Chương 80:
Sự việc không thuận lợi như cô ta tưởng, Diệp Uyển không phải là người đơn giản như vậy.
*Trong biệt thự.
Diệp Uyển nhìn thiếp mời mà Lục Cảnh Thần đưa, mỉm cười nói: “Em lại khiến anh lo lắng nữa rồi phải không?”
“Không sao cả.
Chỉ là đẩy kế hoạch của tuần sau lên sớm hơn thôi.” Sườn mặt nghiêng của anh vô cùng quyến rũ mê người.
Đây là liên hoan phim điện ảnh do công ty con của giải trí Đại Thiên tổ chức.
Đến tham dự đều là những diễn viên điện ảnh đẳng cấp thế giới và các đạo diễn, biên kịch chuyên nghiệp nhất.
Những nghệ sĩ dưới trướng của Bùi Uyển Linh không đủ tư cách tham gia, vì vậy Diệp Uyển không cần lo lắng cuộc hôn nhân của cô và Lục Cảnh Thần sẽ bị lộ.
“Lần nào anh cũng suy nghĩ chu đáo cho em như vậy.” Cô bước lên vòng tay ôm lấy Lục Cảnh Thần, đầu cô tựa lên vai anh.
Dựa vào anh khiến Diệp Uyển cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Lục Cảnh Thần cong môi, tay khẽ nâng cằm Diệp Uyển, con ngươi sâu thẳm khẽ lướt qua khuôn mặt cô, dừng trên đôi môi cô, rồi hôn cô đó
Từng chút xâm nhập và chiếm lấy, hai người chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào.
Đến khi Diệp Uyển sắp không chịu nổi nữa, Lục Cảnh Thần mới buông cô ra, hít sâu một hơi, trong giọng nói thấy rõ sự cố gắng kiềm chế và khàn khàn: “Nếu không phải tối nay em còn có việc, anh sẽ không buông tha em dễ dàng như thế đâu.”
“Vậy thì em cảm ơn anh Lục đã giơ cao đánh khẽ …” Diệp Uyển cười ngọt ngào, buông tay ra.
Cô rất thích cách sống chung của anh, hai người gần gũi nhưng tôn trọng nhau, nâng đỡ lẫn nhau.
Đây là mối quan hệ hôn nhân lý tưởng nhất, không bên nào hoàn toàn chiếm hữu bên nào, nhưng bọn họ lại là người thân nhất của nhau trên thế giới này.
Ngoại trừ Lục Cảnh Thần, ai có thể mang đến cho cô hạnh phúc như thế này?
“Anh sẽ dặn người đưa em qua đó, buổi tối anh không tham gia.
Chuyện phía sau phải dựa vào tự bản thân em rồi.”
Nếu Lục Cảnh Thần có mặt ở đó thì anh sẽ là tiêu điểm của cả buổi tiệc, hơn nữa anh cũng muốn cho Diệp Uyển cơ hội cạnh tranh với Diệp Tâm chứ không phải hoàn toàn làm chủ hướng phát triển của sự việc.
Nếu không, chỉ cần một câu của anh, bên phía tổ đạo diễn sao dám từ chối Diệp Uyển chứ?
Nhưng thế thì không phải là cơ hội do bản thân Diệp Uyển có được, cô sẽ không cảm thấy vui.
“Được.”
Nhẹ nhàng hôn trả lại anh, trong mắt Diệp Uyển tràn ngập ý cười.
Người đàn ông này rất hiểu lòng cô, biết được cô muốn gì.
Buổi tối từng chiếc siêu xe nối đuôi nhau lái vào bãi đậu xe.
Xung quanh đều là vệ sĩ, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, Diệp Uyển chậm rãi bước vào hội trường diễn ra buổi liên hoa.
Diệp Uyển chỉ trang điểm nhạt.
Cô mặc bộ lễ phục màu xám bạc do Lục Cảnh Thần chuẩn bị.
Thân váy thiết kế tinh xảo tôn lên vóc người gợi cảm hoàn mỹ của cô, phối hợp với phụ kiện trên đầu và dây chuyền, trông cô xinh đẹp như tiên nữ bước từ đám mây xuống, vẻ mặt bình thản không hề luống cuống đón lấy ánh mắt và những lời khen thưởng của tất cả mọi người có mặt.
“Nữ minh tinh phương Đông?”
“Trông cô ấy quen lắm, chắc chắn tôi đã từng gặp rồi! Là ai nhỉ…”
Diệp Uyển xuất hiện, thu hút nhiều sự chú ý, dù sao cô cũng từng là ảnh hậu Kim Vũ, từng tham gia lễ trao giải và tuần lễ thời trang quốc tế.
Loại khí chất tự nhiên mà có ấy không phải ai cũng so được.
Nhưng cô đã rút lui nhiều năm, người mới xuất hiện hết lớp này tới lớp khác.
Lúc này khuôn mặt cô như được bao phủ một tầng màu sắc thần bí.
Lúc mọi người còn đang ồn ào suy đoán thì một giọng nói vang lên trong đám đông.
“Diệp Uyển!”
Cô theo tiếng gọi mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nasha đang khẽ chen qua đám đông đứng chắn trước mặt bọn họ, vui vẻ chạy về phía cô, ôm chầm lấy cô nói: “Tôi thật không ngờ được gặp lại cô ở đây! Chúng ta đã ba năm không gặp rồi! Cô có khỏe không?”