Sủng Ái Quân Sư


- Huynh ấy rốt cục là bị gì mà thành ra thế này?
Nhan Tịch lúc này đang vắt khăn cho Thiên Long, lo lắng hỏi Tiểu Ngôn bà Băng Cẩn vẫn còn đang ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của cậu.
- Không biết là bị gì nữa.

Chỉ biết là huynh ấy ngày hôm qua đột nhiên về tới Ngân Bàn Tuyết với con ngựa ô nhưng lại say mèm, cũng chẳng thấy đưa ngươi về...!- Tiểu Ngôn giải thích sự việc ngày hôm qua rồi liền hỏi tiếp.

- Vậy sao ngươi lại tới Châu phủ được thế? Đã vậy còn được chăm sóc tốt thế này.
- Châu Khương với ta có quen biết nên ngày hôm qua thấy ta bị lạc, ngài ấy liền đưa ta về đây chăm sóc thôi.
- Vậy là ngài ấy biết thân phận của....
- Nói nhiều.

Vậy là huynh ấy uống rượu quá nhiều đúng không? Để ta đi sắc thuốc cho huynh ấy.

Bỏ Tiểu Ngôn lại một mình trong phòng với hắn, cậu liền đi tìm Châu Khương để xin chút thuốc về sắc cho hắn giải rượu.

Lòng cậu chẳng hiểu sao cứ thấp thỏm mãi từ sáng đến giờ, cứ cảm giác là sẽ có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra.

Đến thư phòng của Châu Khương, vừa mở cửa ra cậu đã thấy ngay cảnh tượng Băng Cẩn đang cầm cả một chồng sách lớn để lên đầu, còn Châu Khương thì đang ngồi ung dung làm việc.
Vừa thấy cậu, Băng Cẩn đã liền mếu máo, làm đủ cử chỉ mắt kêu cứu.

Chồng sách đã cao rồi mà nhìn kĩ thì toàn những cuốn dày bằng một gang tay, cậu liền chạy lại đỡ chồng sách xuống cho cô, giúp cô đứng lên.

Băng Cẩn vừa thoát thân đã liền chạy ra sau lưng cậu đứng, giơ ngón tay lên chỉ thẳng vào Châu Khương vẫn đang bình tĩnh ngồi làm việc như không có chuyện gì, mách cậu.
- Tịch.

Châu tướng quân đột nhiên nổi khùng, bắt muội quỳ phạt, may mà có huynh đến cứu muội, không thì chắc chân muội đã thành tàn phế rồi.
- Cô còn chưa quỳ được nửa khắc mà ở đó bày đặt la làng lên cho ai nghe hả?
- Nhưng bổn công chúa có làm gì nên tội đâu mà lại bị một tên tướng quân tầm thường như nhà ngươi quản chứ!
- Vậy ai là người đã cải trang cho Nhan Tịch, vả lại còn không biết canh chừng cậu ta, để cậu ta bị lạc, mém nữa là bị cảnh vệ đi tuần bắt.

Là công chúa mà lại suốt ngày đi quậy phá, làm rung động cả triều đình, bổn tướng quân ta ngoài việc đi đánh trận còn phải đi giải quyết hậu hoạ của cô nữa đấy.
Đến đây, Băng Cẩn đành nhượng bộ, dù sao cũng còn đường để mà cãi lại.

Dù cho có là đại công chúa đi chăng nữa thì cũng phải nghe lời một tên đại tướng quân như Châu Khương, chức trách không quan trọng, quan trọng là tâm lí của người đó có được mạnh mẽ để mà làm việc lớn hay không.


Ngay cả việc cãi lại Châu Khương thì đối với Băng Cẩn cũng đã là một việc lớn rồi.
- Sao muội nghe lời hắn thế? - Nhan Tịch len lén quay đầu hỏi nhỏ Băng Cẩn.
- Thì....
- Băng Cẩn.

Nhóc lại đây.
Châu Khương đột nhiên cho gọi Băng Cẩn, bất đắc dĩ phải rời bỏ điểm dựa duy nhất là cậu mà chạy sang phía hắn.
- Nè...vụ gì đây? Thời nay còn có cả vụ tướng quân chức lớn hơn công chúa nữa à?
- Phải để ý tới thái độ của hai bên thì mới hợp tác được chứ phải không? Băng Cẩn công chúa? - Châu Khương cố ý nhấn mạnh vế sau, cố ý châm chọc cô.
Cô giận như núi lửa muốn phun trào tới nơi nhưng vẫn cố nhẫn nhịn cho qua, chứ cô mà nổi khùng lên thì ai sẽ là người cung cấp binh lính cho hoàng huynh cô chứ.
Cậu cũng đành thở dài trước cái tính cách khó bảo của tên tướng quân này, giờ nghĩ lại mới thấy từ ngày quen nhau cho đến bây giờ thì tính hắn vẫn vậy, chẳng đổi tí tẹo nào.

Đột nhiên nhớ tới hắn vẫn đang không khoẻ, cậu liền mở miệng hỏi ngay.
- Mà này, Châu phủ có gừng và mật ong không? Ta định đi sắc thuốc cho tên kia đỡ say, nhưng nghĩ lại bây giờ mà cho huynh ấy uống thuốc thì chỉ tổ thêm việc làm huynh ấy cảm thấy tệ hơn thôi.


Tốt nhất là nên pha ít trà gừng với mật ong.
- Trà gừng và mật ong á!!! Huynh cho muội uống ké được không? - Băng Cẩn vừa nghe đến trà gừng mật ong thì liền xuýt xoa cho xin uống ké.

Chạy đến gần cậu, tỏ vẻ đáng yêu chú cún con vậy.
Cậu cảm thấy vừa buồn cười mà cũng vừa có chút thương cô muội muội.

Lấy tay xoa xoa đầu cô rồi dịu dàng bảo.
- Rồi rồi...Ta pha cho muội một ấm.
Thấy cậu dịu dàng xoa đầu cô, Châu Khương vốn là người điềm đạm và luôn bình tĩnh trước mọi vấn đề và tình huống cũng phải trố mắt lên không tin vào điều mình đang thấy, dường như quá đỗi ngạc nhiên trước sự thay đổi này của cậu nên chẳng để ý tới mọi thứ xung quanh nữa.
Lúc này, đối với Châu Khương, Nhan Tịch...đã thay đổi rồi...chẳng khác nào một con sói già đội lốt người vậy....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận