- Tôi hỏi lại.
Cô là ai?
Châu Khương cầm đuốc tiến về phía cậu, giơ đuốc lên để thấy rõ mặt cậu.
Từ đằng xa, cậu nghe thấy có tiếng bước chân của các cảnh vệ khác đi tuần ở gần đây, bức quá, liền tiến tới, tháo mạng che mặt ra đủ cho một mình hắn thấy.
Thấy hắn trợn tròn mắt nhìn, dường như không tin được cậu đang thật sự ở đây, mặt đối mặt với hắn, cậu nhân lúc này, liền thân mật chào hỏi hắn.
- Lâu rồi không gặp, bây giờ ngươi là Châu tướng quân rồi đúng không nhỉ?
- Sao...!ngươi lại ở đây?
- Không biết....Mà có vẻ là đám cảnh vệ kia cũng sắp tới đây rồi nhỉ.
Ngươi nên dẫn ta trốn đi chứ?
Nói tới đây, Châu Khương mới nhận ra rằng cảnh vệ sắp đi đến, hắn liền cởi chiếc áo choàng màu đen của mình choàng lên người cậu, kéo cậu đi khỏi con hẻm.
- Lo mà đeo mạng lên, đến nơi rồi ta chém ngươi sau.
- Ờ ờ ờ....
Cậu vừa đeo lại mạng vừa thở dài trả lời, cảm thấy tên tướng quân này vẫn phiền phức y như lần đầu mới gặp vậy.
Đến Châu phủ, cậu định dừng lại trước cửa thì liền bị hắn kéo chạy tiếp vào phủ, đến một căn phòng nào đó mà cậu chẳng quen chẳng biết.
Đưa cậu vào thì liền nhanh tay đóng cửa ngay vào.
Quay lại nhìn cậu, tiến tới giật lại cái áo choàng cho cậu mượn, cướp ngay luôn cả cái mạng che mặt của cậu, rồi nhìn cậu cho thật kĩ, bật cười, nói một cách mỉa mai.
- Đường đường là một con người cao quý mà lại phải đi giả gái như vậy sao? Không thấy nhục à?
- Nín!
- Ngay cả ta còn thấy nhục dùm Nhan gia các người.
- Hắn lại bắn thêm một cậu mỉa mai vào mặt cậu, ngồi bình thản rót trà cho cậu.
- Ngươi....! - Chẳng thèm nói nữa, coi như là nể hắn vì mới cứu cậu, không thèm gây chuyện nữa.
- Mà ngươi sao lại đến được đây? Không phải là vẫn đang trốn yên ổn ở Bắc Sơn sao?
- Yên ổn thế nào được.
Đột nhiên vào một ngày không nắng không mưa, nói chung là đẹp trời, có một tên tự xưng là thái tử của Viễn Sơn đến nhà ta chơi, rồi còn giới thiệu cho ta công việc quân sư nữa chứ.
Đúng là do số mệnh đưa đẩy....
Vừa nghe cậu kể chuyện đời xong, đang uống trà, một người đàn ông nghiêm túc như Châu Khương cũng phải sặc trà lên xuống, tròn mắt nhìn cậu.
- Ai da! Này! Châu Khương! Ngươi có thật là tên tướng quân cao cao tại thượng mà mọi người đồn không vậy? Có mỗi trà mà uống cũng không xong.
Trẻ con!
- Ngươi mới trẻ con!
- Lúc nghe người ta bảo ngươi là cái máy chém của Viễn Sơn, ta còn tưởng là đang nói đùa cơ...Ha..ha...ha....
Nhan Tịch vì buồn cười quá mà nằm ra sàn nhà, cười mãi không thôi.
- Vậy ngươi là cái cậu quân sư mà con nhóc Băng Cẩn ấy đã kể đấy à?
- Chứ còn gì nữa.
- Cậu giả nai, ngồi thẳng thóm lại tỏ vẻ mình là một cậu bé ngây thơ trong sáng, vẫn chưa trải sự đời.
- Ngươi tính làm gì, nói thật đi.
- Thì là chơi thôi.
Dù sao cũng là do tên Đường Thiên Long đó đến nộp mạng cho ta mà.
- Ngươi nghĩ Châu Khương ta còn không hiểu tâm ngươi à? Nếu là Thiên Long thì với cái tâm đó, ngươi đã có thể giết thằng bé từ lâu rồi.
Nghe tới đây, cậu liền ngỡ ngàng, khiến hắn cũng ngạc nhiên xen lẫn một chút thích thú trước biểu cảm của cậu, hỏi lại.
- Thiên Long đã làm gì mà một tên từng giết người không ghê tay như ngươi phải chuyển lòng thế? Ta tò mò lắm đấy.
Không nói, cũng chẳng thèm trả lời lại.
Cứ như thế, cậu trầm ngâm nghĩ lại, nhớ lại từng thứ từng thứ từ khi cậu gặp hắn, đúng là....thay đổi nhiều hơn so với lúc trước rồi nhỉ.
- Ừ nhỉ? Sao ta lại không giết quách tên đó đi nhỉ?
- Sao thế? Nói bâng quơ như tên ngốc vậy?
- Không biết...Cứ coi như là ta bị trúng tà rồi đi, ta còn chẳng biết vì sao mình lại không giết tên đó đi nữa, trúng tà thật rồi....
- Có cần ta gọi người tới trừ tà không? - Châu Khương cố chọc cậu thêm một câu nữa.
Nhưng...lại không thể ngờ tới được câu trả lời của cậu.
Cậu cứ thế mà nhìn lên chân không, cười cười như tên khùng, rồi nhẹ nhàng nói.
- Kệ đi, cho trúng tà thêm vài hôm nữa vậy.
Không chết đâu..