Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà



Hai ngày sau.

Thang Ấu Ninh buồn bã, nhũ nương ăn cháo uống thuốc đã hai ngày rồi mà bệnh vẫn chưa khỏi.

Bà sợ lây bệnh cho người khác, đóng cửa không cho các nàng vào, ngay cả Tư Vân đến đưa cơm cũng chỉ để ở bên ngoài cửa.

Nghe bên trong thường vang lên những tiếng ho khan, Thang Ấu Ninh có chút luống cuống hỏi Tư Vân: “Có thể mời lang trung đến được không?”

Bị bệnh mà không chịu mời lang trung đến xem thì sao được?

“Nương tử tưởng đây là nhà của mình sao?” Tư Vân ôm hộp kim chỉ, đầu không ngẩng lên nói: “Dù là ở Thang gia, không có sự cho phép của chủ mẫu, lang trung cũng không thể vào.”

Quy tắc của vương phủ còn nghiêm hơn cả Thang gia, tôi tớ bị bệnh đều là phải nhờ bà tử gã sai vặt ở cửa lớn thuật lại triệu chứng của mình, nhờ họ mua giúp mấy gói thuốc về sắc uống.

Nếu bệnh nghiêm trọng, đi bẩm với Trần quản gia, may ra mới có thể mời lang trung về phủ.

Thang Ấu Ninh ngẫm nghĩ, lui một bước thỉnh cầu lần nữa: “Thuốc không tốt, hay là nhờ người gác cổng đổi thuốc đi.”

Tư Vân nghe vậy, hai tay lắc lắc: “Tần bà tử có đưa nô tỳ chút bạc vụn, bốc vài thang thuốc đã sớm hết rồi.”

Tiền bạc ở Trác Hòa viện đều nằm trong tay lão bà tử kia, nàng không thể đụng đến được.

“Ta đi lấy bạc cho ngươi.” Thang Ấu Ninh xoay người đi về phòng mình, bên trong hộp trang sức của nàng có bạc vụn.

Chuyện khác có thể nàng không hiểu nhiều, nhưng khi còn nhỏ phụ thân từng dẫn nàng ra ngoài tìm thầy lang vài lần, nàng biết rõ thế nào là sinh bệnh.

Tư Vân đặt giá thêu qua một bên, gật đầu: “Đổi thuốc cũng tốt, uống mấy ngày rồi không thấy có hiệu quả, đúng là tốn tiền vô ích.”

Hiện tại đã vào hạ rồi, chứng phong hàn của Tần bà tử cứ kéo dài, phỏng chừng là do nóng lạnh đột ngột, nên mới không khỏe.

Trong lòng Tư Vân cũng rất lo lắng, lỡ như lão bà tử duỗi thẳng hai chân, mặc kệ mọi thứ, vậy sau này ở Trác Hòa Viện chỉ còn lại nàng và tiểu nương tử thì biết sống thế nào?

Tần bà tử ngăn các nàng không cho đến chỗ Trần quản gia mời lang trung, các nàng đều hiểu.

Đời này Thang Ấu Ninh dựa vào vương phủ này sống qua ngày, xác suất lớn nhất là sẽ lặng lẽ chết già trong cái góc nhà này.

Khắp hậu viện đều do Trần quản gia toàn quyền nắm giữ, ông ta trăm công ngàn việc, cho nên bọn họ phải cẩn thận khách sáo, cố gắng không tạo thêm phiền toái.

Lỡ như bất cẩn chọc giận quản sự, không biết ngày tháng sau này sẽ sống sót như thế nào.

Tư Vân hiểu rõ mối lo toan của Tần bà tử, cho nên không hề đề cập đến chuyện lang trung, lo cũng chỉ phí lời.

Bỏ bạc vụn vào túi tiền, Tư Vân vội đến chỗ người gác cổng.

Nhờ người giúp mình, lần này Tư Vân đi rất lâu, đến tận trưa mới cầm được mấy gói thuốc trở về, nói là đã đổi sang phương thuốc mới.

Nàng đổ chén thuốc vào siêu, đốt lửa sắc thuốc.

Tư Vân không vội đến phòng bếp lấy cơm canh, ngược lại lôi kéo Thang Ấu Ninh vào buồng trong nói chuyện.

