Sủng Đa (Sủng Cha)

Trong ngày trừ tịch.

Tuy nói, bọn họ cũng không còn là tiểu hài tử nữa, nhưng vẫn phải giữ vững, làm theo tập tục của tổ tông lưu truyền lại. Bước qua năm mới, phải mặc lên người bộ đồ mới. Mỗi người trong bọn hắn vẫn là phải thay đổi một thân quần áo thường mới tinh.

Bộ quần áo của Ly Hận Thiên là do Khâm Mặc chuẩn bị. Vì là để mặc trong ngày đầu năm mới, nên được may thật nổi bật mang theo khí chất vui mừng, cho nên đó là một bộ áo dài đại hồng sắc. Ly Hận Thiên thực bạch, mặc đồ đỏ lên người nhìn rất đẹp mắt, tầng áo bông bên ngoài cũng được may bởi tàm ti tốt nhất, không phải rất dầy, nhưng lại giữ được nhiệt độ ấm áp của thân thể. Điều này làm cho nam nhân cả một mùa đông này đều bao bọc lấy thân thể mình kín kẽ dày cộm giống như một con gấu bự, rốt cục cũng đã lộ ra một chút ‘diện mạo vốn có’…

Hôm nay là giao thừa, cũng không cần tiếp tục phát lương thực. Các tăng nhân đang làm sủi cảo chay, do suy xét đến trong sự an toàn cho mọi người ở trong chùa, cho nên các món ăn này đều được chuẩn bị mà vẫn không truyền tay qua trai khách. Mọi món ăn này đều do bọn họ tiếp tục tự làm.

Ly Hận Thiên cảm thấy y chính là số phận phải lao lực mà. Nhàn rỗi như vậy, trái lại, lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, vốn định cùng đi với bọn hắn đi dạo ở trong tự lý. Nhưng hôm nay, lại vượt ra ngoài dự kiến của nam nhân là, vẫn chưa thấy mặt bọn hắn xuất hiện ở trong tự.

Lười hỏi bọn hắn đã đi đến nơi nào rồi, không chuyện để làm, nên nam nhân trực tiếp trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi tiếp. Đã trải qua nhiều ngày làm việc cũng mệt mỏi, nên vừa nằm liền thiếp đi, đến khi tỉnh lại lần nữa, bầu trời cư nhiên đều biến đen, Ly Hận Thiên ngủ rất sâu, đến bữa cơm chay giữa trưa đều hoàn toàn bỏ lỡ…

Khi y bật người dậy, mái tóc ở trên đỉnh đầu vẫn còn đang tán loạn, đầu óc cũng đang bán mộng bán tỉnh, ngẩn người nhìn cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ,y Lạc cùng với mấy tên kia đều giống như đã biến mất một ngày nay đang xuất hiện ở trước mặt…

Ly Lạc đã không biết, đây là lần thứ mấy được ngắm nam nhân này bày ra bộ dạng ngốc hồ hồ như vậy. Ly Hận Thiên khôn khéo giống như một con hồ ly này, lại còn có thời điểm mơ mơ màng màng, đem bán y đi, chắc y cũng còn không biết nữa là.

Khi y ngẩn người, bộ dạng thật là cực kì ngốc nghếch, nhưng mà Ly Lạc cũng không cảm thấy phản cảm, ngược lại thực thích bộ dạng này của y…

Tự nhiên, lại không phải là cố giả tạo ra.

Mỗi một cái tính cách riêng biệt của Ly Hận Thiên, hắn đều thích.

– Một chút nữa là sắp đốt pháo hoa rồi, chúng ta cần phải mau mau chuẩn bị đi.

Mộc Nhai nhất thời hô lên như vậy. Từ trước cho tới bây giờ, hắn đều là ra động tác mau hơn miệng, coi trời bằng vung, mà đã trước tiên bắt đầu động tay chân đến, mỗi lần như vậy, Ly Hận Thiên đều bị hắn làm đến cho không hiểu ra sao cả.

Ly Lạc luôn im lặng. Khi hắn cầm lấy quần áo đã được đặt sẵn ở bên giường, liền giải thích đơn giản làm sáng tỏ tình huống, khiến cho nam nhân biết rõ mà chuẩn bị tâm lý.

Trong khi chăm sóc nam nhân, cũng đã dưỡng thành ra rất nhiều thói quen. Ngày trước Ly Lạc không thường hay giúp y mặc quần áo. Phần lớn chuyện này đều là do Ly Hận Thiên tự mình làm. Hắn là nam nhân. Nên Ly Lạc cũng sẽ bận tâm đến mặt mũi của bản thân mình rất nhiều đi, làm sao lại cúi người giúp kẻ khác mặc đồ được a.

Nhưng mà hiện tại, chỉ cần nhìn thấy quần áo sạch sẽ của Ly Hận Thiên để ở một bên, đã tự có ý thức giúp y mặc vào. Băn khoăn lúc trước cũng đều hoàn toàn không có. Chỉ còn sót lại ở trong đầu là, làm sao để cho Ly Hận Thiên được thoải mái, làm sao để đến.

Được bọn hắn hầu hạ cũng thành thói quen, Ly Hận Thiên cũng không thấy có sao cả, liền giương cánh tay lên, nhìn Ly Lạc ở trước mặt y bận rộn.

Sau khi quần áo mặc xong, Ly Lạc lại hầu hạ y rửa mặt, tiếp theo đã bị hắn kéo đến trước bàn.

Đây là chùa, cho nên tất cả bày trí đều đã được giản lược. Trên bàn có một cái gương đồng nhỏ, cũng có lược, chính là muốn để tiện cho trai khách muốn chỉnh trang lại dáng vẻ của bản thân mình, căn bản cũng không khác gì so với cách bố trí ở trong phủ cả. Dù là đã ngồi ở trước bàn, Ly Hận Thiên cũng chỉ có thể nhìn thấy một ít phần của khuôn mặt mình mà thôi…

Không thể nào thấy được trọn vẹn cả khuôn mặt.

Tóc của Ly Hận Thiên đã mọc ra rất dài. Khi y ngồi xuống, liền sắp kéo dài chấm mặt đất. Dù mỗi lần y thức dậy, đều làm cho một đầu tóc này loạn thành đoàn, nhưng chất tóc của y rất tốt, cho nên cũng rất chải chuốt búi gọn lại.

Ly Lạc cẩn thận sửa sang lại, không qua bao nhiêu lâu, mái tóc kia liền mềm mượt dán ở phía sau lưng của nam nhân. Gương đồng quá nhỏ, Ly Hận Thiên liền ở trái phải khoa tay múa chân, đồng thời còn trêu chọc Ly Lạc, khen hắn còn khéo tay hơn so với Vũ Quả rất nhiều…

Dưới tầm nhìn chuyên nghiệp của một thợ làm tóc chải đầu thì hắn đã đạt tiêu chuẩn để có thể suy xét lọt vào mắt của nhà đào tạo rồi đi.

Khuôn mặt của Ly Lạc không có chút thay đổi nào mà nhìn gương đồng ở trong tay của nam nhân, hắn có thể từ bề mặt phản chiếu của gương đồng nho nhỏ kia, thấy được bộ dạng tinh thần phấn chấn sáng láng của nam nhân. Vừa ngay lúc, bàn tay đang cầm gương của Ly Hận Thiên chuyển tới ở một góc độ khác, thì tầm mắt giữa hai người họ, theo gương đồng, trên hình ảnh phản chiếu chạm vào nhau …

Nụ cười của Ly Hận Thiên cương lại ở tại trên mặt. Ly Lạc cũng vẫn không nhúc nhích mà nhìn y, một giây va chạm này, khiến vjo máu đang lưu chuyển cả người đột ngột bị đình chỉ lại…

– Nếu ngươi thích đến vậy, thì liền cứ để ta chải tóc cho ngươi cả đời đi.

Nhìn vào gương đồng, Ly Lạc gằn từng tiếng nói ra cho xong,

– Nhưng, chỉ là chải cho một mình ngươi mà thôi.

Một câu đơn giản này, lại khiến bàn tay của nam nhân run lên, liền trực tiếp rũ xuống mí mắt, Ly Lạc biết, y lại lần nữa lựa chọn trốn tránh…

– Nguyện vọng của năm mới này của ta, chỉ là, một lần nữa, lại được ngươi yêu ta.

Ly Lạc nắm lấy tay của nam nhân, khống chế tay y đặt lại gương đồng ở trên bàn, tiếp theo đỡ lấy khuôn mặt của y, cùng y chen vào trong không gian nhỏ hẹp in trên mặt gương. Gương này rất nhỏ, chỉ có thể tự phản chiếu ra nửa bên mặt của hai người họ. Nhưng mà hình ảnh này in lên ở trong gương, lại như vô cùng thân thiết. Tuy rằng không hề đúng với hiện thực, nhưng Ly Lạc lại thật ưng thuận giờ khắc ‘giả tạo’ này,

– Còn có, hôm nay, nhìn ngươi rất xinh đẹp.

Ly Lạc nhìn thấy, nửa khuôn mặt kia của y đang in trên mặt gương, hiện lên vẻ mất tự nhiên. Hắn biết y đang ngượng ngùng. Ly Lạc lại không nói tiếp cái gì nữa, trực tiếp đứng lên. Nhưng hắn cũng không có đứng thẳng, mà là đỡ lấy đầu của nam nhân, khiến cho toàn bộ khuôn mặt của y ngửa lên…

Tiếp theo, Ly Lạc đang đứng ở phía sau Ly Hận Thiên, từ phía trên, hôn xuống môi của y…

……

Khi bọn họ vừa đến, pháo hoa đã bắt đầu châm lửa đốt lên.

Yên hoa được đặt ở phía sau việc, nhóm trai khách là đang đứng ở trước chính điện của Phục Long tự mà thưởng thức. Ly Hận Thiên vẫn là lần đầu tiên ở trong khoảng cách gần như vậy để ngắm pháo hoa bừng ngày rộ. Rõ ràng đã cách một khoảng xa, nhưng khi pháo hoa được đột lên, phát ra tiếng vang, lại chấn động đến lỗ tai của nam nhân vang ong ong lên.

Nên nghe tiếng nói chuyện xung quanh cũng không phải rất rõ ràng.

– Pháo hoa này, là do Khâm Mặc làm ra.

Mộc Nhai chỉ lên một màn vũ điệu ánh sáng đang được nổ vang bừng nở ở trên bầu trời. Lần trước khi cùng nam nhân đùa giỡn, thấy y thích thứ này, Mộc Nhai liền nói lại với Khâm Mặc một lần. Lại không hề nghĩ ra, Khâm Mặc cư nhiên nhớ kỹ đến vậy. Cũng ngay trong sáng ngày hôm nay, cũng đã đưa tới đây rất nhiều loại pháo đến Mộc Nhai cũng chưa từng gặp qua.

Khâm Mặc làm ra gì đó, khẳng định đặc biệt hơn so với mấy cái thị phi tầm thường nhiều. Cũng không hề vượt ra khỏi dự kiến của nam nhân. Một màn biểu diễn pháo hoa này không chỉ là từ màu sắc hình thái đều phong phú hơn so với bất cứ lần bắn pháo hoa nào mà y từng xem qua. Mà là càng, có thể biến hóa được các hình dạng khác nhau, nào là hình tròn, lại có cả hình cây hoa mào gà, thậm chí còn có hình ảnh thiên nữ tán hoa phóng ra lấp lánh li ti nhiều điểm ….

Rất đẹp, đám trai khách ở đây đều ngắm đến hoàn toàn quên ngặm cả miệng lại.

Đến pháo hoa của hoàng thất, cũng đều chưa từng hoa mĩ đến vậy nữa là.

Pháo hoa ở trên thiên không liên tiếp nổ vang, tỏa ra ánh sáng lạn lấp lánh sáng bừng, hắt lên khuôn mặt của nam nhân khiến cả gương mặt đều nổi bật lên. Khi thì sáng bừng, khi thì tăm tối. Mộc Nhai không ngắm pháo hoa, chỉ luôn ngắm gương mặt bày ra phong phú biểu tình của nam nhân, ngay khi đến cao trào của màn biểu diễn pháo hoa hùng vĩ hoa lệ này, Mộc Nhai lập tức một phen ôm lấy cổ của nam nhân…

– Ta đã từng nói rồi. Ngươi là của ta. Ta sẽ không cho phép ngươi nhìn bất kì kẻ nào khác cả, càng sẽ không cho phép ngươi nghĩ đến ai khác. Ngươi nên nhớ kĩ. Người mà ngươi phải yêu say đắm, ta cũng chỉ cho phép người đó là ta. Ta cũng thề. Cả đời này, chỉ yêu mỗi một ngươi. Lời ấy, không phải là giả dối.

Nửa câu đầu, là triền miên, là buồn nôn, nhưng câu nói kế tiếp, chính là Mộc Nhai chính thức tuyên cáo,

– Về phần chuyện đã xảy ra vào quá khứ, ngươi cũng đã biết rõ đó là hiểu lầm. Đôi bên cũng không phải là chưa từng cãi nhau lần nào, sau khi cãi nhau ầm ĩ cũng vẫn sống bên nhau rất tốt đó thôi. Ngươi giận cũng giận xong rồi. Ta thừa nhận, ta sai lầm rồi. Từ đây về sau, ta sẽ cố hết sức mà bù đắp lại mọi tổn thương mà ngươi phải chịu. Cho nên, ngươi cũng nên an phận một chút cho ta. Không cần lại tiếp tục nháo nữa. Bằng không, ta thật sự sẽ khiến cho ngươi nhìn thật đẹp mắt.

Trong tiếng pháo hoa bùng nổ đến đinh tai nhức óc, những lời Mộc Nhai nói ra, cơ hồ như là hô lên. Mấy tên bọn hắn đều đang ở cùng một chỗ. Lời tuyên cáo của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên nghe thấy, những tên khác cũng vậy…

Bọn hắn tuyên cáo, đều chỉ là âm thầm tiến hành. Chỉ có khi bọn hắn cùng Ly Hận Thiên ở đây, vẫn còn có những tên khác, bọn hắn cực có ăn ý cũng chưa từng nhắc tới chuyện này, đều hoàn toàn cố ý tránh đi chuyện này.

Lúc này đây, Mộc Nhai ở trước mặt mọi người mà tuyên bố. Điều này khiến cho nam nhân bối rối không thôi. Nếu lén lút, thì y còn có thể ứng phó từng người một trong bọn hắn, nhưng hiện tại…

Y không hy vọng chuyện này trực tiếp bị vạch trần rõ ràng ra. Nếu đã khui ra rồi, thì y lại càng không có cách nào giải quyết tốt được nữa, đang trở nên càng thêm sợ hãi…

Ly Hận Thiên muốn đẩy Mộc Nhai ra. Y không muốn để cho bọn hắn nghe được. Y muốn giả vờ xem như chuyện này chưa từng phát sinh ra, nhưng người sau lại gắt gao nắm cả thân thể của y, không cho y giãy ra….

Cũng như chiêu cáo tâm tình của hắn.

Khi pháo hoa tiến hành đến cuối, Mộc Nhai vẫn còn ôm y vẫn chưa có buông ra. Lúc này, khiến cho mọi người ngoài ý muốn là, một đám pháo hoa cuối cùng lại không phải là hình dạng đóa hoa, mà là một hàng chữ…

Ngay khi Ly Hận Thiên tò mò hiếu kì mà nhìn lên từng chỗ đang hiện lên trên bầu trời, như là đang có người dùng ánh sáng nâng bút, thong thả viết lên trên màn đêm kia, vẽ ra một hàng chữ lóe sáng lấp lánh….

Ánh sáng màu trắng tinh, giống như các ngôi sao nho nhỏ xếp lại với nhau vậy…

‘ Cùng ung dung dìu nhau bước qua sinh tử, cùng chết cũng có nhau. Cùng nắm tay nhau đến bạch đầu già cả, cùng chết cũng không buông tay."(*)

Ly Hận Thiên lập tức giật mình, y không biết, đây là làm sao lại có thể làm ra được, nhưng mà y biết bút tích kia, đó là bút tích của Khâm Mặc….

Sau khi pháo hoa chấm dứt, là buổi trình diễn long trọng, đây là buổi lễ long trọng của Phật gia, khiến cho nam nhân nhận ra kiến thức lại rộng lớn đến mức nào, còn có cả cảm xúc rung động lòng người là ra sao…

Giờ khắc này, là cảm xúc mênh mông, là nhiệt huyết sôi trào. Ly Hận Thiên chìm sâu vào đó, lại bị cuốn hút. Khi y đang suy sưa nhìn các tăng chúng cuộn thành hỏa long, một con mèo con nhỏ bằng bàn tay liền nhảy đến trên vai của nam nhân….

Đó là linh thú, Ly Hận Thiên cũng không phải chưa từng thấy qua. Khi Vô Huyên tấn công Đế Đô, trước Kim Loan điện còn xuất hiện ra một con báo đen hai đầu, chính là cùng một bộ dạng như vậy, chỉ là hiện tại này, hình thể này phải thu nhỏ lại hơn rất nhiều, cũng khả ái hơn nhiều…

Nam nhân xòe mở bàn tay ra, kia tiểu miêu liền chạm vào lòng tay của y, thân thể của nó là bán trong suốt. Ly Hận Thiên lấy ngón tay xoa xoa mặt của tiểu gia hỏa này, người sau liền lập tức dán vào ngón tay của y dụi lại hai cái…

Thực khiến người ta yêu thích mà.

– Thiên hạ này, ta muốn có, cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng thứ ta muốn nhất, chỉ một chỗ trong đáy lòng của ngươi mà thôi. Ta là ma, nghiệp chướng vô cùng nặng nề, không thể cứu rỗi. Nhưng ta không oán không hối hận. Bởi vì, là ngươi, nên ta tình nguyện chịu trừng phạt của trời cao, bị người đời thóa mại, chịu sự oán hận của ma giới. Mặc dù cả kiếp này tam giới không tha cho ta, không đường để đi, càng không chốn để dung thân. Nhưng, ta chỉ cần có ngươi, là đã đủ rồi.

Đôi mắt bán trong suốt tròn xoe của tiểu miêu kia nhìn chăm chú Ly Hận Thiên. Nó không mở miệng, giọng nói phát ra vang vọng theo gió lại trực tiếp truyền vào trong tai của nam nhâ. Tiếng nói này vừa dứt, tiểu miêu lại lần nữa khều khều đầu vai của nam nhân. Nó vươn móng vuốt, chỉ về phía sau của nam nhân…

Quay đầu nhìn theo phương hướng của nó đang chỉ tới, lại vừa vặn nhìn thấy Vô Huyên vừa mở ra hai mắt, mạt chu sa ở mi gian kia, hồng đến chói mắt…

– Không cần bỏ ta lại. Ta, vốn chỉ còn có mỗi một mình ngươi mà thôi.

Lúc này đây, những lời này, là do Vô Huyên nhìn Ly Hận Thiên mà nói ra…

Không phải tỏ ra đáng thương cùng lộ ra vẻ đồng tình, cũng không phải xuất ra thủ đoạn đùa giỡn muốn lừa gạt y. Những lời này, Vô Huyên nói ra vô cùng chân thành, cũng nói, đến thê lương…

……

Trong đêm trừ tịch, tất cả mọi người đều đang tụ tập lại ở trong trai đường mà trải qua, cùng nhau ăn sủi cảo chay, trải qua đêm trừ tịch này…

Đây là một buổi tốt vô cùng đặc biệt, cũng là đêm trừ tịch vô cùng kích động trong suốt cả đời này của Ly Hận Thiên…

Bị bầu không khí vốn có này cuốn hút đi, mỗi một người trong bọn họ mà nói, cũng đều không thể bình tĩnh nổi…

Lần đầu để cho trai khách tự mình quyết định. Bởi cũng có thể lựa chọn, tự mình về nhà mà trải qua giờ khắc quan trọng này, hoặc cũng có thể tiếp tục lưu lại ở bên trong tự. Dù sao hoạt động cầu phúc này cũng sẽ kéo dài đến mười lăm tháng giêng mới có thể chấm dứt, còn có rất nhiều tiết mục vẫn còn chưa có bắt đầu.

Nếu đã lưu lại ở trong chùa, Phục Long tự sẽ thay trai khách chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, có thể ở trong phòng dùng trai, nếu không cần mà muốn tới trai đường thì cứ đi, chỉ cần thông báo một tiếng, sẽ có một bàn thức ăn chay phong phú được đưa đến trong phòng đã được chỉ định.

Hôm qua là bữa cơm đoàn viên cùng mọi người. Còn hôm nay, là thời khắc người ở trong nhà đoàn viên.

Tối hôm qua cũng vừa ăn xong một bàn đồ ăn chay phong phú, cho nên sáng hôm nay vẫn không cần rất sớm đã đi ăn. Bữa cơm đoàn viên này, tự nhiên liền an bài đến buổi tối. Ban ngày khi Ly Hận Thiên nhìn thấy Ly Lạc, liền kéo hắn qua một bên thì thầm vài câu…

– Ta nhìn thấy Văn Diệu, hắn đang ở trong tự.

Ly Lạc không có phản ứng, đối với sự tồn tại của Văn Diệu, cũng không kinh ngạc, cũng không biểu hiện ra bộ dáng sớm đã biết trước. Hắn chỉ là trầm mặc chờ cho nam nhân tiếp tục nói xong.

– Nếu là bữa cơm đoàn viên, kia…

Nói đến đoạn này, nam nhân khó tránh khỏi ấp a ấp úng, nhưng cuối cùng, y vẫn là cố sức nói cho hết lời,

– Có thể hỏi Văn Diệu một chút có muốn ăn bữa cơm này cùng nhau hay không. Nếu ta đi nói, thì có lẽ hắn không hẳn muốn gặp ta…

Ly Lạc không nói chuyện, trái lại là gật gật đầu, nhưng chờ khi hắn sắp đi, Ly Hận Thiên lại kéo kéo tay áo của hắn….

– Cái kia, Ly Lạc, ngươi nên nói rõ với hắn, là ta cũng sẽ có mặt ở đây…

Ly Hận Thiên nói như vậy, không phải là muốn ám chỉ cái gì, mà là muốn cho Văn Diệu biết, bữa cơm đoàn Viên này không chỉ là có mỗi, mấy tên huynh đệ bọn hắn. Y chỉ sợ Văn Diệu vừa thấy y liền sẽ không đi mà bỏ về, đến lúc đó gặp mặt, sẽ rất xấu hổ.

Lần này Ly Lạc không tỏ vẻ gì, chỉ là nhìn nam nhân nói xong, liền cúi đầu xuống, thời gian rất lâu…

– CHÚ THÍCH:

(*)Sinh tử khế rộng rãi, cùng tử cách nói sẵn có; Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão.

Đây là nguyên văn qt, bên trên là do tuôi ê đít theo thuần Việt và nghĩa hiểu của tuôi. Chứ cái pháo hoa không thể bắn ra một dãy chữ dài thườn thượt vại đâu na~.( •̥́ ˍ •̀ू)

Lần nữa mong mn thông cảm cho coan mèo mập ê đít ngu si ni ۶⁼³₌₃(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui