Thang Ấu Ninh sửng sốt, đôi mắt mở to nói: “Tại sao ngay cả ngươi cũng không nói thật, hôm nay một đám dối trá các ngươi đều tụ họp ở đây sao?”
Trên mặt Thái hậu lộ vẻ khinh thường, bà ta nhếch nhẹ khóe môi nói: “Nếu Thang di nương thích chiếc trâm vàng này thì cứ nói, ai gia tặng cho ngươi, hà tất phải làm như vậy.
”
Bội Tuyên ma ma tiếp lời: “Thê thiếp cũng không hơn nô tịch là bao, suy cho cùng cũng là thứ thiển cận, làm xấu mặt Nhiếp chính vương.
”
“Ta không thích trâm vàng, tại sao các người lại nói là ta thích.
” Thang Ấu Ninh tỏ ra vô cùng oan ức: “Ta không có trộm.
”
Bội Tuyên ma ma vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thái hậu nhân từ, không có ý định trừng phạt ngươi, ngươi lại cứng miệng giảo biện? Người đâu, trói nàng ta lại trả về cho Nhiếp chính vương.
”
Từ Vĩnh Khang cung đến Đồng Lộ điện, phải làm cho mọi người từ từ xem chuyện vui này.
Ngay lập tức hai vị ma ma dáng người lực lưỡng tiến vào, ý đồ muốn động thủ.
Mà Thang Ấu Ninh trước giờ sẽ không để người khác động thủ với mình, nàng thích là người ra tay trước.
Bọn họ đều là người xấu, không cần nương tay.
Nhìn tiểu cô nương mảnh mai mềm yếu, đột nhiên như một con thú nhỏ nổi giận.
Sức lực của nàng cũng không nhỏ, nhân lúc hai vị ma ma không đề phòng liền ra tay đẩy hai người họ ngã xuống đất.
Sau khi Thang Ấu Ninh đắc thủ, nàng quay người bỏ chạy, ngay lúc nàng đang hoảng loạn không tìm ra đường về, bên cạnh truyền đến mệnh lệnh: “Thập Lan, cản nàng ấy lại.
”
Ủa? Hình như là giọng của Vương gia.
Thang Ấu Ninh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạc Thời Diễn đang tiến về phía mình, sắc mặt âm trầm như nước, hắn đang nhìn chằm chằm nàng.
Thập Lan lại càng làm nàng ngạc nhiên hơn, tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Thang Ấu Ninh, ngăn cản nàng bỏ chạy.
“Di nương không sao chứ? Vương gia đến rồi.
”
“Ngươi…” Thang Ấu Ninh ngơ ngác nhìn nàng ấy rồi thốt lên: “Thập Lan, ngươi thật là lợi hại…”
Có thể làm lại một lần nữa không?
Trác Thái hậu không nhận được thông truyền liếc nhìn Hoàng công công, Hoàng công công rơi vào thế khó xử, hắn sao dám ngăn cản Vương gia chứ?
Bà ta không khỏi nhăn mặt nói: “Nhiếp chính vương oai thật nhỉ, hôm nay còn dám xông vào cung của ai gia.
”
“Là trẫm nhất quyết đòi vào.
”
Chương Thần đế phía sau Bạc Thời Diễn ló ra một cái đầu nhỏ rồi nói: “Mẫu hậu triệu đến một tiểu thiếp, lại không cho nha hoàn theo, đây là đang muốn làm gì?”
Thái hậu cười lạnh: “Ai gia có thể làm gì một tiểu thiếp như nàng ta chứ?”
Bạc Thời Diễn chậm rãi bước tới, kéo Thang Ấu Ninh ra sau nói: “Tiểu thiếp của bổn vương gan nhỏ, không biết đã phạm vào tội gì? Khiến một đám người các ngươi đòi đánh đòi giết.
”
Đòi đánh đòi giết? Trác Thái hậu tức khắc nổi giận, chỉ hai vị ma ma đang nằm trên đất nói: “Bất quá chỉ là cho người đưa nàng ta về, nàng ta lại đẩy ngã họ, đúng là nực cười!”
Bà ta tránh nặng tìm nhẹ, không hề đề cập đến việc trộm trâm vàng, bởi vì trong mắt nhiếp chính vương, mánh khóe nhỏ bé này thực sự rất nực cười.
Thang Ấu Ninh lại cáo trạng, tức giận nói: “Bọn họ vu oan ta trộm trâm vàng của Thái hậu.
”
Bạc Thời Diễn lạnh lùng giương mí mắt, Mậu Lam bước lên phía trước tra hỏi Bội Tuyên ma ma và tiểu cung nữ Thải Điệp, đầu đuôi sự việc rất nhanh đã sáng tỏ.
Mậu Lam không khỏi mở to mắt: “Dàn dựng nhiều sơ hở như thế này, sao có thể kết luận là Thang di nương lấy trộm chiếc trâm?”
Bội Tuyên ma ma và Thải Điệp quanh co không dám đáp lời.
Ngu Tố Âm siết chặt chiếc khăn trong tay, đuôi mắt lặng yên chăm chú nhìn vào thân hình cao lớn của Bạc Thời Diễn.
Không ngờ rằng hắn lại đến đây nhanh như thế, hơn nữa thái độ lại vô cùng cứng rắn.
Nàng ta không khỏi tỉ mỉ quan sát Thang Ấu Ninh một lần nữa, cô nương này… thật sự là người hắn ái mộ sao?
‘Ái mộ…’
! Rõ ràng giữa họ sớm đã không còn quan hệ gì, cũng hiểu rõ cả đời này cũng không có cách nào quay đầu nữa.
Nhưng từ ‘ái mộ’ này vẫn khiến trái tim Ngu Tố Âm đau nhói, nàng ta rất khó để kìm nén sự đố kỵ trong lòng.
Số phận thật bất công làm sao….
Hắn vốn nên là phu quân của nàng.
“Nếu đã là một vụ án trộm cắp…” Bạc Thời Diễn nhìn cung nữ kia một cái, quyết định bắt đầu từ nàng ta nói: “Vậy thì mang đến hình bộ xử lý.
”
Toàn thân Thải Điệp lạnh ngắt, toàn thân run rẩy, nếu đi đến hình bộ, nàng ta vẫn còn đường sống sao?
Chỉ sợ chuyện này mình nàng ta gánh vác, hoặc là Thái hậu sẽ giết người diệt khẩu?
Thái hậu cau mày nói: “Việc nhỏ như thế này, sao có thể phiền đến hình bộ.
”
Bạc Thời Diễn lạnh nhạt xua tay, kêu người bắt cung nữ Thải Điệp và Bội Tuyên ma ma lại, lạnh nhạt nói: “Trộm trâm của Thái hậu, sao có thể xem là chuyện nhỏ, nhất định phải điều tra rõ ràng.
”
Trác Thái hậu đưa tay ngăn cản: “Nhiếp chính vương ngươi dám mang người của ai gia đi?”
Một cung nữ nhỏ nhoi giết rồi cũng không sao, nhưng Bùi Tuyên lại không giống vậy, bà ta là lão ma ma đã theo Thái hậu bao nhiêu năm, nếu bị bắt đi như thế cho dù lành lặn trở về cũng làm Vĩnh Khang cung mất hết mặt mũi.
Bạc Thời Diễn nheo mắt lại nói: “Thái hậu nên biết, bổn vương luôn lo chính sự.
”
Nếu bà ta đã chủ động tìm phiền phức thì đừng trách người khác nhẫn tâm.
Tiểu hoàng đế không những không ngăn cản hành động của Nhiếp chính vương, mà còn khuyên nhủ Thái hậu không nên tự bôi xấu thanh danh của mình, mọi chuyện phải được điều tra rõ ràng.
Cứ như vậy, Bội Tuyên ma ma và tiểu cung nữ bị bắt đi, ngay cả Thang Ấu Ninh cũng phải đến Hình bộ để lấy khẩu cung.
Bạc Thời Diễn cố ý làm lớn chuyện, mục đích rất rõ ràng, khiến Trác Thái hậu phải đổ máu.
Thải Điệp sớm đã chuẩn bị sẵn tinh thần, mới đánh vài gậy đã thừa nhận mình không vừa mắt Thang Ấu Ninh nên cố ý tìm cách hãm hại nàng.
Miễn cho mình càng thêm đau đớn.
“Nếu đã khai rồi, nên xử lý thế nào thì xử lý như vậy.
” Bạc Thời Diễn đến đầu cũng không ngẩng lên, trực tiếp yêu cầu mang người đi.
“Chuyện này thật là…” Chương Thần đế lắc lắc đầu, thở dài như một ông cụ non nói một câu.
Bọn họ đều ngầm biết rõ là do Trác Thái Hậu cố ý bày trò.
Nhưng vì để cho bà ta chút mặt mũi, cuối cùng cũng không có xé rách lớp mặt nạ này.
Cho dù bị truyền ra ngoài, bà ta cũng không hề hấn gì, nhưng thể diện của hoàng thất sẽ bị ảnh hưởng.
Cho dù Chương Thần đế không quan tâm đến thứ thể diện phù phiếm này, nhưng những vị đại thần trong triều lại không muốn nhìn thấy cục diện này.
Họ sẽ cho rằng Nhiếp chính vương đang cưỡi trên đầu hoàng thất, một chút cũng không kiêng nể hoàng gia.
Cuối cùng, sự việc kết thúc bằng việc xử lý cung nữ Thải Điệp.
Bội Tuyên ma ma là người của Thái hậu nên không bị tổn hại gì, có điều việc bà ta phải đến Hình bộ đã nói lên tất cả.
Đụng đến người không nên đụng, cho dù là Vĩnh Khang cung cũng không bảo vệ được ngươi.
***
Bên trong Đồng Lộ điện.
Khuôn mặt tròn trịa của Thập Lan đầy ý cười nói: “Lần này Thái hậu phải an phận một thời gian rồi.
”
Trác gia thật sự quá thích nhảy nhót, không ngã vài lần, thì bọn họ không nhớ đau.
Tương Nghi chắp hai tay lại, a di đà phật: “May mắn lần này di nương không có chuyện gì, về sau chúng ta đi đường vòng.
”
“Là bọn họ phải đi đường vòng.
” Thập Lan vỗ vai Tương Nghi nói: “Tính cách di nương yếu mềm, chúng ta phải cứng rắn hơn chút nữa.
”
Đến Thái hậu còn bị mất mặt, những người khác nào dám đắc tội Nhiếp chính vương.
Tương Nghi nghĩ cũng có lý, tuy nương tử không phải chính phi nhưng có Vương gia chống lưng, ai dám khinh thường nàng.
Nghĩ đến đây, chợt nhớ đến Ngu nương tử liền nhẹ giọng hỏi Thang Ấu Ninh: “Chuyện Ngu nương tử là thế nào?”
Thang Ấu Ninh không thích người này, mím môi nói: “Nàng ta cũng nói dối, không phải là người tốt.
”
Ngu Tố Âm và Vương gia từng có hôn ước, Tương Nghi cảm thấy mình phải giải thích một chút.
Thế là nàng bèn kể lại câu chuyện năm ấy của Bạc gia và Ngu gia.
Nghe đến đây, Thang Ấu Ninh tựa hồ đã hiểu ra, liền nói: “Vậy thiếu chút nữa là nàng ta trở thành chủ mẫu rồi.
”
“Không thể nào.
” Tương Nghi vặn vặn chiếc khăn tay, lẩm bẩm nói: “Vẫn còn là tiểu thư khuê các mà đã biết diễn trò như vậy, may là nàng ta không trở thành Vương phi đó.
”
Nếu không mỹ nhân ở hậu viện làm sao có thể có cuộc sống tốt đẹp.
Thập Lan tiếp lời: “Tác phong của Ngu gia này cũng chẳng ra làm sao.
”
Vì quá để ý đến lễ nghĩa và thanh danh mà đặt cược cả cuộc đời của con gái mình vào đấy, có nhà ai lại như vậy?
Thậm chí còn vội vội vàng vàng đi tu.
Tương Nghi gật đầu, trong lòng không ngừng nghĩ tới sau này tiểu thư nhà nào sẽ là Vương phi.
Xin đừng là một người quá ghê gớm, với tính cách mềm yếu này của di nương chỉ sợ bị nuốt chửng đến mẩu xương cũng không còn.
Thang Ấu Ninh thay một bộ đồ đi ra, vừa lúc gặp Nhiễm Tùng tới nói Vương gia cho mời nàng qua.
Tuy rằng cùng sống ở chính điện, nhưng nàng và Bạc Thời Diễn ăn riêng ngủ riêng, nếu bệnh đau đầu của hắn không phát tác, hắn cũng không tìm nàng.
Sau khi tiến vào hành cung, Thang Ấu Ninh lần đầu tiên bước vào phòng ngủ của hắn.
Bạc Thời Diễn ở bên trong, nghe thấy tiếng bước chân liền nói: “Đóng cửa lại.
”
Thang Ấu Ninh nghe vậy, muốn quay lại đóng cửa, Tương Nghi ở bên ngoài mặt mày hớn hở đã nhanh chóng giúp nàng đóng cửa lại.
Phòng ngủ ở chính điện rất rộng, khi vào phòng còn phải đi qua một tấm bình phong bằng gỗ được chạm khắc tinh tế.
Thang Ấu Ninh bước vào phòng liền nhìn thấy Bạc Thời Diễn đang ngồi trên ghế thưởng trà, trước mặt bày một tấm gương vừa to vừa cao lại vừa sáng.
Đó không phải là một chiếc gương đồng, mà là một loại kính thủy tinh có mặt gương trắng sáng.
Thang Ấu Ninh từng nhìn thấy đích mẫu có một chiếc lớn bằng lòng bàn tay, đó là của hồi môn của bà, là một thứ rất quý giá.
Lúc này, nàng không khỏi mở to hai mắt, hai tay ôm mặt tiến về phía trước thốt lên: “Đẹp quá đi.
”
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy chính mình rõ ràng như vậy, không chỉ đầu mà còn soi được cả toàn thân.
Thang Ấu Ninh cảm thấy thật thần kỳ, chơi rất vui, quay trái quay phải nhìn ngược nhìn xuôi.
“Thì ra ta cũng xinh đẹp như vậy!”
Đuôi váy của tiểu cô nương chuyển động như cánh hoa, Bạc Thời Diễn đặt tách trà xuống, đứng dậy đi đến phía sau nàng.
Vừa giơ tay lên, trong tay hắn liền xuất hiện một sợi dây chuyền vàng mỏng có đính một viên hồng châu óng ánh.
Bạc Thời Diễn giơ tay cao qua đầu nàng, sợi dây chuyền lắc lư trên đầu Thang Ấu Ninh, viên hồng châu lửng lơ trước mặt nàng.
“Nhìn vào gương, lấy được nó thì nó là của nàng.
”
“Cho ta sao?” Thang Ấu Ninh quay đầu nhìn hắn.
Nàng thích trân châu, viên hồng châu này vừa trong trẻo vừa sáng long lanh, so với viên hỏa trân châu trong túi nàng thì đẹp hơn nhiều.
Thang Ấu Ninh vươn tay với lấy, tay áo mỏng manh trượt xuống để lộ cánh tay trắng nõn mềm mại.
Nhưng lại không chạm vào được, thân hình Bạc Thời Diễn cao lớn, hắn lại còn giơ cao tay lên, làm sao nàng có thể lấy được.
“Vương gia?” Nàng không hiểu nếu muốn cho nàng, tại sao không để thấp một chút.
“Nhìn vào trong gương, lấy nó xuống.
” Bạc Thời Diễn dùng một tay nghiêng người nàng lại, bắt nàng phải đối diện với chiếc gương.
Cái đầu nhỏ của Thang Ấu Ninh không thể hiểu được hắn đang muốn làm gì.
Nàng nhìn hạt hồng châu, lại không thể bắt được nó, đành phải nhảy lên với lấy.
Ngón tay nàng chạm vào hạt trân châu, Bạc Thời Diễn lại đưa hạt trân châu lên cao hơn, hỏi: “Có nhìn vào gương không?”
“Nhìn rồi.
” Thang Ấu Ninh phồng phồng má gật đầu.
Hắn cụp mắt xuống hỏi: “Có nhìn ra cái gì không?”
Thang Ấu Ninh nhướng nhướng mày nói: “Vương gia lại giơ cao hơn, ngài chơi xấu.
”
Bạc Thời Diễn nhìn nàng hỏi: “Dáng vẻ nàng nhảy lên ở trong gương như thế nào, nàng không nhìn ra sao?”
“A?” Vừa nãy nàng chỉ chú ý trên đỉnh đầu.
Thang Ấu Ninh tựa hồ như hiểu ra điều gì, lại nhảy lên một lần, nhân lúc hắn không để ý lấy được viên hồng châu.
Bạc Thời Diễn nhếch môi cười nhạt, cuối cùng không nhịn được mà động tay, nửa ôm lấy nàng từ phía sau, hai tay nắm lấy hai quả cầu tuyết, dùng sức bóp chặt.
Thang Ấu Ninh lập tức bị dọa sợ, muốn trốn về phía sau nhưng không có đường lui, mà chỉ càng chìm sâu vào trong vòng tay của hắn.
“Không được để bất cứ ai nhìn thấy nó lay động, đây là mệnh lệnh của bổn vương.
” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai nàng, hắn nói: “Nếu còn có lần sau, ta sẽ cắt đứt nó.
”
Cắt… cắt đứt?
Thang Ấu Ninh sợ hãi lắc đầu, hai tay tóm lấy mu bàn tay hắn, kéo đôi bàn tay to của hắn xuống khỏi ngực mình: “Không được, không được, vậy sẽ đau lắm!”