Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà





Vì để giữ gìn danh tiếng cho cả hai nhà, Trác gia và Mã gia ắt phải kết thân.


Trác Nhậm Long hận đến nghiến răng, lại không thể không dứt khoát chuyện này.


Ông ta ra lệnh cho Mã Nguyên Vũ phải hòa ly với chính thê, đứa con trai họ sinh trước kia cũng không được tính là đích tử, mới có thể cưới con gái mình.


Đối với chuyện này, Mã gia không thể không oán thán.


Mà ở mức độ nào đó Mã Nguyên Vũ cũng là người bị hại, không nói đến chuyện bị giáng một đòn nặng nề, còn phải hòa ly với La thị đắc tội với nhạc gia.


Ngay cả khi họ đã làm tất cả những điều trên cũng không đòi được một chút lợi nào, Trác gia vẫn nhìn không lọt mắt bọn họ.


Đây vốn dĩ không phải một vụ làm ăn, họ không những tổn thất rất nhiều mà còn phải đối mặt với một tượng Phật không nên đắc tội?

Mã gia làm sao có thể không oán hận, chỉ là họ không dám tỏ ra tức giận.


Hai bên tranh luận nửa ngày cũng không có kết quả, Trác Lan Thuần đi cầu cứu thái hậu, nàng ta muốn cùng Ngu Tố Âm đến am ni cô xuống tóc ăn chay.


Nói là xuống tóc, nhưng không phải là xuất gia, thực ra bỏ lỡ mất kỳ hoa nở cũng không khác gì một người đã xuất gia, muốn một lần nữa trở thành hiền thê quả thực là khó khăn muôn trùng.


Đương nhiên thái hậu không đồng ý, mắng nàng ta một trận rồi đuổi ra ngoài.


Vẫn không đủ để giải tỏa cơn giận, hai ba ngày này thái hậu như ngồi trong đống lửa hừng.


Trác gia nghĩ ra biện pháp để giải quyết sự tình đều không thành, chưa kể còn mất đi hậu thuẫn, vậy mà Bạc Thời Diễn còn thoát khỏi cái bẫy mà bà ta bày ra.


Trác Thái hậu hạ hai đạo thuốc độc, một cái ở trong rượu sương mộc, cái còn lại ở trên người Ngu Tố Âm.


Cho dù một trong số đó xảy ra vấn đề cũng không sợ, chính mắt bà ta nhìn thấy Bạc Thời Diễn uống rượu này, nhưng kết quả lại không sao.


Trong tẩm điện, Trác Thái hậu tức đến gan phổi đều đau, “Bội Tuyên, ai gia hận không thể độc chết hắn.



Lão ma ma ở bên giúp bà ta nhuận khí nói “Thái Hậu đừng nghĩ nhiều, đại sự của chúng ta chưa thành, triều đình không có Nhiếp Chính Vương nhất định sẽ loạn…”

Trước tiên phải giữ huyết thống hoàng thất nuôi dưỡng bên mình thế mới có thể vững chắc về sau.


Khi Chương Thần Đế lên ngôi đã hiểu chuyện rồi, dù bọn họ có cố gắng thế nào cũng không thể gần gũi y được.


Thái Hậu dùng hai chữ “hiếu thảo” đè lên đầu y, rồi từ từ mưu tính.


“Chỉ sợ không đợi được đến ngày thành đại sự, thế lực của Trác gia đã hoàn toàn suy yếu.

” Trác thái hậu cười nhẹ một tiếng: “Lẽ nào Bạc Thời Diễn lại không muốn giết ai gia sao? Hắn ta có thể nhẫn nhịn bao lâu?”

Nếu không phải vì quốc khố trống rỗng, binh yếu ngựa thiếu, bọn họ hà tất phải lòng vòng thế này.


Bội Tuyên ma ma nhẹ giọng nói: “Thái hậu đừng nóng vội, Lan Xuân tiểu thư bên kia không thành rồi, lẽ nào không còn cách khác sao? Lựa chọn kỹ càng ắt sẽ tìm được người phù hợp.




Trác gia cành lá lớn, cây to rễ sâu, thật sự không phải bình thường.


“Ngoài cái này ra không còn cách nào khác nữa…” Trác thái hậu cũng có ý định này, chỉ có điều…

“Không phải Nhiếp chính vương có dẫn theo một thê thiếp sao? Đi, gọi nàng ta tới đây.



“Ai gia cảm thấy trong lòng phiền muộn chồng chất rất khó chịu, cần phải giải tỏa một chút.

” Trác thái hậu nhẹ nhàng búng móng tay nói: “Ai gia không tin Bạc Thời Diễn dám vì một thiếp thất mà làm loạn.



Bội Tuyên ma ma lắc đầu cười nói: “Nhiếp chính vương lạnh nhạt vô tình, sao có thể để chuyện nhỏ nhặt như vậy vào mắt được.



Hôm nay, Bạc Thời Diễn cùng mấy vị đại thần ở Thành Ngọc cung nghị sự, Thang Ấu Ninh đột nhiên bị truyền gọi.


Thái hậu nương nương có chỉ mời nàng đến Vĩnh Khang cung nói chuyện.


Hoàng công công người truyền chỉ trên mặt đầy ý cười, nói với Thang Ấu Ninh rằng thái hậu thích nhất là tiểu cô nương tươi tắn đáng yêu giống như nàng.


Với thân phận của nàng, có thể cùng thái hậu thưởng trà ngắm hoa, thực sự rất coi trọng nàng.


Thang Ấu Ninh không hiểu: “Vì sao Thái hậu lại coi trọng ta, bà ta thích cùng một người không quen biết thưởng trà ngắm hoa sao?”

Hoàng công công cười đáp: “Đương nhiên là do Thang di nương có phúc rồi.



Thập Lan cảm thấy đây là điềm xấu, lại không thể kháng chỉ, chỉ có thể sai người đi thông báo với vương gia, một bên cùng Tương Nghi đi đến Vĩnh Khang cung.


Gần đến nơi liền bị chặn lại.


Đại cung nữ chỉ cho Thang Ấu Ninh vào cung bái kiến thái hậu, nha hoàn không được vào.


Thập Lan nghe vậy cau mày, chủ tử đã dặn không được rời xa nàng dù chỉ nửa bước.


Tương Nghi cười nói: “Tỷ tỷ, nương tử nhà chúng ta có chút đặc biệt, nếu không có người đi theo bên cạnh, chỉ sợ lại mạo phạm đến thái hậu.



Đại cung nữ xua tay nói: "Bên trong nhiều người như vậy, sao có thể đụng chạm được? Ngươi nghĩ Vĩnh Khang cung là nơi nào?"

Nàng ta liếc nhìn những người trước mặt, di nương này chỉ là một ả thiếp nhỏ nhoi, tưởng rằng mình giá trị lắm hay sao?

Ngay cả Quốc công lão thái thái đến trước mặt thái hậu cũng phải cúi đầu hành lễ.


Tương Nghi không dám tiếp lời, bằng không sẽ bị cho là bất kính với Thái hậu.


Thang Ấu Ninh hoàn toàn không biết đại cung nữ khinh thường mình, quay người nhìn bọn họ nói: "Vậy ta đi vào, các ngươi ở bên ngoài chờ ta.

"

Thang Ấu Ninh được Hoàng công công dẫn vào điện.


Nơi ở của Thái hậu nương nương vô cùng nguy nga lộng lẫy, mỗi bước mỗi cảnh, hoa cỏ núi đá đan xen một cách có trật tự.



Ở dưới đình có bày vài tấm băng, hơi lành lạnh, Trác Thái hậu ăn mặc sang trọng, ngả lưng trên chiếc ghế, chăm chú nhìn cung nữ bên cạnh đang thêu hoa.


Có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ.


Thang Ấu Ninh chưa từng học qua lễ nghi cung đình, hành lễ đều là theo bản năng: “Tham kiến Thái hậu nương nương.



Trác thái hậu lạnh nhạt, cố ý phớt lờ nàng.


Thái hậu bề trên không cho đứng dậy, bề dưới như nàng sẽ cảm thấy bồn chồn bất an, oan ức sợ hãi mà dằn vặt.


Ai ngờ đâu…

Thang Ấu Ninh hành lễ xong liền đứng dậy.


Hơn nữa cũng không cúi đầu mà dùng đôi mắt đen láy lanh lợi nhìn thẳng vào Trác Thái hậu.


Trác Thái hậu vốn đã không vui, hận đến nghiến răng muốn tìm cớ bắt bẻ nàng, sắc mặt bà ta lập tức tối sầm, lớn giọng nói: “Hỗn xược, ngươi có hiểu phép tắc không?”

Thái hậu lớn tiếng dọa Thang Ấu Ninh hoảng sợ, nàng thành thật trả lời: “Thần không biết, thần chưa từng học qua, xin người bớt giận.



Trác Thái hậu đưa mắt ra hiệu với Bùi ma ma nói: “Nếu ngươi đã không hiểu lễ nghi phép tắc, thế thì phải chăm chỉ học tập.

” “

Thang Ấu Ninh nghe vậy, ngơ ngác nhìn lão bà đang tiến về phía mình hỏi: “Thái hậu tìm ta tới là để học lễ nghi phép tắc sao?”

Không phải thưởng trà ngắm hoa à…?

Nàng đi lâu như vậy, vừa hay có chút khát rồi…

Học thì học vậy, Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn thuận theo, cũng không nhận thức được ác ý trong lời nói của bọn họ.


Đang chuẩn bị làm theo thì Trác Thái Hậu đưa tay cản Bội Tuyên ma ma lại.


Nếu chuyện nàng bị phạt vì lễ nghi phép tắc bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ lưu lại tiếng xấu.


Biết thân phận của Thang di nương không rõ lai lịch, còn đặc biệt gọi người đến để học lễ nghi, chẳng phải Thái hậu sẽ bị mắng là lão bà khó tính hay sao?

“Thôi bỏ đi, ngươi không hiểu, ai gia cũng không tính toán với ngươi nữa.

” Thái hậu nhìn nàng nở nụ cười giả tạo nói “Ngồi xuống uống trà đi.



Thang Ấu Ninh cảm thấy bà ta lật mặt còn nhanh hơn lật sách, quả nhiên không dễ hòa hợp.


Sau khi ngồi xuống, nàng nhấp một ngụm trà hoa mật ong, hương hoa thoang thoảng, còn hơi ngòn ngọt.


Hai người nhất thời không nói nên lời, Trác Thái hậu từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ hồn nhiên của nàng liền biết, nàng vốn dĩ không thể tạo nên sóng gió gì, mà là hoàn toàn không có năng lực gì.


Nếu không có ai mở lời, nàng có thể an tĩnh ngồi đấy đến khi trời tối.



Không nghĩ tới nhiếp chính vương mắt cao hơn trời lại tìm một nữ nhân như vậy đi cùng mình.


Có khi nào hắn ta có âm mưu gì không muốn người khác biết được?

Mặc dù Thang Ấu Ninh rất xinh đẹp, nhưng Trác Thái hậu lại không cho rằng Bạc Thời Diễn là người ham mê sắc đẹp, nếu thực sự như vậy thì dễ đối phó rồi.


Uống được nửa chén trà, Bội Tuyên ma ma nhìn tiểu nương tử ngồi không yên liền cho cung nữ dẫn nàng đi dạo, thưởng thức vẻ đẹp mĩ lệ của Vĩnh Khang cung.


Thái hậu đồng ý.


Thang Ấu Ninh thấy họ sắp xếp như vậy, mặc dù không muốn đi nhưng vẫn phối hợp nghe theo.


Bên ao sen rặng liễu rủ, bước vào trong liền xua tan cái nóng của mùa hạ.


Thang Ấu Ninh cảm thấy không tồi, chỉ có điều cung nữ phía trước đi quá nhanh, chỉ mới vài giây liền biến mất khỏi tầm mắt.


"Chờ một chút! " Thang Ấu Ninh nhanh chân đuổi theo, nhưng lại không đuổi kịp nàng ta.


Nhìn trái ngó phải đánh giá một hồi, xung quanh thế mà tới một bóng người cũng không có, nàng không khỏi nghi hoặc sao cung nhân của Thái hậu lại như thế này?

Tùy ý chọn một con đường nhỏ để đi, nàng nhìn thấy một cung điện khổng lồ, chín khúc 18 chỗ ngoặt.


Thang Ấu Ninh chậm rãi đi mà không có mục đích, bất ngờ nhìn thấy một người bên cạnh khóm trúc, mặc một chiếc váy màu xanh, dáng người mảnh khảnh.


Ngu Tố Âm là được Thái hậu mời đến chép kinh phật, sống ở một nơi hẻo lánh trong Vĩnh Khang cung.


Nàng ta không ngờ vào lúc này lại nhìn thấy Thang Ấu Ninh, nữ nhân bên cạnh Bạc Thời Diễn, nàng ta vừa nhìn liền có thể nhận ra nàng chính là người mà hôm đó hắn đã ôm rời đi.


Ngu Tố Âm nhìn về phía sau nhưng không có ai đi theo nàng liền nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Ngươi là…” Thang Ấu Ninh nhớ là mọi người đều gọi nàng ta là Ngu nương tử.


Ngu Tố Âm từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, thấy nàng đến một mình mới yên tâm hỏi: "Không phải ngươi cố ý tới đây tìm ta sao?"

Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Ta không phải tới tìm ngươi, ta đang tìm đường.



Nàng muốn trở về, ở đây không vui chút nào cả, Tương Nghi và Thập Lan đợi lâu như vậy có lẽ sẽ rất sốt ruột.


Ngu Tố Âm lại không tin nói: “Ngươi không cần phải giả vờ, có chuyện gì nói thẳng ra đi.



“Nói gì cơ?” Thang Ấu Ninh dùng đôi mắt đen láy ngờ vực mà nhìn nàng ta, cảm thấy Ngu Tố Âm có chút khó hiểu.


Ngu Tố Âm tự giễu cười một tiếng: “Ta không biết Thái hậu muốn đối phó hắn như thế nào, lần này lên kinh thành, ta cũng là thân bất do kỷ.



Tại sao Thái hậu lại phái người tới đón nàng ta, không phải là bởi vì trước đó nàng ta và Bạc Thời Diễn từng có quan hệ hay sao?

Nàng ta chẳng những không có khả năng chống cự, thậm chí còn không thể rút lui…

Ngu Tố Âm chắc chắn rằng Thang Ấu Ninh đến là để thăm dò mình, người sau lại hoàn toàn nghe không hiểu, thậm chí còn nghi ngờ người ta đang tự nói chuyện với bản thân mình.


Bên cạnh khóm trúc, hai người mắt đối mắt, nhất thời không ai nói gì.


Không lâu sau, bên kia ao sen truyền đến tiếng người gọi Thang Ấu Ninh, hình như là tiểu cung nữ vừa nãy đang tìm nàng.


Thang Ấu Ninh đi theo tiếng gọi gặp được tiểu cung nữ.


Vừa gặp mặt, tiểu cung nữ đã phàn nàn: "Thang di nương, người đi đâu mà làm nô tì tìm mãi không thấy.




“Là do ngươi chạy trước, ta đuổi theo không kịp.

” Thang Ấu Ninh sửa lại lời nàng ta.


Tiểu cung nữ liền hỏi: “Ban nãy nghe Bội Tuyên ma ma nói trâm cài tóc bằng vàng của thái hậu mất rồi, người có nhìn thấy nó không?”

“Ta cũng không để ý.

” Thang Ấu Ninh nhìn sắc trời rồi hỏi: “Ta vẫn chưa được trở về à?”

“Trở về?” Tiểu cung nữ đột nhiên đưa tay rút ra một chiếc trâm cài tóc bằng vàng từ trên tóc nàng nói: “Thang di nương dám đến Vĩnh Khang cung trộm đồ, giờ còn muốn quay về?!”

"Cái gì?" Thang Ấu Ninh bối rối, đưa tay lên chạm vào búi tóc của mình.


Tiểu cung nữ tóm lấy nàng, đưa nàng đến gặp Bội Tuyên ma ma đối chất.


Vừa rồi ao sen bên kia không một bóng người, đột nhiên xuất hiện vài thái giám cung nữ đều nói rằng nhìn thấy Thải Điệp tìm thấy trâm vàng của Thái hậu trên đầu Thang di nương.


Tiểu cung nữ Thải Điệp mặt đầy thù hận, dứt khoát buộc tội Thang Ấu Ninh là lấy trộm chiếc trâm vàng của Thái hậu.


Thang Ấu Ninh cau mày, mặt đầy bất mãn phản bác: “Ta không lấy trộm, đừng có vu oan cho ta.



“Vu oan?” Cung nữ Thải Điệp lớn tiếng nói “Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy chiếc trâm vàng này lấy xuống từ trên đầu ngươi.



Thang Ấu Ninh lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không thể nào.

” Khi đi ra ngoài nàng cũng không có đeo trâm vàng.


“Trước mặt Thái hậu, ai dám hỗn xược.



Bội Tuyên ma ma đỡ Thái hậu đi đến, đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống.


Thải Điệp đưa chiếc trâm vàng ra rồi nói: “Bẩm Thái hậu, nô tỳ đang dẫn đường cho Thang di nương, nhưng giữa đường di nương đột nhiên biến mất, nô tỳ vội vàng đi tìm.

Khi tìm thấy di nương thì chiếc trâm vàng đã ở trên đầu nàng ấy rồi.



Lời này vừa nói ra, cung nhân xung quanh liền nhỏ giọng chỉ trỏ.


Bội Tuyên ma ma lạnh giọng hỏi: “Thang di nương, tại sao trâm vàng lại ở chỗ người?”

“Ngươi nói bậy!” Thang Ấu Ninh tức giận trừng mắt nhìn cung nữ Thải Điệp: “Rõ ràng là ngươi chạy đi, ta theo không kịp, còn tìm ngươi hồi lâu, còn gặp được Ngu nương tử.



Thái hậu nhìn dáng vẻ vụng về của nàng, một chút cũng không để trong lòng, nói “Nếu đã liên quan đến Ngu nương tử, thế thì đi mời nàng tới, ngươi hỏi nàng không phải rõ rồi sao”

Rất nhanh Ngu Tố Âm liền được triệu đến, hỏi nàng ta có phải đã gặp Thang Ấu Ninh không? Nàng ta liền ngây người.


Không ngờ rằng không phải là Thang Ấu Ninh chủ động đến Vĩnh Khang cung, thế thì… Nàng ta lập tức hiểu ra, hôm nay Thái hậu ở đây bày trò là vì muốn làm xấu mặt Nhiếp chính vương.


Bội Tuyên ma ma cười híp mắt nhìn nàng ta, hỏi “Ngu nương tử, người có gặp qua Thang di nương không?”

Thang Ấu Ninh liền nói: “Nàng ta có gặp ta mà.



Mắt Ngu Tố Âm chợt lóe lên, cúi đầu thật sâu, nhẹ giọng phủ nhận: “Tố Âm vẫn luôn ở trong Nam viện, chưa từng bước chân ra ngoài, chưa từng gặp ai cả.








Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận