Sủng Chứng FULL


Nghe lời trợ lý kể lại, Ngu Thanh Vãn sửng sốt mất vài giây, sau đó mới hiểu được nó có ý là gì.
Vành tai cô lập tức đỏ ửng, vừa tức vừa xấu hổ.
Đêm đó anh đưa vị thuốc kia cho cô vô điều kiện, chỉ sợ là muốn đứng ở đây chờ con mồi tự mắc câu.
Cách xa nhiều năm, tính cách của anh càng trở nên thâm trầm, khó nắm bắt hơn lúc trước.
Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, nỗi xấu hổ đã đi qua, nhưng trong lòng cô lại dao động không chắc.
Cô nên nghe theo lời Chung Đình Bạch, đoạn thời gian này không nên gặp gỡ Hạ Thành mới đúng.
Nhưng vị thuốc kia chính là ân tình, dù thế nào cô cũng phải trả lại, tốt nhất là không nên nợ nần gì nhau.
Suy nghĩ một lát, Ngu Thanh Vãn vẫn mở miệng đáp: "Làm phiền anh chuyển lời lại với anh ấy, tôi sẽ đi."
Thế nhưng, đến 7 giờ...
Ngu Thanh Vãn nhíu chặt mày, không chắc mình có đi ra ngoài muộn như vậy được không.
Buổi tối, lúc Dung Khâm Hoa còn thức cô sẽ không thể ra khỏi nhà dù chỉ nửa bước.
Nhưng hiện giờ mọi việc trong nhà đều do Lâm Sâm xử lý, cô về muộn một chút chắc anh ta cũng không nói gì đâu.

Dù sao thì hồi chiều người này cũng đã thả cô đi.
Nghe thấy Ngu Thanh Vãn đồng ý, hình như người ở phía bên kia điện thoại thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lễ phép hỏi: "Buổi tối tôi đến đón cô có tiện không?"
Ngu Thanh Vãn nghĩ ngợi một lát rồi cho đối phương địa chỉ gần nhà.
"Anh cứ đến gần đường Lâm Tịch đi, làm phiền anh rồi."
"Không có gì."
Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng Sầm Duệ cũng thở phào như đã trút được gánh nặng trong lòng.

Tiền thưởng cuối năm đúng là không dễ lấy chút nào.
Anh ta rời khỏi bàn làm việc, đi đến cửa văn phòng thì nghe thấy giọng nói do dự cẩn thận của một người đàn ông trung niên từ bên trong truyền ra.
"Tổng giám đốc Hạ, tôi chỉ lo nếu để chủ tịch Hạ biết cậu kiên quyết đấu thầu hạng mục này với tập đoàn Lâm Thạch, sợ là sẽ không vui...
Một giây sau, tiếng văn kiện rơi xuống đất đã cắt ngang câu nói của ông ta.
Giọng nói hờ hững của người đàn ông lọt vào tai, nghe không hề có một chút tức giận nào nhưng lại khiến sống lưng người ta phát lạnh.
"Lời tôi nói, ông nghe không hiểu thật à?"
Rất nhanh sau đó, hai quản lý cấp cao dắt díu nhau ra khỏi văn phòng.

Một người trong đó phía sau lưng đã ướt đẫm, không nhịn được mà đưa tay lên trán lau mồ hôi, đáy lòng vẫn còn run rẩy sợ hãi: "Trước kia mỗi lần nghe mọi người nói tổng giám đốc Hạ  làm việc không từ thủ đoạn tôi còn cảm thấy làm gì mà khoan trương thế, ai ngờ đấy còn là nói giảm nói tránh đi nhiều rồi.

Tập đoàn mới khai thác mảng này mà đã muốn tranh với Lâm Thạch, đúng là nghé con không sợ cọp..."
Người còn lại nhỏ giọng an ủi: "Thôi được rồi, từ lúc tổng giám đốc Hạ  cầm quyền đến giờ, làm gì còn chỗ cho những người khác trong nói thêm vào.

Cậu ta dặn dò thế nào thì chúng ta cứ làm theo như vậy đi, ông cho rằng tại sao giá trị tập đoàn lại tăng gấp bội như vậy..."
Sầm Duệ đi theo Hạ Thành, làm việc cùng anh được mấy năm nên đã nghe được không ít lời đánh giá thế này.
Hạ Thành chính là loại người như vậy: quyết đoán, không từ thủ đoạn.
Giống y như một con sói đói dựa vào chính sức lực bản thân đại sát tứ phương trong trận chiến danh lợi, trắng trợn không hề kiêng sợ bất kỳ ai.
Hạ Thành không biết cái gì gọi là nhường nhịn, chỉ biết cướp đoạt.

Nếu không, phần lớn quyền lực trong tập đoàn Hạ Thị cũng sẽ không rơi vào tay anh.
Làm việc dưới quyền Hạ Thành mấy năm, Sầm Duệ thường xuyên nảy sinh cảm giác gần vua như gần cọp.
Anh ta nhanh chóng thu hết suy nghĩ mông lung lại, mặt không đổi sắc đi vào văn phòng.

Có lẽ là vừa dạy dỗ người khác nên không khí trong phòng cực kỳ đè nén, mặt bàn đá cẩm thạch thuần đen phản chiếu lại ánh sáng lạnh lẽo đến chói mắt.
Sầm Duệ đi đến trước bàn làm việc, mở miệng: "Sếp, cô Ngu đã đồng ý rồi ạ."
Âm thanh vừa dứt, hình như không khí xung quanh đã không còn đóng băng như trước nữa.
Cứ như núi lửa bị nước tuyết dập tắt, sắc mặt người đàn ông cũng hoà hoãn đi mấy phần.
"Ừ."
Hạ Thành suy nghĩ một lát, sau đó trầm giọng nói: "Chuyện nhà họ Dung, hoãn lại mấy ngày."
Sầm Duệ nghe vậy, nét mặt lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Thật ra việc chèn ép bất động sản Dung Thị chính là mệnh lệnh của Hạ Minh, chủ tịch tập đoàn Hạ Thị.
Người ngoài đều nghĩ đây là quyết định của Hạ Thành, nhưng thực tế thì không phải.
Một tháng trước, Hạ Minh dùng quyền quản lý phụ trách mỏ quặng ở Úc để trao đổi với Hạ Thành.

Một khi có quyền hạn này, mấy vị trưởng bối trong Hạ Thị hay gia tộc vốn dĩ luôn phản đối anh cũng sẽ ngậm hẳn miệng, chỉ có lợi chứ không hề có hại.
Hạ Minh cho Hạ Thành thời gian nửa tháng, giờ tiến độ đã bắt đầu chậm lại rất nhiều.
Sầm Duệ cố mở miệng thuyết phục: "Nhưng bên phía chủ tịch Hạ..."
Hạ Thành khép tài liệu lại, lạnh lùng nói: "Cậu là trợ lý của ai?"
Sầm Duệ lập tức im bặt không dám nói nhiều nữa, cứng ngắc báo cáo lại hành trình đã được sắp xếp vào buổi chiều.
"5 giờ chiều có một cuộc họp qua video với  công ty chi nhánh bên Úc.

6 giờ là báo cáo quý bên phía tài vụ..."
Hạ Thành: "Tất cả những việc sau 5 giờ đều huỷ hết đi."
Sầm Duệ sững sờ, còn tưởng mình nghe nhầm: "Đều..."
Hạ Thành nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo sắc nhọn đâm thẳng về phía Sầm Duệ.
"Cần tôi nhắc lại một lần nữa à?"
Sầm Duệ lập tức hoàn hồn lại: "Không không, tôi đã nghe rõ rồi."
"Bảo người khác đem thêm mấy bộ vest tới đây."
Hạ Thành đưa tay day trán, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó.
"Phụ nữ tham gia tiệc rượu, bình thường sẽ cần dùng những thứ gì?"
Chủ đề quay ngoắt 180 độ, Sầm Duệ không ngờ sếp nhà mình sẽ hỏi vấn đề này nên nhất thời đầu óc load không kịp, ngẩn người một lát rồi mới nhanh chóng phản ứng kịp.
Dựa vào chuyên môn đã được dày công tu luyện, anh ta trả lời một loạt: "Váy dạ hội, trang sức, túi, giày..."
Hạ Thành nhíu mày mất kiên nhẫn, anh cắt ngang đối phương: "Chuẩn bị hết đi."
"Vâng thưa sếp."
Dặn dò xong mấy thứ này, Hạ Thành đứng dậy rời khỏi bàn làm việc rồi sải bước vào phòng nghỉ.

Anh ngẩng đầu nhìn vào trong gương.
Trong gương, người đàn ông có ngũ quan thâm thuý góc cạnh.

Mí mắt rất sâu, dáng mắt hẹp dài cùng phần đuôi cong cong lại hơi hất lên.
Khuy áo sơ mi không cài hết khiến phần cổ dạt sang hai bên, để lộ một phần xương quai xanh trắng lạnh.

Quần áo hơi thả phanh lộn xộn, trên người toát ra mấy phần tà tứ, không chịu trói buộc.
Hạ Thành nhíu mày, cài lại khuy áo đến nút trên cùng rồi tìm trong tủ quần áo bên cạnh ra một chiếc cà vạt màu xám đậm cùng tông áo.
Anh nhìn vào gương, thử thắt mấy lần nhưng lông mày càng lúc càng nhíu chặt.


Nhìn cà vạt loạn thành một nùi trên cổ áo, Hạ Thành bực bội giật mạnh xuống rồi bước đến bên bàn làm việc, ấn vào nút gọi nội bộ.
"Vào đây."
Sầm Duệ nghe thấy giọng điệu của Hạ Thành qua bộ đàm, còn tưởng có kế hoạch nào đã xảy ra vấn đề nên vội vàng dập máy, ba chân bốn cẳng chạy vào văn phòng.

Ai ngờ lại thấy sếp nhà mình sắc mặt chẳng mấy đẹp đẽ đứng trước bàn làm việc, trong tay còn cầm một cái cà vạt.
"Qua đây, dạy tôi thắt."
Đối phương nói xong, Sầm Duệ cố đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống rồi vội vàng đi qua.
"Vâng."
Bình thường Hạ Thành gần như chưa bao giờ thắt cà vạt, bất kể là trường hợp trang trọng thế nào.

Bởi vì anh cực kỳ ghét cảm giác bị gò bó trói buộc.
Mà Sầm Duệ làm việc dưới trướng của Hạ Thành nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy anh thắt cà vạt chính là đêm hội đấu giá.
Buổi gặp mặt hôm nay đã khiến anh coi trọng đến mức độ này cơ à?
...
Sau khi cúp điện thoại, Ngu Thanh Vãn vẫn chạy về nhà họ Dung một chuyến trước.
Cô chưa từng tham gia những hoạt động như dạ tiệc thế này, trong tủ quần áo không hề có một bộ váy dạ hội chính quy nào.
Trong tủ đồ của cô chủ yếu là váy áo thiết kế theo phong cách Trung Quốc, vừa đơn giản lại vừa trang nhã.
Ngu Thanh Vãn đành phải phí công phí sức, mãi mới tìm thấy một bộ sườn xám màu đen tương đối trang trọng.
Trên người hình như vẫn còn vương mùi nước khử trùng của bệnh viện, cô nhanh chóng vào trong tắm rửa trước, sau đó dùng máy sấy thổi khô tóc.

Ngu Thanh Vãn ngồi trước bàn trang điểm, chỉ đơn giản kẻ lại lông mày, tô lên môi một lớp son mỏng màu hoa hồng cho khuôn mặt thêm chút sức sống.
Mãi đến khi cô gái trong gương nhìn không còn vẻ bệnh tật nữa, cô mới đứng dậy.
Sắc trời bên ngoài đã tối dần.

Ngu Thanh Vãn  nhìn đồng hồ trên tường, còn chưa tới sáu giờ rưỡi.
Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn trang điểm bỗng đổ chuông dồn dập.
Nghe được lời nói của người phía đầu dây bên kia, sắc mặt Ngu Thanh Vãn lập tức thay đổi.
"Cô nói gì cơ?"
"Cô đừng sốt ruột, giờ tôi sẽ chạy qua đó ngay."
Trong lòng Ngu Thanh Vãn như có lửa đốt, không quản được chuyện gì nữa.
Cô vội vàng xách túi chạy xuống lầu, không hơi sức đâu mà chú ý xem hiện giờ trong phòng khách có ai: "Chú Lưu, có thể phiền chú đưa cháu đến tiểu khu Nghi Tân ngay được..."
Ngu Thanh Vãn vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người mặc vest đi giày da ở trong phòng khách, câu nói còn chưa hết đã im bặt.
Việc khiến người ta cảm thấy bất ngờ nhất chính là: muộn thế này rồi mà Lâm Sâm vẫn còn ở đây.
Hình như anh ta đến lấy tài liệu nên trên tay vẫn còn cầm một túi hồ sơ được đóng kín.
Đúng lúc định về thì lại thấy Ngu Thanh Vãn vội vàng hốt hoảng chạy từ trên cầu thang xuống.
Tối nay cô cố ý sửa soạn trang điểm, sắc mặt không lộ ra vẻ tái nhợt bệnh tật như thường ngày.

Lúc này gò má ửng hồng khiến khuôn mặt vốn đã tinh xảo càng thêm rạng rỡ sáng rực.
Ấn đường Lâm Sâm khẽ chuyển động, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, không khiến ai chú ý.
Ngu Thanh Vãn không ngờ muộn vậy rồi mà còn có thể chạm mặt Lâm Sâm.
Ban đầu cô còn định lén nhờ quản gia đưa mình ra ngoài, sau đó chỉ cần về sớm một chút thì sẽ không có ai phát hiện ra.

Nếu là lúc trước, Dung Khâm Hoa sẽ không đời nào để cô rời khỏi nhà tổ sau khi trời đã tối.
Giờ ông ta bệnh nặng nằm viện, đối với việc quản lý Ngu Thanh Vãn, người làm trong nhà đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Ngu Thanh Vãn cũng không biết người luôn công chính nghiêm minh như Lâm Sâm có thể phá lệ châm chước cho mình một lần nữa hay không.
Phòng khách chợt chìm trong không khí im lặng.

Quản gia lộ ra vẻ khó xử, đưa mắt trưng cầu ý kiến Lâm Sâm đang đứng bên cạnh.
Cuối cùng Lâm Sâm cũng mở miệng, hờ hững nói: "Cô muốn đi ra ngoài à?"
Ngu Thanh Vãn không nhịn được mà nắm chặt ống tay áo: "Ừ, tôi..."
Cô đang định giải thích với đối phương là mình có chuyện khẩn cấp, ai ngờ chỉ một giây sau đã bị giọng nói lạnh nhạt của Lâm Sâm cắt ngang.
Hình như anh ta cũng không có ý định truy hỏi, chỉ quay người cầm chìa khoá xe đặt trên tủ ở chỗ huyền quan: "Tôi đưa cô đi."
Ngu Thanh Vãn sửng sốt, không ngờ Lâm Sâm chưa hỏi gì đã đồng ý luôn.
Nhưng tình hình trước mắt đã không còn thời gian để mà lề mề nữa, cô nhanh chóng hoàn hồn lại, vội rảo bước đuổi theo anh ta.
"Cảm ơn anh."
...
7h15p.
Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, màn đêm nặng nề buông xuống.
Bên lề đường, phía ngoài nhà tổ của nhà họ Dung, dưới ánh đèn đường vàng nhạt có một chiếc xe Rolls-Royce phiên bản giới hạn màu đen tuyền đang yên tĩnh đậu ở đó.
Trong xe, kim đồng hồ tích tắc quay hết vòng này đến vòng khác.
Sầm Duệ lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, di động vẫn truyền ra âm thanh báo máy bận.
Trước giờ hẹn tầm một tiếng, Hạ Thành đã huỷ bỏ hết công việc của buổi chiều rồi rời khỏi công ty.

Anh còn để trên xe lễ phục cùng trang sức mà lúc chiều mình đã cố tình bảo nhà thiết kế chuyên nghiệp chuẩn bị.
Lúc này, chỗ ngồi phía sau và cốp xe đều là quần áo và đồ trang sức của phái nữ.

Có thể nói là tình cảnh trước đây chưa từng thấy.
Thế nhưng khi họ đến gần nhà họ Dung, điện thoại của Ngu Thanh Vãn lại không liên lạc được.
Tuy trong lòng đã hơi hoảng nhưng giọng nói của Sầm Duệ cũng coi như còn điềm tĩnh: "Sếp, cô Ngu vẫn không nghe điện thoại."
Sắc mặt Hạ Thành đã sầm xuống, đôi môi mỏng mím lại, phun ra hai chữ: "Gọi tiếp."
Cứ như vậy, tiếng báo máy bận vẫn truyền đến hết lần này đến lần khác.

Vì để ở chế độ loa ngoài nên âm thanh này cứ quanh quẩn trong không gian lặng ngắt như tờ trên xe, càng lộ rõ vẻ sốt ruột của người gọi.
Giống như từng nhát búa đập vào tim, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều vô cùng giày vò.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, lần cuối Sầm Duệ gọi cũng có người nghe máy.
Một giây sau, giọng nói dịu dàng của phái nữ truyền qua loa điện thoại.
Nhưng dịu dàng kia lại không phải là dành cho anh ta.
Không biết Ngu Thanh Vãn đang nói chuyện với ai mà giọng nói vốn thanh thoát êm tai còn  nhẹ nhàng hơn cả lúc bình thường, giọng điệu cũng có vẻ rất quan tâm đến đối phương.
"Giờ em cảm thấy sao rồi, đầu còn thấy choáng không?"
Không khí trong xe chớp mắt đã đóng băng.
Hạ Thành hơi nheo mắt, lại nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng lo lắng của Ngu Thanh Vãn trong điện thoại: "Chị có nấu canh trên bếp, lát chị lấy cho em uống chút nhé.

Ăn xong sẽ thấy khỏe hơn nhiều."
Ngay sau đó, một giọng nam khá mờ hồ không rõ vang lên: "Ừ."
Giọng nam không mấy rõ ràng kia giống như một mũi nhọn lạnh lẽo sắc bén, phẩy một cái là có thể đâm thủng lớp ngụy trang bình tĩnh của Hạ Thành lúc này.
Cảm xúc ẩn nhẫn trong đáy mắt anh xuất hiện một vết nứt, nhưng anh còn chưa kịp có phản ứng gì  thì điện thoại đã bị cúp.
Tiếng tút tút quanh quẩn bên tai, không khí trong xe lạnh như hầm chứa nước đá, áp lực đè nén khiến người ta không cách nào thở nổi.
Sầm Duệ không dám thở mạnh, nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy sắc mặt sếp nhà mình u ám tột cùng.

Cứ như sự yên tĩnh trước khi giông bão ập đến, khiến người ta không khỏi cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Một lát sau, Hạ Thành châm thuốc, mùi nicotin lập tức làn tràn tứ phía.


Từng cụm khói trắng phiêu lãng, che khuất cảm xúc ảm đạm khó chịu trong đáy mắt anh.
Không biết đã nghĩ đến chuyện gì, khoé mội anh chợt cong lên.

Tiếng cười khẽ bật ra mang theo mấy phần tự giễu cùng mỉa mai.
Thái dương đau như muốn nứt ra, cà vạt gò bó khiến cảm giác như bị đuối nước ngạt thở cũng trào dâng mãnh liệt.

Hạ Thành tựa vào lưng ghế, đưa tay cởi chiếc cà vạt mình đã mất cả buổi chiều mới tỉ mỉ thắt được ra, ném xuống dưới chân.
Buổi tối bảy năm trước, Ngu Thanh Vãn cũng giống hệt thế này.
Rõ ràng đã đồng ý với anh nhưng vẫn rời đi, không một lần ngoái lại.
Cũng chỉ có mỗi mình anh ngu ngốc, hết lần này đến lần khác tin vào lời hứa hẹn và dối trá của cô, bị lừa hết lần này đến lần khác.
Hạ Thành, mày đúng là ngu hết thuốc chữa rồi.
Không khí yên tĩnh chết chóc lan tràn khắp xe.
Sầm Duệ ngồi ở phía trước cứ ngập ngừng mãi.
Quá khứ của Hạ Thành, bản thân anh ta cũng không hiểu rõ.
Người ngoài chỉ biết Hạ Thành sau khi trưởng thành mới trở lại nhà họ Hạ.
Khi đó, trong gia tộc chẳng có ai thèm để anh vào trong mắt, cũng không cho rằng một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch giữa đường nhảy ra này có thể một mình nắm giữ hết quyền lực.

Mãi đến ngày anh nhận chức, trên dưới nhà họ Hạ đều bị thanh tẩy sạch sẽ.
Tất cả những kẻ trước đây từng bắt nạt hay làm nhục Hạ Thành đều phải trả giá nặng như người ngoài, không hề nể nang người thân hay cùng chung huyết thống gì hết.
Anh làm việc không từ thủ đoạn, chưa bao giờ để lại đường sống cho đối phương nên mới có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay.
Khiến người khác tôn kính, càng khiến người khác phải e ngại, kinh hãi.
Trong trận chiến danh lợi này, tất cả người nhà họ Hạ đều e sợ Hạ Thành, không trừ một ai.
Thế nhưng cũng chẳng có người nào đối xử với anh thật lòng.
Tất cả những gì bản thân muốn, Hạ Thành đều có thể đoạt được.
Duy chỉ có tình cảm là không thể cưỡng cầu.
Chẳng qua, hình như anh không hiểu đạo lý này cho lắm.
Hoặc nên nói là: dù có hiểu rõ, Hạ Thành cũng phải cưỡng ép cho bằng được.
Sầm Duệ lấy hết dũng khí, mở miệng khuyên giải: "Sếp ơi, có một số chuyện không thể cưỡng cầu..."
Tàn thuốc rơi lả tả, Hạ Thành cười nhạt, dùng tay không bóp tắt điếu thuốc.
"Không thể à? Có gì mà không thể?"
Cho đến tận bây giờ, chỉ có chuyện anh muốn hay không thôi.
Mà anh thì cứ muốn cưỡng cầu đấy.
Tàn thuốc nóng bỏng dán chặt lên ngón tay khớp xương rõ ràng của Hạ Thành, làn da trắng lạnh bị bỏng lập tức chuyển thành màu đỏ sẫm.

Đốm lửa cứ như vậy mà biến mất, từng chút từng chút một đến khi không còn lại gì, khiến người ta nhìn mà đáy lòng run lên bần bật.
Cảm giác bỏng rát ập tới, nhưng Hạ Thành cứ như không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại còn có chút vui vẻ, khóe môi hơi cong lên.
Đốm lửa chiếu sáng đáy mắt u ám như đầm băng dưới vực sâu của người đàn ông, phản chiếu lại vẻ nham hiểm hung ác và điên cuồng của anh.
Giống như con thỏ kia, cô cũng sẽ sợ anh, tránh né anh, liều mạng muốn chạy thoát khỏi anh.
Ngu Thanh Vãn là do anh tự tay nuôi lớn.
Trên người cô, chỗ nào cũng bị anh đánh dấu hết rồi.
Khuy cài tay áo bằng kim loại phản xạ lại ánh sáng lạnh lẽo, bàn tay anh khoác hờ lên cửa sổ xe đang để mở, khớp xương lưu loát rõ ràng trên bàn tay bị kéo căng.
Gió lạnh gào thét bên ngoài lùa qua cửa sổ, tràn vào trong xe, ánh trăng trên cao lúc tỏ lúc mờ.
"Sầm Duệ, cậu theo tôi bốn năm, đã bao giờ thấy tôi mang đồ của mình chắp tay nhường lại cho người khác chưa."
Đồ vật, danh lợi hay quyền thế mà anh có được bây giờ, không phải cái nào cũng thuộc về anh ngay từ đầu.
Thế thì đã sao.
Anh sẽ giống như trước, cướp hết về là được.
Bao gồm cả Ngu Thanh Vãn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận