Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà







Đây là lần đầu tiên Thang Ấu Ninh nhận được sự công nhận từ người ngoài.


Nói tranh của nàng rất đẹp.


Những thứ nàng vẽ, đều là những thứ nàng thấy trong đầu, quả anh đào nhỏ vừa đẹp vừa ngọt ngào.


Thang Ấu Ninh vui vẻ như chú chim nhỏ, hoàn toàn không biết ở bên ngoài, chỉ với một câu của Như Ý phu nhân, danh tiếng của nàng đã lan truyền khắp nơi.


Cũng không phải là tâng bốc tài năng gì, chỉ nói tranh của nàng vô cùng đặc sắc.


Có lúc, thư từ bay đến phủ Nhiếp chính vương nhiều như những bông tuyết.


Trong số đó, còn có một số đến từ Thang gia.


Trần quản gia đặc biệt chọn nó ra, đưa cho Thang Ấu Ninh xem.


Xem xong, nàng không có phản ứng gì đặc biệt.


Sau khi phụ thân qua đời, Thang gia không còn là nhà của nàng.


Không còn là chỗ cho nàng nương thân.


Có điều, Tần bà tử vẫn làm phiền Trần quản gia, gửi cho Bành thị bức thư hồi đáp.


Dù sao thì Thang gia cũng có ơn sinh thành dưỡng dục, Bành thị không muốn tiếp đón Thang Ấu Ninh về nhà đích mẫu, nàng cũng có thể không quay về, nhưng không thể hoàn toàn cắt đứt liên hệ.


Nếu không sẽ bị chỉ trích là bất hiếu.


Hồi đáp một bức về tình về lý cũng không hại gì.


Đại lang quân của Thang gia năm nay sẽ dự kỳ thi hương, hắn ta lớn hơn Thang Ấu Ninh vài tuổi, năm nay hai mươi bảy, ôn luyện tại Quốc Tử Giám hai năm, mới thi đậu tú tài.


Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thi hương.



Bành thị vì điều này mà chuẩn bị rất nhiều, không ngờ vào thời điểm này, thứ nữ bị bà ta ném vào một góc, đột nhiên lại nổi bật.


Bà ta ngẫm nghĩ, ngay cả khi không hưởng được làn gió thu của phủ Nhiếp chính vương, cũng không thể bị gió thổi ngược lại.


Thế là bà ta hạ mình gửi cho Thang Ấu Ninh bức thư - thể hiện sự yếu thế trước kẻ ngốc mà bà ta chưa từng để trong mắt.


Gần đây, trong Kinh thành đều là chủ đề liên quan đến thi hương.


Vẫn chưa vào thu, học trò từ khắp nơi sớm đã đến, hoặc thuê tiểu viện, hoặc đặt nhà trọ, ai đến trước thì được trước, đến muộn thì không còn!

Triều đình cũng đã chuẩn bị trước, đúng lúc Giang Lập Đường từ phía nam trở về, sau một mùa hè, nhiều công lao lớn đã rơi vào tay ông ta.


Lúc này cả người ông ta gầy gò đen sạm, nhưng lại tràn đầy tinh thần.


Một vài đại thần trong nội các, nhân cơ hội này tiến cử Giang Lập Đường làm quan chủ khảo.


Có ông ta tham gia, với tính khí thối nổi tiếng gần xa của lão già này, không ai dễ dàng thiên vị gian lận.


Lúc triều đình chiêu mộ người, phe Bảo hoàng háo hức chiêu mộ thêm nhân tài mới, có khả năng phục vụ cho Bệ hạ.


Mặc dù Giang Lập Đường là do Bạc Thời Diễn đề bạt, nhưng ông ta sẽ không vì vậy mà đứng về phía Nhiếp chính vương.


Cho nên, xét về mọi mặt, ông ta rất phù hợp.


Việc Giang Lập Đường trở thành quan chủ khảo, cho dù Trác gia kịch liệt phản đối, cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột.


Sứ giả Cổ Lương vẫn chưa trở về, vừa hay họ có thể nhân cơ hội này tận mắt chứng kiến cảnh tượng hoành tráng của khoa thi Đại Yển.


Kinh thành càng ngày càng náo nhiệt, thí sinh đến không dứt, họ đại diện cho niềm hy vọng về tương lai của đất nước.


Các quán trọ chật ních, thơ ca tranh biện trong trà lâu tửu quán nhiều vô kể, mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ.


Cổ Lương quốc không thể không thừa nhận, mặc dù Đại Yển bị Tiên đế hủy hoại hàng chục năm, nhưng con lạc đà gầy yếu này vẫn to lớn hơn con ngựa.


Nó rất phồn hoa.


Cổ Lương quốc có chuẩn bị mới đến, quả nhiên đề xuất muốn cùng Đại Yển tỉ thí một trận đánh mã cầu.



Các thành viên trong đội đã được chọn từ sớm, được huấn luyện kỹ một thời gian, để dùng trong trận này.


Chùa Hồng Hộc và Lễ bộ chuẩn bị trước hai đội, một đội đều là các con cháu thế gia, đội còn lại là những cao thủ được tuyển chọn từ trong dân gian đến trong thôn Nhạc Kiều.


Dù là Cổ Lương quốc thách đấu thế nào, họ đều có thể lên trận ứng phó.


**

Vào ngày trận đấu đánh mã cầu diễn ra, Thang Ấu Ninh lại vào cung cùng Bạc Thời Diễn.


Tương Nghi khéo tay lanh lợi, búi tóc sang một bên cho nàng, dùng cành liễu ngọc thạch cố định, dùng lông tơ trắng làm tơ liễu, giữa lông mày in một bông hoa mờ nhạt!

Điểm sắc xuân giữa sắc hè, mềm mại nhẹ nhàng nhưng không làm mất đi vẻ xinh đẹp khả ái.


Gương mặt của Thang Ấu Ninh nhỏ nhắn thanh tú, khi trang điểm lên hệt như một tiểu tiên nữ nơi thiên cung.


Sau khi nàng vào cung, đã thu hút sự chú ý của nhiều phu nhân nương tử.


Đừng nghĩ rằng chỉ có nam nhân mới yêu cái đẹp, trên thực tế, nữ tử càng dễ chú ý đến cách trang điểm làm tóc và trang phục của đối phương hơn.


Tương Nghi hết sức vui mừng, đỡ Thang Ấu Ninh rồi nhắc nhở: “Nương tử, sinh thần của Vương gia sắp tới rồi.



“Sinh thần của ngài ấy?” Thang Ấu Ninh nhớ lại, “Quả thật vào thời điểm này năm trước, nhà bếp đã thêm món ăn rồi.



Bạc Thời Diễn vốn vô tư, trong phủ lại không có trưởng bối thu xếp, có điều sinh thần không tiếp đãi khách, đều là Trần quản gia dặn dò phòng bếp bên đó thêm bớt đồ ăn cho cả phủ.


Năm nay, Tương Nghi đang suy nghĩ Tuyết Lô viên có thể làm gì để kỷ niệm ngày này.


“Không thì nương tử vẽ một bức tranh đi?”

Thang Ấu Ninh nhất thời chưa có ý tưởng gì, chỉ nói: “Ngày thường cũng có thể vẽ tranh.



Tương Nghi mím môi cười nói: “Vậy thì nghĩ cái khác, nương tử có lòng là được!”


Nàng ấy không tin, có qua có lại như vậy, còn không thể nước chảy thành sông?

Trường đua ngựa hoàng gia rộng rãi, các khán đài cao bao xung quanh được bố trí khéo léo, mang lại tầm nhìn tuyệt vời.


Hôm nay không chỉ có Tiểu Hoàng đế cùng Nhiếp chính vương đích thân tới, đến cả Trác Thái hậu nhiều ngày không ra ngoài cũng xuất hiện rồi.


Mà bên cạnh bà ta, lại có một tiểu cô nương lạ mặt.


Trác Thái hậu để nàng ta đi bái kiến hoàng đế, tiểu cô nương mới mười bốn tuổi, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn mang nét non nớt.


Nàng ta tên Trác Phán Nhi, giọng nói trong trẻo cùng với đôi lông mày lưỡi liềm, so với Trác Lan Thuần được dạy bảo nhiều năm trước, càng hoạt bát dễ thương hơn.


Xem ra Trác gia đã nhanh chóng tìm được ứng cử viên mới cho ngôi vị Hoàng hậu.


Một số quan văn dè bỉu điều này, việc nam nhân truy cầu danh lợi quyền thế thì liên quan gì đến nữ nhân, Trác gia thật sự không tiếc đổ công sức lên người nữ nhân mà!

Họ như vậy có gì khác biệt so với Lâu gia chứ?

Chỉ là Lâu gia lại càng vì cái lợi trước mắt hơn, vì không ai có quyền lực nên mới bị người người dèm pha.

Chứ nếu như con gái Lâu gia có người leo lên vị trí Hoàng hậu, Thái hậu, ở Kinh thành này xem còn ai dám nói họ không.


Vị trí của Thang Ấu Ninh cách họ rất gần, không chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Trác Phán Nhi mà còn có thể nhìn thấy Chương Thần Đế đang ngồi ở đó.


Lúc nàng tò mò nhìn sang, tình cờ chạm mắt với tiểu Hoàng đế.


Rõ ràng chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng lại không có chút ung dung vui vẻ nào như người cùng trang lứa.


Chưa đến mức u sầu nặng trĩu, chỉ có điều… nhìn thì thấy Hoàng đế có vẻ không vui.


Không ai quan tâm đến tâm trạng của tiểu Hoàng đế, Lễ bộ Thượng thư bước ra nói vài lời mở đầu với quân sư của Cổ Lương quốc, sau đó bắt đầu trận đánh mã cầu.


Lần này, tiểu Hoàng tử Y Mộ Qua của họ đã đích thân lên sân, còn chưa khởi động đã cởi áo ngoài, phơi bày làn da rám nắng.


Giờ đã là cuối hè, thời tiết vẫn còn nóng, ở Cổ Lương còn nóng hơn cả Đại Yển, phần lớn họ đều có màu da sẫm hơn.


Bên Đại Yển không có Hoàng tử đi giao đấu với hắn ta, ngoại trừ tiểu Hoàng đế ngồi đây, những người còn lại đều là dòng thứ.


Chọn đi chọn lại, Tề Diệu Bạch bị đẩy ra.


Lễ bộ Thượng thư vuốt râu nghiêm túc nói: “Đã đến lúc Tề thế tử nên cống hiến cho đất nước rồi.



Tề Diệu Bạch là công tử ăn chơi có tiếng ở kinh thành, suốt ngày trêu mèo chọc chó, đương nhiên cũng biết đánh mã cầu.


Hơn nữa thời gian qua hắn ta còn ra sức luyện tập.



Nhất định phải thể hiện một trận!

Trận đấu vừa bắt đầu, bầu không khí lập tức trở nên sôi động.


Đặc biệt là nhóm người Cổ Lương quốc, không ngần ngại mà la hét hô hào, không giống như những người ở Đại Yển, vì thân phận thể diện mà không làm được mấy chuyện dung tục như vậy.


Đám người nước bạn, tuy yếu thế về số lượng, nhưng quả thực tiếng cổ vũ hô hào lại rất có hiệu quả!

Lúc đầu các quan văn còn có thể ngồi yên, các võ tướng lại không thể chịu được nữa, bắt đầu lên tiếng cổ vũ cho phe mình.


So xem ai hét to hơn, ai mà không biết cơ chứ!

Kết thúc hiệp một, không chỉ những người vung gậy cảm thấy sảng khoái mà cả những người hò hét trên khán đài cũng thấy phấn khích, uống thêm vài bình trà để xoa dịu cổ họng.


Trong thời gian tạm nghỉ, người trong cung đã mang điểm tâm và trái cây lên để mọi người bổ sung thể lực.


Thang Ấu Ninh ăn hai miếng dưa, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Nhạc La xuyên qua rất nhiều người ở phía xa đang nháy mắt với mình.


Nàng đứng lên, nói với Bạc Thời Diễn một tiếng muốn chuồn ra ngoài đi dạo.


Bạc Thời Diễn đang nói chuyện với vài vị đại thần, cũng không quản nàng, gọi Thập Lan đi theo nàng là được rồi.


Thang Ấu Ninh đi gặp Nhạc La, hai người khoác tay nhau dạo chơi.


Trường đua ngựa hoàng gia vô cùng rộng, bên trong nhiều nhất chính là các chú ngựa có nguồn gốc cao quý khác nhau.


Có Nhạc La dẫn đường, đã mở mang tầm mắt cho Thang Ấu Ninh.


Nhạc La cũng là một tiểu cô nương yêu cái đẹp, nhìn thấy chiếc lông tơ trắng muốt trên đỉnh đầu nàng, nói: “Sau này ta cũng sẽ thử loại phụ kiện tóc này, đẹp quá!”

Thang Ấu Ninh nói: “Cái này là Tương Nghi làm, ta bảo nàng ấy làm cho tỷ một đôi khác được chứ?”

“Vậy thì đa tạ muội!”

Nhạc La biết cưỡi ngựa, khi biết Thang Ấu Ninh chưa từng học qua, còn không nhịn nổi háo hức muốn thử: “Hôm khác ta sẽ dạy muội!”

Thang Ấu Ninh đã có hứng thú với việc cưỡi ngựa từ lâu, nghe thấy vậy liền mỉm cười gật đầu.


Bọn họ một người dám dạy một người dám học, nhưng nha hoàn phía sau Nhạc La lại không dám mặc kệ, nhỏ giọng nói: “Huyện chúa, cưỡi ngựa nguy hiểm, người suýt nữa thì ngã đấy…”

Nếu không may để ái thiếp của Nhiếp chính vương bị ngã, Quận vương phủ lại sẽ phải đến nhận lỗi.


Nhạc La không thể quên được vết ngã trên mông, nghĩ lại còn rùng mình, chỉ đành nuối tiếc từ bỏ, nàng ấy không dạy được.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận