Sủng Đa (Sủng Cha)

– Ngươi đang làm cái gì vậy?

Văn Diệu vừa xuất hiện, chưa nói ra một lời nào, trước tiên đã liền quỳ xuống. Giữa sấm chớp hỗn loạn lóe sáng, Ly Hận Thiên nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ nổi bật này, đang lộ ra vẻ mặt, không phải giống như vài lần trước đó, đã nhìn thấy là sự căng thẳng, mà là nỗi mỏi mệt cùng với đau thương…

Còn có cả tình cảm.

Sau khi thân phận của y dược sáng tỏ, lại nhìn thấy được một Văn Diệu từng ôn nhu với y, đã lộ ra hung ác nham hiểm thay thế vào. Ly Hận Thiên không thấy rõ tâm tư của hắn. Bởi hắn đã cố ý tiếp tục che giấu đi tình cảm của mình. Nhưng mà bây giờ, thanh niên này lại sống lưng thẳng tắp quỳ xuống ở trên mặt đất, khiến cho y thấy được bóng dáng quen thuộc…

Ở trong nháy mắt, y cảm thấy, Văn Diệu đã quay trở lại…

Là thật sự đã trở lại.

Y bỗng bừng tỉnh, tấm chăn chảy xuôi xuống dưới bụng, chỉ còn đắp lên chân của y. Y nghiêng thân nhìn Văn Diệu, vừa định kéo hắn đứng lên, nhưng mà y vừa duỗi tay ra, Văn Diệu lại vừa vặn, bắt lấy tay y, gắt gao giữ chặt lấy….

– Thực xin lỗi…

Tay của Ly Hận Thiên, bị kéo đến trước mặt của hắn, hắn lại giống như động vật đang năn nỉ chủ nhân vậy, lồ ra vẻ đáng thương hề hề dùng trán dụi dụi vào mu bàn tay của y, giống như là đang cảm nhận độ ấm của y, hoặc như là đang xác định, sự tồn tại của y vậy…

Chỉ vài từ đơn giản đã nói đúng trọng điểm, khiến Ly Hận Thiên dễ dàng hiểu được mục đích mà Văn Diệu tới đây, nỗi khiếp sợ vừa rồi cũng đã bị tiêu tán đi. Y muốn nắm tay rút về, bất đắc dĩ, Văn Diệu lại giữ lấy rất chặt, chỉ có thể từ bỏ.

Y nhìn về phía đầu gối của mình lộ ra dưới lớp chăn đang hơi hở ra. Ở trong bóng tối, y lưu cho Văn Diệu chỉ có một sườn mặt chìm vào trong bóng tối. Ở ngay khi một tia chớp vừa rơi xuống, lóe sáng lên, liền nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân rất rõ,  vẻ mặt cô đơn, cũng lộ rất rõ ràng…

– Ta không phải đã nói rồi sao. Đã chậm, cho nên, không cần phải nói thêm gì nữa.

Phải, tất cả đều đã qua đi rồi.  Bây giờ, còn cái gì để nói nữa, có nói ra cũng đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi. Nhưng mà Văn Diệu không thể nào lại buông tay nữa.

Ngày ấy, Ly Hận Thiên quy y. Hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói ra. Nhưng hắn vừa nhìn y cố gắng nói ra, còn chưa kịp, thì Ly Hận Thiên lại chỉ dùng hai chữ này, khiến cho hắn hiểu được lập trường của y, còn có quyết định của nam nhân này.

Có hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Nhưng mà, hắn không thể cứ dễ dàng buông tay như vậy được…

– Người mà ta thích, từ trước đến nay, vẫn luôn đều là ngươi. Nhưng mà ta lại không có dũng khí để dám thừa nhận điều đó, thực xin lỗi…

Khi vừa biết được thân phận thật sự của Ly Hận Thiên, Văn Diệu khiếp sợ, cư nhiên, hắn đã yêu sai người rồi. Khi đó, hắn hận Ly Hận Thiên đến mức, chỉ muốn nghiền xương y thành tro.

Y lừa hắn, lừa tình cảm chân thành của hắn.

Tiếp theo, hắn đã đi tìm Lang Đại Bảo, hắn sẽ không bởi vì vẻ bên ngoài đã thay đổi của kẻ nọ, mà ghét bỏ kẻ nọ được. Nhưng mà Lang Đại Bảo lại tránh né, không muốn gặp hắn.

Văn Diệu vẫn rất cố chấp. Hắn cũng không dễ dàng gì bỏ cuộc, liền luôn chờ đợi.

Cứ truy đuổi điên cuồng.

Rốt cuộc, bị Văn Diệu dây dưa mãi, Lang Đại Bảo đã lui bước, kẻ nọ để cho hắn bước vào phủ.

Cảm xúc của Văn Diệu liền trở nên kích động, một khắc hưng phấn đó là không thể nào diễn tả bằng lời nổi. Hắn có rất nhiều điều muốn nói với Lang Đại Bảo, tình cảm của hắn, sự chờ đợi của hắn, còn có ước định giữa hai người nữa…

Hắn cũng muốn làm cử chỉ thân mật với kẻ nọ.

Thương Khung không ở đó, nhưng Lang Đại Bảo vẫn không để cho hắn đụng tới mình.

Nhìn bộ dạng gần như điên cuồng của Văn Diệu, Lang Đại Bảo cũng đã hỏi ra một câu…

– Văn Diệu, người mà ngươi thích, thật sự là ta sao? Có lẽ, ta ở trong mắt của ngươi, chỉ là một sự chấp niệm, một cái ước định, một tâm nguyện. Nhưng ở trên phương diện này, thật sự đã từng bao hàm cả cái loại tình cảm yêu đương này sao? Văn Diệu. Ban đầu, khi ngươi còn nhỏ, chỉ là do suy nghĩ vốn còn có quá nhiều sự xúc động, khó tránh khỏi sẽ không phân biệt rõ ràng. Nhưng mà hiện tại, ngươi đã trưởng thành, ngươi thật sự, suy nghĩ kĩ lại xem, thông suốt một chút. Ta thật là người đáng để cho ngươi liều lĩnh đánh đổi hết tất cả để yêu sao. Là người khiến cho ngươi vừa nhìn thấy, tâm bỗng rung động sao. Là người khiến cho ngươi có mong muốn nắm tay cùng nhau trải qua cả đời người này sao?

Văn Diệu muốn gật đầu. Nhưng Lang Đại Bảo lại để cho hắn quay về suy nghĩ một thời gian, đợi đến sau khi hắn hiểu rõ hết ý nghĩa của mấy lời này, rồi hãy quay lại đây cho Lang Đại Bảo một câu trả lời chính xác nhất.

Sau đó, Văn Diệu rời đi.

Nhưng mà, hắn vẫn không dễ dàng buông tay như cũ, vẫn luôn đi tìm gặp Lang Đại Bảo như cũ.  Nhưng kẻ nọ cũng vẫn đóng cửa không gặp như cũ.

Vào ngày lễ sinh thần của Hà Bá, hắn biết Thương Khung sẽ dẫn Lang Đại Bảo đi ra ngoài dạo chơi, cho nên hắn ở trong hội chợ mà chờ Lang Đại Bảo xuất hiện, nhưng lại ngoài ý muốn mà thấy được Mộc Nhai và Ly Hận Thiên…

Ly Hận Thiên với hắn mà nói, hẳn chỉ là một kẻ xa lạ. Nhưng mà trái tim ở trong lồng ngực, lại không ngừng nảy lên dồn dập. Hắn cảm thấy trái tim va chạm mạnh đến nỗi đụng tới cả xương sườn, bằng không, làm sao lại sẽ cảm nhận được nỗi đau nhói đến vậy…

Văn Diệu vốn phải hận y, phải chán ghét y. Nhưng, hắn cũng không thể giải thích nổi, vì sao thân thể của mình sẽ nảy sinh ra phản ứng này, vừa nhìn thấy mặt người này, trong ngực liền co rút từng đợt đau thắt lại. Văn Diệu cảm thấy, có thể là bởi vì khuôn mặt này là của người ngày trước mà hắn đã yêu say đắm, cho nên mới có cảm xúc như vậy, sau đó, hắn đã bỏ đi.

Không muốn lại nhìn y nữa, cũng không muốn thử lại cái cảm xúc đau đớn đến từng tứ chi bách hài nữa.

Hắn tự nói cho bản thân mình biết, không nên làm một kẻ bị lừa gạt còn phí sức phí công đi hầu hạ kẻ đã lừa mình nữa. Hắn đã tìm được người mà hắn thật sự thích rồi.

Nhưng mà, cảnh tượng ngày đó, Văn Diệu không thể quên đi được…

Ly Hận Thiên và Mộc Nhai ở  cùng một chỗ, bầu không khí khoái hoạt, vẻ mặt hạnh phúc, cùng với sự tín nhiệm của y, nụ cười vui thích của y, đã không còn thuộc về hắn nữa…

Nhớ tới lời nói của Lang Đại Bảo, Văn Diệu trở nên do dự…

Hắn thật sự, là yêu Lang Đại Bảo sao?

Vô Huyên tuyên chiến, Đế Đô bố binh bày trận sẵn sàng đón địch, cũng không nghĩ tới, tiếng trống báo hiệu chiến tranh còn chưa vang lên, trước tiên, đã thấy được người nam nhân này…

Khi đó, Văn Diệu muốn thiêu sống cái tên hỗn đản mang mặt nạ đó, trừng mắt, nhìn chằm chằm vào tấm lưng trắng nõn đối diện, móng tay bén nhọn đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay…

Văn Diệu cảm thấy, hắn nên hận Ly Hận Thiên đến thấu xương mới phải, bởi y đã khiến hắn đi nhầm đường.

Nhưng mà, loại thời điểm đó, hắn thầm nghĩ nhất định phải bảo hộ được y, cứu y thoát ra, không để cho bất luận kẻ nào có thể khi dễ y, làm hại y nữa…

Hắn không cho phép y bị bất cứ một chút thương tổn nào cả.

Vô Huyên muốn quốc tỉ. Lang Đại Bảo lại không chịu giao ra. Văn Diệu cũng không để ý đến quá nhiều, tự mình đi đoạt lấy.

Hắn là gia chủ Văn gia, thủ pháp bức cung có vô số. Bản lĩnh lợi hại của hắn, mọi người đều biết. Nhưng sự ôn nhu của hắn, chỉ dành riêng cho một người. Ở trong mắt bên cạnh, hắn vẫn là một sự tồn tại khiến người ta sợ hãi.

Văn Diệu cũng biết Mộc Nhai và Ly Lạc đã ghé qua, nhưng cũng không thu được kết quả gì. Cho nên, ngay khi hắn bước vào phủ đệ của Thương Khung, Văn Diệu đã nghĩ là, nếu hắn lấy không được quốc tỉ, sẽ không tiếc gì mà vận dụng thủ đoạn.

Hắn chỉ cần nam nhân này được bình an.

Lúc ấy Lang Đại Bảo hỏi hắn, có phải đã tự hiểu rõ rồi hay không, Văn Diệu lắc đầu, hắn đè nén tâm tình xuống, không dám suy nghĩ gì nữa, hắn vội vã yếu đuối chạy ra khỏi đó.

Nhưng, ở một khắc thiên phạt giáng xuống, Văn Diệu lập tức, cái gì đều đã thông suốt.

Kỳ thật, đáp án này, đã sớm được khắc sâu đến tỉ mỉ, chỉ là Văn Diệu vẫn luôn không chịu thừa nhận mà thôi.

Dù đã hiểu rõ lòng mình thì sao chứ, hắn lại càng không có dũng khí xuất hiện ở trước mặt Ly hận Thiên.

Hắn ở lại Nam Triều đã quá lâu rồi. Hắn đã nên cần phải trở về Đông Vạn, Văn gia còn có rất nhiều việc chờ hắn đi xử lý, nhưng mà hắn vẫn không đi.

Rời khỏi nơi này, trong tim liền trống rỗng, bởi vì người vô cùng quan trọng của hắn vẫn còn ở lại nơi này.

Vì vậy, hắn càng không thể đi được…

Nhưng, lại không có mặt mũi nào mà đi gặp Ly Hận Thiên.

Văn Diệu không chỗ dung thân. Vừa nhấc bước đi một vòng lớn, liền trốn về căn phòng nhỏ lúc trước mà hai người đã từng ở cùng với nhau.

Hắn thấy được dấu vết mà Ly Hận Thiên từng trở về đây, nhìn dấu giày ở trước cửa, nhìn chiếc xích đu đã từng bị chạm qua. Văn Diệu đã ở chỗ này, vừa ở một bên hối hận, vừa ở một bên nhớ lại cuộc sống chỉ có hai người họ ngày trước, nhấm nháp nỗi đau đớn tê tâm phế liệt đó. Nhưng tất cả mọi chuyện này, đều đã hoàn toàn trôi qua không còn thể nào quay đầu lại được.

Hắn từ trong Ly phủ cướp y đi, trong khoảng thời gian mà hai người họ cùng nhau nương tựa sinh sống, hạt mầm mang chữ ‘thích’, liền gieo xuống đã bắt đầu nảy nở lên.

Khi Ly Lạc hỏi hắn, có muốn cùng đi với mọi người trong nhà đến hoạt động cầu phúc hay không. Hắn không cần nghĩ ngợi, liền trực tiếp gật đầu, bởi vì hắn biết nam nhân này cũng sẽ đi.

Đến Phục Long tự, vài lần không hẹn mà cùng nam nhân chạm mặt. Có đôi khi, Ly Hận Thiên sẽ phát hiện ra hắn. Nhưng phần lớn thời điểm, Văn Diệu đều đang trốn vào một góc hẻo lánh, mà lẳng lặng nhìn y…

Tâm vô tạp niệm, chỉ là nhìn.

Hắn muốn ngắm nhìn y mà thôi.

Ngày đó ở Ân Trạch trì, Văn Diệu vẫn luôn ở gần bọn họ, thấy nam nhân này có ý định sẽ đi vào tắm, hắn cũng đứng lên đi theo vào, động tác của hắn vẫn mau hơn so với Ly Hận Thiên. Cho nên cũng ngay khi Ly Hận Thiên đứng từ trong ôn tuyền bước lên, hắn cũng vừa vặn đi đến chỗ đối diện y, tiếp theo, hắn liền tận mắt nhìn thấy, bộ dáng trần trụi ướt át của y, liền giống như mọi người ở đó, hắn thiếu chút nữa đã phun ra máu mũi giàn giụa rồi đi. Một đêm đó, hắn không thể nào ngủ nổi.

Lăn qua lộn lại,  ở trong đầu óc đều là hiện lên toàn bộ những lần triền miên ngày trước, còn có nụ cười của nam nhân này. Văn Diệu muốn nói ra hết tất cả nỗi lòng, muốn đi tìm Ly Hận Thiên, nhưng hắn lại do dự…

Thẳng đến khi, Ly Hận Thiên xuất gia.

Lúc này, còn muốn trốn tránh nữa sao…

Hắn thật sự, cần phải tự lừa mình dối người mà sống qua cả đời này sao…

Hắn thật sự, có thể dễ dàng buông bỏ y xuống sao…

Hắn không phải sớm đã hoàn toàn hiểu rõ lòng mình rồi sao, còn có cái gì không dám thừa nhận nữa đây…

Văn Diệu quyết định đối mặt, nhưng mà, hắn đã không còn cơ hội nữa.

Y là người quan trọng nhất đối với hắn, mà chính hắn đã tự tay đánh mất. Nhưng, hắn cũng đã từng nghĩ là, một sự cố đáng khinh thường nhất mà thôi.

Nhưng, ngay khi, Ly Hận Thiên đã thật sự rời xa hắn. Phân ra ranh giới, nói lên rõ, cả cuộc đời này chỉ có thể lướt qua nhau vô duyên gặp gỡ, khiến hắn trở tay không kịp, Văn Diệu mới triệt để tỉnh táo lại…

Hắn tự táng mình mấy bạt tay. Tất cả cũng đều là do hắn gây nên, là do tên khốn nạn hắn đây …

Vì sao lại muốn tổn thương đến y, vì sao lại phải trốn tránh đi chứ…

Văn Diệu khác với Ly Lạc bọn hắn. Bọn hắn đều có cố gắng nhưng lại bị cự tuyệt. Mà Văn Diệu lại từ thủy đến chung, đều không có làm ra một chút hành động trả giá nào, chỉ là do hắn tự làm tự chịu.

Hắn không cam lòng, cũng không muốn làm cả đời này đều luôn làm một cái xác không hồn, không có y, thì dù có đang sống, cũng như đã chết đi mà thôi.

– Khi đó, ta đã bị điên mất rồi. Đầu óc vừa nóng lên, cái gì cũng không suy nghĩ được nữa. Sau khi ta nghe được sự thật này, ta chỉ cảm thấy, được là ta nên hận ngươi. Nhưng mà nỗi hận đó, lại khác với nỗi hận ý bình thường. Nhưng ta lại cái gì cũng không suy nghĩ nổi nữa. Ta tự nói cho bản thân mình biết, ngươi đã lừa ta, may là ta đã biết được chân tướng, vẫn còn kịp để đi sửa chữa lại sai lầm, níu kéo giữ lấy kẻ mà ta cho rằng bản thân ta đã rất yêu. Nhưng trên thực tế, suy nghĩ như thế, mới là hoàn toàn sai lầm.

Đôi mắt của Văn Diệu đỏ lên, không biết là do muốn khóc, hay là đang bị kích động. Hắn siết lấy bàn tay của Ly Hận Thiên đến hoàn toàn trắng bệch cả lên. Nhưng mà hắn không dám buông ra, hắn sợ lần này buông tay, lại không còn cơ hội nào nữa…

Hắn không né tránh cũng không che giấu nữa. Hắn cần phải thẳng thắn thành khẩn mà đối diện với bản thân mình, đối diện với cả Ly Hận Thiên nữa.

– Ta đã cho rằng, ta thương hắn. Nhưng mà, ngay từ đầu, hắn cũng chưa từng thuộc về ta. Người thật sự đã khiến cho ta sinh ra tình yêu này, khiến cho ta thật sự đã đặt cả trái tim mình lên trên thân người đó, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là ngươi. Từ trước tới bây giờ, hắn cũng chưa từng là của ta. Chỉ có mỗi mình ngươi, mới chính là của ta, chỉ có ngươi mới là của ta.

– Văn Diệu, ngươi đừng nói gì nữa. Ta cũng đã xuất gia. Mọi chuyện đã xảy ra ở quá khứ, cũng không cần nhắc lại nữa. Ngươi cũng đã biết rõ, cũng chỉ là lựa chọn đúng phụ thân của ngươi mà thôi. Chỉ là hắn đã trở thành người ở bên cạnh Thương Khung. Cảm giác đang tồn tại của ngươi lại vô ý, khiến cho tình cảm của hai người họ trở nên phức tạp hơn. Nhưng hiện tại đã quá tốt rồi. Ngươi đã có thể buông hắn xuống. Ta thật cao hứng. Chuyện này đối với ba người ngươi mà nói, lại là một lối giải thoát. Văn Diệu, quay về Đông Vạn đi. Qua một thời gian nữa, ngươi sẽ quên được thôi. Ngươi còn trẻ, mới tiếp xúc tình cảm, không phải chỉ cứ mỗi một lần động tình, thì đều là tình yêu cả đời. Về sau, ngươi sẽ hiểu ra. Bản thân ngươi, chỉ là có bản tính cố chấp mà thôi. Giờ, đã suy nghĩ thông suốt rồi, thì tốt rồi. Tựa như chuyện này vậy, ngươi không phải cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi sao? Tình cảm nhiều năm như vậy, ngươi cũng đã đều có thể…

– Không phải!

Đánh gãy lời lẽ lộn xộn dài dòng của Ly Hận Thiên đang nói, cảm xuca của Văn Diệu lập tức liên tiếp bị kích động lên. Hắn dùng lực nhất thời kéo lấy cánh tay của nam nhân, trực tiếp kéo thân thể của y vào trong lòng mình,

– Người ta yêu, từ đầu đến cuối, vẫn đều luôn là ngươi. Chỉ có mỗi mình ngươi mà thôi. Nhưng mà ta lại không dám thừa nhận! Ta thật sự, yêu ngươi!

Người ở trong lòng nhân đang giãy dụa, Văn Diệu ôm không xong. May mà, hắn liền ấn y lên trên giường, đè lại tứ chi của y, không để y giãy dụa nữa, nghe hắn nói cho hết lời…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui