Anh vừa nói dứt lời, xung quanh lập tức rơi vào im lặng.
Mí mắt Ngu Thanh Vãn khẽ nhấp nháy, mấy giây sau, cô mới giả vờ bình tĩnh nói: "Thời gian không còn sớm nữa, e rằng không tiện lắm đâu."
Còn lâu cô mới tin anh chỉ muốn vào phòng ngồi chơi.
Lúc đầu Ngu Thanh Vãn cho rằng anh sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, không ngờ sau một lúc im lặng, Hạ Thành lại thật sự bỏ tay ra.
Anh hờ hững nói: "Về nghỉ sớm chút."
Ngu Thanh Vãn lại sững sờ một chút, không ngờ hôm nay Hạ Thành lại dễ nói chuyện như vậy.
Một giây sau, cô trơ mắt nhìn anh đi tới phòng bên cạnh, bình tĩnh quét mở cửa phòng kế bên.
...!Cô biết ngay mà.
Vừa rồi nhân viên lễ tân ở dưới lầu đổi cho cô thành phòng suite, chuyện này chính là do anh bày ra.
Thấy Ngu Thanh Vãn dõi mắt nhìn theo mình, Hạ Thành nhướng mày: "Vào trong ngồi chơi chút không?"
"..."
Cô ứ thèm vào.
Ngu Thanh Vãn cắn môi, quả quyết đi vào phòng mình.
Đợi đóng cửa phòng lại rồi, cảm xúc và độ ấm vừa rồi còn sót lại trên mu bàn tay vẫn chưa tản đi, toát lên cảm giác ngưa ngứa như có như không.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng lờ đi cảm giác rung động và thất vọng mất mát mà anh mang đến.
Đi vào trong phòng, Ngu Thanh Vãn vừa mới bỏ túi xách lên ghế sô pha, chuông điện thoại đã gấp rút reo lên.
Là Tần Duyệt Ninh gọi video tới.
Hai năm trước Tần Duyệt Ninh đã hẹn hò với Dung Tập, bây giờ hai người còn đang ở lại thành phố Lâm, cứ cách ba ngày lại cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày thì cãi nhau một trận to, yêu đương thôi mà làm như kẻ thù gặp nhau không bằng.
Nghe nói Ngu Thanh Vãn đã trở về, Tần Duyệt Ninh lập tức muốn mua vé máy bay bay qua.
Hai người ở trong phòng gọi video, Tần Duyệt Ninh tò mò hỏi: "Vậy bây giờ cậu đang ở khách sạn hả?"
"Ừ."
Tần Duyệt Ninh nháy mắt, tiếp tục hỏi: "Có tiện không? Có muốn tìm phòng trọ không?"
Ngu Thanh Vãn trả lời qua loa: "Để mai mốt rồi tính."
Tần Duyệt Ninh ngừng lại một chút, vẫn không thể kìm nén sự tò mò, bèn hỏi thăm: "Vậy cậu đã gặp tổng giám đốc Hạ chưa?"
Ngu Thanh Vãn không giấu giếm cô ấy: "Anh ấy đang ở phòng bên cạnh."
"?!"
Mấy giây sau, Tần Duyệt Ninh lấy lại tinh thần, không khỏi cảm khái: "Không hổ là sếp Hạ."
Ngu Thanh Vãn không nhịn được mà hơi hồn, trong đầu lại hiện ra hình ảnh vừa rồi ở trước cửa phòng.
Bắt đầu từ tối hôm nay khi nhìn thấy anh trong phòng nhà hàng, lớp ngụy trang lạnh lùng và bình tĩnh của cô dường như đều trở nên dư thừa.
Thời gian bốn năm, thật sự quá lâu.
Anh cũng đã không còn giống với lúc trước, cô hoàn toàn không nhìn thấu được cảm xúc trong đáy mắt của anh.
Vốn dĩ Ngu Thanh Vãn cứ cho rằng mình đã có thêm bốn năm kinh nghiệm, sẽ không đến mức vừa trở về đã dễ dàng bị anh ảnh hưởng đến cảm xúc.
Nhưng không ngờ, cô đã nghĩ sai rồi.
Tần Duyệt Ninh lại thử thăm dò: "Nghe Dung Tập nói, hình như sếp Hạ cũng không dễ dàng gì.
Mấy năm nay, sản nghiệp của tập đoàn Hạ Thị đều phát triển mở rộng ra nước ngoài, một năm 365 ngày, chắc anh ấy cũng đi công tác hết 360 ngày."
Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, thoáng cụp mi xuống, trong lòng xuất hiện một số cảm xúc rối ren không thể nói rõ thành lời.
Thực ra cô đều biết hết.
Trong bốn năm nay, tình trạng sức khỏe của Hạ Minh đã trở nên kém hơn, trong lòng ông vẫn luôn thấy có lỗi với hai mẹ con Hạ Thành, cho nên cũng giao tất cả quyền lực của tập đoàn Hạ Thị cho Hạ Thành, cũng không hề tham gia vào bất cứ chuyện gì của công ty.
Dù vậy thì từ đầu đến cuối Hạ Thành vẫn không quay về nhà họ Hạ.
Giống như năm đó Hạ Thành đã nói, anh chỉ còn cô thôi.
Sau khi cô đi rồi, ngay cả nhà để về anh cũng không còn.
Trong khoảng thời gian chia xa, anh vẫn luôn cô đơn một mình.
...
Đêm nay, Ngu Thanh Vãn nằm trên giường mất ngủ cả đêm, không ngừng nằm mơ.
Cô mơ thấy trước đây lúc còn ở biệt thự Thanh Hồ Nhã Uyển với anh, còn mơ thấy tám năm trước lúc hẹn hò với anh ở Lâm Tây, mỗi một hình anh đều hiện ra rõ mồn một trong đầu, giống như mở một chiếc ngăn kéo phủ đầy bụi ra vậy.
Giống như đã qua rất nhiều năm rồi, những chuyện nhỏ nhặt khi hai người sống chung với nhau vẫn im lặng cất trữ vào một nơi nào đó trong trí nhớ của cô, chưa từng phai màu dù chỉ là một chút.
Sáng sớm hôm sau, cô vẫn xốc lại tinh thần, mới sáng sớm đã đến bảo tàng mỹ thuật.
Còn chưa đến nửa tháng nữa là tới thời gian khai trương bảo tàng, những công đoạn trong nghi thức khai trương đã có Lý Huân phụ trách, Ngu Thanh Vãn thì phụ trách liên lạc với những nhà nghệ thuật cùng với phòng đấu giá.
Trong phòng làm việc của bảo tàng mỹ thuật, Lý Huân rót ly trà cho Ngu Thanh Vãn, đặt xuống trước mặt cô, rầu rĩ nói: "Cô Bạch, hiện tại việc khai trương bảo tàng gần như đều chuẩn bị xong cả rồi.
Chỉ là bây giờ xuất hiện một vấn đề."
Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn ngước mặt lên nhìn về phía anh ta: "Sao vậy?"
Lý Huân thở dài, bắt đầu giải thích với cô: "Đó là trước khi chúng ta khai trương bảo tàng cần bên phía nhà đầu tư ký tên vào một phần văn kiện thì mới có thể chính thức khai trương và tổ chức triển lãm.
Hiện tại những nhà đầu tư khác đều đã ký xong rồi, chỉ còn lại mỗi tập đoàn Hạ Thị là chưa ký."
Dứt lời, động tác của Ngu Thanh Vãn thoáng khựng lại.
Chú ý tới động tác của cô, Lý Huân cứ tưởng là cô vừa về nước nên không hiểu, không biết anh ta đang nói đến ai, bèn giải thích: "Chính là cái anh sếp Hạ trên bàn tối qua đó."
Anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Là cái người đẹp trai nhất, có thần thái nhất."
Ngu Thanh Vãn lấy lại tinh thần, nở nụ cười có chút bất đắc dĩ: "Tôi biết."
Lý Huân lại thở dài một tiếng, gãi đầu ra chiều phiền não: "Tôi cứ sợ bọn họ là người làm lớn nên hay quên, đã quên béng cái chuyện cỏn con như khai trương bảo tàng mỹ thuật của chúng ta rồi.
Dù sao tập đoàn Hạ Thị là cũng là daddy đầu tư lớn nhất của bảo tàng chúng ta, hoàn toàn không nằm cùng một đẳng cấp với những nhà đầu tư khác, bên phía tôi cũng không tiện đi giục bọn họ, bây giờ cũng không biết phải làm sao..."
Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn cũng trở nên im lặng.
Lý Huân không rõ, nhưng cô còn không hiểu đây là chuyện gì hay sao?
Rõ ràng Hạ Thành đang nhử mồi cô.
Cân nhắc một lúc, cô dứt khoát mở miệng: "Tôi đã có cách rồi, tối nay anh in một phần văn kiện đưa cho tôi."
"Hả?"
Nghe vậy, Lý Huân sửng sốt, thấy vẻ mặt Ngu Thanh Vãn hờ hững tự nhiên, giống như cái chuyện anh ta cho rằng to tát, ở trước mặt cô chẳng khác gì một việc cỏn con có thể giải quyết ngon lành.
Cô gật đầu nhẹ: "Ừ, để tôi tìm cách."
Nghe Ngu Thanh Vãn nói như vậy, ánh mắt của Lý Huân nhìn cô lóe lên sự ngưỡng mộ, không ngờ Ngu Thanh Vãn vừa mới về nước lại có được mạng lưới quan hệ và phông bạt như thế này.
Nhưng nếu cô nói mình có thể giải quyết, tất nhiên Lý Huân cũng vui mừng nhường lại cái việc nhọc nhằn khó khăn này.
"Được rồi."
Anh ta ngừng lại một chút, không kìm nổi tò mò: "Nhưng mà cô Bạch nè, cô quen với cái người tối qua..."
Ngu Thanh Vãn mím môi, trả lời qua loa.
"Ừ, cũng xem là quen."
Có lẽ còn hơn cả quen.
...
Buổi chiều sau khi rời khỏi bảo tàng nghệ thuật, Ngu Thanh Vãn lại chạy một chuyến đến phòng đấu giá, xác nhận lại những tác phẩm đại diện cho bảo tàng tham gia bán đấu giá.
Đợi đến tối, cô mới mang theo văn kiện quay về khách sạn, đi thang máy lên lầu.
Văn kiện trong tay bỗng dưng hơi nong nóng, Ngu Thanh Vãn còn chưa nghĩ ra nên giải quyết như thế nào.
Nếu thật sự không được, vậy ngày mai cô sẽ đến tập đoàn Hạ Thị tìm anh.
Thật ra cũng không cần đợi đến ngày mai, dù sao anh cũng đang ở bên cạnh phòng cô.
Chỉ là buổi tối đi tìm anh, Ngu Thanh Vãn cứ cảm thấy có hơi nguy hiểm.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng cao nhất, cửa thang máy từ từ mở ra, chỉ thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, Ngu Thanh Vãn chớp chớp mắt, thoải mái chào hỏi: "Trợ lý Sầm, lâu rồi không gặp."
"Mợ..."
Xưng hô vốn định thốt ra lại bị cưỡng chế nén trở về, Sầm Duệ có chút bối rối đẩy gọng kính một cái, đổi cách xưng hô.
"Cô Ngu, lâu rồi không gặp."
Ngu Thanh Vãn cười dịu dàng, một giây sau, cô nghe thấy Sầm Duệ chủ động lên tiếng giải thích lý do mình đến đây.
"Tối nay tổng giám đốc Hạ đi xã giao xong thì lại bị đau bao tử, tôi đến đưa thuốc cho anh ấy."
Thậm chí không chờ cô lên tiếng, Sầm Duệ đã tự nói tiếp: "Mấy năm nay chuyện làm ăn của Hạ Thị phát triển rất tốt, hai năm trước, trung bình mỗi ngày tổng giám đốc Hạ phải làm việc mười mấy tiếng, bình thường đi xã giao cũng nhiều, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không được điều độ, trước đó dạ dày còn xuất huyết, để lại gốc bệnh.
Uống rượu xong thì bị co thắt dạ dày, truyền nước biển cũng là chuyện thường."
Nghe Sầm Duệ nói như vậy, Ngu Thanh Vãn khẽ nhíu mày.
Rõ ràng năm đó khi xa nhau, cô còn cố tình dặn dò, kêu anh chăm sóc bản thân mình cho tốt.
Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Sầm Duệ cũng không nói thêm nữa: "Vậy tôi về trước đây nha cô Ngu, nếu như tổng giám đốc Hạ uống thuốc xong mà đêm nay tình trạng vẫn không khá lên, làm phiền cô gọi điện thoại cho tôi, tôi dẫn bác sĩ đến.
Số điện thoại của tôi vẫn như cũ, vẫn là số hồi xưa."
Nói xong câu này, Sầm Duệ lập tức sải bước đi tới thang máy.
Ngay khi cửa thang máy khép lại, anh ta mới thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, thời gian vừa khớp.
Anh ta không những phải làm công việc của trợ lý, mà còn kiêm luôn cả nghề diễn viên.
Năm nay thưởng cuối năm nhất định phải tăng gấp đôi.
...
Ngu Thanh Vãn vẫn chưa biết chuyện gì, cô quay về phòng, ngồi xuống trước máy tính, dùng email liên hệ với những họa sĩ chuẩn bị tham gia cuộc triển lãm lần này.
Gửi email xong, cô lại gọi điện thoại cho Lý Huân, trao đổi một số chi tiết trong buổi triển lãm.
Đợi đến khi trò chuyện xong, thời gian đã gần mười hai giờ đêm.
Cô đóng máy vi tính lại, mệt mỏi đứng dậy rót nước.
Dòng nước ấm áp xuôi theo cổ họng chảy vào trong bụng, giảm đi mấy phần khô khốc, cũng giảm bớt cơn đau loáng loáng dưới bụng.
Ban đêm yên tĩnh, không nghe thấy âm thanh gì.
Ngu Thanh Vãn để cái ly xuống bên cạnh, vốn định tập trung tinh thần tiếp tục làm việc, nhưng cho dù có làm thế nào đi nữa cô vẫn không thể tĩnh tâm được.
Những lời của Sầm Duệ nói vào buổi tối cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô.
Cô cũng không ở chung phòng với Hạ Thành, làm sao biết được bệnh đau dạ dày của anh có nặng thêm hay không.
Bên tai bỗng nhiên vang lên lời Tần Duyệt Ninh nói vào hôm qua.
365 ngày thì cả 360 ngày đều đi công tác.
Anh sống một mình, căn bản cũng không quan tâm sức khỏe của mình.
Đắn đo mãi, Ngu Thanh Vãn vẫn cầm lấy phần văn kiện chưa ký tên ở trên bàn, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Thôi vậy, cô sẽ đi qua xem thử, sẵn tiện đưa văn bản cho anh ký luôn.
Đợi đến khi đứng trước cửa phòng bên cạnh, Ngu Thanh Vãn cắn chặt môi, đang định gõ cửa thì phát hiện cửa phòng không hề khóa, mở hé một cái khe nhỏ, có chút tia sáng hắt ra từ trong khe.
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn mở cửa đi vào.
Phòng khách trong phòng chỉ mở một cây đèn đứng, tia sáng có hơi tối, chẳng hiểu sao toát lên chút cô đơn.
Trên bàn chất đầy văn kiện, thuốc của Sầm Duệ vừa đem vào bị vứt đại sang một bên, vốn dĩ chưa hề mở ra, màn hình máy tính vẫn sáng, bên cạnh còn để rượu vang.
Nhìn thấy hộp thuốc vẫn còn chưa mở ra, Ngu Thanh Vãn không nhịn được mà nhíu mày.
Nghe thấy đằng sau có tiếng mở cửa, cô quay sang, lập tức nhìn thấy người đàn ông bước ra khỏi phòng tắm.
Anh vừa tắm rửa xong, áo tắm khoác lỏng lẻo trên eo, phần dưới của áo tắm không che được đường nét cơ bắp, như ẩn như hiện.
Tóc mái hơi ướt rũ xuống trước trán, bớt đi vài phần cao quý xa cách lúc gặp nhau ngày hôm qua, lại càng giống với mấy năm trước.
Ánh mắt bất ngờ giao nhau.
Thấy Ngu Thanh Vãn xuất hiện trong phòng, Hạ Thành nhướng mày, dường như không hề ngạc nhiên, cứ như thể anh biết chắc cô sẽ chủ động qua đây.
Ngoại trừ việc màu môi có hơi nhợt nhạt hơn lúc bình thường, thì nét mặt của anh cũng chẳng khó chịu là bao.
Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, trong lòng lập tức dâng lên chút bực bội.
Biết ngay là anh đang dùng khổ nhục kế mà, cô không nên đến đây.
Nhìn dáng vẻ người đàn ông bình tĩnh thản nhiên, cô hé miệng, không nhịn được mà nói: "Sếp Hạ cũng sắp ba mươi tuổi rồi, không cần phải bắt chước con nít dùng khổ nhục kế đâu chứ nhỉ."
Đừng tưởng cô không biết, những lời vừa rồi là Sầm Duệ cố tình nói cho cô nghe.
Từ hôm qua gặp mặt đến bây giờ, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà tiết lộ cảm xúc.
Hạ Thành cất bước đi tới, bên môi thấp thoáng nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: "Khổ nhục kế, nhưng chẳng phải em vẫn mắc câu đó sao?"
Ngu Thanh Vãn lập tức cứng họng.
Cô cắn môi, bắt đầu hối hận tại sao lúc nãy mình lại xúc động chạy qua đây.
Mấy năm qua đi, cô đã thay đổi, anh cũng vậy.
Không còn giống mấy năm trước, dừng thủ đoạn cứng rắn để níu kéo cô, mà là ngồi đó đợi cô tự mắc câu.
"Vậy tôi về đây..."
Ngu Thanh Vãn hốt hoảng xoay người muốn đi, nhưng một giây sau đã bị anh giữ chặt lấy cổ tay từ đằng sau, bị người đàn ông đè lên tường, mạnh mẽ vây giữ cô ở trong một khoảng nhỏ.
"Cạch..."
Không biết anh bấm cái gì, cửa phòng cách đó không xa tự động khóa lại.
Bầu không khí lập tức trở nên chật hẹp, trên người anh mang theo mùi hương nhè nhẹ sau khi tắm, lại pha lẫn một chút mùi rượu chưa hoàn toàn tản đi, hỗn hợp ấy xộc vào khoang mũi, tính xâm lược rất mạnh.
Hôm nay Ngu Thanh Vãn đeo giày cao gót, dù vậy, cô cũng chỉ đứng ngang bằng yết hầu của anh thôi.
Ánh sáng tối tăm, mơ màng che khuất đường nét thâm thúy của người đàn ông, trong đôi mắt sâu thẳm là cảm xúc khiến người ta nhìn không thấu.
Cô bị anh giữ chặt trước người, lưng áp sát vào vách tường, trong lúc hơi thở quấn quý, Ngu Thanh Vãn chỉ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hạ Thành đứng từ trên cao nhìn xuống cô, giọng nói hơi trầm xuống: "Chê anh già à?"
Anh vẫn còn nhớ câu nói lúc nãy của cô, anh đã ba mươi tuổi rồi.
Cô nói thật.
Trình Chú chỉ mới 24 tuổi, còn cả những bạn học Ngu Thanh Vãn quen được lúc học nghiên cứu sinh, cũng chỉ mới hơn hai mươi.
Đâu có ai lòng dạ thâm sâu như anh, suốt ngày cứ tính kế cô, dụ cô mắc câu.
Thấy Hạ Thành không thích nghe, trong lòng Ngu Thanh Vãn chợt xuất hiện niềm vui khi trả được thù, cô hơi nhếch môi lên, nhìn thẳng vào anh rồi bổ sung một câu.
"Đúng là không còn trẻ nữa rồi."
Quả nhiên, vừa nói dứt lời, chỉ thấy ánh mắt của Hạ Thành tối đi mấy phần.
Anh ghì chặt cổ tay của cô, lòng bàn tay thô ráp như có như không mà ma sát với làn da mịn màng trên cổ tay của cô, lộ ra mấy phần dò xét, giọng nói nghe có vẻ hờ hững, nhưng lại tràn đầy cảm giác kiểm soát.
"Thích người trẻ tuổi?"
Lúc nói chuyện, sự rung động nhỏ bé trên ngực người đàn ông giống như có thể lây truyền sang cho cô, khiến trái tim cô cũng đập càng mạnh hơn.
Chẳng hiểu sao Ngu Thanh Vãn nghe ra được ý khác từ trong lời nói của anh.
Giống như nếu cô mở miệng nói "Phải", cô sẽ lập tức phải gánh chịu hậu quả nào đó.
Khoảng cách càng lúc càng gần, bầu không khí xung quanh cũng trở nên quánh đặc theo, cảm giác nguy hiểm không thể lờ đi cũng lan tràn ra theo giọng nói đầy hờ hững của anh, hơi thở mập mờ loáng thoáng quanh quẩn trong không khí.
Anh đứng gần quá, hơi thở nóng ấm gần ngay trong gang tấc, vành tai Ngu Thanh Vãn không kìm được mà đỏ lên, thần kinh cũng trở nên căng thẳng.
Cô cố tình trả lời: "Phải, tôi thích người trẻ tuổi hơn tôi đó."
Ngu Thanh Vãn cố tình nói khích anh, nếu như đổi lại là mấy năm trước, e rằng anh đã sớm không kìm được rồi.
Nhưng anh cũng không làm ra phản ứng như trong dự đoán của cô.
Hạ Thành không hề tỏ vẻ tức giận, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa hờ hững lướt qua gương mặt của cô, nhìn vào vành tai đỏ ửng của cô, đôi mắt u ám không rõ.
Anh chợt giơ tay lên, nhéo nhẹ vành tai phiếm hồng của cô, hờ hững vạch trần lời nói dối của cô.
"Chỗ này, đỏ rồi nè."
Ngón tay ấm áp khô ráo thình lình cọ xát vào da thịt, vành tai giống như bị người để lại nhiệt độ nóng bỏng, làm cho Ngu Thanh Vãn không khỏi run nhẹ lên một cái, hai chân bắt đầu nhũn ra, văn kiện đang cầm trên tay suýt nữa rơi xuống đất.
Xa cách mấy năm, anh vẫn có thể dễ dàng kiểm soát cảm xúc của cô.
Tất cả sự bình tĩnh giả tạo trong chớp mắt đều lộ rõ, phản ứng của cô đã sớm nói lên tất cả.
Thấy phản ứng của cô gái, đôi môi mỏng của Hạ Thành nhẹ nhàng nhếch lên.
"Vẫn còn nhạy cảm thế à?"
Nghe câu nói ngả ngớn lại phóng đãng của anh, giống như trong thoáng chốc đã quay về mấy năm trước.
Cô lập tức xấu hổ cắn chặt môi, hơi thở hoàn toàn rối loạn, nhưng vẫn kiên cường trả lời: "Không có..."
Ánh mắt của Hạ Thành hời hợt lướt qua gương mặt, chóp mũi của cô, cuối cùng thong thả dời xuống bờ môi mọng nước đỏ hồng của cô.
Trong đôi mắt đen thẳm chợt nhuốm phải một chút cảm xúc không thể nói rõ cũng như không thể tả rõ được.
Nhiệt độ xung quanh không kìm được mà bắt đầu nóng lên, giống như tất cả cảm xúc của cô đều không thể trốn khỏi ánh mắt của anh.
Im lặng một lát, Ngu Thanh Vãn nghe thấy Hạ Thành nói: "Sao miệng cứng thế hả."
Giọng nói của anh hơi khàn khàn, hơi thở ấm nóng phả hết vào vành tai của cô, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào xương quai xanh của cô.
Anh đánh giá: "Không mềm như cái miệng ở dưới.".