Khi Lê Gia Minh hỏi : " Hôm nay ở trường học như thế nào , có quen hay không " , Lê Nguyệt Nghi cúi đầu , hít hít cái mũi .
" Cha , tiến bộ ở trường học so với con nhanh hơn , con có điểm theo không kịp.
Con thực sự sốt ruột , nghĩ tới thành tích của chị rất tốt , liền đi hỏi chị.
Chính là chị ấy..."
Nói , ủy khuất nhìn Lê Sở Hề liếc mắt một cái.
" Chị có thể là bận quá đi , đều không có giúp con.
Cha , con không nên trách chị , chị cũng có việc của chính mình.
"
Nghe vậy , Lê Gia Minh nhíu mày .
Hắn nhìn về phía Lê Sở Hề , trầm giọng hỏi
" Tiểu Hề , đây là có chuyện gì ? Nguyệt Nghi mới đến , trời xa đất lạ , chỉ có con là người thân , như thế nào không chiếu cố con bé ? Con thành tích tốt , giúp đỡ Nguyệt Nghi thì có làm sao ? Việc gì có thể quan trọng hơn việc của em gái con ?"
Lê Nguyệt Nghi trên mặt ủy khuất , trong mắt lại hiện lên đắc ý .
Lúc này , Lê Sở Hề bị cha giáo huấn !
Ai bảo nàng không giúp nàng , xứng đáng !
Chỉ thấy Lê Sở Hề hốc mắt nhanh chóng đỏ
" Cha ...!"
Nói một chữ , liền nghẹn ngào đến nỗi không nói được .
Tuy rằng khi biết Lê Sở Hề không phải con gái ruột của mình , cảm tình đối với nàng phai nhạt rất nhiều , nhưng rốt cuộc cũng ở bên mình mười sáu năm .
Bởi vậy nhìn đến biểu hiện này , Lê Gia Minh vẫn có chút đau lòng , sặc mặt nhu hoà nói
" Làm sao vậy , Tiểu Hề ?"
Lê Sở Hề thút tha thút thít nói
" Hiện tại , toàn trường đều biết , con không phải con gái ruột của Lê gia , mà là năm đó bị đánh tráo ...!Rất nhiều người đối với con chỉ chỉ trỏ trỏ , nói ít thì cũng không phải ít.
Nghe nói như vậy , tâm tình con không tốt , đều không có học vào ....!Cho nên , mới không có giúp em ấy ...!Cha , con không phải cố ý ...!"
Lê Nguyệt Nghi trợn mắt , há hốc mồm.
Không học vào ? Viết bài thi đến nổi muốn viết luôn lên người là thế nào ? Lê Sở Hề như thế nào nói dối không chớp mắt ? Rõ ràng chính là không muốn giúp nàng !
Từ từ , hình như nàng đã bỏ qua một điều..
" Cái gì ? toàn trường học đều biết con bị đánh tráo ? Không phải nói tốt , không phải không công khai thân phận thật sự sao ? Tại sao lại như vậy ? "
Nghe được Lê Gia Minh kích động , Lê Nguyệt Nghi trong lòng nhảy dựng .
Nàng vừa định trốn trách trách nhiệm , liền nghe thấy Lê Sở Hề ủy khuất
" Là em ấy nói ra ...!Con biết , em ấy không phải cố ý.
Bởi vì buổi sáng em ấy còn nói , phải bảo mật thân phận của con.
Khả năng em ấy không chú ý , nói rất lớn con không phải con ruột.
Lúc đó có nhiều người qua lại nên bị người khác nghe thấy ....!Con không có biện pháp , chỉ có thể thừa nhận.
Cha , con không nên trách em ấy , em ấy hẳn là vô ý.
"
Tuy rằng vẫn luôn nói không trách nàng , nhưng rõ ràng câu câu chữ chữ đều đem trách nhiệm đổ lên đầu nàng .
Lê Nguyệt Nghi quả thực sắp tức chết rồi .
Này không phải chiêu của nàng sao ? Như thế nào Lê Sở Hề dùng đến lưu loát như vậy ?
Lúc này , Lê Gia Minh quay đầu lại nhìn , sắc mặt rất khó coi
" Nguyệt Nghi , con là như thế nào ? Đây là trường học tư lập , học sinh đều là thiên kim thiếu gia đế đô , trong trường học đều biết , chẳng phải là đại biểu toàn bộ đế đô đều biết chuyện thiên kim Lê gia bị đánh tráo , chẵng phải nhà ta sẽ bị gièm pha hay sao ? "
Tuy rằng Lê Nguyệt Nghi là con gái ruột của hắn , nhưng rốt cuộc xa cách mười sáu năm , cảm tình còn chưa có bồi dưỡng.
Huống chi , liền tính là con gái ruột của hắn , nhưng so ra thì thanh danh của Lê gia quan trọng hơn.
Việc Lê Sở Hề không giúp Lê Nguyệt Nghi học tập , đã sớm bị hắn vứt ra sau đầu.
Đối mặt Lê Gia Minh , Lê Nguyệt Nghi lắp bắp nói : " Cha , con , con...!".