Hừng đông ngày hè lên rất sớm, chưa đến giờ Mẹo mà chân trời đã hiện lên ánh sáng trắng bạc.
Cửa Trác Hoà Viện bỗng nhiên bị gõ cộc cộc, đúng lúc hai người Tương Xảo Tương Nghi chuẩn bị thức dậy, vội vàng mặc xiêm y ra cửa.
“Là ai vậy?”
Ai mà đến sớm quá vậy?
“Ta, Nhiễm Tùng đây.
” Tiếng đập cửa dừng lại, Nhiễm Tùng nói: “Vương gia chuẩn bị thượng triều, mời Thang di nương đưa ngài ấy đi.
”
Tương Xảo nghe vậy vội vàng mở cửa viện, thấy quả thật là Nhiễm Tùng, nàng ấy khó hiểu hỏi: “Đưa gì cơ?”
“Đưa Vương gia đi thượng triều đó! Hai vị tỷ tỷ mau lên đi, thời gian không đợi người!” Nhiễm Tùng vội vã thúc giục.
Đâu phải mỗi các nàng ấy không hiểu ra sao, đến y cũng không biết chủ tử làm vậy là có ý gì.
Nếu ngài ấy yêu thích Thang di nương như vậy, sao buổi tối không kêu nàng ấy đến ngủ lại, mới sáng tinh mơ đã kêu người ta dậy đưa mình đi thượng triều, cũng quá… ân ái rồi?
Thôi!
Tuy chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng quyết định của Vương gia không phải chuyện hạ nhân có thể xen vào, cứ nghe lệnh làm việc là được!
Tương Xảo Tương Nghi là người biết nặng nhẹ, không hỏi nhiều, vội vàng vào phòng đánh thức Thang Ấu Ninh, người múc nước người mặc quần áo, động tác thoăn thoắt hầu hạ nàng.
Da nàng trắng trẻo mịn màng không chê vào đâu được, không cần bôi son trát phấn gì đã sáng sủa động lòng người.
Giờ chỉ cần búi tóc là được.
Vẻ mặt Thang Ấu Ninh ngơ ngác nhưng không ngái ngủ, nàng đã có giấc ngủ rất ngon, sau khi tỉnh thì tinh thần lập tức sáng láng.
Nghe nói đang chuẩn bị đưa Vương gia thượng triều, nàng còn rất vui vẻ: “Có phải ta sẽ được ra ngoài phủ không?”
Hai năm nay, từ khi bước vào cánh cửa này, nàng vẫn chưa được ra ngoài lần nào.
Tần bà tử còn được một ngày nghỉ phép mỗi tháng, bà ấy có thể đi ra ngoài mua chút đồ, là di nương lại không có lý do gì để ra ngoài cả.
Đặc biệt di nương không còn qua lại với nhà ngoại, hoàn toàn mọc rễ ở hậu viện.
Tần bà tử biết, thật ra Thang Ấu Ninh rất muốn ra ngoài chơi, nhưng nàng biết chuyện đó là không thể nào nên chưa từng nhắc tới.
Lúc này, bà ấy không khỏi trìu mến vỗ mu bàn tay nàng: “Ra ngoài nhìn ngắm chút đi.
”
Thang Ấu Ninh mỉm cười gật đầu, tung tăng đi cùng Nhiễm Tùng.
Vương gia chỉ kêu Thang di nương đi cùng, vậy nên nếu Tương Xảo Tương Nghi đi theo thì không hay lắm.
Đám người Thang Ấu Ninh vội vàng đến tiền viện, quả thực đang có mấy người chờ ở trước cửa.
Bạc Thời Diễn có hơi đau đầu, hôm nay trên triều có chuyện quan trọng nên hắn cần phải đi, thế nên mới phải dẫn theo Thang Ấu Ninh.
Mới sáng sớm tinh mơ, hắn còn tưởng rằng tiểu cô nương đang trong giấc mộng bị gọi dậy hẳn sẽ bất mãn.
Ai ngờ ——
Vừa liếc qua hắn liền nghênh đón đôi mắt tràn ngập ý cười của nàng: “Bái kiến Vương gia!”
Bạc Thời Diễn kiềm chế ý muốn lại gần nàng, vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu: “Đi thôi.
”
Xe ngựa đã sớm được chuẩn bị xong xuôi, Trần quản gia biết tin Thang di nương cũng đi cùng thì vội vàng bỏ thêm hai đĩa điểm tâm.
Xe ngựa của Vương gia tất nhiên là cực kỳ rộng rãi thoải mái, Thang Ấu Ninh bước vào ngồi xuống, đôi mắt không khỏi nhìn quanh đánh giá.
Một tay Bạc Thời Diễn đỡ lấy thái dương, hắn thấp giọng nói: “Lại đây một chút.
”
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn xê dịch mông tới gần hắn: “Ngài lại không thoải mái sao?”
Hắn không lên tiếng, giữa cánh mũi phảng phất mùi hương của nàng khiến người ta thoải mái, đầu óc dường như cũng bớt căng thẳng.
Thang Ấu Ninh nhớ lại lần đầu tiên thấy hắn bị bệnh, nàng nói: “Thân thể ngài suy yếu, phải chăm sóc bản thân cho tốt.
”
“Suy yếu?” Bạc Thời Diễn khẽ mở mắt: “Cỡ như nàng, một tay bổn vương bóp chết được mười tên.
”
“Ta biết sức ngài lớn mà.
" Thang Ấu Ninh rụt cổ nói: “Coi như ta chưa nói gì đi…”
Phủ Nhiếp Chính Vương nằm ở Thừa Nghiệp phường, nơi này đều là nhà cao cửa rộng, đường đi thưa thớt.
Đợi xe ngựa đi qua đường cái Chu Tước, tiến vào Nhạc An phường, tiếng rao hàng của người bán rong hai bên đường càng lúc càng tăng, có vẻ rất náo nhiệt.
Lúc này mới vừa hừng đông, trên đường phảng phất mùi hương của các loại đồ ăn sáng, mùi bánh vừng hoa với mùi bánh cam xuyên thấu qua thùng xe ngựa chui vào mũi Thang Ấu Ninh.
Nàng trộm liếc Bạc Thời Diễn, nhân lúc hắn không chú ý, khẽ vén lên một góc rèm nhìn ra bên ngoài.
Sáng tinh mơ, các tiệm buôn bán nhỏ đều tất bật làm việc.
Có người bán bánh bao kêu lớn, nắp nồi hấp vừa được nhấc lên, ôi những chiếc bánh bao nóng hổi to tròn mềm xốp, thèm quá đi mất.
Còn có ông lão làm mì sợi kia, một đôi đũa dài nhanh thoăn thoắt trụng mì, nhấc cao rồi thả mì vào chén lớn, lại đổ thêm một muỗng gia vị chua cay, mùi hương tỏa ra nửa con phố!
Mới nhìn thoáng qua đã thấy sức sống dồi dào của nhân gian.
Thang Ấu Ninh chảy nước miếng tới nơi rồi hu hu hu…
Bạc Thời Diễn không bỏ qua một động tác nhỏ nào của nàng, hắn nhìn hai đĩa điểm tâm không ai đụng tới hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Ta…” Thang Ấu Ninh quay đầu, mắt trông mong nhìn hắn: “Ta muốn ăn hết.
”
Nữ tử khuê các sẽ không bày ra vẻ tham ăn của mình trước mặt nam tử khác.
Nếu bị phát hiện thì thường sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Nàng ấy lúc nào cũng khác người bình thường, tâm trạng tối tăm bởi cơn đau đầu sau khi rời giường của Bạc Thời Diễn thoáng tốt lên, hắn rất thích những người thẳng thắn thật thà.
Đơn giản, thẳng thắn, bớt phiền.
“Bây giờ đang vội.
” Hắn giải thích: “Đợi sau khi bổn vương tiến cung sẽ kêu Nhiễm Tùng dẫn nàng đi Phúc Mãn Lâu.
”
Nghe tên Phúc Mãn Lâu đã biết đây là nơi ăn cơm, Thang Ấu Ninh gật đầu như gà mổ thóc, nàng thật sự rất vui, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.
Nhưng mà rất nhanh sau đó nàng lại nhớ tới một chuyện: “Ta không có mang nón có rèm.
”
Ánh mắt Bạc Thời Diễn dừng trên gò má non mềm của nàng, mặt mày như ngọc, làn da tựa tuyết: “Không cần nón có rèm.
”
Nữ tử của triều Đại Yển có thể lên phố, sẽ không ai chỉ trích các nàng lộ mặt ra đường.
Vốn dĩ Thang Ấu Ninh được giáo dục như vậy là vì nàng cần phải thận trọng hơn nữ tử bình thường rất nhiều.
Tiểu nương tử xinh xắn lại ngây thơ rất dễ bị người ta thèm thuồng.
Đặc biệt là người không có xuất thân cao, đi lại ở kinh thành sẽ rước phải phiền phức.
Nhưng hiện tại nàng đã là người của phủ Nhiếp Chính Vương, ai dám động tới nàng?
Xe ngựa của Nhiếp Chính Vương tiến vào cửa cung thứ hai, hôm nay Thang Ấu Ninh cũng coi như đã bước vào hoàng cung, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy kiến trúc nguy nga trước mặt.
Đúng là rất khí phái.
Bạc Thời Diễn tiến cung thượng triều, Mậu Lam cũng đi theo, còn Nhiễm Tùng thì dẫn Thang Ấu Ninh đến Phúc Mãn Lâu.
Xe ngựa trở lại Nhạc An phường, Nhiễm Tùng chọn một sương phòng có tầm nhìn tốt ở lầu hai, để tiểu nương tử có thể vừa ăn ngon uống tốt, vừa được xem cảnh đường phố náo nhiệt.
Xa phu vội vàng đánh xe trở lại cửa cung chờ Vương gia hạ triều, đến lúc đó lại qua bên này đón người cùng hồi phủ.
Thang Ấu Ninh như chú chim nhỏ được thả ra khỏi lồng sắt, cảm thấy đến không khí bên ngoài cũng vô cùng thơm ngọt, nàng còn được chọn ăn món mình ưa thích.
Nàng không khỏi cảm thán: “Nhiễm Tùng, Vương gia thật là tốt.
”
Nhũ nương nói đúng, có một số người ngoài mặt có vẻ hung ác, nhưng thật ra họ là người tốt.
Trong cuộc đời ngắn ngủi của Thang Ấu Ninh, rất ít người có thể khiến nàng vui vẻ như vậy, ngoại trừ phụ thân và nhũ nương thì còn ai?
Nhiễm Tùng nghe được lời này thì cười phụ họa nói: “Thang di nương, chủ tử đối xử với người quả thật rất đặc biệt!”
Nữ tử khác nào có vinh hạnh này!
“Ta nên báo đáp hắn thế nào đây?” Nàng nhíu mày suy tư, mình chưa làm gì được cho ngài ấy cả, chép sách tính không ta?
“Báo đáp?” Nhiễm Tùng không ngờ nàng lại thông minh như vậy, đúng là có ơn tất báo!
“Người chỉ cần quan tâm Vương gia nhiều hơn chút, dịu dàng với ngài ấy hơn chút, sinh cho vương phủ mấy đứa con… Đại khái như vậy chăng?”
Chuyện mà một thiếp thất làm được chỉ có thể là mấy chuyện này.
“Sinh con?” Vẻ mặt Thang Ấu Ninh mờ mịt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới mấy chuyện này.
Con… sinh thế nào?
Nhiễm Tùng nhận ra mình vừa nói gì, vội vàng xua tay: “Không không không! Thang di nương, quên lời ta vừa nói đi!”
“Hả?” Sao vậy?
“Ta chỉ ăn nói bậy bạ thôi, người tuyệt đối đừng coi là thật!” Nhiễm Tùng đánh vào miệng mình.
Y không cẩn thận rồi, Vương gia còn chưa mở miệng nói di nương nào được sinh con nối dõi, đến lượt y nói sao?
Nhỡ may cô nương ngốc này coi là thật, quậy ầm ĩ muốn sinh con, chọc phiền đến Vương gia thì đến lúc đó nàng ta sẽ chết chắc!
Huống chi chủ mẫu còn chưa vào phủ, con thứ lại ra đời trước, chuyện này không ổn lắm!
Dưới sự cầu xin của Nhiễm Tùng, Thang Ấu Ninh mơ màng gật đầu đồng ý ‘quên đi’, nàng vốn cũng không hiểu lý lẽ sâu xa trong đó, chỉ đơn giản vứt ra sau đầu rồi tập trung ăn bữa sáng đã được đưa lên.
*
Thang Ấu Ninh ăn no nê xong thì ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh, chờ Bạc Thời Diễn hạ triều.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi trên mái ngói, nàng hơi nheo mắt.
Bỗng nhiên trên đường xuất hiện một tiểu công tử dắt chó đi dạo, con chó lớn với bộ lông màu đen bóng, có đeo vòng cổ.
Ánh mắt Thang Ấu Ninh lập tức bị hấp dẫn, người đi trên đường ai nấy đều nhìn về phía một người một chó kia.
Tiểu công tử mặc y phục sang trọng, mắt cao hơn đỉnh, nâng mắt nhìn thấy Thang Ấu Ninh trên lầu hai thì không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nàng trời sinh đã thu hút ánh nhìn, chỉ yên lặng đứng đó thôi cũng trở thành cảnh đẹp.
Tiểu công tử dắt chú chó đen lớn bước vào Phúc Mãn Lâu.
Thấy khách quen tới, chưởng quầy mặt mày hớn hở ra nghênh đón: “Thế tử gia hôm nay đến sớm quá! Tia Chớp muốn ăn gì nào?”
Tia chớp là tên của chú chó đen vì trên trán nó có một hoa văn hình sét màu trắng.
Tề Diệu Bạch thường dẫn chó đen đến tiệm này, cho nó ăn thịt cá.
Sức ăn của chú chó rất lớn, là "khách sộp" trong mắt chưởng quầy!
Hôm nay Tề Diệu Bạch lại không có tâm trí gọi món, chỉ chỉ sương phòng nào đó trên lầu hỏi: “Ai đang ở trong đó?”
“Ai cơ?” Chưởng quầy nhìn lên lầu, cười hỏi lại: “Chẳng lẽ là bạn của thế tử gia sao? Vậy thì trùng hợp quá!”
“Đừng giả bộ ngu ngơ, ta thấy rồi, đó là một tiểu nương tử.
” Tề Diệu Bạch nhướng mày hỏi: “Trông rất lạ mắt, là tiểu nương tử nhà ai?”
Chưởng quầy nhún vai: “Thế tử gia, chuyện này sao ta biết được?”
Tề Diệu Bạch không tin, hừ nói: “Ngươi là đại chưởng quầy ở kinh thành này, mỗi ngày đón tiếp bao nhiêu người, có ai mà ngươi không quen chứ?”
Chưởng quầy xua tay nói không dám, kinh thành nhiều người như vậy, hắn ta cũng chỉ quen biết có mấy người——
Thật ra hắn nhận ra Nhiễm Tùng, đó là hầu cận bên cạnh Nhiếp Chính Vương, ai mà không biết.
Nhưng lời này sao có thể nói ra? Khách đã tới, không cần biết là ai, hắn ta không thể tự dưng lại để lộ tin tức của người ta làm chi.
Làm nhiều mấy loại chuyện đắc tội với người khác, sau này sao có thể đứng vững được ở kinh thành.
Tề Diệu Bạch thầm mắng một câu cáo già, dắt chú chó đen đi bộ lên lầu.
Chưởng quầy thấy thế, sợ hắn ta gặp rắc rối, vội theo lên: “Thế tử gia, sáng nay mới có mẻ xương dê tươi, hàng tốt khó có được! Không cho Tia Chớp một chậu sao?”
“Xương dê?” Tề Diệu Bạch gật đầu một cái: “Được đó, mang lên đi.
”
“Gâu gâu!” Chú chó đen lớn dường như hiểu tiếng người, biết người ta đang bàn chuyện đồ ăn cho nó, cái đuôi vui vẻ vẫy vẫy.
Hai người tới cửa sương phòng, chưởng quầy duỗi tay mời hắn ta đi bên phải: “Thế tử gia, bên này có phòng trống!”
Tề Diệu Bạch dừng bước: “Ngươi đi kêu phòng bếp làm đi.
”
Chưởng quầy muốn nói lại thôi, đứng phía trước chặn hắn ta lại.
Đúng lúc này, Thang Ấu Ninh nghe thấy tiếng chó kêu ngoài cửa, không kìm được mở cửa ra xem.
Cửa sương phòng mở ra, nàng nhìn thấy một chú chó đen lớn ngay trước mặt.
Mà Tề Diệu Bạch, lại cảm nhận được sự chấn động trước vẻ đẹp của nàng ở khoảng cách gần.
Mắt ngọc mày ngài, thướt tha lả lướt.