Mười giờ tối, Cố Tinh Đàn ra về trước từ cổng sau.
“Thiều Quang Lý” là một trang viên được xây dựng lâu đời chưa từng được tu sửa, vách tường loang lổ màu thời gian.
Chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ đèn lồng được gắn hai bên cánh cửa nhỏ hắt lên cô gái mặc áo măng tô cashmere phong cách vintage trên cầu thang gỗ.
Hòa cùng cảnh sắc nơi đây, giống như một bức tranh cổ nhuốm màu năm tháng.
Bước trên cầu thang gỗ, Cố Tinh Đàn từ trên cao nhìn xuống chiếc xe Cayenne màu đen phiên bản giới hạn quốc tế đang đậu bên đường.
Thân xe bóng loáng sắc bén, như một con thú dữ đang nằm biếng nhác trong bóng đêm có thể bật dậy bất cứ lúc nào.
Thư ký Giang Tụng của Dung Hoài Yến đang đứng nghiêm túc bên cạnh xe, không biết đã đợi bao lâu.
Vừa nhìn thấy cô, anh ấy hơi cúi người, làm động tác mời cô lên xe.
Cố Tinh Đàn khẽ nheo mắt, bước xuống bậc thang, giày cao gót sải bước đến chiếc siêu xe…
Ngay tại khoảnh khắc đó.
Khoa học kỹ thuật hiện đại hòa quyện cùng thanh âm cổ kính phủ lớp bụi mờ, giống như một bữa tiệc thị giác.
Lúc này, Nam Trĩ thở hổn hển chạy lại, phá tan không gian yên tĩnh:
"Để cô đợi lâu rồi, xe của chúng ta đậu bên kia, mau đi thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Cố Tinh Đàn dừng lại, mỉm cười với cô ấy: "Em về một mình nhé, có người đón tôi rồi."
Tiếng cười khẽ vừa dịu dàng vừa ngân vang khiến ai cũng phải đỏ mặt thẹn thùng.
Nam Trĩ vân vê lỗ tai theo bản năng, muốn biết ai may mắn được đưa người đẹp về nhà!
Cô ấy chưa kịp tìm hiểu thì đã thấy người đẹp thướt tha đi đến chiếc xe cao cấp trông vô cùng đắt tiền.
Cùng lúc đó.
Thấy Cố Tinh Đàn đi đến, thư ký Giang lập tức mở cửa xe: "Cô Dung, chúc cô buổi tối tốt lành."
Đột nhiên nghe thấy xưng hô như vậy, trong mắt Cố Tinh Đàn thoáng hiện lên vẻ ngơ ngác, lát sau mới kịp phản ứng.
Đúng nhỉ.
Tuy đã lâu không gặp anh chồng hời nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô đã kết hôn.
Khi lên xe, đôi mắt trong veo dưới ánh trăng của Cố Tinh Đàn nhìn ra ghế sau, định khen Dung Hoài Yến có mắt nhìn.
Nào ngờ lại không thấy có ai ngồi trong xe cả, đôi môi đỏ mọng lạnh lùng nhếch lên: "Anh ấy đâu rồi?"
Thư ký Giang nhìn vẻ mặt của bà chủ qua kính chiếu hậu, nhạy bén giải thích: "Tổng giám đốc Dung đến buổi đấu giá lần này để đích thân mua bức tranh [Vạn dặm giang sơn] gần một ngàn năm tuổi.”
Anh ấy thoáng suy nghĩ rồi không quên nói tốt thay cho sếp nhà mình: "Vậy nên tổng giám đốc Dung bảo tôi đưa cô về nhà trước, anh ấy rất quan tâm đến cô."
Cố Tinh Đàn làm sao mà không nhìn ra anh ấy đang ba hoa chứ.
Cô lấy tấm chăn màu xám bên cạnh đắp lên đôi chân lộ ra bên ngoài, dựa lưng vào ghế, thờ ơ chậm chạp nói: "Ồ? Cũng khổ tổng giám đốc Dung nhỉ, đã bận trăm công nghìn việc rồi mà vẫn phải lo cho vợ nữa."
"Có cần tôi tạ chủ long ân không?"
Thư ký Giang: "..."
"Không không, cô không cần khách sáo vậy đâu."
Tổng giám đốc Dung đi công tác tám tháng chứ không phải là bị mất trí đi chữa bệnh tám tháng.
Suốt quãng đường, Giang Tụng không dám thở mạnh, tự biến mình thành người câm điếc và chỉ im lặng lái xe.
Anh ấy sợ không tiếp lời phu nhân được.
*
Giang Tụng đưa cô về căn hộ tân hôn của họ bên Phong Hồ Cư.
Cố Tinh Đàn thấy đây là chuyện bình thường.
Dù sao thì anh chồng xa cách lâu ngày đã trở lại, cho dù tình cảm plastic* cỡ nào cũng phải sống chung với nhau.
*Tình cảm plastic: hai người tỏ ra có quan hệ tốt trước mặt người bên ngoài nhưng thực tế thì không có tình cảm.
Cô hiểu.
Vì thế cô đi thẳng vào phòng ngủ chính, ngâm mình tắm nước nóng, thực hiện các bước dưỡng da xong xuôi cũng mất hết hơn hai tiếng.
Dưới ánh đèn mờ, cô gái mặc bộ áo tắm trắng mỏng bằng lụa đi ra khỏi phòng tắm.
Chuỗi ngọc trai tinh xảo quấn lơi hai vòng quanh vòng eo nhỏ nhắn của cô, vải lụa trơn nhẵn vô tình hơi hé mở, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, tạo nên một hình ảnh phong tình kiều diễm.
Mùi hương thoang thoảng trong không khí, nhẹ nhàng len vào từng hơi thở, tràn ngập khắp căn phòng.
Cố Tinh Đàn không vội vàng lên giường.
Chủ yếu là vì cái giường kia…
Làm cô quá ám ảnh.
Đến nỗi cho dù suốt khoảng thời gian này cô đã gần như quên bẵng chuyện đã có chồng, nhưng những hình ảnh trên giường vẫn len lỏi vào trong giấc mơ.
Đêm đó, đều là lần đầu tiên.
Trong khi cô mơ hồ không biết phải làm gì, Dung Hoài Yến đã thăng cấp thành cao thủ tình tường đầy thành thạo.
Không lẽ ở phương diện này cũng có tài năng bẩm sinh sao?
Cố Tinh Đàn vuốt những sợi tóc dính trên làn da non mịn, hé lộ cần cổ và bả vai thanh nhã cao ngạo như thiên nga rồi đi đến cửa sổ sát đất chiếm hết bức tường.
Cơ thể mềm mại cuộn mình trên chiếc ghế sô pha bằng da rộng lớn, đuôi tóc hơi cong hờ hững rơi xuống, lười biếng như một con mèo con.
Sau khi nhấp một chút rượu vang đỏ hỗ trợ giấc ngủ do quản gia sai người mang lên, Cố Tinh Đàn day day hàng lông mày lá liễu và khẽ nhăn mày mở ứng dụng diễn đàn nào đó trên điện thoại.
Đăng liên tù tì ba bài viết…
[Làm sao để nâng cao kỹ năng giường chiếu trong thời gian ngắn?]
[Chồng lần đầu tiên làm chuyện đó nhưng lại rất thành thục có phải là chuyện bình thường không?]
[Có kỹ năng giường chiếu bẩm sinh không?]
Cố Tinh Đàn còn chưa kịp xem phản hồi thì cảm giác tê rần bất chợt xuất hiện từ đầu ngón tay khiến cô khẽ giật mình.
Một thông báo tin nhắn WeChat nhảy ra.
Cô thở phào theo bản năng.
Khoan đã? Cô không làm gì xấu sao phải chột dạ!
Cố Tinh Đàn dứt khoát nhấn mở WeChat.
Đập vào mắt đầu tiên là tin nhắn của Nam Trĩ:
Nam Trĩ: [Cô Cố, cô có an toàn không? Cô đang làm gì vậy?]
Từ khi nhìn thấy cô Cố lên chiếc siêu xe kia, Nam Trĩ không thể nào dập tắt được cơn tò mò cứ hừng hực trong lòng.
Cố Tinh Đàn tất nhiên biết tỏng tâm tư cô nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cố ý trêu ghẹo cô ấy: [Đang… Làm công tác chuẩn bị để bán-dâm-hợp-pháp.]
Một phút đồng hồ trôi qua.
Cố Tinh Đàn nhận được tin nhắn thoại dài đến 50 giây.
Cô hơi mệt, một tay mở tin nhắn, một tay vô thức cầm đầu thắt lưng ngọc trai lỏng lẻo, ngón tay mân mê viên ngọc trai.
"..."
Đợi một lúc vẫn không thấy âm thành gì phát ra từ tin nhắn.
Khi Cố Tinh Đàn nghĩ chắc cô ấy gửi lỗi.
Giây tiếp theo.
Bên kia truyền đến tiếng thét chói tai ‘A a a.’
"Cô giáo, cô, cô dám đi bán-dâm!!!"
Cố Tinh Đàn bị hét đến muốn điếc lỗ tai.
Ngón tay trắng nõn bất giác nắm chặt chuỗi ngọc trai.
Bỗng nhiên, một giọng nói dễ nghe lạnh lùng vang lên từ phía sau: "Bán… Dâm?"
"Bộp…”
Cố Tinh Đàn đứng phắt dậy theo phản xạ, ai ngờ không cẩn thận đạp phải đuôi váy ngủ nên lại ngồi phịch xuống theo quán tính, chuỗi ngọc trai trang trí quanh eo cũng bị kéo theo.
Nương theo ánh trăng chiếu rọi ngoài khung cửa sổ, Dung Hoài Yến bình tĩnh ngắm nhìn cô gái có thân phận cô Dung, giống như đang thưởng thức một bức tranh cuộn vẽ hình mỹ nhân hoàn mỹ không tỳ vết.
Áo ngủ mỏng mịn sắp trượt xuống như nước chảy đang vắt hờ hững trên bờ vai thon mảnh, do dây thắt lưng vô tình bị đứt, vòng eo không còn thứ gì để che đậy nên thoáng ẩn hiện lớp ren trắng bên trong.
Trong vài giây ngắn ngủn, chiếc áo ngủ tơ lụa của Cố Tinh Đàn không còn thắt lưng cố định nên cuối cùng đã không trụ được trên bờ vai mịn màng và cứ thế trượt xuống.
Tuy nhiên, áo chưa kịp rơi xuống sô pha đã được một bàn tay cứng cáp với những ngón tay thon dài giữ lại.
Cố Tinh Đàn vô thức nhìn theo các ngón tay.
Lọt vào trong tầm mắt cô là khuôn mặt anh tuấn còn lạnh lùng hơn cả ánh trăng.
Chiếc áo măng tô màu đen anh chưa cởi làm tôn lên bờ vai rộng và đôi chân thẳng tắp.
Đôi mắt đen láy phảng phất sự lạnh lùng thấu xương bên ngoài đang bình tĩnh nhìn cô khiến Cố Tinh Đàn có cảm giác áp bức nặng nề.
Cố Tinh Đàn vốn không hiểu vì sao người ta lại tôn sùng anh tựa tuyết trên núi cao.
Dù sao, trong trí nhớ ít ỏi của cô.
Vẻ đẹp của Dung Hoài Yến giống như những lời hoa mỹ trong thơ ca.
Cố Tinh Đàn ngửa đầu nhìn anh, đột nhiên cảm nhận được sự chân thật.
Sau khi dời tầm mắt, bộ não mới khôi phục hoạt động, cô trừng mắt nói dối: "Anh nghe nhầm rồi."
Đồng thời vội lảng sang chuyện khác, gượng gạo khen anh: "Tổng giám đốc Dung đúng là có mắt nhìn, anh mua bức tranh do tôi phục chế thì không lỗ đâu, tương lai có khả năng tăng giá cao lắm đấy.”
Dung Hoài Yến không vạch trần cô.
Thay vào đó lại nhẹ nhàng từ tốn kéo lại áo ngủ khoác lên người cô.
Ngón tay người đàn ông rất lạnh, vô tình chạm vào da Cố Tinh Đàn khiến cô rùng mình một cái, bàn chân trắng nõn đang đặt trên thảm cũng vô thức co lại.
Tăng giá ư?
Dung Hoài Yến vuốt đầu ngón tay với nhau, thản nhiên nói: "Lỗ rồi."
Cố Tinh Đàn không thể tin: "Sao lại lỗ?"
Rõ ràng nó đã được phục chế vô cùng hoàn hảo.
Đôi mắt Dung Hoài Yến thoáng dừng trên dây thắt lưng ngọc trai tinh xảo rơi xuống bên cạnh cô, bình tĩnh cúi xuống nhặt lên.
Nhìn những viên ngọc trai bóng loáng.
Bỗng nhiên, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, hiếm khi kiên nhẫn giải đáp cho vợ mình: "Đợi bức tranh đó có giá trị mười triệu thì cũng phải cỡ mười năm, trong khi tôi có thể tăng gấp đôi năm triệu chỉ trong một giờ."
"Vậy nên là, quá lỗ."
Lại còn cố tình đâm thêm một nhát cuối nữa.
Cố Tinh Đàn tức tới nỗi thở hổn hển, định xắn tay áo chuẩn bị tranh luận tới bến với anh…
Về mối quan hệ trên dưới giữa giá trị văn vật và đồng tiền của tư bản.
Đôi mắt hơi ửng hồng nơi khóe mắt đang ánh lên sự khiêu khích không phục, lại như chứa đựng hồ nước thu, vô cùng quyến rũ.
Tích tắc.
Tích tắc.
Ai ngờ vừa mới đứng dậy.
Cả người cô bỗng dưng bị hẫng, lưng ghế sô pha tự động bật ra sau tiếng khớp cơ vang lên rất khẽ.
Cố Tinh Đàn mất thăng bằng ngã xuống sô pha lúc này đã thành chiếc giường nhỏ, giọng nói vốn mềm mại mang theo chút biếng nhác của cô chợt thay đổi, cô hoảng hốt la lên: "Dung...!Hoài Yến?"
Áo ngủ khoác hờ trên bờ vai thon mềm mại tản ra, như đóa hoa Tây Phủ hải đường nở rộ.
Giây tiếp theo.
Cô bất giác cảm nhận được hơi lạnh, khi nhìn thấy hành động của Dung Hoài Yến, đồng tử của Cố Tinh Đàn đột nhiên mở to: "Này, anh mau buông tôi ra!"
"Suỵt."
Ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông đặt trên bờ môi đỏ mọng, anh khẽ thầm thì bên tai cô: "Cô Dung, tôi cũng không phải người làm ăn chịu lỗ vốn."
Khóe mắt của Cố Tinh Đàn càng ửng hồng hơn.
Không làm ăn chịu lỗ vốn?
Đây chính là bộ mặt thật của tư bản hút máu đây mà!
Động tác của Dung Hoài Yến không nhanh không chậm, giống như đang thưởng thức bức tranh cuộn sống động nhất trong lịch sử đang bày ra trước mắt anh, còn quan trọng hơn cả việc giải quyết vấn đề sinh lý chưa được thỏa mãn suốt tám tháng.
Cố Tinh Đàn ngước mắt nhìn, cô bị dây ngọc trai quấn lấy, còn đối phương vẫn quần áo phẳng phiu, cà vạt ngay ngắn.
Cố Tinh Đàn bỗng cảm thấy rất bất công.
Cánh tay trắng nõn duỗi thẳng, định bụng muốn làm anh giống mình.
Không biết từ lúc nào.
Bỗng vang lên tiếng dây đứt.
Khi Cố Tinh Đàn lấy lại tinh thần, từng viên ngọc trai đắt tiền rơi lăn lốc xuống sàn và trải đầy lên tấm thảm lông trắng như tuyết, lấp lánh ẩn hiện.
Cô không dám nhìn, trong không khí tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng của Dung Hoài Yến, như là sự hòa quyện của sông băng và gỗ mun ẩn giấu sau lớp tuyết.
Khi anh càng tiến lại gần giống như tuyết đang dần tan chảy.
Ngang ngược xâm chiếm toàn bộ hơi thở của cô.
Cố Tinh Đàn nhìn anh.
Ngón tay người đàn ông nhặt một viên ngọc trai lên, hờ hững vuốt ve, giọng nói vốn rõ ràng bỗng trở nên trầm khàn quyến rũ: "Mưa chợt tới, giọt châu rải khắp, tan tác sen non.”
*Trích tản khúc “Sậu vũ đả tân hà” của Nguyên Hiếu Vấn
Tuy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng qua một lần kinh nghiệm thì Cố Tinh Đàn đã dễ dàng nghe ra lời lả lướt trong câu thơ.
Đây là những gì dòng dõi hiếu học trăm năm nhà họ Dung đã truyền lại đây sao?
Lông mi Cố Tinh Đàn hơi ẩm ướt, cô nhắm mắt không muốn đối mặt với anh.
"Cô Dung, trân châu sau cơn mưa, em thích không?"