Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà






Thang Ấu Ninh cứ thế được thả đi.

Ra khỏi Bạch Tễ Đường, Tương Xảo thấy mí mắt nàng đỏ bừng, không khỏi lo lắng: “Nương tử làm sao vậy? Vương gia nói gì thế?”

Thang Ấu Ninh bước nhanh, nói: “Ngài ấy nói sẽ tăng tiền tiêu hàng tháng cho ta.”

Tương Xảo và Thập Lan đều không hiểu, đang yên đang lành sao lại tăng tiền tháng, mà đây chẳng phải chuyện tốt ư, sao mặt nàng lại không vui?

Thang Ấu Ninh rất ấm ức: “Ta bán tranh, ngài ấy tức giận, ngài ấy còn không thừa nhận.”

Hai người đều là người thông minh, nàng vừa nhắc đến, bọn họ lập tức hiểu ra vấn đề.

Thập Lan hỏi: “Nương tử có nói sẽ mua quà sinh thần cho Vương gia chưa?”

Thang Ấu Ninh nào có tâm trạng nói chuyện này, hắn không hỏi, nàng cũng không nhắc đến.

Thập Lan mỉm cười an ủi: “Nương tử đừng buồn, Vương gia biết rõ nguyên do, ắt hẳn sẽ không nỡ trách nương tử đâu.”

Nàng ấy muốn khuyên nàng quay về giải thích rõ ràng.

Nhưng Thang Ấu Ninh không muốn quay về, cũng không muốn nói gì: “Muốn trách thì trách, ta không thèm để ý đến ngài ấy.”

Nàng nói: “Ta muốn về chơi hạt châu!”

Tiểu nương tử có chút giận dỗi, đang ấm ức trong lòng.

Tương Xảo vội chặn Thập Lan lại, khẽ nói: “Để từ từ để Vương gia tự điều tra, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.

Nương tử hiền lành dịu dàng, động lòng người biết mấy, nếu Vương gia biết mình đã trách lầm người, làm gì còn cứng rắn như vậy được nữa.”

“Vương gia sẽ như vậy sao?” Thập Lan có chút do dự.

Nhưng hiện tại, người có thể khiến Vương gia nhượng bộ nhất, không nghi ngờ gì nữa, chính là vị ở Tuyết Lô Viên này.

Trở về phủ, Thang Ấu Ninh tự ôm hộp ngọc châu ra hành lang chơi, quả nhiên không để ý đến Bạc Thời Diễn.

Tương Xảo giải thích với Tần bà tử, Tần bà tử nghe mà hết hồn hết vía: “Vốn định chuẩn bị một món quà sinh thần thật chu đáo, suýt chút nữa đã gây ra chuyện không may.”

Bà ấy tán thành với hành động của Tương Xảo.

Nếu đã có lý do chính đáng bán tranh, chi bằng để nương tử và Vương gia tự giải quyết, không cần bọn họ ở bên cạnh nhảy nhót.

Bọn họ chỉ cần chờ là được.

Cũng không đợi quá lâu.

Lúc chạng vạng, Mậu Lam đã tra rõ mọi chuyện.

Từ Ngu Hành Phong mua tranh, Tôn đại nhân vô tình gặp được, Thang di nương lấy ba trăm lượng bạc đặt làm yên ngựa bằng vàng tại một cửa hàng ở Nhạc An phường, nơi được Tề thế tử giới thiệu.

Đầy đủ chi tiết, không thiếu một chút nào.

Ngón tay của Bạc Thời Diễn khẽ động: “Ngươi nói, nàng ấy làm vậy là vì muốn chuẩn bị một món quà sinh thần quý giá cho bổn vương?”

Mậu Lam đáp: “Đúng là như vậy, đơn đặt hàng kia khoảng chừng một trăm sáu mươi lượng bạc.”


Yên ngựa dát vàng không phải là vàng ròng mà chỉ được mạ vàng, nhưng kích thước lớn như vậy, cộng thêm việc khảm đá quý, giá cũng không hề rẻ.

Với giá cả hiện nay, một lượng bạc đủ cho một gia đình bình thường ăn uống trong hai ba tháng.

“Tiền tiêu hàng tháng của các di nương trong phủ là hai lượng, riêng Thang Ấu Ninh được năm lượng là do Trần quản gia tự ý tăng lên.”

“Nàng ấy cũng thật hào phóng.” Trên bàn, Bạc Thời Diễn đặt bút xuống, dặn dò: “Ngươi cầm năm trăm lượng, đi mua bức tranh đó về.”

“Dạ, Vương gia.” Mậu Lam nhận lệnh rời đi.

Bạc Thời Diễn đứng lên, gọi Nhiễm Tùng vào, thu dọn đồ đạc trong thư phòng, hắn muốn mang đến Tuyết Lô Viên.

Nhiễm Tùng chờ ở cửa ra vào, ít nhiều cũng nghe được một vài câu.

Y vốn là người nhiều lời, liền nói: “Chủ tử, đối với tiểu nương tử, ngài phải dỗ dành một chút, không thể đi tay không được...”

Bạc Thời Diễn liếc nhìn y một cái: “Nhiều chuyện.”

Mặc dù nói vậy, hắn vẫn lấy một chung bí đỏ bằng vàng từ trong kho ra.

Chung bí đỏ được làm bằng vàng nguyên khối, vỏ dày dặn và nhẵn mịn, bên trong chứa rất nhiều hạt bí đỏ được chạm khắc tinh xảo.

Hạt bí vàng óng, số lượng nhiều, thích hợp để chia cho trẻ con hoặc phát thưởng cho hạ nhân vào dịp tết.

Mang cái này cho Thang Ấu Ninh, để nàng tự chơi.

Lúc đến, trong Tuyết Lô Viên đang chuẩn bị bày cơm.

Tương Xảo làm bộ như không biết chuyện gì, mỉm cười đi tới chào, nói: “Không biết Vương gia tới, nô tỳ đi bảo phòng bếp làm thêm đồ ăn.”

“Ừ.” Bạc Thời Diễn ngước mắt nhìn lướt qua: “Nàng ấy đâu?”

Tương Xảo trả lời: “Nương tử đang thay y phục trong phòng.”

Sau giờ ngọ còn có chút oi bức, đầu thu nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, nàng chơi dưới hành lang nên ra mồ hôi, Tương Nghi bèn múc nước đi vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Bạc Thời Diễn trực tiếp đi vào.

Vén màn lụa lên, xoay qua bình phong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thang Ấu Ninh đang duỗi chân trên ghế dựa.

Nàng vừa tắm xong, mặc áo váy mỏng manh, Tương Nghi và Thập Lan đang ở phía sau vắt tóc cho nàng, mái tóc dài đen tuyền óng ả, rủ xuống sau lưng.

Chân nàng không mang giày, đôi chân trắng nõn lộ ra, làm chói mắt người.

“Vương gia.”

Tương Nghi và Thập Lan còn chưa kịp hành lễ, Bạc Thời Diễn giơ tay xua lui: “Lui xuống đi.”

Hai người liếc nhìn nhau, ngoan ngoãn lui ra.

Thang Ấu Ninh thay đổi tư thế ung dung vừa nãy, ngồi ngay ngắn lại, ngước mắt nhìn hắn, không nói một lời.

Bạc Thời Diễn đi tới, đặt chung bí đỏ bên tay nàng.

Hắn thuận tay vén mái tóc của nàng lên, đặt trong lòng bàn tay mình, nửa khô nửa ẩm.

“Mở ra xem đi.” Hắn nói.

Thang Ấu Ninh lặng lẽ liếc chung bí đỏ vàng một cái, không nhúc nhích.


Bạc Thời Diễn cầm lấy khăn lau, giúp nàng lau khô tóc, hỏi: “Yên ngựa nàng đặt làm đâu?”

“Vẫn chưa lấy được mà.” Nàng vô thức trả lời, sau khi trả lời xong mới hỏi: “Sao ngài biết?”

Bạc Thời Diễn không đáp, chỉ chung bí đỏ nói: “Đây là quà đáp lễ bổn vương cho nàng.”

Thang Ấu Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, nàng đang ngồi, vừa cử động như vậy, suýt nữa đã giật tóc bản thân.

May là tuy động tác Bạc Thời Diễn vụng về, nhưng lại rất nhẹ nhàng.

Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy: “Vương gia, có phải ngài muốn xin lỗi ta không?”

“Bổn vương đã làm gì nàng?” Hắn nhướng mày.

“Ngài hung dữ với ta.” Nàng bĩu môi chỉ trích, lại hỏi: “Có phải ngài muốn xin lỗi không?”

Bạc Thời Diễn nheo đôi mắt hẹp dài: “Viên Viên, không ai dám đòi bổn vương xin lỗi.”

“Bọn họ không dám, ta dám.” Thang Ấu Ninh lời lẽ hùng hồn.

“Ai cho nàng lá gan đó hửm?” Bạc Thời Diễn nói lời này, giọng điệu rất nhẹ, ngón tay đang lau mái tóc ướt, di chuyển qua nhẹ nhàng nhéo vành tai đầy đặn của nàng.

Vì lúc đi tắm, nàng không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, vành tai trắng ngà mềm mại.

Không ngờ điều này lại khiến nàng rùng mình.

Thang Ấu Ninh không biết chuyện gì xảy ra, rụt cổ lại, mở to mắt tròn xoe: “Da gà ta nổi lên rồi… Đừng sờ tai ta.”

“…” Nàng lại nhạy cảm như vậy.

Bạc Thời Diễn nhíu mày, thu hồi ngón tay gây họa của mình: “Xin lỗi...”

Thang Ấu Ninh nghe thấy, mím môi cười trộm, coi như hắn đã xin lỗi nàng.

Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy lần sau ngài không được làm thế nữa.”

Ai cũng không được làm thế nữa, coi như hòa nhau.

Lúc nãy nàng đã hơi tò mò về chung bí đỏ, bây giờ nói xong, mới đưa tay cầm lấy nó.

Nàng mở ra xem, lấy một nắm hạt bí đỏ từ bên trong, ngắm sự lấp lánh và tinh xảo của chúng: “Oa!”

Đồ chơi mới!

Bạc Thời Diễn cũng không lau tóc cho nàng nữa, hơi cong ngón tay, giọng điệu thấp xuống: “Dọn dẹp xong rồi ra ăn cơm.”

Hắn xoay người đi ra ngoài, để nha hoàn vào hầu hạ.
*
Sau chuyện đó, Thang Ấu Ninh vẫn được tăng thêm tiền tiêu hàng tháng.

Tuyết Lô Viên không nói ra bên ngoài, vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn.

Bạc Thời Diễn gần như mỗi ngày đều đến đây ăn cơm cùng nàng, thỉnh thoảng cũng làm việc ở đây.

Hắn sửa sang một gian phòng lớn làm thư phòng, dùng chung với Thang Ấu Ninh, một bên là bàn làm việc của hắn, một bên là giá vẽ của nàng.


Hắn không ngủ lại qua đêm, người hầu đã dần dần quen, cũng không thấy kỳ lạ, không dám bàn tán lung tung.

Sau khi ngấm ngầm quan sát, mấy vị di nương ở hậu viện cũng phát hiện ra chuyện này, Vương gia vậy mà không ngủ lại ở Tuyết Lô Viên.

Là do Thang di nương hầu hạ không tốt sao?

Vậy sao hắn không nghĩ đến việc đổi người thử xem!

Hôm nay, sau một thời gian dài ẩn mình, Liêu Lan San cuối cùng cũng theo Lăng Như đến Tuyết Lô Viên để thăm dò tình hình.

Bọn họ chọn buổi chiều, hy vọng sẽ gặp được Vương gia.

Có khách đến, Tương Xảo mang trà ra tiếp đãi hai người.

Lăng Như được coi là khách quen của Tuyết Lô Viên, đây là lần thứ hai Liêu Lan San chủ động đến tìm Thang Ấu Ninh.

Nàng ta vuốt khăn cười nhẹ: “Đã lâu không gặp Thang di nương, quả nhiên càng ngày càng xinh đẹp.”

Có nam nhân tưới tắm thật sự rất khác biệt.

Thang Ấu Ninh rất lễ phép: “Tỷ cũng vậy.”

“Chúng ta sao giống nhau được chứ?” Liêu Lan San nâng tách trà lên, nói: “Hiện tại các tỷ muội trong hậu viện đều lấy muội làm đầu, còn mong được Thang di nương chiếu cố đó.”

“Chiếu cố?” Thang Ấu Ninh không hiểu lắm: “Ta có thể làm gì?”

Lăng Như chen vào nói: “Muội đừng nghe nàng ta nói, Vương gia thích đến nơi nào, há lại do một câu nói của ai là có thể quyết định?”

“Ngài ấy cũng không phải là con rối, hừ!”

Liêu Lan San nhấp một ngụm nước trà, cười nói: “Chẳng phải là sắp đến sinh thần của Vương gia rồi sao, hay là Thang di nương đề xuất, tổ chức một bữa gia yến đi?”

Tại các phủ đệ khác, thiếp thất không có sự đồng ý của gia chủ hoặc chủ mẫu, đều không thể lên bàn chính.

Thông thường vào sinh thần của gia chủ, hoặc vào các dịp lễ tết, mọi người sẽ tụ tập lại ăn một bữa cơm.

Nhưng Vương phủ lại chưa bao giờ như vậy.

Thang Ấu Ninh nghe hiểu, không chút do dự lắc đầu: “Ta không muốn đề xuất.”

Nàng không thích gia yến, ở Thang gia, lúc có gia yến mới có thể ngồi cùng bàn ăn cơm cùng đích mẫu và huynh trưởng.

Cũng không vui, nhiều khi phụ thân cũng khó xử.

“Tại sao vậy?” Liêu Lan San thở dài: “Thang di nương hiện giờ được sủng ái, lẽ nào còn sợ bị chia bớt?”

“Các người tự đi mà nói, ta không nói.”

Thang Ấu Ninh đang từ chối, thì trong vườn truyền đến tiếng bước chân của vài người, là Bạc Thời Diễn dẫn theo Mậu Lam và Nhiễm Tùng đi tới.

Tương Xảo cười nói: “Vương gia đến rồi, Liêu di nương có ý kiến gì, tự mình nói là được.”

Đừng có phải xúi giục người khác.

Liêu Lan San tuy cố ý chọn thời điểm này đến, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy lại có thể gặp được Vương gia.

Nàng ta không kịp để ý Tương Xảo nói gì, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Bạc Thời Diễn dừng bước, liếc nhìn hai nữ tử kiều diễm này, toàn thân thơm ngát.

Hắn phất tay cho bọn họ miễn lễ, đi thẳng đến thư phòng, bảo Thang Ấu Ninh cứ tiếp tục tiếp khách.

Vương gia vội vã đến, lại vội vã rời đi, nhanh đến mức không cho Liêu Lan San cơ hội để thể hiện.

Nàng ta càng không có gan gọi hắn lại, chỉ sợ giống Lâu di nương chọc cho hắn không vui, trực tiếp bị cấm túc.

Đây không phải là lần đầu tiên Lăng Như bị phớt lờ, trong lòng vẫn khó chịu như vậy.

Vương gia căn bản là chướng mắt nàng ấy!


Nàng ấy liếc xéo Thang Ấu Ninh một cái: “Vương gia đã tới, muội còn ở đây làm gì?”

“Làm sao vậy?" Thang Ấu Ninh không cảm thấy có gì không đúng.

Trước giờ Bạc Thời Diễn đến thư phòng ở Tuyết Lô Viên làm việc đều như vậy, dù nàng có vào đó cũng không quấy rầy hắn, tự mình chơi, hắn cũng không ngó đến nàng.

Tương tác giữa hai người họ vẫn luôn là vậy, không phải kiểu hầu hạ sến súa quấn người như các nàng nghĩ.

Lăng Như không biết tình hình thật sự, nên chỉ muốn mắng một câu kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.

Thang di nương không đi qua đó, hai người họ cũng không thể không có mắt, tiếp tục ở lại như vậy.

Hai người họ không thèm uống trà nữa, cùng nhau rời đi.

Thang Ấu Ninh đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, có chút mờ mịt, xoay người hỏi Thập Lan: “Bọn họ là muốn tổ chức sinh thần cho Vương gia sao?

Cho nên mới nói gia yến gì đó?

Thập Lan nói: “Không phải.

Tổ chức sinh thần chỉ là lấy cớ, muốn lộ mặt mà thôi.”

Thang Ấu Ninh dứt khoát mặc kệ, nếu bọn họ muốn tặng quà, tự nhiên sẽ tặng, không phải việc của nàng.

Nàng xách váy lên, đến thư phòng tìm Bạc Thời Diễn.

Yên ngựa vàng làm xong, đến lúc đi lấy hàng, nàng muốn tự mình đi, còn muốn chọn ngày đi...

Thang Ấu Ninh đi đến, thay Nhiễm Tùng mài mực, kéo cái ghế tròn nhỏ ngồi ở một bên.

Nàng cất giọng mềm mại: “Vương gia, ta có thể cùng huyện chúa Nhạc La đi xem yết bảng các học sinh được không?”

Hai ngày nữa là ngày yết bảng, Nhạc La đã gửi thư mời cho nàng, muốn cùng đi xem.

Kỳ thi Hương tháng tám, những người có tên trên bảng vàng chính là quan cử nhân chính thức.

Các tửu lâu khách điếm đều sẽ chuẩn bị pháo hoa để chúc mừng bọn họ, vô cùng náo nhiệt.

Đến tháng hai năm sau, sau khi trải qua kỳ thi Hội và thi Đình, chọn ra trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, còn có trạng nguyên đi diễu hành.

Nhưng Thang Ấu Ninh chưa từng được chứng kiến, có chút tò mò.

Bạc Thời Diễn cực kỳ hưởng thụ giọng nói mềm mại của nàng, vẻ mặt thản nhiên: “Học được cách giả ngoan rồi à.”

Tiểu cô nương quả nhiên ra ngoài vài lần, tâm hồn sẽ bay nhảy.

Nhưng hắn vẫn đồng ý: “Đi thì gọi Trần Kính sắp xếp chỗ trước, nếu không hôm đó nàng sẽ bị chen lấn xô đẩy.”

Nghĩ đến mức độ đông người, đầu bút của hắn khẽ khựng lại, hắn dặn dò: “Dẫn thêm vài người đi.”

“Được.” Khóe miệng Thang Ấu Ninh cong lên nụ cười ngọt ngào, nàng không quên yêu cầu: “Phải chọn chỗ có tầm nhìn tốt, Nhạc La nói tiểu thư nhà Chu tướng quân muốn bắt rể thông qua yết bảng này đấy!”

“Chu tướng quân nào? Chu Vệ Bình?” Bạc Thời Diễn không ngờ hắn còn nghe được cả tin đồn đãi bên ngoài.

“Chắc là vậy.” Thang Ấu Ninh không quen biết lắm, chống cằm nói: “Nhạc La nói nếu Chu tiểu thư thất bại, tỷ ấy sẽ đi giúp một tay.”

“Loại chuyện này phải giúp thế nào đây?” Nàng hỏi.

“Cả gan làm loạn.” Bạc Thời Diễn liếc mắt nhìn: “Nàng không được xen vào.”

Hắn sẽ dặn Thập Lan chú ý nàng một chút.

Thang Ấu Ninh khoát tay nói: “Ta chỉ xem chuyện vui thôi.”

Hy vọng bọn họ có thể thành công?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận