Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà






Tác thành? Tác thành của hắn, chắc chắn không phải như nàng ta nghĩ.


Ngu Tố Âm cảm thấy có hơi sợ hắn, Nhiếp Chính Vương sát phạt quyết đoán, người mà hắn không thèm để ý, thì cũng chỉ là một con kiến hôi trong mắt hắn mà thôi.


Nàng ta đang muốn hỏi vì sao hắn lại tuyệt tình như vậy thì Nhạc La nghe không nổi nữa, xách váy từ đằng sau hòn non bộ nhảy ra.


“Ăn trong chén nhìn trong nồi, ngươi cũng to gan quá ha, tiểu nương?”

Với thân phận quận trắc phi, đương nhiên Ngu Tố Âm đủ tư cách để được Nhạc La gọi một tiếng ‘tiểu nương’, nhưng bình thường Nhạc La tuyệt đối sẽ không gọi, lúc này gọi mục đích là để châm chọc.


Đã giẫm lên Diễn Dụ quận vương để thoát khỏi cô tịch nơi am miếu, nay lại mang danh phận phu nhân của người khác mà muốn leo lên cành cao, xem người nhà Nhạc La nàng chết hết rồi hả?

Từ trước đến nay tiểu huyện chúa không phải là người có tính tình ẩn nhẫn, gặp chuyện là sẽ phát tác ngay tại chỗ.


Vậy nên nàng ấy xông lên muốn giáo huấn Ngu Tố Âm.


Thang Ấu Ninh cũng bước ra từ phía sau hòn núi giả, nàng đi nhanh đến bên cạnh Bạc Thời Diễn.


Tiểu nương tử nhỏ bé đứng đối diện với hắn, nàng nhón chân lên, cố gắng giơ cao hai cánh tay che lỗ tai hắn.


Nàng cau mày nói: “Ngu nương tử biết ngài tửu lượng không tốt, còn biết ngài dễ đỏ lỗ tai, không cho phép nàng ta nhìn.



Bạc Thời Diễn sớm đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn phía sau hòn núi giả.


Lúc này hắn cũng để mặc nàng tốn sức bịt lỗ tai mình, một tay hắn lại ôm lấy eo nàng, thấp giọng hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”

Con ngươi đen lấp lánh của Thang Ấu Ninh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Đây không phải bí mật sao?”

Hắn nhướn mày khẽ cười một tiếng: “Cũng không tính là vậy.



Hắn chỉ không để chuyện tửu lượng thấp này truyền ra ngoài, cũng không coi đó là một điểm yếu không thể tiết lộ.


Ngu Tố Âm thấy một đám người đi ra từ đằng sau hòn núi giả thì cả người ngơ ngác, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, gió đêm thổi một cái, trông nàng ta cực kì thảm hại.


Nhạc La còn muốn xông lên dạy dỗ nàng ta nhưng lại bị mấy nha hoàn phía sau lưng cản lại.


Cũng không phải vì huyện chúa không thể đánh, mà bởi vì đây là Ngự hoa viên, nếu có rắc rối xảy ra mà khiến người khác đánh giá cười nhạo thì nàng ấy cũng sẽ mất mặt!

Bạc Thời Diễn lười để ý đến chuyện nhà người khác, hắn dẫn Thang Ấu Ninh rời khỏi nơi này.


Thang Ấu Ninh cùng hắn trở về Nghi Lăng Điện nghỉ ngơi dưỡng sức.


Tương Xảo và Thập Lan, một người múc nước cho nàng lau tay, một người lại đi pha trà cho nàng nhuận họng, Tương Nghi thì kiểm tra lớp trang điểm của nàng.


Bạc Thời Diễn đổi áo choàng xong từ phòng bên trong bước ra, mới vừa rồi bị nhiễm mùi rượu và mùi phấn trang điểm, hắn không thích.



Thang Ấu Ninh nhíu nhẹ lông mày, nàng còn đang suy nghĩ về Ngu Tố Âm, hỏi: “Vì sao mỗi lần Ngu nương tử nhìn thấy ngài thì lại khóc vậy? Nàng ta vẫn còn muốn trở thành chủ mẫu của Vương phủ sao?”

Nàng biết nàng ta không thể thành công, nhưng cũng không hy vọng nàng ta trở lại.


“Nàng ta sẽ không trở thành chủ mẫu.

” Đối với kết cục của người này, Bạc Thời Diễn không có hứng thú muốn biết.


Sau ngày hôm nay, có lẽ quận vương phủ sẽ không để nàng ta ra ngoài nữa.


Tất cả đều là do nàng ta tự mình lựa chọn, oán trời trách đất cũng sẽ không có ai đồng tình.


“Vậy thì tốt,” Thang Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm, nàng lẩm bẩm: “Hy vọng vương phủ sẽ không có chủ mẫu.



Như vậy thì nàng sẽ không cần phải quay trở về những ngày tháng ‘Sống chung với đích mẫu’ như ở Thang gia nữa.


Lời vừa ra khỏi miệng, Thang Ấu Ninh cũng hoàn toàn không ý thức được có chỗ nào không ổn.


Tương Xảo sợ hết hồn, vội vàng lên tiếng giải thích: “Vương gia, nương tử không hiểu quy tắc, chứ không phải có ý nghĩ xằng bậy gì đâu…”

Bạc Thời Diễn nghiêng đầu theo dõi: “Không hiểu thì phải dạy cho hiểu, tránh cho sau này nói lung tung lại bị bắt chẹt.



Hắn nói xong thì bước ra ngoài.


Thang Ấu Ninh chậm chạp nhận ra, mặt đầy vẻ vô tội nhìn Tương Xảo Tương Nghi: “Ta nói gì sai à?”

Vương gia vừa đi ra ngoài, hai nha hoàn đã một trái một phải khuyên giải nàng: “Lời như vậy nương tử tuyệt đối đừng nói ra!”

Chỉ là một thiếp thất lại dám nói không muốn có chủ mẫu, lời này truyền ra ngoài có thể lớn có thể nhỏ.


Nói nhỏ thì là không hiểu phép tắc, mơ mộng hão huyền.


Nói lớn thì là tâm tư xấu xa, đại nghịch bất đạo!

Người đương thời chỉ có trưởng tử của chính thê mới có thể thừa kế gia sản, không muốn cho gia chủ cưới chính thê, khiến hắn đứt đoạn truyền thừa, làm sao có thể ung dung bình thản với miệng đời?

Tất nhiên, thiếp thất khẳng định không mong muốn sẽ có một chủ mẫu đè đầu cưỡi cổ mình, nhưng chuyện này thực sự không thể tránh khỏi.


Sẽ không có ai nói ra, càng không nên có suy nghĩ như vậy, nếu không thì sẽ trở thành kẻ tham lam muốn có được thứ không thuộc về mình.


Tương Xảo nhìn tiểu nương tử ngây thơ như trang giấy trắng trước mặt, có mấy lời nàng ấy không đành lòng nói ra, nhưng vẫn phải thẳng thắn một chút.


Để tránh cho chủ tử quá ngốc nghếch, đến lúc Vương phi vào cửa lại đau lòng quá mức, đánh mất lễ nghĩa.


“Vương gia nhất định sẽ cưới chính thê, sau khi Vương phi vào cửa chắc chắn sẽ xử lý toàn bộ hậu viện…” Tương Xảo cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thang Ấu Ninh, nhẹ giọng nói: “Vương phi không chỉ sẽ quản lý chế độ ăn uống hàng tháng của nương tử, còn có khả năng sẽ lập ra quy định mới nữa… Đến lúc đó, nương tử cảm thấy thế nào?”

Thang Ấu Ninh hơi nhíu mày, nàng lập tức nhớ đến Bành thị.



“Di nương chính là như vậy, đương nhiên sẽ không thấy thoải mái khi không được tự mình làm chủ…” Di nương nào có gan tự xưng mình là ‘chủ’ chứ? Tương Xảo tận tình khuyên nhủ: “Mọi người dù thấy không thoải mái cũng sẽ không nói ra…”

Nếu không thì chính là đại bất kính.


Thang Ấu Ninh biết, hoàn cảnh của nàng cũng giống với Thang gia.


Chỉ là đổi một chủ mẫu khác quản lý thôi.


Nàng gật đầu nói: “Ta sẽ không nói nữa.



Khi còn bé nhũ nương đã dạy, đời người trên thế gian này, có rất nhiều chuyện không thể thản nhiên nói ra ngoài miệng được.


Khi ấy nếu nàng đi tìm phụ thân, rồi khiến phụ thân phải khó xử, như vậy gia trạch sẽ không yên.


Vốn dĩ thứ nữ, thiếp thất đều không thể tranh đoạt bất kỳ thứ gì từ chính thất, thói đời chính là như vậy.


Chẳng qua là… Thang Ấu Ninh đặt tay lên ngực: “Tương Xảo, ta cảm nhận được mình có chút khó chịu.



Nàng rất thích cuộc sống hiện tại, không cần phải câu nệ tiểu tiết, cũng có thể đi ra ngoài chơi.


Sau này hết thảy những chuyện này sẽ đều bị thu hồi hay sao?

Nàng luyến tiếc.


Con người quả nhiên thật tham lam.


Thập Lan nghe không nổi nữa, lên tiếng: “Đừng nói nữa đừng nói nữa.



Trên mặt Tương Nghi hiện đầy vẻ không đành lòng, cũng không muốn nhắc lại chủ đề này nữa.


Mỗi người đều nên nhìn về phía trước, nghĩ về một hướng tốt đẹp thì cuộc sống mới có thêm hy vọng.


Nếu cứ sống mãi trong quá khứ thì sao có thể tiếp tục chống chọi được đây?

Khi xuất cung, ở trên xe ngựa.


Bạc Thời Diễn liếc nhìn nàng, Thang Ấu Ninh yên lặng, trên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại đều là tâm sự.


“Muốn đi dạo ngắm đèn lồng không?” Một tay hắn vừa vén mành trúc, vừa lên tiếng hỏi.


Thang Ấu Ninh nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, rồi nàng mở miệng từ chối: “Không muốn đi nữa.



“Nha hoàn của nàng đã nói cái gì, lại muốn giận dỗi với Bổn vương sao?” Bạc Thời Diễn buông mành trúc xuống, giọng điệu không nghe ra là vui hay giận.



“Ta không có giận dỗi,” Thang Ấu Ninh trả lời: “Sau này ta sẽ không nói lung tung nữa.



Nàng biết bản thân mình không thông minh, dễ dàng phạm sai lầm.


Đôi mắt Bạc Thời Diễn u ám nhìn nàng một lúc, dường như muốn phỏng đoán xem nàng có đang lừa gạt hắn hay không.


Rất hiển nhiên, Thang Ấu Ninh không biết lừa gạt ai.


Hắn thu lại ánh mắt lạnh nhạt: “Tùy nàng, nếu nàng muốn bổn vương hứa hẹn chuyện gì đó thì tuyệt đối không có khả năng.



Tạm thời hắn không có ý định lập chính thê, nhưng cũng sẽ không bao giờ hứa với ai về chuyện đó.


Hứa hẹn cái gì mới được?

Thang Ấu Ninh không hiểu, nhưng nàng cũng không hỏi lại.


Tựa vào cửa sổ xe ngựa, cứ như vậy một đường im lặng trở lại phủ Nhiếp Chính Vương.


Về đến Tuyết Lô Viên, nàng đi tìm Tần bà tử.


“Nhũ nương, con có chuyện này cứ nghĩ mãi, nhưng lại không thể nghĩ ra.



Từ khi còn nhỏ Thang Ấu Ninh đã luôn nương tựa vào Tần bà tử, có chuyện gì cũng đều tìm bà ấy cùng trò chuyện.


Vốn dĩ Tần bà tử định theo lệ thường hỏi nàng ở trong cung mọi chuyện có suôn sẻ hay không, nhưng nghe thấy nàng nói vậy nên bà ấy cho mấy nha hoàn đi nghỉ ngơi trước, tạm thời không cần hầu hạ.


Bà và Thang Ấu Ninh bước vào phòng ngồi lên chiếc giường nhỏ, đưa tay thay nàng tháo vòng ngọc xuống.


“Nương tử có chuyện gì mà mặt mũi nghiêm túc quá vậy?” Tần bà tử mỉm cười.


Thang Ấu Ninh nói về một người: “Vị Chu di nương trước kia, nhũ nương có còn nhớ rõ nàng ta không?”

“Ai cơ?” Tần bà tử sửng sốt một chút, họ Chu à…: “Có phải là cái người vừa mới vào phủ chưa được bao lâu đã bị trục xuất đó không?”

“Đúng vậy.

” Thang Ấu Ninh chính là muốn nhắc đến nàng ta.


Mới đầu những di nương trong hậu viện Vương phủ này không có ngoan ngoãn thuận theo như vậy, tất cả đều đầy ý chí chiến đấu muốn giành được sự sủng ái của Nhiếp Chính Vương.


Trần quản gia đã nói không có chuyện gì thì không được phép tới tiền viện, thế nhưng các nàng lại không nghe, sau hai lần bị cấm túc thì bị đưa ra khỏi phủ.


Tần bà tử không khỏi có chút buồn bực, đang êm đẹp sao tự nhiên lại nhắc đến Chu di nương làm gì?

Lại nghe thấy Thang Ấu Ninh nói: “Lúc Chu di nương rời đi, nàng ta cầm theo toàn bộ bạc tiêu hàng tháng, quản gia còn phân phát thêm hai mươi lạng bạc cho nàng ta.



Tần bà tử nghe thấy vậy thì cười một tiếng: “Nương tử nhớ rõ thật đấy…”

“Nhũ nương, bạc tiêu hàng tháng của con có tận năm trăm lượng, đợi con tiết kiệm một thời gian, cho dù không được phân phát bạc nữa thì cũng còn rất nhiều đó…” Thang Ấu Ninh giơ mười đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lên, không thể tính nổi.


Năm trăm lượng bạc, qua hết năm này tháng nọ, mỗi tháng đều tiết kiệm thì cộng lại đã được bao nhiêu rồi?

“Cái gì?” Nụ cười trên gương mặt Tần bà tử hơi cứng lại, không hiểu rõ ý của nàng.



Thang Ấu Ninh vẫn đang tiếp tục đếm đếm ngón tay, Tần bà tử thì luôn miệng truy hỏi cho bằng được.


Lúc này nàng mới nói: “Đến khi Vương phi vào phủ, con không được ra ngoài chơi nữa thì chúng ta đổi chỗ an dưỡng tuổi già đi.



Tần bà tử nghe được lời này thì trực tiếp hít vào một hơi: “Người muốn bị trục xuất khỏi phủ ư? Nương tử, sao người lại có cái ý tưởng này vậy?”

Chuyện này đối với Tần bà tử mà nói thật sự quá đỗi kinh ngạc.


“Không thể sao?” Thang Ấu Ninh bĩu môi, đáng thương nhìn bà ấy: “Nhũ nương, con không thể cứ ở mãi trong viện không được đi ra ngoài đâu…”

Chuyện này lại là sao nữa đây?

Đợi đến khi Tần bà tử hỏi rõ nàng ý niệm này từ đâu mà có thì thần sắc không khỏi có chút phức tạp.


Không có nữ nhân nào có thể sống cả đời mà chỉ dựa vào sự sủng ái của nam nhân, như vậy quá mức mạo hiểm, sủng ái là thứ dễ mất đi nhất.


Vậy nên các nàng hoặc là có tiền bạc phòng thân, hoặc là tự nuôi dạy con cái của mình.


Tần bà tử không ngờ tới, tiểu nương tử ngây thơ nhà mình đã biết tự tìm cho bản thân một đường lui.


Nàng nói không sai, có nhiều bạc mỗi tháng như vậy trong tay, chính là để nửa đời sau có thể sống thoải mái.


Nếu như không thể ở lại trong Vương phủ, bị đưa ra bên ngoài thì ngược lại càng có được sự tự do.


Tần bà tử trìu mến ôm chầm lấy Thang Ấu Ninh: “Người đừng sợ, sẽ không đến mức đó đâu…”

“Nhũ nương đừng lừa con.

” Thang Ấu Ninh biết, những nữ quyến ở quý phủ khác, thiếp thất trừ khi về nhà mẹ đẻ ra thì rất ít khi ra ngoài, cũng không có tư cách nói chuyện và tiếp khách.


Hơn nữa, sau mấy lần nàng đi ra ngoài, không chỉ mở mang thêm hiểu biết mà còn tăng thêm thường thức.


Có tiền mua tiên cũng được…

“Con muốn trở nên mạnh mẽ hơn,” Thang Ấu Ninh ôm lấy vai Tần bà tử: “Sau này chúng ta sống bằng cách bán tranh có được không?”

Tần bà tử còn có thể nói gì nữa, bà ấy cũng chỉ có thể ủng hộ nàng: “Nương tử đã muốn làm thì nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió thôi.


*
— Hai ngày sau, lúc Bạc Thời Diễn đến Tuyết Lô viên thì luôn nhìn thấy Thang Ấu Ninh đang mải mê vẽ tranh.


Nàng không chỉ biết dùng tay vẽ mà còn muốn thử học sử dụng bút lông.


Bạc Thời Diễn chậm rãi đến đứng ở sau lưng nàng, nói: “Y phục cưỡi ngựa được đưa tới mấy hôm trước nàng đã thử chưa?”

Đồ cưỡi ngựa? Đúng là đã làm xong được mấy bộ rồi, Thang Ấu Ninh quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Đã thử rồi, đa tạ Vương gia.



Hắn nhíu mày: “Xem ra nàng không hề gấp gáp muốn được cưỡi ngựa.



Còn không hề thúc giục hắn.


“Không phải vậy…” Thang Ấu Ninh chối, nàng rất sợ hắn sẽ đổi ý không dạy nàng cưỡi ngựa nữa.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận