ mặt họ một chút.”
Cô chú ý tới ánh mắt Tiêu Dĩnh, nhìn bốn phía một chút.
“Khi Hoắc Phong Lãng chạy theo Diệp Tâm, Diệp Uyển tổn thương rất sâu sắc.
Lúc đi đến ủy ban cô ấy đã gặp được Lục Cảnh Thần, hai người họ hợp nhau nên đã đăng ký kết hôn ngay cùng ngày, nhưng Diệp Uyển tạm thời không muốn công khai chuyện này.
Hôm nay em được đưa lên chuyến bay này, cũng đủ chứng minh Diệp Uyển tin tưởng em, hi vọng em suy nghĩ kỹ một chút, xem rốt cuộc nên đứng về phía nào.”
Chị Hy ý tứ sâu xa, vỗ vỗ bả vai Tiêu Dĩnh, rồi đi xem lịch trình quay phim lần này.
Đám người Hoắc Phong Lãng đã không nể mặt Diệp Uyển, không cho cô cơ hội tái xuất, lần này ra ngoài quay chắc chắn sẽ gặp khó khăn trùng trùng, thân là trợ lý Diệp Uyển tin tưởng nhất, cô nhất định phải nắm bắt thời cơ.
Tiêu Dĩnh đứng sững ở đó thật lâu, rồi mới đi đến bên cạnh chị Hy: “Chị Hy, em biết mình nên làm như thế nào, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ủng hộ Diệp Uyển, xin chị hãy tin tưởng em.”
Chị Hy hờ hững ừ một tiếng, không nói gì, chỉ giao một tư liệu khác cho cô.
Tiêu Dĩnh vội vàng nhận lấy, hai người bận tối mắt tối mũi.
Ở chỗ ngồi riêng biệt phía trước, Diệp Uyển nép vào cánh tay Lục Cảnh Thần, cô rõ ràng hơn bất cứ ai, lúc này thời gian họ ở bên nhau ít ỏi đến mức nào: “Thật ra em có thể chăm sóc tốt bản thân.”
“Anh không nỡ xa em, huống hồ, du lịch thế này rất có ý nghĩa.” Lục Cảnh Thần nâng cằm cô lên, hôn nhẹ.
“Cảnh Thần…” Diệp Uyển dịu dàng hôn lại.
Nếm được mùi vị ngọt ngào của Diệp Uyển, Lục Cảnh Thần buông ra: “Sau khi tới sẽ có rất nhiều việc phải làm, em ngủ trước một lát đi.”
“Vì đi theo giúp em, anh đã gác lại bao nhiêu công việc?” Diệp Uyển hỏi anh.
“Anh cũng là tiện đường đi công tác… em yên tâm đi.” Anh nhẹ giọng an ủi.
Vì cô, có làm gì anh cũng can tâm tình nguyện.
Mà trên một máy bay khác, Diệp Tâm hết sức tức giận.
Cô ta không ngừng nổi cáu với tiếp viên hàng không, kéo theo sự chú ý của không ít hành khách.
“Được rồi, đừng làm khó các cô ấy nữa, sắp hạ cánh rồi, em hãy yên tĩnh một chút đi.” Hoắc Phong Lãng cố gắng kéo cô ta: “Ngộ nhỡ có người nhận ra em…”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy có người kêu lên.
“Đây không phải là Diệp Tâm sao?”
“Ai? Ngôi sao nữ hạng ba làm người thứ ba đó phải không?”
Mọi người lập tức nhìn về hướng này, còn có người giơ điện thoại lên chụp ảnh, Diệp Tâm vừa tức vừa buồn bực: “Đều tại anh, tại sao em không thể ngồi máy bay riêng chứ? Em đang mang thai, còn phải ngồi cùng những người này ở khoang thương gia.”
“…” Hoắc Phong Lãng bị cô ta trách mắng một trận, tâm trạng cũng không tốt lắm, anh ta ghi món nợ này lên đầu Diệp Uyển.
Khi đi cùng anh ta, có khi nào Diệp Uyển rêu rao như thế đâu? Xem ra cô cố ý muốn để anh ta chú ý tới cô, muốn tìm thời gian tâm sự.
Diệp Uyển và Lục Cảnh Thần đến sớm một tiếng, Chị Hy và Tiêu Dĩnh đều cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, dù làm thêm trong quá trình bay, nhưng không có ai làm phiền các cô, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi.
Ngược lại người của Bùi Uyển Linh – chị gái của Hoắc Phong Lãng phái tới sốt ruột đến đỏ mắt.
Khi thấy Diệp Uyển một thân một mình dẫn theo trợ lý và người đại diện xuất hiện, trong lòng Bùi Uyển Linh hơi hồi hộp, chẳng lẽ mánh khóe đã bị Diệp Uyển nhìn ra, cô xuất hiện sớm là có ý gì?
Trong lòng đủ loại lo nghĩ, cô ta đi về phía Diệp Uyển.
“Diệp Uyển, đã lâu không gặp.” Vóc người cô ta cao gầy, mặc một bộ váy vest kẻ caro đen trắng.
Bùi Uyển Linh từng là người mẫu quốc tế, dáng người vẫn rất thướt tha, lời nói cử chỉ đều lộ vẻ kiêu kỳ.
Thoạt nhìn, khí thế Diệp Uyển bị áp chế.