Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà






Ban đầu, Bạc Thời Diễn định đưa Thang Ấu Ninh đến trường đua ngựa nhân dịp nghỉ này, nhưng hắn đã thay đổi ý định trước khi khởi hành.

Họ sắp xếp xe ngựa tiến thẳng ra cổng thành, đi được nửa ngày thì đến một trang trại ở Kỳ Thạch, Bảo Dương.

Trang trại chiếm diện tích rộng lớn nằm dưới chân núi Kỳ Thạch, với đồng cỏ và sườn dốc trải dài thích hợp cho việc đua ngựa, đồng thời cũng có thể vào rừng săn bắn.

Dân cư ở núi Kỳ Thạch thưa thớt, ngoại trừ những tá điền sống gần trang trại ra, xung quanh không còn ngôi làng nào khác.

Thang Ấu Ninh ngồi trên xe ngựa hồi lâu, mắt thấy cảnh sắc dọc đường thay đổi, tầm nhìn càng lúc càng được mở rộng, trong lòng không khỏi vui mừng.

“Đây là huyện Bảo Dương?” Nàng từng nghe Nhạc La nói, ở Bảo Dương có một hồ sen rất thích hợp vui chơi?

Chỉ có điều sau Tết Trung Thu, có lẽ hoa sen đã dần lụi tàn rồi.

Kỳ Thạch là một vùng nhỏ không có gì nổi bật, là một vùng đất rộng người thưa ở huyện Bảo Dương.

Với những sườn đồi phủ đầy thảm cỏ xanh trông rất mềm mại, ánh nắng đổ xuống khiến người ta chỉ muốn leo lên đó lăn qua lăn lại.

Thang Ấu Ninh không thể chờ lâu hơn nữa, nhưng Tương Xảo đi cùng nàng lại lo lắng: "Không ngờ lại đi xa như vậy, y phục dày và đồ giữ ấm đều không mang theo."

Bình thường, khi ra ngoài bọn họ chỉ mang theo một hai trang phục thường ngày để thay, phòng khi bị ướt bẩn, ngoài ra không còn gì khác.

Thập Lan đáp: “Không sao, cứ kêu người ở điền trang mang hai chiếc áo choàng tới.”

Tương Xảo nhìn sắc trời, nói: "Nhìn nắng gắt vậy thôi, về đêm sẽ lạnh lắm."

Mùa thu phân hai thời điểm ngày đêm rõ ràng, đặc biệt là ở vùng núi.

Sau khi đoàn người vào trang trại, quản sự lập tức tiến đến bái kiến.

Thang Ấu Ninh đi theo Bạc Thời Diễn sống trong viện chính, tiểu nương tử chưa từng đến đây, tất nhiên cũng không có y phục dự phòng.

Nhưng quản sự đã chu đáo nhanh chóng gọi thê tử mình đi tìm vài bộ quần áo dày mới, không thấm nước đến.

Còn các vật dụng khác, đương nhiên có sẵn.

Bạc Thời Diễn dẫn Thang Ấu Ninh đến chuồng ngựa.

Từ bên cạnh nhìn qua là nơi nuôi dưỡng không ít giống ngựa quý hiếm, nhưng nhìn từ đằng trước trông giống như một trang trại bình thường trồng vài loại trái cây và rau quả.

Chẳng trách bên cạnh lại có đồng cỏ rộng lớn như vậy.

Thang Ấu Ninh không hiểu về ngựa nên Bạc Thời Diễn chọn thay nàng.

Nhìn dáng người nhỏ nhắn của nàng, hắn định lựa một chú ngựa con ngoan ngoãn, nhưng ai ngờ——

Thang Ấu Ninh nhìn sự khác biệt kích thước rõ ràng giữa ngựa nhỏ ngựa lớn, lắc đầu nói: "Ta thích những con to."

Lúc này Bạc Thời Diễn mới nhớ ra, trông tiểu nương tử yểu điệu thế thôi, chứ thực ra không hề sợ chó mực lớn, quả thật khá dũng cảm.

Hắn giúp nàng chọn một con ngựa cái cao lớn màu táo đỏ.

Hôm nay cũng đã muộn nên sẽ không thử lên lưng ngựa, chỉ để con ngựa tiếp xúc với người sẽ cưỡi nó thôi, dù sao cũng phải làm quen trước.


"Ta có thể đặt tên cho nó không?" Thang Ấu Ninh hỏi.

Bạc Thời Diễn từ chối: "Không thể, nàng chỉ có quyền đặt tên cho nó khi nàng có khả năng cưỡi nó.

Bằng không, nó không thuộc về nàng."

Thang Ấu Ninh vuốt ve con ngựa màu táo đỏ, lẩm bẩm: "Ta làm được mà...!Thân thủ của ta không tệ đâu..."

“Xác thực không tệ,” Bạc Thời Diễn bâng quơ tiếp lời, “Bổn vương nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, nàng đã nhảy qua tường.”

Thang Ấu Ninh không ngờ rằng hắn còn nhớ kỹ như thế, thấp giọng nói: “Chuyện này không thể để nhũ nương biết.”

“Bổn vương biết thì không sao?” Hắn khẽ liếc mắt nhìn qua.

Vừa nghe đến điều này, nàng liền hồi tưởng lại cảnh tượng trước tấm gương sắc nét, hắn ra sức giáo huấn nàng ghi nhớ bài học đó như thế nào.

Nàng vội rụt cổ lắc đầu cam đoan: "Lần sau ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, Vương gia đừng xẻo thịt ta..."

Đôi mắt của Bạc Thời Diễn hơi tối lại, nhìn nàng không nói lời nào.

Thang Ấu Ninh dùng hai tay ôm lấy thân rồi quay người lại, hòng giấu đi những quả cầu tuyết căng phồng của mình.

Đồ ngốc này…

Bạc Thời Diễn có lúc còn suýt nghi ngờ nàng cố ý, trước mặt nam tử trưởng thành, nàng lại biểu hiện như thế này…

“Đi thôi.” Hắn thấp giọng nói một câu rồi quay người rời đi.

Nhưng hắn bước nhanh đến nỗi Thang Ấu Ninh không theo kịp.

Vương gia dẫn nương tử đến chuồng ngựa, các nha hoàn tinh ý không đi theo.

Khi hai người trở về, họ đã dọn dẹp xong viện chính.

Lần này Nhiễm Tùng không dám tự ý chủ trương để Vương gia và Thang di nương ở chung phòng, chỉ dọn giường cho mỗi chủ tử.

Bọn Tương Xảo sắp xếp phòng của Thang Ấu Ninh ở bên cạnh Vương gia.

Bữa tối thưởng thức nguyên liệu do trang trại làm ra, khí hậu ở Kỳ Thạch thấp hơn một chút, rau quả sau khi được làm ẩm bởi sương đêm càng tươi mát và ngon ngọt hơn.

Đặc biệt là món cải thảo, Thang Ấu Ninh ăn rất nhiều.

Nước suối trong núi cũng lạnh, cá được nuôi đến béo tốt, ăn xong một bữa, sức ăn của nàng vốn không nhỏ giờ lại nhiều hơn bình thường nửa bát.

Bạc Thời Diễn liếc nhìn động tác lén lút xoa bụng của nàng: “Ăn no rồi?”

Thang Ấu Ninh mím đôi môi hồng hào, nói: “Lát nữa ta sẽ uống chút trà mơ.”

Tương Xảo ở một bên che miệng cười: “Trà mơ đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Vừa rồi thấy khẩu vị nương tử không tệ, sợ đêm đến nàng đầy bụng nên thuận tiện căn dặn phòng bếp.

Bạc Thời Diễn bảo Tương Xảo mang trà mơ lên: "Uống xong đưa nàng ra ngoài đi dạo."

Đi dạo bên ngoài vào ban đêm? Thang Ấu Ninh vui vẻ gật đầu: “Được.”

Tương Xảo nghe lệnh vội vàng bưng trà mơ đến, cũng đưa cho Vương gia một chén, vị chua ngọt vừa phải, giúp dễ tiêu.

Tương Nghi sang phòng bên cạnh, mang áo choàng và giày mềm tiện cho việc đi đường qua để Thang Ấu Ninh thay.

Bạc Thời Diễn nhìn bọn họ bận rộn, nói: “Thập Lan đi theo là được rồi.”


Không cần phải mang theo quá nhiều người.

Hắn ra lệnh Nhiễm Tùng lấy bẫy thú, chuẩn bị đưa Thang Ấu Ninh đến cánh rừng gần đó tản bộ.

(Thời kỳ khác nhau môi trường khác nhau, mọi người đừng săn bắt sát sinh, không ăn động vật hoang dã)

Thang Ấu Ninh tự cầm một chiếc đèn lồng, Thập Lan theo sát phía sau.

Trung Thu đã trôi qua được mấy ngày, nhưng lúc ra ngoài ngẩng đầu nhìn, ánh trăng vẫn rất sáng.

Khi dạo gần đến trước rừng cây, tầm nhìn bên trong đã giảm hơn một nửa.

Bóng cây đong đưa.

Thang Ấu Ninh được bọc trong chiếc áo choàng, một tay cầm đèn lồng, một tay nhấc váy.

Khi Bạc Thời Diễn nhìn qua thì thấy nàng đi rất chậm.

Hắn duỗi tay cầm lấy đèn lồng, nhướng mày nói: "Không phải muốn được dắt đi dạo đêm hửm?"

Thang Ấu Ninh cũng không khách sáo, chớp chớp đôi mắt to, vươn tay về phía hắn "Cần dắt."

"..." Hắn chỉ thuận miệng nói thôi.

Khuôn mặt của Bạc Thời Diễn không có biểu cảm gì, chỉ đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.

Chênh lệch chiều cao giữa hai khá lớn, khung xương cũng hoàn toàn khác nhau.

Bạc Thời Diễn là người luyện võ, đôi bàn tay lớn với những vết chai mỏng cùng các đốt ngón tay rõ ràng, mạnh mẽ và hữu lực.

Còn Thang Ấu Ninh, mặc dù là thứ nữ, nhưng từ nhỏ sống dưới sự bảo bọc của phụ thân, cũng xem như được nâng niu mà lớn.

Mười ngón tay không dính nước xuân, thậm chí mặc y phục hay chải tóc, nàng cũng khó mà tự lo liệu, nhờ đó mà bàn tay mũm mĩm vừa trắng lại vừa mềm.

Bạc Thời Diễn không biết xúc cảm từ tay của nữ nhân khác như thế nào, chỉ biết lúc này đây, hắn e sợ lỡ dùng chút sức sẽ khiến tay nàng gãy mất.

Có người dắt, con đường trong rừng thực sự dễ đi hơn rất nhiều.

Thang Ấu Ninh rảnh rỗi ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Nàng nhìn Bạc Thời Diễn một thân đầy kinh nghiệm chọn chỗ rồi đặt bẫy thú hệt như thợ săn thực thụ.

“Trước đây ngài làm cái này rồi?” Nàng không giấu nổi tò mò.

Bạc Thời Diễn không ngẩng đầu chỉ đáp: "Lúc nhỏ từng chơi."

Khi hắn còn nhỏ? Đó là ở Nam Nghiêu.

Thang Ấu Ninh hỏi: "Là ai đưa ngài đi chơi vậy?"

"Đại ca của ta." Bạc Thời Diễn bố trí xong, phủi tay đứng dậy, nói, "Sáng sớm ngày mai có thể đến xem."

"Ồ." Thang Ấu Ninh gật đầu.

Vừa biết hắn có một đại ca, nàng không khỏi đưa mắt nhìn hắn.


"Ngài dữ như thế, đại ca có dám quản ngài không?"

Sợ là quản không nổi đâu.

Bạc Thời Diễn vừa liếc mắt đã nhìn thấu mấy suy nghĩ nhỏ bé ngốc nghếch của nàng, hắn nhếch môi cười khẩy: "Muốn thấy bổn vương bị quản giáo?"

"...!Không, không có ..." Nàng ấp úng chối đây đẩy.

Cảnh hắn bị người khác quản giáo không biết sẽ như thế nào nhỉ?

Họ cũng không nán lại trong rừng quá lâu, đặt bẫy thú xong, chậm rãi đi về trang trại.

Ban đêm, Bạc Thời Diễn còn phải giải quyết một vài công vụ.

Bảo Dương chỉ cách kinh thành nửa ngày đi xe, Mậu Lam ra roi thúc ngựa trong vòng một canh giờ đã đưa được văn kiện đến đây.

Đúng lúc mấy ngày Thi Hương vừa mới kết thúc, trong triều cũng không còn đại sự gì, mới có được hai ngày nghỉ.

Nếu có chuyện cũng nên giao cho tiểu hoàng đế rèn luyện, mấy hôm nay hắn mới khỏi bệnh nhưng cũng quá xao nhãng rồi.
*
Ngày hôm sau, vì nhung nhớ con ngựa to lớn màu táo đỏ nên Thang Ấu Ninh thức dậy sớm hơn bình thường.

Vừa đẩy cửa sổ đã nhìn thấy Bạc Thời Diễn đang luyện kiếm trong viện.

Vẫn là thanh trường kiếm vung lên những kiếm pháp vừa quyết liệt vừa phóng khoáng mà nàng không thể hiểu.

So với những người diễn vai kiếm khách trên hí đài, hắn càng giống kiếm khách hơn.

Thang Ấu Ninh tinh mắt trông thấy ở chỗ tay cầm của thanh trường kiếm treo chiếc tua rua do nàng bện.

Lần đó, thấy phản ứng thờ ơ của Vương gia, nàng còn tưởng hắn đã lén ném món quà mình tặng vào xó xỉnh nào đó rồi.

Xem ra không phải vậy.

Sau khi Bạc Thời Diễn luyện xong một bộ kiếm pháp, thu thế rồi mới nhìn qua.

Thang Ấu Ninh vẫy tay gọi hắn từ trong phòng, hỏi: "Vương gia, có mang theo yên ngựa vàng không?"

Tua rua thì dùng rồi, nhưng cũng đừng quên yên ngựa đấy.

Bạc Thời Diễn nghe thấy lời nàng nói, hơi mím môi đáp: "Lúc đi vội vàng, không mang theo, lần sau dùng."

“Vậy thôi ..." Thang Ấu Ninh ít nhiều cũng có phần tiếc nuối.

Hai người dùng bữa sáng xong lại đi đến chuồng ngựa.

Những con ngựa đã được cho ăn.

Vào thời điểm này, da chúng sáng mịn, tinh thần sung mãn.

Thậm chí chúng còn có phần thiếu kiên nhẫn không thể đợi được muốn ra ngoài chạy băng băng “hóng gió”.

Lúc sáng, Bạc Thời Diễn dạy Thang Ấu Ninh cưỡi ngựa nên không cần hầu cận đi cùng, mấy nha hoàn cũng được nghỉ để đến chỗ khác trong trang trại vui chơi.

Thang Ấu Ninh học nhanh hơn dự đoán của Bạc Thời Diễn, thân thể phối hợp nhịp nhàng, năng lực tiếp thu cực cao.

Hắn bất giác nhớ đến cung yến lần ấy, vũ cơ của Cổ Lương nói nàng là hạt giống tốt nếu luyện múa.

Nói không chừng thực sự là như vậy?

Chẳng qua, cho dù học nhanh đến đâu cũng mất nửa ngày mới chạy được.

Bạc Thời Diễn dạy nàng một canh giờ, rồi tự xoay người lên ngựa đưa nàng dạo xung quanh.

Thang Ấu Ninh được dẫn lên lưng ngựa, ngồi phía trước hắn, cả người bao bọc trong vòng tay của Bạc Thời Diễn.

Nàng còn yêu cầu: "Vương gia, có thể chạy nhanh hơn không?"


Nàng muốn nhanh hơn nữa!

Khi nãy học cưỡi là được dắt đi.

Những người mới bắt đầu cưỡi ngựa không nên chạy vì nếu chẳng may ngã sẽ dễ gặp tai nạn.

Nhưng lúc này có người đi cùng, cả người nàng gan dạ hẳn, chỉ muốn nhanh hơn nữa.

Bạc Thời Diễn đáp ứng nàng.

Những giống ngựa quý có thể ngày đi ngàn dặm.

Bọn chúng trời sinh vượt trội về tốc độ và các phương diện khác, cùng với người giỏi điều khiển ngựa, khi phi nước đại trên đồng cỏ, ngay cả gió núi cũng không thể đuổi kịp.

Lúc đầu, Thang Ấu Ninh có chút căng thẳng, trái tim nàng không ngừng đập loạn trong lồng ngực, những ngón tay trắng nõn của nàng vô thức bấu lấy bao tay áo của Bạc Thời Diễn.

Thế rồi khi va chạm trực tiếp với gió núi lại cảm thấy quả thực rất thư thái.

Nàng không nhịn được đưa tay sang một bên cảm nhận tốc độ thổi của gió.

Nếu như chỉ có một mình nàng xóc nảy trên lưng ngựa, thể nào nàng cũng sẽ sợ hãi.

Nhưng đằng sau đã có nam tử ấy ôm lấy đủ giúp nàng cảm thấy an toàn.

Thang Ấu Ninh nheo mắt, không giấu được nụ cười trên đôi gò má mềm mại.

Tiểu nương tử mặc trang phục cưỡi ngựa với ống tay áo được bóp hẹp, dáng người mảnh khảnh toát lên vẻ khí khái, chiếc đai lưng rộng bằng lòng bàn tay ôm trọn lấy toàn bộ vòng eo nàng.

Các tú nương ở Tương Vân Phường không làm Bạc Thời Diễn thất vọng, họ biết rất rõ Thang Ấu Ninh cần áo bó ngực để chúng không quá xóc nảy trên lưng ngựa tạo thành cảnh bắt mắt.

Bạc Thời Diễn giảm tốc độ, cúi đầu nhìn nàng, hỏi: "Vui lắm sao?"

Lúc này cả hai đã đến bìa rừng, không giống như rừng cây nhỏ bên cạnh trang trại, ở đây có dã thú.

Bạc Thời Diễn treo ống đựng mũi tên lên yên rồi kẹp bụng ngựa lao vào rừng rậm.

Thang Ấu Ninh mỉm cười gật đầu: "Cưỡi ngựa thật thú vị, Vương gia, ngài có muốn đi săn không?"

Bạc Thời Diễn không chỉ tới đây để săn thú, nên trả lời: “Nhìn xung quanh xem.”

Ngựa đang bước chậm rãi trong rừng, tiến vào chưa lâu thì nhìn thấy một con gà rừng mập mạp.

Vốn dĩ vào thời tiên đế, lễ hội săn bắn mùa thu sẽ được tổ chức nhằm mục đích khích lệ các võ tướng cùng hậu bối, cũng để quân thần cùng nhau tận hưởng.

Nhưng tình hình tiểu hoàng đế hiện tại chưa ổn lắm, sức khỏe không tốt, vả lại học hành nặng nề.

Không chỉ theo mấy vị thái phó làm công khóa mà còn phải đích thân trải nghiệm nhiều công vụ chính sự trong triều đình, như vậy sao y có thể nhàn nhã rảnh rỗi cử hành lễ săn bắn mùa thu?

Thân là nhiếp chính, Bạc Thời Diễn phải đảm nhiệm rất nhiều việc, nhưng cũng có một vài chuyện không thể để người khác làm thay.

Vốn định dạy Thang Ấu Ninh cưỡi ngựa, nhưng cứ nhân lúc còn ở đây bắt vài con vật rồi mới quay về cũng không tệ.

Hắn cúi người về phía trước tháo ống đựng tên, đeo nó ra sau lưng, trong tay cầm một cây cung dài, cong và cực kỳ nặng.

Đôi mắt của Thang Ấu Ninh tròn xoe nhìn Bạc Thời Diễn, thời gian ngắm bắn của hắn rất ngắn, mũi tên phóng ra đặc biệt nhanh.

“Vụt” một tiếng bay đi, còn chưa kịp chớp mắt, nó đã cắm phập vào con gà rừng đến chết.

Nàng không kiềm chế được thở nhẹ một hơi.

Chứng kiến hắn bắn tên ở khoảng cách gần như vậy thật là cừ…






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận