" Chị của tôi cũng là thiên kim Lê gia , hãy tin tưởng tôi đi mà ! Tôi vừa rồi chỉ lỡ lời mà thôi !"
Lê Nguyệt Nghi hốc mắt đỏ bừng.
Làm bộ làm tịch rơi vài giọt nước mắt , trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
Chắc chắc Lê Sở Hề không muốn để người khác biết mình là hàng giả .
Chỉ cần hôm nay cô ta phủ nhận , về sau khi mọi người biết chân tướng sự việc , sẽ cảm thấy cô ta là người ham hư vinh lại tham lam.Đến lúc đó , mình chỉ cần thổi thêm chút gió , khẳng định thanh danh của Lê Sở Hề một chút cũng không còn.
Mà nàng cũng có thể vì sự đồng cảm của mọi người , nhanh chóng có chỗ đứng ở đế đô.
Lê Nguyệt Nghi đang nghĩ đến kết cục về sau của Lê Sở Hề , trong lòng đắc ý , bên tai lại vang lên âm thanh
" Không sai , tôi thật sự không phải tiểu thư Lê gia.
Năm đó , tôi cùng Lê Nguyệt Nghi bị người khác đánh tráo , em ấy mới là tiểu thư chân chính của Lê gia "
Thiếu nữ không biết từ khi nào đã ngẩng đầu lên.
Trên mặt bình tĩnh , ngữ khí lãnh đạm tựa như đang nói đến một chuyện râu ria nhỏ bé.
Nhưng mà , một lời nói của nàng lại như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi.
" Cái gì , Lê Sở Hề thật sự không phải con gái ruột ? Tôi còn tưởng cô ta nói giỡn !"
" Tu hú chiếm tổ ! Vị tiểu thư chân chính của Lê gia cũng thật đáng thương , bị chiếm thân phận cùng cha mẹ nhiều năm như vậy "
Phản ứng của Lê Sở Hề làm Lê Nguyệt Nghi khiếp sợ.
Nhưng khi nghe chung quanh nghị luận như vậy , trong lòng lại vui sướng lên.
Tuy rằng không biết đầu óc Lê Sở Hề suy nghĩ gì , thế mà lại trước mặt lại thừa nhận thân thế chính mình , nhưng như vậy cũng tốt , nàng có thể lấy lại thân phận tiểu thư duy nhất của Lê gia một cách sớm nhất mà xuất hiện trước mắt mọi người .
................
Trong tiếng nghị luận rôm rả , thiếu nữ lại thản nhiên đứng giữa đám người.
Cặp con ngươi sáng ngời giống như là sao trời trong màn đêm đen nhánh , không nhiễm chút bụi trần.
Trải qua nhiều mưa sa bão táp , cũng sẽ không làm tắt ánh sáng bên trong.
Nhìn qua mà loá mắt , làm người khác không thể dời đi tầm mắt .
Quý Thanh Triển hơi hơi xuất thần.
Lần đó trong yến hội , chính là đôi mắt đó hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Sau khi hắn nghe nói sự việc thật giả thiên kim , căn bản cũng có chút lo lắng.
Hiện tại xem ra , lại là hoàn toàn không cần thiết .
Nhìn bóng dáng thiếu nữ thẳng tắp , cặp mắt thanh lãnh đạm mạc của Quý Thanh Triển 11 hiện lên ý cười mà chính hắn cũng không phát hiện ra .
Thịnh Chính Nguyên ngẩn người.
Rồi sau đó , mắt đào hoa hiện lên vẻ thưởng thức
" Cái này tiểu thiếu nữ thực không tồi , rất có phong phạm của người Thịnh gia ta .....!A, nếu là em gái của tôi còn ở đây , cũng sẽ lớn giống như tiểu thiếu nữ kia vậy "
Nói lên việc em gái thất lạc nhiều năm như vậy , hắn biểu tình thương cảm.
Thịnh gia trước kia có năm người con , tất cả đều là con trai , thời điểm biết được cái thai kia rất có thể là một bé gái , cả nhà đều phi thường cao hứng.
Mong ngôi sao mong ánh trăng , chờ mong tiểu công chúa ra đời.
Nhưng mà , lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ...
Thịnh gia cho người , dùng toàn bộ lực lượng tìm kiếm nhiều năm , cũng không có chút manh mối .
Quý Thanh Triển nhìn hắn một cái .
" Cô gái kia lại không phải người Lê gia , nói không chừng , có lẽ là em gái cậu "
" Này cũng có khả năng ...." Thịnh Chính Nguyên như suy tư gì đó mà sờ cằm
" Cậu nói cũng có lý , cái này , Lê Sở Hề kia cứ làm cho tôi có một loại cảm giác thân thiết....!Ai , Tranh Triển , cậu đi đâu rồi ? Muốn đi đâu thì cũng phải chờ tôi với chứ ! "
......................
Sắp đến thời gian vào học .
Lê Sở Hề rời đi khỏi đám người , tiếp túc đi đến hướng khu dạy học .
Chung quanh không ngừng có người chỉ chỉ trỏ trỏ , đủ loại ánh mắt dừng trên người nàng , lâu lâu còn có tiếng nghị luận truyền vào tai .
Kiếp trước , khi thân phận thiên kim giả bị vạch trần ra ngoài , nàng mỗi ngày đều mơ màng hồ đồ.
Thậm chí không dám đi học , sợ nghe người khác bàn ra bàn vào.
Xuất sắc kiêu ngạo , từ khi sinh ra là đại tiểu thư Lê gia.
Lại biến thành tự ti nhát gan , cứ thế bị người khác chế chọc cười nhạo.
Sống lại một đời , nàng đã thấy rất nhiều .
Nàng nguyên bản không phải thiên kim tiểu thư Lê gia , hà tất phải để ý ánh mắt của người khác ?
" Chị ..."
Nghe được âm thanh nhu nhược kiều mỵ kia , Lê Sở Hề trong lòng phiền chán.
Nhịn xuống cảm giác muốn chỉnh đốn nàng , Lê Sở Hề quay đầu nhìn nàng
" Làm sao vậy ?".