“Nương tử.” Tư Vân lấm lét với Thang Ấu Ninh, “Đồng hương kia của ta lại tặng đồ cho ta.”

“Đồng hương gì?” Thang Ấu Ninh khó hiểu, nàng phản ứng chậm chạp, căn bản đã quên có một người như vậy.

Tư Vân hạ giọng giải thích: “Là Trác tiểu Hầu gia, hắn còn nhớ người đó…”

Trác gia là mẫu tộc của Thái hậu, nói không chừng vài năm sau sẽ có thêm một vị Hoàng hậu họ Trác, cho nên tiểu Hầu gia kia là vô cùng kim tôn ngọc quý.

Hai năm trước, nhờ đại lang quân Thang gia đứng giữa hợp tác, hắn từng gặp Thang Ấu Ninh ở hậu trạch, lập tức ấn tượng khó phai*.

*nguyên tác: 'kinh vi thiên nhân', kinh ngạc khi gặp gỡ ai đó lần đầu và nghĩ đó là thần tiên.

Nếu không phải đích mẫu Bành thị cứ một mực phải gả thứ nữ vào vương phủ, thì lúc này Thang Ấu Ninh có thể đã là thiếp thất của Trác gia rồi.

Tuy việc này không thành, nhưng Trác tiểu hầu gia vẫn nhớ mãi không quên với tiểu mỹ nhân, dám không e ngại uy danh của Nhiếp chính vương phủ, sai người giả làm đồng hương truyền tin cho Tư Vân.

Mới đầu Tư Vân còn từ chối, trên đầu còn có Tần bà tử quản giáo, nàng ta mà làm sai sẽ bị mắng.

Nhưng tiểu hầu gia thật sự cho quá nhiều, ngân nguyên bảo lấp lánh trước mắt người, rốt cuộc nàng ta cũng chịu đi làm thuyết khách.

“Nương tử, tiểu hầu gia kia có mỹ nhân nào chưa từng nhìn thấy, nghe nói cả hoa khôi hương lâu hắn cũng không để vào mắt, có thể thấy được thật tâm của hắn, tất nhiên sẽ đối đãi tốt với người.” Tư Vân cảm thấy trước mặt đã bày sẵn một con đường mây xanh.

Dựa vào sự xinh đẹp ngoan ngoãn của nương tử nhà nàng ta, nam nhân nào lại không thích cơ chứ.

Nghe nói hầu phu nhân kia là tiểu thư khuê các, cực kỳ chú trọng mỹ danh hiền huệ, tất nhiên sẽ không dám làm khó thiếp thất, đến lúc đó thuận lợi sinh con thứ cho hắn, như vậy mới tính là cả đời yên ổn!

Thang Ấu Ninh vẫn nhớ người tên Trác Vưu Thâm này, nàng nhíu mày nói: “Không thích hắn ta.”

Tư Vân biết, hai năm trước tiểu hầu gia có chút càn rỡ, e đã làm nàng sợ, nàng ta cười cười: “Nhưng hắn ta thích người không phải sao?”

Thang Ấu Ninh nhìn Tư Vân, không nói lời nào, chỉ lắc đầu.

“Nương tử đừng cố chấp nữa,” Tư Vân nói: “Ngay cả Vương gia người cũng chưa từng gặp, vương phủ này có lớn thế nào cũng không liên quan đến người, đời này có cái gì để trông cậy chứ?”

Đôi mắt đen như mực của Thang Ấu Ninh chớp chớp: “A Vân, nhũ nương mà biết sẽ tức giận, sẽ bán ngươi đi.”

Đến lúc đó cả nàng cũng không cứu nổi.

Nghe vậy sắc mặt Tư Vân lập tức biến hóa: “Nương tử, không phải là ta suy nghĩ cho người sao! Người nghĩ thử xem, nếu bà tử ngã xuống, ai sẽ thay người tính toán mấy chuyện này đây!”

“Nhũ nương sẽ không sao đâu!” Thang Ấu Ninh không thích nghe mấy lời này.

“Thân mẫu nương tử mất sớm, là một tay Tần bà tử chăm sóc cho người, tất nhiên tình cảm sâu nặng, còn nô tỳ đây chỉ là người ngoài thôi!” Tư Vân xoay người đi, “Đúng là không hiểu lòng tốt của người ta…”

Thang Ấu Ninh nghẹn họng, nàng không hiểu, ở vương phủ có gì không tốt.

“Không nói đến tiểu Hầu gia, A Vân cũng đừng nói nữa.”

Tư Vân vẫn mặt lạnh như cũ, hừ hừ: “Sao nương tử không nghĩ xem, dù gì cũng là một di nương, mà muốn mời lang trung đến cũng khó như vậy.”

Xét đến cùng, hậu viện phủ Nhiếp chính vương này chỉ là vật bày trí, là nơi nuôi đám mỹ nhân này cho ăn cho uống, còn lại không thể trông cậy vào.

Lúc giờ ngọ chủ tớ hai người nói chuyện cũng không vui vẻ gì, cho nên Thang Ấu Ninh ủ rũ, cơm canh ăn cũng không bao nhiêu.

Tư Vân cũng không ép nàng, chỉ để nàng tự mình suy nghĩ cho kỹ, nghĩ thông suốt rồi sẽ có tiểu Hầu gia và đại lang quân ở bên ngoài tính cách cho nàng, rước nàng về bên đó.

Chén thuốc sắc xong, Tư Vân đặt lên khay đưa đến phòng bên.

Một buổi sáng qua đi, tinh thần của Tần bà tử ngày càng tệ, cả người cứ mê mang, phải kêu vài tiếng mới tỉnh dậy.

Tần bà tử được đỡ dậy, cho ăn chút cháo lót dạ trước, rồi không cần người đỡ trực tiếp cầm chén thuốc uống hết.

Tư Vân đang định hỏi bà ấy có ăn mứt mơ để át vị đắng hay không, thì thấy bà ấy thò nửa thân mình xuống giường, ‘ọc’ một phát ói đầy đất.

“Tần bà tử!” Tư Vân hoảng sợ, thấy tình hình lần này có vẻ nghiêm trọng.

Nàng đã từng thấy nhiều người vì không có tiền bắt mạch bốc thuốc mà bệnh chết.

Huống gì tuổi của bà ấy cũng đã cao…

Tần bà tử không nói nổi lời nào, nằm trên giường tiếp tục ho khan.

Trong phòng toàn mùi chua của thuốc, thuốc vừa vào miệng đã bị ói hết ra, sao có thể khỏi bệnh được đây.

Mặt Tư Vân đen thui, chạy đi mở cửa sổ cho thoáng gió, rồi xách một chậu nước vào, lau sạch nước thuốc trên mặt đất.

Nàng nhịn không được hỏi: “Bà có muốn giúp nương tử tính toán lâu dài không?”

Nếu như bà ấy lên tiếng, nương tử nhất định nghe theo.

“Tính toán cái gì?” Tần bà tử hít thở nặng nề, quay đầu nhìn Tư Vân: “… Ngươi lại tính xúi giục nương tử làm chuyện gì?”

Từ nhỏ Tư Vân vốn đã rất sợ lão bà tử này, nàng luống cuống nói qua loa: “Mấy ngày nay vương gia đều không ở trong phủ, chúng ta không định làm chút gì sao?”

Tần bà tử chưa trả lời, cửa phòng hờ khép bỗng nhiên bị đẩy ra, Thang Ấu Ninh xuất hiện ở cửa.

Nàng nghe thấy động tĩnh trong sương phòng Tư Vân ra ra vào vào, nên lại đây xem thử.

Nàng vừa thò đầu vào phòng đánh giá một chút, vừa nhìn thấy bộ dạng của vú nuôi lập tức bị dọa sợ.

Nhũ nương bị bệnh mấy ngày, ăn uống không vô, hơn nữa mặt mày tái nhợt, lúc này trông bà ấy như già thêm vài tuổi.

Nhìn gương mặt quen thuộc kia, Thang Ấu Ninh sững sờ tại chỗ.

Tần bà tử không cho nàng tiến vào, tiểu cô nương từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn, lúc này lại không chịu nghe lời.

Sắc mặt Thang Ấu Ninh nghiêm túc: “A Vân, ngươi ở đây chăm sóc nhũ nương, ta đi tìm Trần quản gia.”

“Cái gì?”

“Ta là di nương, lần này phải nghe ta.”

“Chuyện này…” Tư Vân chưa từng nhìn thấy thái độ này của chủ tử.

Thang Ấu Ninh nói là làm, chạy về phòng ngủ của mình, ôm lấy hộp trang sức nhỏ trên bàn trang điểm vào lòng, xoay người đi ra khỏi viện.

Tần bà tử thở không ra hơi, yếu ớt kêu Tư Vân ngăn nàng lại.

Tâm tư của nương tử không đủ sâu, bà ấy sợ nàng nói chuyện dùng từ ngữ vô tư đắc tội với người ta…

Nhưng lần này Thang Ấu Ninh chạy quá nhanh, Tư Vân đuổi không kịp.

Tư Vân chạy một đoạn ngắn, rồi không đuổi theo nữa, nàng biết rõ tính tình Thang Ấu Ninh, bình thường nương tử trông như mềm yếu dễ bị bắt nạt, nhưng một khi đã cứng đầu thì có 10 con trâu cũng kéo không được.

Nếu lần này gây họa bị trục xuất khỏi vương phủ, không phải là rất tốt hay sao?
*
Tuy nói là Trần quản gia quản lý toàn bộ vương phủ, nhưng ông ta cũng chỉ là ngoại nam, thường ngày đều chỉ ở tiền viện, mấy công việc ở hậu trạch đều do mấy quản sự ma ma và thuộc hạ phụ trách.

Nhưng riêng chuyện người ngoài vào phủ thì phải thông qua ông ấy cho phép mới vào được, lang trung cũng vậy.

Thang Ấu Ninh nhập phủ hai năm, còn chưa từng đặt chân đến tiền viện, nơi đó không phải là chỗ để nữ quyến lui tới.

Nàng ôm ấp trang sức hộp, xuyên qua cổng vòm của các lối trong vườn, mặt trời ban trưa treo trên đỉnh đầu, giờ này mỹ nhân rất sợ phơi da thịt ra ngoài nắng, nên dọc trên đường đi nàng không gặp được ai.

Nàng bước chân vào tiền viện, bắt lấy một gã sai vặt đang vẫy nước quét sân, hỏi nơi ở của Trần quản gia.

Vòng qua cái hồ là đến, cũng không xa.

Thang Ấu Ninh vùi đầu đi đường, trong lòng đang chuẩn bị sẵn lời lẽ.

Nàng biết, bản thân vốn không thông minh, nhưng chuyện nhỏ như mời đại phu này nhất định là sẽ làm được!

Nhưng trước hết phải nghĩ xem nói thế nào đã….
*
Ven hồ Bồng Oa đình.

Mới có hai ngày, chứng đau đầu của Bạc Thời Diễn lại tái phát.

Hắn nghiêng người, mặt không biểu cảm nhìn mặt hồ, bỏ mặc ván cờ trên bàn.

Bệnh cũ nay đã thành mãn tính, hắn không còn buồn phản ứng với nó nữa.

Nhiễm Tùng đứng hầu bên cạnh biết rõ, lúc này tâm tình của chủ tử rất không tốt, không được phép phát ra bất cứ động tĩnh quấy nhiễu nào.

Đúng lúc này, Thang Ấu Ninh xuất hiện, sải bước vội vàng đi ngang qua Bồng Oa đình, tiếng bước chân thình thịch khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Nhiễm Tùng nhíu chặt mày, vội vàng nháy mắt phất tay đuổi nàng đi.

Thấy tiểu nương tử này dáng dấp xinh đẹp, trong tay cầm một cái hộp, đại khái hắn cũng đoán được ý đồ của nàng.

Vương gia ở trong phủ tĩnh dưỡng đã nhiều ngày, nhận không ít sự quan tâm từ hậu viện.

Hai ngày trước vừa mới cấm túc một thiếp thất xong, mấy cô nương này tính đến khi nào mới dừng lại đây.

Sao cứ không sợ chết chạy đến tìm xúi quẩy vậy?!

Bờ hồ yên tĩnh, Bạc Thời Diễn lại không phải kẻ điếc, hắn thoáng liếc mắt một cái đã thấy được Thang Ấu Ninh.

Gương mặt nàng trắng nõn, sắc mặt nghiêm nghị, miệng lẩm bẩm, mắt nhìn thẳng.

“Đứng lại.” Hắn thình lình ra tiếng.

Nhiễm Tùng cảm thấy, tiểu nương tử này 7 phần là gặp xui xẻo, chủ tử cực kỳ không thích nữ tử đi lại ở tiền viện, nhất là để hắn “vô tình bắt gặp” được.

Nhẹ thì cấm túc, nặng thì đuổi ra ngoài?

Y hắng giọng, nói: “Vương gia hỏi chuyện, xin dừng bước.”

Thang Ấu Ninh bỗng nhiên bị gọi lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía đình, hai mắt tròn xoe nhìn sang Bạc Thời Diễn, là gương mặt nghiêng mũi cao môi mỏng, hình như trông quen quen…

Nàng đứng tại chỗ, lời lẽ nghĩ sẵn trong đầu đều quên sạch hết.

=)))

“Người tới là ai, còn không nhìn thấy vương gia sao?” Nhiễm Tùng thấy nàng ngây người ra, không khỏi nhíu mày nhắc nhở.

“Ta…… Thiếp……”

Lúc vừa vào phủ nàng phải học không ít quy tắc, khi gặp vương gia thì phải…

Thang Ấu Ninh do dự một chút, tay vẫn ôm hộp trang sức của mình, đi vào hành lễ, tư thế cũng tính là đúng chuẩn: “Thiếp thân Thang Ấu Ninh, tham kiến Vương gia.”

Bạc Thời Diễn mặt lạnh đánh giá nàng.

Đêm đó trăng sáng nhưng không bằng ban ngày, nên nhìn không kỹ, hôm nay nhìn lại mới thấy, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng trẻo mịn màng.

Hẳn là quá an nhàn.

Bạc Thời Diễn dời mắt: “Vô cớ đi lại ở tiền viện, cấm túc ba tháng.”

Lời này vừa nói ra, Thang di nương sẽ khóc nhè mất, Nhiễm Tùng đưa tay nói: “Thang di nương, mời trở về đi.”

“Vậy là có ý gì?”

Nét mặt Thang Ấu Ninh mờ mịt, không hiểu sao lại bị cấm túc?

Nàng vội vàng lắc đầu nói: “Không được không được, ta phải đi tìm Trần quản gia.”

Cái người vương gia mà nhũ nương nói là lớn nhất phủ này, như thế nào lại không nói lý vậy?

“Ngươi dám chống chỉ thị của bổn vương?” Đuôi mày Bạc Thời Diễn nhếch lên, lạnh lùng nhìn nàng.

“Ta không có,” Thang Ấu Ninh lắc đầu, nhỏ giọng thuật lại lời nói: “Ta muốn tìm Trần quản gia……”

Nhiễm Tùng bị lá gan của nàng dọa sợ, có người dám ngỗ nghịch với vương gia?

Hắn mở miệng khuyên nhủ: “Thang di nương, đừng làm ầm ĩ, trở về đi……”

Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Ta không trở về.” Thang Ấu Ninh đôi mắt đen láy nhìn Bạc Thời Diễn, vẻ mặt bướng bỉnh: “Ta không muốn bị cấm túc.”

Đôi mắt của người này khác với người khác.

Đã lâu Bạc Thời Diễn chưa gặp được người dùng ánh mắt cương trực như vậy nhìn mình.

Thẳng thắn, không che giấu, chỉ trích hắn ức hiếp người.

Gió thổi hiu hiu bên hồ, cuốn lấy hơi ấm trên người nàng, quanh quẩn bên hơi thở của hắn.

Là hương thơm nhàn nhạt không làm người thấy ghét, mà cơn đau đầu cũng giảm đi phần nào.

Liếc nhìn một cái, Bạc Thời Diễn phát hiện tâm trí của Thang Ấu Ninh không giống với người bình thường.

Hắn đã chứng kiến nhiều thủ đoạn, nên gặp ai cũng sẽ nổi máu đa nghi lên.

Nhưng ánh mắt thì lại không thể gạt người.

Trong phủ của hắn chịu nhận loại nữ tử này sao?

“Thôi, không cần cấm túc.” Hắn thu hồi mệnh lệnh, không hiểu sao lại có tinh thần tích cực với tiểu cô nương, hỏi: “Ngươi tìm quản gia có chuyện gì?”

“Có việc.” Thang Ấu Ninh vẫn có chút mất hứng, nghẹn ứ trong miệng không chịu nói.

“Nói.” Bạc Thời Diễn hiếm khi có chút kiên nhẫn, khi ngửi thấy hương vị trên người nàng, hắn có cảm giác đầu óc mình thanh tỉnh hơn chút.

…… Là trùng hợp sao?

Thang Ấu Ninh do dự một chút, nhíu mày nói: “Nhũ nương bị bệnh, chén thuốc bị phun ra hết, ta muốn mời lang trung đến, đây là trang sức của ta, rất có giá trị đó.”

Bàn tay trắng nõn đáp trên chiếc hộp, lòng bàn tay đầy thịt, đây chính là tướng có phúc.

Vì việc này mà muốn tìm quản gia?

Bạc Thời Diễn giơ tay đỡ lấy thái dương, quyết định rảnh rỗi quản chuyện này.

“Nhiễm Tùng, gọi Lý đại phu qua đây một chuyến.”

Hắn nhớ lại hai ngày trước mình đi ngang qua viện nào, rồi nói: “Đến Trác Hòa Viện.”

“Tiểu nhân đi ngay!”

Nhiễm Tùng không khỏi âm thầm líu lưỡi, Thang di nương này đúng là gặp may.

Lần đầu tiên thấy chủ tử thu hồi lệnh cấm túc, không chỉ thế, còn cho đại phu trong phủ đến chẩn trị cho hạ nhân.

Vương gia kêu Lý đại phu đến Trác Hòa Viện, là xem bệnh cho Tần bà tử sao?

Nghĩ như vậy, nàng lên tiếng hỏi.

Bạc Thời Diễn lười trả lời.

Hắn nhướng mi mắt, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên bàn: “Ngồi xuống, đừng có đứng trước mặt bổn vương.”

Thang Ấu Ninh thấy hắn không có phủ nhận, lập tức mừng rỡ, mặt mày xinh đẹp cong lên, cười nói: “Đa tạ Vương gia, ban nãy thiếu chút nữa hiểu lầm ngài.”

“Hiểu lầm cái gì?” Bạc Thời Diễn nhìn gương mặt non mềm của nàng: “Đúng là tiểu ngốc tử.”

Hắn cũng cười nàng ngốc?

Thang Ấu Ninh thu lại nụ cười, rầu rĩ nói: “Ta không ngồi nữa, ta muốn đi đưa bạc cho đại phu.”

“Giận rồi?” Bạc Thời Diễn liếc nàng một cái, duỗi tay kéo người ngồi xuống.

Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên bị rút ngắn, hương thơm ấm áp càng thêm rõ ràng, thấm vào mũi hắn.

Thang Ấu Ninh không muốn ngồi xuống, nàng tránh né, nhưng sức lực không mạnh bằng hắn.

Bạc Thời Diễn đè lại nàng, hỏi: “Ngươi dùng túi thơm gì vậy?”

“Không biết!”

Thấy thái độ không chịu phối hợp của nàng, Bạc Thời Diễn nhướng mày: “Bổn vương mời đại phu cho ngươi, ngươi cứ như vậy sao?”

Thang Ấu Ninh có thể nghe hiểu người khác nói, nàng ngẫm nghĩ, mở hộp trang sức mình ra, lấy từ trong đó ra một miếng bạc vụn.

Nàng nhét vào lòng bàn tay hắn, bĩu môi nói: “Làm phiền Vương gia, cái này cho ngài mua trà.”

“?”

Bạc Thời Diễn cầm bạc vụn ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc vi diệu: “Ngươi…… Là đang ban thưởng bổn vương?”

Thang Ấu Ninh xua tay giải thích: “Đây là chi phí cảm kích người đã vất vả.”

Khi phụ thân nàng tìm người, đều sẽ nhét một xâu tiền cho người đưa tin, lần nào đối phương cũng rất vui vẻ.

Có thể thấy được phí vất vả là thứ tốt, khiến người ta làm việc khách sáo một chút.

Bạc Thời Diễn không nói gì, nhìn chằm chằm đôi mắt như trái nho đen của nàng.

Hắn nhìn nàng làm gì? Thang Ấu Ninh mím môi nói: “…… Là quá ít sao?”

Muốn nhiều hơn cũng không thể nha……

“Không có,” Bạc Thời Diễn thu bạc vụn vào tay, cười như không cười: “Bổn vương nhận lấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui