Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà





Chỗ ở mới của Thang Ấu Ninh tên Tuyết Lô Viên, sân vườn rộng lớn hơn rất nhiều, chưa kể đến cỏ cây u kính, bên trong còn có cái ao nhỏ, nuôi một đàn cá cảnh xinh đẹp.


Đây là chỗ do Trần quản gia tự thân chọn lựa.

Tiện qua lại với tiền viện hơn Trác Hòa Viện rất nhiều.


Trước đó ông ta đã xin chỉ thị, muốn di chuyển chỗ ở của Thang di nương, Vương gia kêu ông ta đừng nhiều chuyện, hiện tại đổi viện, chủ tử cũng không kêu dọn về.


Trần quản gia liền biết mình làm đúng rồi.


Thang Ấu Ninh được dẫn vào Tuyết Lô Viên, Tần bà tử đang bận việc trong phòng bếp.


Biết được nương tử sắp về, bà ấy vẫn luôn bấm đốt ngón tay ước lượng canh giờ, nấu canh đậu hủ nóng hổi cho nàng ăn.


Đừng nói Thang Ấu Ninh nhớ nhũ nương, Tần bà tử càng nhớ nàng hơn.


20 năm trước bà ấy gả nhầm người xấu, trượng phu vừa nghiện rượu vừa cờ bạc, khuê nữ bị bệnh đã mất, ông ta còn muốn bán thê tử.


Bà ấy đau khổ bước vào Thang gia, đón nhận Thang Ấu Ninh giống bé mèo con, trở thành nhũ nương của nàng.


Từng chút từng chút nuôi lớn đứa bé, liên tục 18 năm, chưa từng tách nhau lâu như bây giờ.


Vừa thấy người, Tần bà tử lập tức không rảnh lo bệ bếp, muốn hỏi một đống chuyện.


Thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, thần thái sáng láng, lo lắng trong lòng mới biến mất

Hai người ghé vào cùng nói chuyện, một hỏi một đáp, kể lại chuyện ở hành cung.


Ăn xong canh đậu hủ, Tần bà tử kêu Tương Xảo hầu hạ Thang Ấu Ninh đi nghỉ ngơi trước, bản thân thì đi tìm Tương Nghi hỏi chút chuyện khác.


Trước đó không lâu, Trần quản gia đột nhiên đổi vị trí Trác Hòa Viện, còn nuôi một con bò, nói Tần bà tử làm chút điểm tâm ngọt cho Thang di nương, kêu bà ấy rèn luyện tay nghề.


Tần bà tử thấy được ưu ái mà sợ, nhất thời suy nghĩ rất nhiều!

Có khi nào tiểu nương tử và Vương gia đã nước chảy thành sông, bắt đầu được sủng ái…

Ai ngờ lúc này hỏi Tương Nghi, thế mà chưa xảy ra chuyện gì.


Thậm chí, chuyện ở cùng phòng qua đêm bọn họ tính đến tại hành cung cũng không xảy ra, chỉ ở trạm dịch cùng ngủ một chiếc giường, hơn nữa lúc đó có vẻ hai người ở cùng nhau không mấy vui vẻ.


Tần bà tử buồn bực, rầu rĩ vô cùng.


Sao lại như thế?


Tương Nghi cũng khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Theo lý thuyết, dựa vào nhan sắc và dáng người của nương tử, ai có thể kiềm chế được chứ, nhưng Vương gia lại không có tâm tư với mấy chuyện này…”

Nàng nghĩ không phải Thang Ấu Ninh không tốt, mà do Vương gia ngài ấy…

Chẳng lẽ…?

Có chút lời, Tương Nghi không dám nói, nghị luận sau lưng chủ tử, là tối kỵ của tôi tớ.


Nhưng Tần bà tử đã ngầm hiểu rồi.


Kỳ thật trong Kinh Thành, những lời đồn đại như vậy không phải không có, chỉ là mọi người sợ hãi Nhiếp Chính Vương, không dám nói ra ngoài miệng.


Nếu không, một nam tử quyền cao chức trọng thế kia, muốn mỹ nhân nào mà không có, nhưng tại sao mãi ngài ấy vẫn chưa có thê tử chứ?

Như vậy khó tránh sẽ dẫn tới một ít lời bàn tán.


Tần bà tử có chút suy tư, cuối cùng thở dài một hơi: “Có lẽ, đây cũng là phúc phận của nương tử.



Nếu Vương gia thật sự có bệnh kín, vậy thì sau này dù ngài ấy có cưới ai cũng sẽ không có mâu thuẫn tranh sủng hay con nối dõi gì, chủ mẫu và thiếp thất cũng có thể hòa hợp hơn.


Phủ Nhiếp Chính Vương chính là nhà của Thang Ấu Ninh.


Tương Nghi hiểu ý của Tần bà tử, không khỏi xúc động: “Bà bà thật sự lo nghĩ cho tương lai lâu dài của nương tử…”

Tần bà tử xua xua tay nói: “Có lâu dài hơn nữa cũng không thể đi cùng nàng cả đời được.



Bà ấy chỉ hy vọng, nửa đời sau của nàng sẽ không còn sóng gió, bình an mà sống.


**
Chủ tử của Tuyết Lô Viên đã trở lại, không khí náo nhiệt hẳn lên.


Chưa nói đến số điểm tâm Tần bà tử làm, bên đại phòng cũng tặng không ít đồ, hiện tại trong toàn bộ vương phủ, Thang di nương là chiếm vinh sủng bậc nhất.


Các di nương khác trông mãi ngóng mãi, thấy chuyến tránh nóng đã kết thúc, lúc này nào còn ngồi yên được.


Trong đó Lăng Như hiểu rõ cảm giác này nhất, không có Thang Ấu Ninh ở đây, nàng cũng không đến Trác Hòa Viện nữa.


Sau đó toàn bộ Trác Hòa Viện cũng dọn đi hết, nàng ấy hoàn toàn mất đi hàng xóm.


Hiện giờ nơi ở của hai người không còn gần nhau, Lăng Như kêu tiểu nha hoàn Liên Châu phải thời khắc chú ý, sau khi người trở về, tối đến liền đốt đèn đi thăm.


Cửa nhà chính ở Tuyết Lô Viên luôn rộng mở, vừa vào cửa liền thấy bể cá lưu li trong suốt, Tương Xảo vẫn luôn chăm sóc kỹ càng, nước ao trong veo, đàn cá tung tăng bơi lội.


Lăng Như khó nén hâm mộ: “Nơi ở hiện tại của Thang di nương cũng tuyệt thật!”

Đây là cảm giác khi biến thành phượng hoàng nhỉ?


Nàng ấy thấy Thập Lan, biết Vương gia gửi cho Thang Ấu Ninh thêm một nha hoàn thì há hốc miệng.


Thân là thiếp thất, nàng lại có đến ba nha hoàn với một bà tử, hơn nữa tất cả đều là người hầu thân tín.


Sau khi chuyển đến Tuyết Lô Viên, còn sắp xếp hai người làm mấy việc nặng nhọc như vẩy nước quét nhà, với cả hạ nhân chăn nuôi con trâu kia nữa…

Lại nhìn qua Thang Ấu Ninh, vốn là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm, sau khi đi một chuyến đến hành cung, sắc mặt có vẻ tốt hẳn lên.


Chắc nàng đã có chuyến đi rất thoải mái nhỉ?

Lăng Như nắm khăn, trong lòng thấy chua lét nhưng cũng không thể làm gì.


Mấy di nương trong hậu viện có ai mà không ghen ghét chứ, đây là chuyện bình thường thôi.


Nhưng kèm với sự ghen ghét đó là sự mong đợi, Vương gia đã về rồi, người tiếp theo được sủng hạnh sẽ là ai đây?

Lăng Như cũng hỏi Thang Ấu Ninh: “Muội nói xem, Vương gia có thích Lâu di nương không?”

Kỳ hạn cấm túc một tháng của Lâu Nghi Tư vừa hết nên nàng ta đã được thả ra.


Nàng ta biết Thang Ấu Ninh đột nhiên được Vương gia nhìn trúng, còn dẫn theo đến hành cung tránh nóng thì bực tức, cảm thấy bản thân đã bước sai một bước, khiến người ta đoạt tiên cơ.


Hiện giờ có khi nàng ta đang bừng bừng khí thế, muốn tranh thủ làm chuyện khiến người ta chú ý ấy nhỉ?

Lúc xế chiều Thang Ấu Ninh đã nghỉ ngơi nửa canh giờ, lúc này đang yêu thích không buông tay với đống đồ chơi đã bị bỏ mặc cả tháng.


Nàng bớt thời giờ ngẩng đầu: “Ta cũng không biết.



“Nhìn dáng vẻ vô tư này của muội.

” Lăng Như nhướng mày nói: “Ngươi không sợ Vương gia sẽ sủng ái những người khác à?”

Sủng ái? Hai từ này quá đỗi xa lạ với Thang Ấu Ninh.


Đầu ngón út nàng vuốt ve chú chim khắc khổ, chậm rãi nói: “Chuyện của Vương gia không phải chuyện ta nên quản.



“Đúng là muội không quản được, ai lại quản được nam nhân thích ai chứ.

” Lăng Như khẽ thở dài, đổi chủ đề nói tiếp: “Nhưng mà Lâu di nương tuy đẹp, dáng người lại không bằng muội.



Nàng ta vừa nói vừa quét một vòng trước dáng người đầy đặn của Thang Ấu Ninh.


Bỗng nhiên Lăng Như nảy ra một suy đoán: “Chẳng lẽ Vương gia thích mỹ nhân đầy đặn?”


“Hả?”

Lăng Như vèo cái chuyển đề tài, Thang Ấu Ninh không theo kịp suy nghĩ của nàng ta.


Lăng Như cúi đầu nhìn "đồng bằng" trước ngực mình, cảm thấy hơi buồn bực: “Muội lén lút dùng bí phương nào đó rồi đúng không?”

Nghe nói mấy gia đình giàu có nắm trong tay không ít phương thuốc dưỡng thân, truyền nữ không truyền nam.


Thang Ấu Ninh lắc đầu, nhìn nàng ta nói: “Lăng di nương nói chuyện khó hiểu quá.



“Muội đúng là ——” Lăng Như không dám chê Thang Ấu Ninh ngốc, nàng mang thù lắm, phản ứng cũng không nhanh nhẹn gì cả, sao Vương gia lại thích người như thế này?

Nhưng mà nhìn nàng ngây thơ vô tư như vậy cũng đáng yêu phết đấy chứ, nói chuyện với nàng sẽ không có chút băn khoăn nào.


Ở trước mặt những người khác, Lăng Như không thể thân thiết thế này, ăn nói lúc nào cũng phải giữ lại ba phần, nào có thể tự tại như trước mặt Thang Ấu Ninh.


Quả thật người ngốc có phúc của người ngốc, khiến người ta vừa gặp đã thích, trước giờ luôn gặp may mắn.


Lăng Như ngồi xuống uống hai ly trà, kể về mấy chuyện ở hậu viện, sau đó không ở lại lâu mà rời đi luôn.


Lúc sắp đi nàng còn nhắc nhở Thang Ấu Ninh, nếu có di nương khác lại đây thì đừng nói gì nhiều.


Đặc biệt là mấy chuyện riêng tư.


Thang Ấu Ninh nghe xong không khỏi lẩm bẩm: “Đâu ra mà nhiều chuyện riêng tư để nói chứ?”

Lăng Như nghe vậy dừng bước, lại vòng trở lại, hừ nhẹ một tiếng: “Mấy câu như hỏi muội có uống thuốc không, Vương gia làm muội như thế nào…”

Nàng có bị bệnh đâu mà phải uống thuốc, mà sao đây lại gọi là chuyện riêng tư?

Thang Ấu Ninh cảm thấy không thể hiểu nổi Lăng di nương, vẫn nên tiễn khách cho khoẻ.


Lăng Như nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, kinh ngạc hỏi: “Muội thực sự không uống thuốc?”

Vương gia không để nàng uống thuốc tránh thai, là cho phép nàng sinh con nối dõi thật sao?

May mắn nhường nào đây! Thứ trưởng tử đầu tiên của Nhiếp Chính Vương!

Chỉ nhờ vào đứa con này đã có thể sống bình an một đời!

Lăng Như hâm mộ đến khó chịu, như tự ngược mà thám thính nàng: “Suốt đêm Vương gia làm muội mấy lần đó? Muội sắp mang thai rồi phải không?”

Mang thai cái gì? Tay Thang Ấu Ninh chống khuôn mặt nhỏ: "Lăng di nương, tỷ vẫn chưa chịu đi à.



“Đã ngủ với Vương gia thì sớm hay muộn cũng sẽ mang thai thôi, muội nên suy nghĩ kỹ càng thì hơn.

" Lăng Như hận không thể rèn sắt thành thép.


Những lời này của nàng ấy dọa sợ Thang Ấu Ninh rồi: “Ngủ thôi cũng sẽ mang thai à?”

Nàng ngủ với Bạc Thời Diễn tận hai buổi tối ở trạm dịch lận đó!

“Ta không muốn nghe muội nói gì nữa.

” Lăng Như nâng tay đỡ trán, quyết định trở về bình ổn lại cảm xúc, nàng ghen tỵ quá hu hu…

Nàng ấy rời đi, để lại Thang Ấu Ninh ôm cái bụng phẳng lì lâm vào trầm tư.


Con, nuôi thế nào đây?


*

Sau khi hồi kinh, Bạc Thời Diễn rất bận, trên triều đình chồng chất một đống công vụ cần xử lý, ôn dịch phía nam còn đang chờ được giải quyết, với cả mấy lời đồn ngầm kia…

Không còn nghi ngờ gì nữa, là do bè đảng của Trác thị gây ra, tiểu hoàng đế không thân thiết với họ, có rất nhiều chuyện khó mà chiếm ưu thế.


Muốn giải quyết chuyện này, chỉ thổi gió bên gối thôi là chưa đủ, tất nhiên phải sử dụng kế ly gián mới là tốt nhất.


Một khi bệ hạ phòng bị Nhiếp Chính Vương, vậy thì ở trong triều, y còn tin cậy được ai nữa đây?

Nói thì nói thế nhưng Bạc Thời Diễn vẫn cẩn thận sai người tiếp tục âm thầm điều tra, phòng ngừa có kẻ thứ ba muốn đầu cơ trục lợi.


Tình hình ôn dịch ở thôn Hoàng Ma được giải quyết rất thuận lợi, không kéo dài quá lâu, Giang Lập Đường vừa đến đã cho canh phòng nghiêm ngặt, lại trùng hợp gặp được một thần y nổi danh.


Sau khi nhận thuốc thang cứu tế từ triều đình, cộng thêm sự giúp đỡ của thần y, không chỉ trị hết dịch bệnh, thậm chí còn ngoài ý muốn phát hiện một loại cây tăng sức đề kháng.


Giang Lập Đường dâng sớ, nói thần y đã thí nghiệm rất nhiều lần, bảo đảm không có sai sót, mong được trồng trên diện tích lớn, ngăn chặn thứ ôn dịch này tiếp tục lan ra.


Loại cây ông ta đề cử được gieo trồng trên diện tích lớn, khiến các bá tánh ở khu vực gặp tai hoạ coi đây là vật cứu sống, thế là họ lại có thêm một nguồn thu ngoài làm nông.


Không thể nghi ngờ gì nữa, kết quả như vậy thật sự đáng khen ngợi, bá tánh đỡ khổ, triều đình không bị liên lụy, chuyện quá tốt!

Hộ Bộ thượng thư vừa nhận được tin không cần móc bạc ra nữa thì mừng rơi nước mắt.


Chương Thần Đế liên tục thở dài như ông cụ non, mình lại may mắn vượt qua một kiếp đế vương.


Đúng lúc tiết kiệm được một số bạc, giao cho Lễ Bộ và chùa Hồng Hạc cùng chủ trì tiếp đãi sứ đoàn Lương Quốc.


Khoảng một tháng sau, bọn họ sẽ đến Kinh Thành, bái phỏng Đại Yển.


Bạc Thời Diễn bận rộn vô cùng, sau khi hồi phủ lại không gặp được Thang Ấu Ninh.


Mỗi ngày đều trôi qua như lúc trước, khi hắn chưa biết nàng…

Nhưng cũng có chuyện khác, chẳng hạn như chứng đau đầu một tháng rồi chưa tái phát, khi tái phát lại khiến người ta cảm thấy chịu không nổi.


Dường như đã quen với chứng đau đầu nhiều năm qua, mới chỉ một tháng ngắn ngủi không đau đã quay trở lại, điều này thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của Bạc Thời Diễn.


Đúng là người từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo lại khó.


Hắn nâng tay xoa xoa mày, lệnh Nhiễm Tùng kêu Thang Ấu Ninh tới chép sách.


Nhiễm Tùng vui sướng tuân lệnh rời đi, mấy ngày nay hình như Thang di nương đang bực bội với chủ tử, không thấy nàng ta chủ động lại đây.


Bây giờ chủ tử lên tiếng gọi nàng ta tới, tất nhiên là chuyện vô cùng tốt!

Nhưng mà… Nhiễm Tùng rời đi, lại chạy về một mình.


“Chúc mừng Vương gia! Thang di nương mang thai rồi!”

Bạc Thời Diễn nhướng mày, đôi mắt đen tối sâu thẳm: “Ngươi nói gì cơ?”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận