Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà






Ngồi trên xe ngựa trở về, Bạc Thời Diễn cầm một chồng sách cổ trên tay.


Dù mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng Thang Ấu Ninh lại cảm thấy tâm tình của hắn đang bồn chồn, không nên trêu chọc hắn.


Giống như một con chim cút nhỏ, nàng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, không nói một tiếng.


Ngay cả những quân cờ bạch ngọc mới tới tay, cũng không lấy ra thưởng thức.


Bạc Thời Diễn ngước mắt, nhìn nàng một cách đăm chiêu.


Thang Ấu Ninh cố gắng chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn hỏi: “Trên mặt ta có dính gì à?”

“Không có.

” Hắn phủ nhận.


“Vậy ngài nhìn ta làm gì?” Nàng khó hiểu.


“Ta không thể nhìn nàng à?” Hắn nhướng mày.


Thang Ấu Ninh rụt cổ, lẩm bẩm: “Ta đâu có nói như thế.



Nàng dứt khoát quay đầu đi, để chiếc cổ thiên nga và đôi tai xinh xắn đối diện với hắn, còn mặt quay đi nơi khác, tùy hắn muốn nhìn đâu thì nhìn.


Đôi mắt của Bạc Thời Diễn quét qua phía sau đầu nàng: "Lần trước ta cho phép nàng nuôi thú cưng, tại sao nàng không nuôi một con?"

Thang Ấu Ninh nghe xong, quay đầu lại: "Đa tạ Vương gia…”

Mặc dù, hắn nói rằng nàng không thể nuôi chó, nhưng khi còn nhỏ nàng có khúc mắt với mèo, hơn nữa…“Ta chỉ thích những con lớn, mèo và thỏ lại quá nhỏ.



Những con chó đen lớn cũng tràn đầy uy phong!

Bạc Thời Diễn nghe hiểu nàng chỉ có hứng thú với mấy con chó ngốc nghếch, hắn rũ mi mắt cười nhẹ một tiếng: "Tùy nàng.

"

Nói xong, cả hai đều im lặng, cho đến khi trở về phủ, hắn cũng không nói thêm lời nào với nàng nữa.


Thang Ấu Ninh vô tâm vô phế, ai biết hắn đang nghĩ gì, tự mình vui vẻ mang quân cờ bạch ngọc trở về, giống như một đứa trẻ, đưa vật quý cho nhũ nương.


Tần bà tử cảm thấy, Vương gia thật sự rất hào phóng, bây giờ trong Tuyết Lô Viên có rất nhiều đồ quý hiếm, đều là do ngài ấy ban tặng.


Bể cá thủy tinh lớn, tấm gương khổng lồ sắc nét, đều là những vật dụng lớn, rất có giá trị.


Nhìn hai chén quân cờ nhỏ này, dù chúng có kích thước không lớn, nhưng ước chừng cũng ba trăm lạng bạc, đủ chi phí để một người bình thường sinh hoạt mấy năm.



Bà ấy không khỏi nghĩ rằng, Vương gia không chạm vào Thang Ấu Ninh, hẳn không phải là vì hắn không thích nàng.


Tần bà tử thở dài, chỉ cần lòng hắn thích nàng là được, cho dù không thể hành phòng, không có con cái cũng không sao.


Quãng đời còn lại sau này, nâng đỡ lẫn nhau, như vậy cũng rất tốt rồi.


Sau đó bà dặn dò Thang Ấu Ninh, quan tâm đến Vương gia nhiều hơn một chút, cũng nên làm cái gì đó tặng cho hắn.


Có qua có lại thì mới lâu dài được.


“Tặng quà cho ngài ấy?" Thang Ấu Ninh đặt từng quân cờ lên bàn, không ngẩng đầu lên nói: "Ta sợ ngài ấy sẽ vứt đi.

"

Trước đó hắn đã nói gì, nàng cũng không nhớ rõ, dù sao thì cũng không nên dính người quá, hắn sẽ không thích.


Thập Lan nghe vậy, không nhịn được nhắc lại câu cũ: “Nương tử bện một chùm tua rua đưa cho Vương gia đi.



Nàng ấy luôn cảm thấy từ khi có được tua rua, Vương gia dường như có chút để tâm.


Đáng tiếc nương tử không giỏi nhìn sắc mặt người, cho nên căn bản không để ý tới.


Thang Ấu Ninh luôn nghe khuyên, miễn cưỡng đồng ý: “Được, làm cho ngài ấy một cái.



Nếu hắn vứt đồ đi, nàng sẽ rất đau lòng.


*

Chạng vạng tối, Lăng Như mang liên châu tới.


Lâu Nghi Tư lại bị cấm túc, tin tức đã sớm truyền ra hậu viện, mọi người đều háo hức ăn dưa, tò mò giữa nàng ta và Thang Ấu Ninh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Nhưng không ai dám tùy tiện đến thăm dò.


Danh phận của Thang di nương bây giờ đã được chú ý tới, nàng không còn là nhân vật nhỏ bé tầm thường như xưa, đủ để tùy tiện đến hỏi chuyện.


Ví dụ như Liêu Lan San, trước đây nàng ta có thể ung dung thản nhiên khi đến Trác hòa viện, nhưng giờ thái độ của nàng ta hoàn toàn so với trước đây.


Liêu Lan San sợ Thang Ấu Ninh ghim thù, không dám qua đây, lỡ như muốn báo thù chỉ cần tùy tiện dùng bất cứ lý do gì cũng có thể cấm túc nàng ta rồi, biết làm thế nào cho phải?

Phải biết rằng, trong thời gian cấm túc, không chỉ chủ tử mà cả nha hoàn cũng không được ra ngoài.


Không có người làm đồ ăn, phải đợi nhà bếp mang tới, toàn là những món dư lại sau khi mọi người đã chọn hết.



Làm sao có thể sống như vậy được!

Trong số các di nương ở hậu viện, Lăng Như là người quen thuộc nhất với Thang Ấu Ninh nên được mời đến.


Lăng Như đi chuyến này, không có gánh nặng tâm lý nào ngược lại rất vui vẻ.

Tiếp xúc với Thang Ấu Ninh hơn một năm, nàng ấy biết Thang Ấu Ninh là người có tính tình mềm mỏng, về căn bản sẽ không trở mặt với người khác, rất biết giữ hòa khí.


Sau khi tới đây, Lăng Như uống vài tách trà thơm, tán gẫu vài câu, thật sự là rất thoải mái.


Khi biết Thang Ấu Ninh định tặng Vương gia một chiếc tua rua để treo trên kiếm, Lăng Như khá hưng phấn: “Muội đã thấy Vương gia luyện kiếm rồi đúng chứ!”

Lăng Như không thể quên được dáng vẻ oai phong của Vương gia trên lưng ngựa, khi hắn cầm kiếm không biết là oai phong lẫm liệt đến mức nào?

Thang Ấu Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hung dữ lắm.



Thanh kiếm của Bạc Thời Diễn là thứ vũ khí sắc bén đã từng nhuốm máu, cũng không phải là thứ mà đứa trẻ nhà thế gia sẽ học vì đẹp mắt hay để rèn luyện.


Tất cả những gì hắn luyện tập là những chiêu thức giết chóc, kiếm khí sắc bén, lộ rõ tài năng.


Khi nhớ lại, nàng không khỏi sờ sờ cái cổ nhỏ của mình.


Lăng Như che miệng cười nói: "Chỉ có nam nhi hung hãn mới có khí khái anh hùng!"

Nàng thích điểm này.


Lăng Như vốn đã nghĩ rằng nếu không được phủ Nhiếp chính vương lựa chọn, nàng sẽ tìm một quân sĩ để thành hôn.


Hiện tại đã vào được phủ, lại không bằng năm đó gả cho một quân sĩ, ít nhiều cũng sờ được lang quân.


Lăng Như nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của Thang Ấu Ninh, thở dài: “Nhìn muội sống tốt thế kia, còn ta sắp trở thành oán phụ nơi khuê phòng rồi đây.



Vốn dĩ mọi người đều đang chờ Vương gia nghĩ tới bọn họ, nhưng sau chuyện ầm ĩ của Lâu Nghi Tư, hầu hết những suy nghĩ đó của họ đều dừng lại.


Cũng không biết khi nào sẽ kết thúc.


Bình thường Bạc Thời Diễn không đến hậu viện, như vậy còn có thể chịu đựng được, nhưng hắn độc sủng một người, cuộc sống liền không bình thường, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy đau lòng!

Thang Ấu Ninh dường như hiểu ra, hỏi: “Vậy tỷ muốn thế nào?"

"Tất nhiên là ta muốn Vương gia chơi với ta rồi.

" Lăng Như nói xong, dùng quạt che nửa gương mặt đã đỏ bừng.


Lúc trước nàng ấy muốn chuẩn bị sẵn sàng để hầu hạ Vương gia, nên đã lấy cuốn sách nhỏ dưới đáy hộp ra học hỏi một phen.



Bây giờ kiến thức lý thuyết vô cùng phong phú, cũng hiểu được một số chuyện.


Một tiểu mỹ nhân trắng trẻo và mềm mại như Thang Ấu Ninh nếu rơi vào tay nam nhân, có thể bị chơi theo rất nhiều kiểu.


Nếu nàng là nam tử, hơn phân nửa sẽ quyết định chơi kiểu đó!

Lăng Như buồn bã vỗ vỗ bộ ngực lép của mình.


Thang Ấu Ninh nhìn với vẻ mặt khó hiểu: "Tỷ đang làm gì vậy?"

Nàng luôn cảm thấy khó hiểu khi nói chuyện với Lăng di nương.


Nàng thực sự ngu ngốc đến vậy sao?

“Bỏ đi, không nói nữa.

” Lăng Như luôn có ảo giác như mình đang dạy hư đồ ngốc này.


Rõ ràng người ta mới là người có kinh nghiệm thật, nàng nói điều này còn có ý nghĩa gì chứ?

Sau đó Lăng Như nói về Lâu Nghi Tư mấy câu, rồi rời đi.


*
Sứ giả Cổ Lương đã đến Kinh thành, bọn họ với Đại Yển không có quan hệ gì, quan hệ trước đây không thể nói là rất thân thiết, lần này đột ngột đến thăm lại với mục đích không rõ.


Không loại trừ khả năng bọn họ tới đây để thám thính tình hình, một khi cảm thấy Đại Yển suy yếu, chiến tranh có thể lập tức bùng nổ nơi biên cương.


Thực lực hiện tại của Đại Yển không đủ mạnh, Tiên hoàng để lại rất nhiều lỗ hỏng , hoàng đế trẻ không thể gồng gánh được nên chỉ có thể dựa vào nhiếp chính vương.


Ngay cả Nhiếp chính vương cũng khó lòng buông quyền hoàn toàn, bởi vì Trác gia đã cắm rễ rất sâu, như hổ rình mồi, thậm chí còn muốn tranh quyền.


Đây không phải là bí mật gì, các nước xung quanh đều có gián điệp của riêng mình, không chắc họ biết chi tiết đến mức nào, nhưng cục diện cơ bản đều nắm khá rõ ràng.


Đối với chuyến viếng thăm này, Đại Yển chú trọng tiên lễ hậu binh, đồng thời sai người sắp xếp tiếp đãi ở trạm dịch, chiêu đãi bữa tối, để gặp mặt bọn họ trước một lần.


Đi cùng họ còn có tiểu hoàng tử Y Mộ Qua, nghe nói là một nam tử có mái tóc ngắn với đôi khuyên tai vàng, diện mạo cũng rất anh tuấn.


Nam tử anh tuấn không có gì là lạ, ngược lại khuyên tai và mái tóc ngắn thì lại là đề tài thu hút, trong vòng hai ngày, tin tức lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đối với chuyện này mọi người đều bàn tán rất say sưa.


Việc sắp xếp yến tiệc trong cung là do Lễ Bộ và chùa Hồng Hộc, để bày tỏ lễ nghĩa với nước bạn, Đại Yển còn đặc biệt hỏi về những điều kiêng kỵ của Cổ Lương.


Ngược lại họ không có kiêng kỵ điều gì, chỉ yêu cầu những đại thần tham gia mang theo một nữ nhân.


Ở Cổ Lương quốc, nam tử sẽ khiêu vũ với nữ tử, cùng nhau trải nghiệm khoảng thời gian vui vẻ.


Nếu không có nữ tử đồng hành thì, người đó là một kẻ đáng thương.


Đại Yển tôn trọng phong tục của các nước khác, cho phép các quan đại thần đưa phu nhân của mình vào cung, việc họ mang theo gia quyến cũng là chuyện thường tình.


Còn chuyện khiêu vũ thì bỏ qua đi.


Bạc Thời Diễn không dẫn nữ tử đi cùng, cũng không ai dám nói một lời.


Tuy nhiên, hắn vẫn ra lệnh cho Trần quản gia, sai người sắp xếp y phục cho Thang Ấu Ninh.



Vì thiếp thất không có tước hiệu, không có cấp bậc, đương nhiên sẽ không có cung trang, vì vậy cần phải đặt làm vài bộ y phục trang trọng.


Vì một lời của hắn, Tuyết Lô viên bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên, những tú nương từ Tương Vân Phường đến lấy số đo cho nàng, vì là lệnh gấp nên họ phải thức khuya để may, trong vòng hai ngày phải hoàn thành.


Danh tiếng của Tương Vân Phường ở kinh thành không tệ, tay nghề thêu thùa của các tú nương không thể chê vào đâu, các loại trang phục sau khi xuất xưởng về căn bản đều không giống nhau, để tránh cho các quý nhân phải xấu hổ trong bữa tiệc.


Tiếp đến, bọn họ kín tiếng, ra vào hậu viện của nhiều nhà khác nhau để đo số đo cho các nữ tử, không bao giờ dám tung tin đồn thất thiệt.


Trước mắt, cho dù có khen ngợi dáng người xuất sắc của Thang Ấu Ninh không dứt, thì sau khi rời cung họ cũng chỉ dám để ở trong lòng mà thôi.


Tất nhiên, trước mặt tiểu nương tử có không ít những lời tốt đẹp.


Mọi người đều yêu thích cái đẹp, bất kể nam hay nữ, họ sẽ luôn chú ý nhiều hơn đến những thứ vừa mắt.


Cơ thể, tóc và da, đều là những món quà được ông trời ban tặng, một số được ưu ái nhiều hơn.


Đây là lần đầu tiên Thang Ấu Ninh được người lạ vây quanh khen ngợi như vậy, trong lòng nàng cảm thấy rất vui vẻ, sau khi tú nương rời đi, nàng lập tức chạy đi soi gương.


Nàng nhìn mình từ bên này sang bên kia, mỉm cười đến nỗi nhướng mày: “Ta thấy mình đúng là đẹp thật.



Không biết từ lúc nào, Bạc Thời Diễn đi tới, chậm rãi đi đến phía sau nàng, thu hết những biểu cảm không giấu được của nàng vào trong đáy mắt.


Trong gương sáng phản chiếu thân hình cao lớn của hắn, hắn đứng ở phía sau nàng, đưa tay lên nhéo nhẹ vào má nàng.


"Vương gia?" Thang Ấu Ninh muốn quay người lại, nhưng bị hắn một tay giữ lấy vai.


Bạc Thời Diễn dặn dò: “Sau khi vào cung, nàng không được phép cười như thế với người khác.



“Hả?”

“Không hiểu sao?”

“…Hiểu rồi.



Bạc Thời Diễn nhìn xuống, thân hình to lớn của hắn gần như bao phủ lấy nàng, "Sao nào, nàng có ý kiến gì?"

Thang Ấu Ninh chậm rãi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Ngài suốt ngày xụ mặt, người khác sẽ không bắt nạt được ngài, ta còn phải học hỏi từ ngài đó.

"

Bạc Thời Diễn mím môi mỏng: "Có đôi lúc ta nghi ngờ nàng đang cố ý giả ngốc đấy.

"

Nếu không sao nàng biết cách làm người ta nghẹn họng như vậy?

Thang Ấu Ninh trừng mắt nhấn mạnh: "Ta vốn dĩ không có ngốc!"

Nhìn bộ dáng xù lông của nàng, Bạc Thời Diễn nhướng mày nói: "Vậy chúng ta thử xem, Viên Viên có thể tiếp tục duy trì nụ cười này trong cung yến hay không, nếu không, ta sẽ đè nàng dẹp lép.

"

"?” Thang Ấu Ninh ngớ người, "Cái gì mà dẹp lép?"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận