Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà






Bạc Thời Diễn thúc ngựa đến đó, nhờ mũi tên dài cắm trên con mồi, hắn không cần xuống ngựa mà chỉ cúi người cầm lấy mũi tên, sau đó treo lên lưng ngựa.


“Sợ không?” Hắn hỏi.


Sợ gì? Thang Ấu Ninh nhìn thoáng qua máu gà đỏ tươi, chậm rãi lắc đầu: "Ta không sợ.

"

Chỉ là chọn lọc tự nhiên, cá lớn nuốt cá bé, mèo ăn cá, chó ăn thịt mà thôi.


Bấy giờ Bạc Thời Diễn mới nhìn thẳng vào nử tử dũng cảm, tiểu nương tử được nuông chiều không thể sánh với nữ nhi giang hồ hay thôn nữ miền quê, nàng chưa từng thấy qua máu tanh chỉ sợ ít nhiều không chịu nổi.


Nhưng trái ngược lại, nàng không có dạng tâm bệnh này.


Hắn nói: “Nếu đã không sợ máu, vậy thì săn thêm mấy con treo lên.



Thế là con ngựa chở hai người tiến sâu vào rừng rậm, để Bạc Thời Diễn thể hiện tài ngắm bắn chính xác cừ khôi của mình.


Thang Ấu Ninh như đang xem màn biểu diễn đường phố, ngạc nhiên đến mức hận không thể làm một tràng vỗ tay ngay tại chỗ.


Thường ngày chỉ thấy hắn luyện kiếm, hóa ra còn tinh tường cưỡi ngựa bắn cung.


Thang Ấu Ninh không khỏi nhớ đến Tương Nghi đã từng kể nhiếp chính vương trên chiến trường oai hùng đến cỡ nào, chỉ với một mũi tên đã lấy được thủ cấp tướng địch trong hàng vạn quân lính.


Đột nhiên, Bạc Thời Diễn dừng ngựa, chăm chú lắng nghe.


Thang Ấu Ninh ngồi ở phía trước khó hiểu, quay đầu nhìn hắn, vừa quay đầu lại đã đụng phải chiếc cằm kiên nghị.


“Làm sao vậy?” Nàng thấp giọng hỏi.


Bạc Thời Diễn xoay người xuống ngựa, cầm cung tên đi về phía trước vài bước.


Đẩy bụi dây leo rậm rạp sang một bên, hắn thấy một con hổ trắng nhỏ xíu với lớp lông mềm mại bị ướt đang ủi vào đống lá khô.


Cách đó không xa, có một con hổ trắng lớn đã trút hơi thở cuối cùng.


Có người đã từng nhìn thấy hổ dữ xuất hiện ở Kỳ Thạch.


Không ngờ hôm nay lại chạm mặt với nó ở ngoài cánh rừng.


Bạc Thời Diễn thận trọng bước tới kiểm tra.



Con hổ lớn màu trắng cắn chết một con rắn độc màu đen nhưng chính nó cũng đã bị nhiễm độc, khi chạm vào mới thấy cơ thể nó đã lạnh ngắt.


Mà con hổ trắng nhỏ này có lẽ vừa mới sinh ra trước khi mẹ chết, bụng hổ mẹ vẫn còn phồng to, đám huynh đệ tỷ muội chưa kịp chào đời đã bị chết ngạt bên trong.


Kẻ sống sót duy nhất chính là hổ con còn chưa biết cách đi đứng đến mắt cũng chưa mở này.


Rõ ràng là nó đang đói, miệng cứ rên ư ử không ngừng.


Thang Ấu Ninh xuống ngựa đi tới xem: “Con mèo lớn.



“Là một con hổ con.

” Bạc Thời Diễn bế chú hổ trắng lên, nó chỉ lớn bằng cún con, chỉ cần dùng một tay là đã có thể bế trọn.


Nếu bị bỏ lại một mình trong khu rừng này, chắc chắn nó sẽ chết.


Bạc Thời Diễn đưa con hổ con đến trước mặt Thang Ấu Ninh, nói: "Đây là thú cưng mà ta đã hứa với nàng.

” Chính là nó.


Đợi đến khi nó lớn hơn một chút, biết cắn người, sẽ tiễn nó về núi.


Thang Ấu Ninh vươn tay tiếp nhận con thú có lông tơ trắng nõn mềm mại, nửa khô nửa ướt, đang phát ra tiếng kêu khát sữa.

Chóp mũi nó cứ cọ về phía trước như muốn tìm sữa.


Bạc Thời Diễn thấy vậy liền xách nó lên trước khi nó cọ vào ngực nàng.


"Bổn vương giúp nàng mang nó về.

"

"Ồ! " Thang Ấu Ninh do dự: "Ta có thể nuôi nó thật sao? Nó ăn gì?"

Bạc Thời Diễn đặt một tay lên lưng ngựa, nói: “Chó ăn gì thì nó ăn nấy.



"Ngao~" Giọng sữa nho nhỏ của chú hổ con truyền ra từ trong lòng hắn.


*
Chuyến này, hai người họ đã đi một quãng khá xa, đồng thời cũng thu hoạch được không ít.


Bạc Thời Diễn gấp rút ra roi thúc ngựa mang theo chú hổ con quay về, đến nơi liền ném nó cho Nhiễm Tùng, bảo y tìm ít sữa dê cho nó uống.


Sau đó, hắn lệnh vài người vào rừng đào một cái hố chôn xác con hổ cái kia.


Lúc rời đi, Thang Ấu Ninh rất vui vẻ, nhưng trên đường trở về lại yên tĩnh hơn rất nhiều, sau khi được dìu xuống ngựa, dáng đi của nàng rất kỳ quái.



Bạc Thời Diễn nhướng mày, dù có gan dạ thì với xương cốt mỏng manh của nàng, ngồi trên lưng ngựa xóc nảy cả buổi sáng cũng sẽ bị hành không ít.


Đây là hậu quả của việc cưỡi ngựa.


Nhưng tạm thời Thang Ấu Ninh không hơi đâu quan tâm đến bản thân mình, vì nàng cực kỳ phấn khích muốn đi xem Nhiễm Tùng cho hổ trắng ăn như thế nào.


Trong trang trại có nuôi bò dê nên có rất nhiều sữa, nếu hết thì còn có sữa ngựa.


Hổ trắng vừa ngửi thấy mùi sữa đã đứng ngồi không yên, nó lập tức cúi người vùi đầu vào trong bát quẹt lung tung dù chưa biết cách liếm như thế nào.


Người mà Nhiễm Tùng tìm đến để giúp nuôi dưỡng hổ trắng tên là Lâm Xuân Sinh, trước đây hắn ta từng làm việc ở chuồng ngựa, mấy việc như đỡ đẻ ngựa con cũng đều biết.


Trong nhà hắn có nuôi chó nên kinh nghiệm “chăm con” rất phong phú.


Hắn ta ôm chú hổ con bằng một tay, dùng thìa sứ từ từ đút cho nó uống từng chút một.


Thi thể hổ cái lạnh ngắt chắc đã chết ít nhất một hai canh giờ, hổ con đói khát đến sắp ngã quỵ rồi.


Nó há cái miệng hồng hào chưa mọc răng, phối hợp rất ăn ý, một lát sau đã uống hết một bát lớn nhưng có vẻ vẫn chưa hài lòng.


Lâm Xuân Sinh không dám cho chú hổ nhỏ ăn quá nhiều, sợ nó đầy bụng sẽ ói sữa.


Sau khi ăn xong, y làm ướt khăn bằng nước ấm rồi kỳ cọ sạch lông từng chút một.


Nhờ tắm dưới nắng chiều, lông hổ ngay lập tức xù lên mềm mại.


Chú hổ trắng cảm thấy toàn thân thoải mái, cuộn tròn cơ thể bé nhỏ ngủ thiếp đi.


Lâm Xuân Sinh đem theo một chiếc giỏ trúc có lót vải bông bên trong, đặt hổ trắng vào đó rồi mang đến cho Thang Ấu Ninh.


Hắn ta cười nói: “Thang nương tử, có thể sờ nhưng đừng cho nó ăn nữa.

Nó còn quá nhỏ để ăn thứ khác.



Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn gật đầu: “Không cho ăn.



Nàng nhận lấy chiếc giỏ mang về phòng, nhưng thế nào cũng không thấy đủ.


Đôi mắt của chú hổ trắng híp lại thành một khe nhỏ, những đường vằn đen trên mặt trên thân nó còn chưa hình thành hoàn chỉnh, lúc này trông giống như quả cầu tuyết trắng xen lẫn những đốm đen.



Khi chạm vào, đôi tai tròn lắm lông sẽ mang đến cảm giác mềm mịn có thể làm tan chảy trái tim người ta.


“Thật giống mèo con.

” Tương Xảo đem nước đến, cười nói một câu.


Nàng ấy nắm tay Thang Ấu Ninh nói: "Nương tử đừng chỉ chăm sóc nó, lau mặt rồi vào phòng trong thay y phục đi ạ.

"

Chơi cả buổi sáng ở bên ngoài, bây giờ cũng đã quá giờ dùng bữa trưa.


Ăn trễ một chút cũng chẳng sao, nhưng để Vương gia đợi lâu thì không tốt.


Thang Ấu Ninh nghe vậy thì ngoan ngoãn lau mặt và tay, nhưng khi vào thay quần áo thì Tương Xảo bị đuổi ra ngoài.


"Tự ta làm được rồi.

"

Tương Xảo bị nàng từ chối hầu hạ thì không khỏi thắc mắc: "Đây là làm sao vậy?"

Nghe vậy, Tương Nghi đi tới, che miệng cười nói: "Chẳng lẽ nương tử xấu hổ ạ?"

Nàng không muốn có nha hoàn hầu hạ lúc tắm, chỉ thích tự mình làm nên hai người đều không nghĩ nhiều.


Thang Ấu Ninh nán lại bên trong khá lâu, lâu đến nỗi Bạc Thời Diễn ở phòng bên cạnh phải đi qua.


Hắn chắp tay sau lưng, khẽ cau mày, tưởng nàng chỉ mải mê ngắm hổ trắng mà không màng ăn uống, ai ngờ vừa mở cửa, liền thấy nàng đi ra với viền mắt hơi đỏ.


"Nàng đang làm gì vậy?" Bạc Thời Diễn hỏi.


Thang Ấu Ninh lắc đầu, "Vương gia, ta đói bụng! "

“Còn biết đói.

” Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bước đến phòng ăn bên cạnh.


Thang Ấu Ninh vội vàng theo sau.


Nàng giả vờ như không có chuyện gì, nhưng khi đến bên bàn ăn, thời khắc ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng vẫn lộ vẻ gì đó khác thường.


Bạc Thời Diễn nhướng mày, nhìn nàng chằm chằm: “Nàng không khỏe?”

Thang Ấu Ninh xua tay phủ nhận: "Đâu có, đâu có! "

“Học được cách lừa gạt bổn vương rồi?” Hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấu diễn xuất vụng về này.


Bạc Thời Diễn nhìn Tương Xảo Tương Nghi, trong lòng hai nha hoàn thầm hoảng hốt: “Nương tử không cho chúng nô tỳ hầu hạ thay y phục…”

Cho nên các nàng ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra…

"Ta không sao, ta không bị thương!" Thang Ấu Ninh cố gắng phủ nhận.


“Bị thương?” Bạc Thời Diễn khẽ nheo mắt lại: “Là do cưỡi ngựa?”

Thang Ấu Ninh không ngờ bí mật lại bị bại lộ nhanh như vậy, cả người đều choáng váng ngây ngốc.


Bạc Thời Diễn xua tay: “Đưa nàng vào xem.




Lẽ ra hắn nên nghĩ đến sớm hơn, người lần đầu cưỡi không quen với nhịp lên xuống của ngựa, nếu ngồi lâu, chân và mông sẽ bị hành không ít.


Thang Ấu Ninh được Tương Xảo và Tương Nghi dìu đi cởi y phục ra kiểm tra.


Tình hình của nàng còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, phần da non nớt ở đùi bị sây sát, máu chảy ra rất nhiều dính lên cả tiết khố.


Làm gì có chuyện không đau, chỉ là đang cố chịu đựng mà thôi.


Thang Ấu Ninh khẽ nhíu mày, nhịn đau vẫn không quên dặn: “Đừng để Vương gia biết, ngài ấy sẽ không cho ta cưỡi ngựa nữa…”

“Nương tử bị thương rồi, làm sao mà giấu được chứ?" Tương Nghi thích trưng diện, giờ nhìn thấy da thịt mịn màng như vậy bị thương thật sự không thể chịu nổi, thở dài nói: "Không thể để bị sẹo!"

Thang Ấu Ninh nghe vậy nói: "Các người đừng nói cứ giấu đi, ngài ấy lại không nhìn thấy! "

“Ai nói bổn vương không nhìn thấy?”

Không ngờ Bạc Thời Diễn lại ở gian ngoài, vén rèm châu tiến vào.


Trên tay hắn còn cầm một lọ thuốc trị thương.


"Ra ngoài.

" Câu này là nói với hai nha hoàn.


Tương Xảo Tương Nghi nhìn nhau, rồi lập tức lùi ra.


Thang Ấu Ninh ngơ ngác, kéo chăn mỏng trùm lên người, nhìn nam tử cao lớn đang đi về phía mình, nói: "Ngài đừng nhìn ta, nam nữ thụ thụ bất tương thân.

"

Những đạo lý hiển nhiên này nàng cũng hiểu, tại sao hắn không hiểu chứ?

"Nàng học được cách nói dối bổn vương rồi, đây không phải dấu hiệu tốt.

" Bạc Thời Diễn không trả lời vấn đề của nàng.


"Ta, ta! " Thang Ấu Ninh vừa đuối lý lại chột dạ, nàng vẫn luôn rất ngoan!

Nhưng lần này vì để được tiếp tục cưỡi ngựa, nàng xác thực đã nói dối.


Bạc Thời Diễn đứng bên giường nhìn toàn cảnh bắp chân trắng nõn của nàng bị chăn gấm che một nửa.


“Nàng nghĩ ta không nhìn thấy thì có thể lừa gạt cho qua sao?” Hắn cúi đầu nghiêng người về phía nàng, đưa tay véo nhẹ vào má nàng.


"Viên Viên, ta không chỉ có thể thấy, còn muốn nàng không được giấu bất cứ gì, nàng thấy thế nào?"

Hắn không thích người của mình có ý đồ che giấu hành vi, đặc biệt là nàng.

Chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy trong lòng khó chịu rồi.


Thang Ấu Ninh tựa hồ đã hiểu: "Ngài muốn thế nào?"

Bạc Thời Diễn nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Giúp nàng thoa thuốc.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận