Mưa lớn liên tục ở miền nam cuối cùng cũng gây ra lũ lụt, nhấn chìm cả một thôn trang ven sông.
Tuy triều đình đã báo động từ trước, nhưng trên thực tế, việc có thể chuẩn bị là có hạn, không ngăn được nước lũ, thế nên hiện giờ chỉ có thể chờ cứu tế.
Quốc khố trống rỗng, gặp phải thiên tai như vậy thì chỉ như móc bạc từ kẽ răng.
Khi lâm triều, mọi người vì khoản bạc cứu tế mà xảy ra tranh cãi, mỗi vị đại thần mỗi ý kiến, quan điểm, khó xử riêng.
Đưa nhiều thì lấy không ra, đưa ít thì lại sợ rằng không đủ dùng.
Đế vương trẻ tuổi còn chưa hết nét ngây ngô, ngồi bên trên mặt ủ mày chau, Bạc Thời Diễn thờ ơ lạnh nhạt nghiêng đầu nhìn xuống.
Số bạc cứu tế mãi vẫn chưa được quyết định, lát nữa phải chọn người được phái đi cứu tế, chỉ sợ bọn họ lại sẽ tranh cãi xem ai được chọn, cứ chậm trễ như vậy thì phía nam không chờ nổi nữa.
Chương Thần Đế lệnh cho Đức Hỉ hô yên lặng, quay đầu dò hỏi Bạc Thời Diễn: “Nhiếp Chính Vương có đề nghị gì không?”
Trong chớp mắt, cả triều đình đều im lặng.
Đảng Bảo hoàng(*) khi nãy còn nhiệt tình tranh cãi lúc này nghẹn đỏ mặt, bệ hạ thật không biết nuôi dưỡng cận thần cho bản thân, gặp chuyện lại lập tức nhờ cậy Nhiếp Chính Vương, thiên hạ này sớm muộn gì cũng thuộc về hắn ta thôi!
(*) Đảng Bảo hoàng gom những người thuộc chủ nghĩa bảo hoàng, đây là một trào lưu chính trị - xã hội ủng hộ một quân vương làm người thống lĩnh quốc gia.
Bạc Thời Diễn thong thả nói: “Bệ hạ, thần đang nghe đây.
”
“Trẫm cũng nghe, thật sự rất ầm ĩ.
” Chương Thần Đế thở dài nói: “E rằng đến khi bãi triều vẫn không quyết định được.
”
Lũ lụt là vấn đề khẩn cấp, hẳn là nên quyết định nhanh chóng mới phải.
Phía dưới lập tức có quan viên chắp tay nói: “Không biết Nhiếp Chính Vương có đối sách gì?”
Bạc Thời Diễn nghe vậy, cười như không cười: “Muốn nghe ý của bổn vương sao?”
Hắn chậm rãi đứng lên: “Chư vị đại nhân ai cũng có lý cả, nếu thật sự không yên tâm, vậy thì phải tăng hình phạt, để mấy tên muốn nhân cơ hội chiếm món hời biết điều mà dừng lại.
”
Có nơi sẽ vì công trạng mà lựa chọn che giấu, có nơi lại muốn có được càng nhiều bạc lại cố tình nâng cao mức độ nghiêm trọng.
Cứu tế được coi là công việc béo bở vì món hời kiếm được từ nó, nhưng nếu bị theo dõi sát sao, thử hỏi đám người này còn dám làm gì không?
Muốn nhận được công trạng này, phải xem ngươi có bản lĩnh không.
Bạc Thời Diễn dường như chỉ thuận miệng nói bâng quơ, vào trong mắt các đại thần lại không khác gì mãnh thú đang cẩn thận mài kiếm, sẵn sàng chém bọn họ mấy nhát bất cứ lúc nào.
Từ khi hắn lên làm Nhiếp Chính Vương, không ít quan viên đã nằm dưới lưỡi đao của hắn rồi!
Thấy đám người phía dưới không hé răng, Bạc Thời Diễn công bố kế hoạch hắn đã quyết định tối qua.
Gọi Giang Lập Đường để ông ta đi làm quan cứu tế, xác minh tình hình thiên tai thực tế của mấy tòa thành trấn phía nam.
Đám người ban đầu chửi thầm trong lòng nhưng không dám nói ra kinh ngạc, không nghĩ tới người hắn đề cử lại là Giang Lập Đường.
Người này nổi tiếng ngoan cố khó thuần, vừa cứng vừa hôi như cục đá gầm cầu!
Khi tiên đế còn sống, ông ta đã đắc tội quá nhiều người, không ít lần bị tham tấu nên đã cáo tội rồi trở về quê hương.
Nếu nói Bạc Thời Diễn khiến người ta phải sợ hãi, thì Giang Lập Đường chính là khiến người ta bực bội.
Dầu muối không ăn, giữ vững thanh cao, cười vài cái với ông ta, ông ta còn nhảy dựng lên mắng ngươi có ý đồ kết bè kết cánh, gặp phải cái tên kỳ cục này, mọi người đều hận không thể đi đường vòng, không giao tiếp gì với ông ta cho khoẻ người.
Bây giờ lại nghe ông ta sẽ về, còn là Nhiếp Chính Vương mời về?!
Sau khi tan triều, mọi người tụm năm tụm ba sôi nổi nghị luận chuyện này.
*
Xương Lộc Hầu - Trác Nhậm Long trưng khuôn mặt già vội vàng dâng thiếp cầu kiến Thái Hậu nương nương.
Tuy nói Trác gia là một nhà sở hữu cả hai tước Hầu, nghe danh thì có vẻ vang dội, nhưng thật ra ở trên triều đình không có quá nhiều quyền thế, nhét không nổi người của mình vào Nội Các.
Bây giờ xem ra Bạc Thời Diễn đã đi trước ông ta một bước!
Đưa Giang Lập Đường quay lại, lấy được công trạng từ việc cứu tế, sau đó sắp xếp người vào Nội Các, không phải cực kỳ hợp lý sao?
Nhưng chuyện này ông ta không ngăn cản nổi, thứ nhất là vì không thể chọn được người tốt hơn, thứ hai là do tiểu hoàng đế hoàn toàn đứng về phía Nhiếp Chính Vương.
Trác Nhậm Long cười lạnh một tiếng, muốn đến thúc giục Thái Hậu, mau chóng quyết định người sẽ trở thành Hoàng hậu.
Để Thuần Nhi nhà ông ta sớm sinh được long tử, được nuôi dưỡng dưới mắt Thái Hậu mới là ổn thỏa nhất.
******
Gió ở hậu viện Vương phủ đã đổi chiều, lúc trước Trác Hòa Viện không được để ý giờ đây lại trở nên nổi bật.
Nếu dựa theo thời gian nhập phủ mà nói, Thang Ấu Ninh đích thực là người cũ.
Nàng thuộc đám thiếp thất đầu tiên tiến vào phủ này.
Sau đó yên ổn sống một góc nơi đây, như người vô hình tận hưởng niềm vui bé nhỏ.
Khi mới vừa vào phủ, các tiểu nương tử cũng từng tranh đấu gay gắt, hừng hực ý chí chiến đấu, sau này phát hiện có tranh đoạt cũng không ích gì, Vương gia không tới, đến diễn trò cũng không ai thèm xem.
Vậy thì có ý nghĩa gì?
Huống hồ, làm bậy làm bạ còn bị ma ma quản sự dạy dỗ.
Còn bây giờ, các nàng lại hừng hực ý chí trở lại, sôi nổi lôi kéo làm quen với Trác Hòa Viện.
Còn học theo cách trang điểm và thần thái của Thang Ấu Ninh, ngầm truyền tai nhau Vương gia thích nữ tử lương thiện không mưu mô.
Bầu trời oi ả, trong đình viện thường thường xuất hiện vài bóng dáng xinh đẹp, người thì nhìn hoa cười ngây ngô, người thì loạng choạng bắt bướm.
Ai không biết còn tưởng rằng các tiểu nương tử bị buồn điên rồi.
Thang Ấu Ninh hoàn toàn không biết gì chuyện này, ôm chiếc hộp bảo bối của mình chơi đùa dưới hành lang.
Có Tương Xảo Tương Nghi gia nhập, nàng không chơi một mình nữa, mà là mời các nàng ấy cùng chơi ‘Bắn châu’.
(giống bắn bi á)
Tần bà tử đứng bên cạnh cũng không nhàn rỗi, bà ấy muốn nung chảy số trang sức cũ, dùng những hạt châu mới được ban thưởng tạo nên mấy món độc đáo mới mẻ, vậy cũng coi như là có trang sức mới.
Trang sức ngọc châu thường rất hiếm thấy, đặc biệt là mấy hạt thủy tinh châu kia, hồng hào trong suốt, lấy tơ vàng xâu lại, đeo trên đầu tiểu cô nương sẽ rất đẹp.
Tương Nghi lập tức xung phong vẽ mấy kiểu cái tóc mới, đem mẫu ra ngoài đặt làm, như vậy sẽ không trùng kiểu với người khác.
Tần bà tử liền cầm bản vẽ, lựa ra trang sức bạc của Thang Ấu Ninh, mang theo hạt châu ra khỏi phủ.
Muốn vào Vương phủ không dễ, nhưng ra ngoài lại không khó.
Tôi tớ mỗi tháng có một ngày nghỉ, chỉ cần đăng ký ở chỗ ma ma quản sự là được.
Tương Xảo, Tương Nghi là người Trần quản gia chọn lựa mới đưa tới, không chỉ ổn trọng biết làm việc, tầm nhìn không hạn hẹp như Tư Vân, Tần bà tử dặn dò các nàng ấy trông chừng tiểu nương tử rồi mới yên tâm ra ngoài.
Thang Ấu Ninh không đi đâu cả, chỉ chơi quanh tiểu viện, chờ bà vú mang đồ ăn vặt trở về.
—— Ai ngờ Tần bà tử chưa về, Trần quản gia lại đến.
Trần quản gia mời Thang Ấu Ninh đến Bạch Tễ Đường, Tần bà tử mới bị phủ nha Kinh Triệu Doãn đưa về.
Kinh Triệu Doãn? Thang Ấu Ninh cái hiểu cái không, Tương Xảo Tương Nghi lại khiếp sợ: “Tần bà tử chỉ nghỉ phép ra ngoài, sao lại đến phủ nha?”
Trần quản gia vuốt râu nhíu mày nói: “Đây là một hiểu lầm.
”
Tần bà tử mang theo một bao thủy tinh châu, muốn đặt trang sức dựa theo bản vẽ, cửa hàng bình thường không đủ tỉ mỉ, nên bà ấy tìm đến thợ có tay nghề tốt nhất ở Thiên Bảo các.
Thiên Bảo các là cửa hàng trang sức nổi danh ở kinh thành, ngày thường tiếp đãi không ít quý nhân nữ quyến nhà quan lớn.
Hôm nay đúng lúc bọn họ đang tiếp đón một vị khách quý, là huyện chúa Nhạc La của Diễn Dụ quận vương phủ.
Vị huyện chúa cũng không ra lệnh giải tán nơi này, vốn là quăng tám sào cũng không có liên quan gì đến chỗ Tần bà tử, ai ngờ thị nữ bên người nàng ta tinh mắt nhìn thấy viên đại chân trâu Nam Hải trong tay bà ấy.
Mấy viên thủy tinh châu như vậy đều là cống phẩm của cung đình, Diễn Dụ quận vương phủ được chia cho mấy viên, đã đưa hết cho huyện chúa Nhạc La, sau đó bị nàng ta làm mất đi đâu hết.
Đến khi nàng ta muốn tìm, thẩm vấn tôi tớ liên can mà vẫn không tìm thấy.
Bây giờ lại đụng phải, nàng ta không thể không bắt tới hỏi chuyện.
Thị nữ của huyện chúa tiến lên bao vây Tần bà tử hỏi toàn mấy lời sắc bén, trong tay lão bà tử không chỉ có đại trân châu, còn có cả thủy tinh châu, cái nào cũng là đồ thượng phẩm.
Nhìn cách trang điểm với quần áo của bà ấy liền biết bà ấy là nô tịch, lại tới đây đun chảy trang sức cũ—— đến tiền chế tạo trang sức cũng không có, sao có thể có được mấy hạt châu này chứ?
Tần bà tử nào đã trải qua tình cảnh bị vây bắt thế này bao giờ, lập tức hoảng sợ, giải thích mình là người của phủ Nhiếp Chính Vương.
Lời này chọc cười huyện chúa Nhạc La, kinh thành ai mà không biết phủ Nhiếp Chính Vương không có nữ quyến, người thân Bạc Thời Diễn toàn bộ đều đang ở quê nhà Nam Nghiêu, nhà ai có tiệc ngắm hoa còn phải tránh đưa thiệp mời cho hắn nữa là!
Mà nô tỳ của Vương phủ sao lại cầm trang sức đi đun chảy thế này? Mặc dù được ban thưởng, cũng không phải mấy thứ này.
Là khổ chủ bị mất trộm trân châu, huyện chúa Nhạc La không tin lời giải thích của Tần bà tử, ra lệnh cho thị nữ đi báo cáo Kinh Triệu Doãn, bắt tên trộm này đi, thế nào cũng phải thẩm vấn cho ra mới được!
Tần bà tử cứ như vậy bị bắt ép vào Kinh Triệu Doãn phủ nha, những hạt châu kia đều là của trộm cướp, kêu nha dịch tịch thu.
Huyện chúa Nhạc La cực kỳ tin rằng mình đã bắt được kẻ cắp, tất nhiên sẽ có đồng lõa nội ứng ngoại hợp, dụng hình sẽ biết ngay.
Tiểu huyện chủ đang nổi nóng, nhất quyết phải bắt được nô tỳ đã phản bội mình mới chịu, vẫn là thẩm án tử Kinh Triệu Doãn cẩn thận, lão bà tử cứ khăng khăng mình là người của phủ Nhiếp Chính Vương, sai người đi xác minh một chút không phải sẽ rõ ràng sao?
Nếu chẳng may…
Kinh thành này là kiểu tùy tiện ném một khối gạch cũng có thể đập vào chân của quý nhân nào đó, Kinh Triệu Doãn từ trước tới giờ coi trọng nhất chính là hai chữ ‘cẩn thận’.
Lần này, cũng là cẩn thận cứu hắn ta.
Nếu không thì không chỉ có mỗi oan uổng hạ nhân của phủ Nhiếp Chính Vương, mà còn cả tội dám dùng hình bắt bà ấy nhận tội.
Hắn ta còn chưa muốn mất cái mũ trên đầu đâu!
Trần quản gia biết được việc này, phái người đến phủ nha đón Tần bà tử trở về, bắt gã sai vặt đi bẩm báo Vương gia, đồng thời cũng đón Thang Ấu Ninh đến tiền viện.
Người đã bình an trở lại, bà ấy phải nói rõ ràng với chủ tử, cũng phải cho Kinh Triệu Doãn và Diễn Dụ quận vương phủ một lời giải thích.
Khi Thang Ấu Ninh đến Bạch Tễ Đường, Tần bà tử đang lo sợ mình gặp rắc rối rồi.
Bị coi như kẻ cắp, liên lụy đến danh tiếng của phủ Nhiếp Chính Vương… E rằng còn phải đến chỗ quận vương tạ lỗi, một hạ nhân như bà nào gánh nổi chuyện này?
Hi vọng không liên lụy đến nương tử thì tốt rồi.
“Nhũ nương.
” Thang Ấu Ninh nhanh chóng tiến lên, nắm lấy tay bà: “Bà không sao chứ?”
“Ta không sao.
” Tần bà tử áp xuống sợ hãi trong lòng, trái lại an ủi nàng: “Chờ lát nữa ta giải thích rõ ràng với Vương gia là được thôi…”
Thang Ấu Ninh nhíu mày nói: “Để ta giúp bà nói, là ta kêu bà đi.
”
“Bổn vương đã biết.
” Bạc Thời Diễn vừa trở về từ bên ngoài, bước qua bậc cửa tiến vào, mọi người trong phòng vội vàng hành lễ.
Hắn đến trước mặt Thang Ấu Ninh, quét mắt nhìn mái tóc của nàng, trông trong sáng hơn trước thật.
Hắn quay đầu hỏi Trần Kính: “Tiền tiêu hàng tháng của nàng ấy là bao nhiêu?”
Trần quản gia trả lời: “Mỗi tháng di nương được nhận hai lượng bạc, một công làm của Thiên Bảo Các cần đến ít nhất năm lượng.
”
Câu sau là để giải thích vì sao phải đun chảy trang sức làm đồ mới, tiểu nương tử bình thường nào có nhiều vàng bạc như vậy.
Bạc Thời Diễn nhớ lại số bạc vụn ngày đó nàng đưa cho hắn, thầm nghĩ ngày đó nàng đã "hào phóng" đến thế nào?
Hắn vén áo bào lên, lướt qua người Thang Ấu Ninh rồi nói: “Kêu Thiên Bảo các mỗi tháng đưa trang sức lại đây cho nàng ấy chọn.
”
“Chuyện này rất tốt, sau này di nương không cần ra ngoài đặt làm nữa.
” Trần quản gia cười ha ha trả lời.
Thang Ấu Ninh và Tần bà tử ngơ ngác, sao đột nhiên lại nói đến trang sức?
Tần bà tử còn tưởng rằng cho dù mình không bị quát mắng thì ít nhất cũng bị răn dạy vài câu, ai ngờ Vương gia lại giải quyết như vậy!?
Khóe mắt Tần bà tử dần đỏ lên, nữ tử sợ nhất là gửi gắm sai người, có lẽ dù Vương gia không phải là người dễ cảm thông cho người khác, nhưng ít nhất hắn đối xử với nương tử cực kỳ hào phóng bao dung, không vì chuyện đó mà giận chó đánh mèo, cảm thấy mất mặt.
Nhiễm Tùng tiến vào dâng trà, Trần quản gia duỗi tay nhận lấy, trình lên, đồng thời truyền đạt lại ý của Kinh Triệu Doãn và Diễn Dụ quận vương phủ.
Suýt chút nữa đã trách oan người tốt, bọn họ sẽ chọn ngày tới cửa cáo lỗi.
Tần bà tử cuống quít xua tay: “Lão nô không dám.
”
Thang Ấu Ninh không biết bà ấy đang sợ cái gì, mím môi nói: “Đổ oan cho người tốt vốn phải xin lỗi.
”
Bạc Thời Diễn ngước mắt liếc nhìn nàng, nói với Tần bà tử: “Ngươi cứ nhận đi.
”
Nghe những lời này của Vương gia, Tần bà tử nào còn dám không biết điều tiếp tục đưa đẩy: “Lão nô đã biết.
”
Bạc Thời Diễn có việc cần làm, vẫy lui bọn họ.
Trần quản gia còn chưa đã thèm: “Vương gia còn có công vụ, hay là để Thang di nương ở lại hầu hạ đi.
”
Bạc Thời Diễn mặt vô biểu tình nhìn ông ta: “Nàng ấy thì hầu hạ được gì?”
“Hầu hạ bút mực?” Hồng tụ thiêm hương, không phải rất tốt sao?
Bạc Thời Diễn vô tình từ chối lời đề nghị của lão quản gia: “Đi ra ngoài.
”
-
*Hồng tụ thiêm hương: Chỉ cảnh lãng mạn thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh mài mực.