Sủng Đa (Sủng Cha)

Vô Huyên quang minh chính đại tiếp tục ở lại trong phủ của Văn Diệu.

Bá chiếm giường của Văn Diệu, còn có cả người mà Văn Diệu đang tương tư.

Văn Diệu đáng thương lại còn hồn nhiên không biết, vẫn còn đang khắc khổ phấn đấu vì tự do của bản thân mình nha…

Ly Hận Thiên luôn tự mình ở trong viện này, khi không cần thiết, hạ nhân cũng sẽ không tới đây, dù có tới, cũng sẽ trước tiên mà gõ cửa xin chỉ thị, cho nên sự tồn tại của Vô Huyên, cũng không ai biết được.

Khi hạ nhân tới, Vô Huyên liền triệu hồi ra quỷ vô lại, tự che dấu đi thân thể của mình, bất kì ai cũng không thể thấy hắn, chỉ liền thấy mỗi một mình Ly Hận Thiên mà thôi.

Cứ như thế trôi qua mấy ngày, mỗi ngày, ngoại trừ, ăn ăn uống uống liền quấn quýt dán dính lại với nhau. Vô Huyên không giống với Văn Diệu bọn hắn. Hắn sẽ không chủ động dính người, đại bộ phận thời gian, đều là Ly Hận Thiên vây quanh hắn…

Việc hắn phải làm, chỉ là lười biếng nằm ở chỗ đó, sau một lúc nam nhân đã gọt xong một quả táo, liền hỏi ra một tiếng, “ngọt sao?”

Sau đó, Ly Hận Thiên liền sẽ đưa quả táo này tới bên miệng của hắn, trong khi Vô Huyên ăn quả táo, lại mở miệng nói vài câu ái muội trêu ghẹo nam nhân, không có gì là không nói ra miệng được, thẳng đến khi Ly Hận Thiên bị hắn bức đến cùng đường, sắp thẹn quá thành giận, mới tính là từ bỏ…

Hắn vốn rất thích chọc y. Điểm này, Ly Hận Thiên vô cùng bất đắc dĩ. Y có phát giận với Vô Huyên, vĩnh viễn đều như là một quyền đánh vào trên mặt bông vậy, không đau cũng không ngứa, vốn không có hiệu quả gì cả, trái lại, y còn phải hầu hạ Vô Huyên nữa…

Y phải bưng trà rót nước hầu hạ hắn, có đôi khi, còn phải mát xa cho hắn nữa…

Không có cách nào cả, Vô Huyên vẫn luôn cảm thấy bị vứt bỏ, bị vắng vẻ, hắn vẫn luôn tự cho là vậy. Ly Hận Thiên mặc kệ hắn, hắn sẽ liền nói, “ngươi đối với Văn Diệu, hay là đối với những người khác, liền sẽ không như vậy… Ngươi vẫn là ghét bỏ ta.”

Biết rõ Vô Huyên là cố ý, nhưng đến cuối cùng, kẻ vẫn luôn giơ tay lên đầu hàng, vĩnh viễn là Ly Hận Thiên. Y liền bị hắn ăn đến sạch sẽ.

Cũng có lúc Vô Huyên tích cực chủ động, đó chỉ là giới hạn chuyện ở trên giường mà thôi.

Đối với Vô Huyên, Ly Hận Thiên thật sự là không còn có cách nào cả…

– Dù sao ngươi cũng không ngủ sớm được. Buổi tối, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.

Mái tóc của Ly Hận Thiên dài ra không ít, mở ra lòng bàn tay đang đặt ở trên đỉnh đầu của y, không còn có cảm giác nhồn nhột khi bị đâm nữa rồi, một đầu tóc đinh dựng đứng nhòn nhọn, cũng có xu hướng mềm xuống, nhìn dáng vẻ này, vừa qua năm này, thì mái tóc này cũng đã dài ra đến có thể cột lên rồi đi. Vô Huyên không hề có ý kiến gì với tóc của y cả, chỉ là cảm thấy thú vị. Hắn vừa ở một bên đùa nghịch, vừa ở một bên đề nghị.

– Ân?

Dùng xong bữa tối, hai người liền lăn lên trên giường, lúc này đã nghỉ ngơi không sai biệt lắm, Ly Hận Thiên liền từ trong lồng ngực của Vô Huyên bò ra, khuỷu tay chống đỡ lấy thân thể, ở trong khoảng cách rất gần nhìn Vô Huyên,

– Có nơi nào chơi vui sao? Ta không biết đường đi. Nếu bị lạc đường đến không biết đường về,  thì sẽ phải bị mất mặt lắm a.

Làm ổ đóng kín cửa cũng đã ở trong phòng một thời gian, nhưng thật ra, Ly Hận Thiên cũng muốn đi ra hít thở không khí. Nhưng nhớ đến, một đám người ở đây vừa không thân vừa có tâm địa rắn rết, y liền có chút lùi bước, y không mong muốn, đến cuối cùng khiến cho Văn Diệu phải xuất đầu lộ diện, đi tới đó mà được ‘ mời nhận lại vật đã bị thất lạc mất’…

– Yên tâm. Trước đây, ta đã dạo chơi khắp nơi rồi, sẽ không phải khiến ngươi bị người ta mang đi bán đâu a.

Ở trên trán của y, hắn mổ xuống một ngụm, Vô Huyên liền lật người từ trên thân của y đi xuống, cuối cùng còn vỗ lên trên cánh mông trần trụi của nam nhân một cái,

– Mặc quần áo vào đi, ngươi còn như vậy, ta sẽ cho rằng ngươi còn muốn lại đến một lần nữa a.

Cứ như vậy, Ly Hận Thiên mang theo khuôn mặt túng quẫn đỏ bừng, được Vô Huyên lặng lẽ mang ra khỏi Văn phủ, đi đến nơi bọn họ muốn, không phải cái tửu lâu chợ đêm gì cả, mà là cuộc sống về đêm chân chính…

Sòng bạc ngầm ở Phổ Kinh.

Đây là sòng bạc, lại không đơn thuần chỉ là lấy bạc mà đánh cược. Nơi này cái gì cũng đều có thể lấy ra đánh cược được cả, đến tánh mạng của mình cũng đều có thể là một loại phương thức đánh bạc.

Nơi này vốn dơ bẩn, lại bất kham, không có luật pháp cấm đoán, càng không cần bàn luận nhân quyền vớ vẩn, chết ở chỗ này, cũng tự nhiên giống như là lá cây rụng rơi từ trên nhánh cây xuống vậy…

Bất quá, mặc kệ bản chất bên trong nó có xấu xí đến cỡ nào đi nữa, thì nơi này cũng giống như mọi sòng bạc bình thường vậy, vẻ bề ngoài luôn chỉnh tề hoa lệ.

Bề ngoài càng vàng son bao nhiêu, bên trong lại càng thối nát bấy nhiêu.

Nhưng đối với loại này người mới tới lần đầu, vốn không hiểu rõ như Ly Hận Thiên đây, thì y lại tràn ngập mới lạ đối với nơi này.

Y liền đi theo phía sau của Vô Huyên, đi khắp nơi nhìn xung quanh. Tuy rằng nơi này thật ầm ĩ, nhưng hoàn cảnh cũng tính là không tồi, ít nhất là không có chướng khí mù mịt, còn mang theo một chút mùi vị tráng lệ.

Vô Huyên không mang Ly Hận Thiên đi xem mấy ván cược quá mức tàn khốc máu tanh. Đi dạo hai vòng ở quanh quẩn, thấy đánh bài ở trên bàn, lại nhìn đến chọi gà đấu cẩu. Đêm nay, tiết mục chính cũng sắp mở màn rồi đi.

Cái gọi là tiết mục chính, chính là chỉ một màn đánh bạc cao cấp nhất, đánh cược mạng người.

Ly Hận Thiên vốn chưa từng thấy qua loại cách thức đánh cược này, nhưng là cũng đã từng nghe nói qua, không khác mấy với đánh quyền chợ đêm. Hai bên chiến đấu gay gắt, kẻ sống sót chính là người thắng.

Tiền thắng cược của họ, liền đè nặng lên trên thân của kẻ đang đánh quyền ở trên lôi đài.

Nhưng là nơi này không có luật lệ gì đáng để nói cả, ngoại trừ không được sử dụng linh lực, hay không được dùng bất cứ thứ gì đều có thể trở thành vũ khí để tấn công cả, chỉ cần có thể sống sót, có thể không tiếc trả ra bất kì cái giá đắt nào cả.

Tới nơi này, đều là vì tìm kiếm sự kích thích, cho nên trên đài đánh nhau càng kịch liệt, mọi người dưới đài xem càng hưng phấn.

Kẻ rõ ràng vừa nãy còn đang tung tăng nhảy nhót, lại trong một khắc đã bị người đánh đến huyết nhục mơ hồ. Cái loại tư vị này vô cùng mỹ diệu, thỏa mãn dục vọng thị huyết của mọi người, cũng là chỗ để áp lực được tích lũy ở trong cuộc sống, đều có thể được phát tiết ra ngoài.

Sòng bạc ngầm, chính là nơi cho người ta hưởng thụ được sự thả lỏng cùng phóng túng trọn vẹn nhất.

Ly Hận Thiên vốn không phải là kẻ vô dụng đến vậy. Y cũng không có bị tính chất của một màn đánh cược này dọa sợ đến choáng váng, trái lại, y thực thản nhiên.

Y tới nơi này, chỉ là muốn cùng Vô Huyên tham gia để thưởng thức một tiết mục đánh cược hay ho mà thôi.

Ly Hận Thiên không phải là kẻ lương thiện đến mức phải thương hại toàn bộ chúng sinh. Mỗi người đều có mệnh của mình. Sòng bạc này cũng không phải là do ngày một ngày hai mà được tạo dựng thành. Vừa nhìn thấy quy mô hiện giờ, y liền biết, bên trên vẻ ngoài kiến trúc hoa lệ đẹp đẽ này, tất nhiên là đã trôi nổi vô số vong hồn rồi đi…

Y đồng tình, chỉ là ở tự mình đi tìm phiền não mà thôi.

Đây là số mệnh của bọn họ.

Lôi đài được đặt ở nơi sâu nhất,  bên dưới đống kiến trúc này, đại khái là tầng ngầm thứ năm, hai bên trái phải gần kề với lôi đài là một tầng dành cho khách đứng xem trực diện lẫn cá cược, đối diện là hai tầng gồm các phòng đóng kín. Những căn phòng đó là dành riêng cho các vị đại nhân vật không tiện để lộ mặt để quan sát. Vô Huyên vốn là kẻ giàu có nứt vách, không thua bất cứ một tên nào trong đám nhi tử còn lại của Ly Hận Thiên. Nhưng mà, nơi hắn chọn ngồi xem, lại không phải là mấy căn phòng sang quý kia, mà là tầng đứng xem trực tiếp ở bên ngoài.

Hắn thích cái cảm xúc được gần gũi với hơi thở tranh đoạt tràn ngập nguyên thủy. Như vậy, hắn có thể ngửi được mùi máu tươi mới nhất, thậm chí có thể nghe được cả tiếng xương cốt bị đánh nát, cơ bắp bị đánh đến bầm dập, nhão thành bùn….

Đây là một thứ giai điệu hài hòa.

Ly Hận Thiên vốn không biết Vô Huyên có cái loại sở thích này. Y thì ở đâu xem cũng đều giống nhau thôi. Mỗi một chỗ ở nơi này đối với y mà nói, đều hoàn toàn thực mới mẻ.

Lôi đài lập tức liền phải bắt đầu rồi, một đám quần chúng bàn tán rì rầm. Bởi vì nhân số quá nhiều, nên Ly Hận Thiên không nghe được các âm thanh này thành một câu nói hoàn chỉnh nào, khắp nơi đều là tạp âm ồn ào.

– Vô Huyên, ngươi đặt cược người này, có thể thắng sao?

Y nghèo, y vốn không có bạc, nhưng là Vô Huyên có. Nếu đã tới đây, liền không thể chỉ ngồi nhìn được. Ly Hận Thiên cũng theo hứng thú theo, trong đêm nay, có hơn hai mươi tên kẻ đánh quyền, tùy tiện cũng có thể tìm một tên thoạt nhìn khá là thuận mắt đặt bạc.

Bất quá, y cùng Vô Huyên chọn, lại không phải chỉ là một người.

Người ở đây rất nhiều, hai người họ đứng ở đằng trước, sợ có kẻ chen lấn va vào Ly Hận Thiên. Cho nên, Vô Huyên dùng hai cánh tay vây cả thân người của y,  vào trong lồng ngực của mình. Cánh tay thon dài rắn chắc của hắn vòng qua phía trước người y tạo thành một bức tường người bảo hộ cho y. Thấy nam nhân dùng một loại tư thế thực biệt nữu quay đến quay đi, Vô Huyên xoay cái đầu không nghe lời của y quay trở về,

– Ngươi cũng không sợ cái cổ bị vặn gãy mất sao.

Ly Hận Thiên bày ra vẻ không sao cả mà nhún nhún bả vai. Y chưa từng tham gia cái loại chuyện này. Y hưng phấn giống như được tiêm máu gà vậy. Phần lớn vào canh giờ này, y đều đã hoàn toàn tiến vào mộng đẹp. Nhưng bây giờ, y lại có tinh thần dị thường. Y cảm thấy, phàm là nam nhân, trong xương cốt đều tiềm ẩn chút khuynh hướng bạo lực. Bằng không, tại sao y cũng lại sẽ nhìn thấy cái loại chuyện này, toàn thân phấn khích đến máu trong người cũng sôi trào đến vậy a…

Đêm nay, có hai mươi người, lại chỉ một người mới có thể sống sót.

Rõ ràng đây là một cuộc giết chóc tàn khốc, bọn họ đang xem, lại hưng phấn đến vậy.

– Nột, Vô Huyên, nếu mà ta thắng, ta mời ngươi đi ăn khuya.

Ly Hận Thiên bắt đầu ảo tưởng ra dáng vẻ lúc sau mà y thắng được tiền. Y đã nghèo lâu như vậy rồi, chung quy vẫn cảm thấy muốn được một lần bày ra bộ dạng kiêu căng ngước mắt lên nhìn trời, ưỡn thẳng sống lưng mà đi. Y muốn tiêu xài phung phí một chút, hảo hảo cảm nhận cái cảm xúc gì mà kêu là tiêu tiền như nước.

Hơn nữa, y vẫn còn chưa được làm lần nào nữa a.

Có chút ý muốn giống như nhà giàu mới nổi vậy.

Bộ dáng ấu trĩ của nam nhân này, chọc đến Vô Huyên trực tiếp bật cười lên.

Nhưng kì thật, y như ngày thường cũng đã chọc người thích rồi đi.

Ở trong tạp âm ầm ĩ huyên náo, Vô Huyên lặng lẽ hôn một cái lên trên đỉnh đầu của nam nhân này.

Lúc này, tiếng la vang lên, xung quanh lập tức an tĩnh lại, kéo theo, người đang ở trong lồng ngực cũng an tĩnh, Vô Huyên liếc mắt một cái nhìn biểu hiện quá mức khoa trương của nam nhân này, bất giác cảm thấy buồn cười. Đồng thời lại suy nghĩ, đêm nay cũng không biết là, hắn tới đây là xem đấu quyền, hay là tới để ngắn nam nhân này thôi…

Tựa hồ như là, y thú vị hơn so với mấy thứ ở trên lôi đài nhiều a.

Người mà cả hai đặt cược được sắp xếp ở thứ tự phía sau đặng. Nhưng việc này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình kích động của Ly Hận Thiên. Vô Huyên thấy y vui đùa thật cao hứng, liền nhịn không được mà lắc đầu cười cười. Vị gia hỏa này đây, nào có dáng vẻ của một người cha vốn phải có a. Bộ dáng này, thật là, càng xem càng thấy giống với nhóc con tiểu quỷ thì đúng hơn đi…

Tất cả lực chú ý của Ly Hận Thiên đều đặt ở trên lôi đài, căn bản là không rảnh đi đoán xem Vô Huyên vốn đang suy nghĩ cái gì. Y cũng không phát hiện, cả một đêm nay, tầm mắt của Vô Huyên, phần lớn đều luôn không ngừng đặt lên trên người của y…

Xem như ở trên đài vẫn luôn đang hừng hực khí thế, qua một lúc lâu sau mấy tên quỷ đoản mệnh đều đã bị kéo xuống đài, thì người mà Ly Hận Thiên đặt cược, rốt cuộc đã lên sân khấu. Y cùng với toàn bộ người đang xem cùng nhau mà hoan hô. Cùng lúc đó, vị trí đứng cạnh y cùng Vô Huyên, đã bị thay đổi người…

Vô Huyên biết bên cạnh đã thay đổi người, hắn cũng không có để ý đến. Đây là nơi để đứng xem, vốn dĩ  không có vị trí riêng biệt nào, ai thích đứng ở đâu liền tới đó đứng xem. Cho nên, ở bên người đổi tới biến lui vài người, cũng thực bình thường, chính là lần này, lại không giống với suy nghĩ của Vô Huyên….

Ở ngay khi người mà Ly Hận Thiên đặt cược dùng đao chém xuống đối thủ, có kẻ đã mon men đến gần sát bên người Vô Huyên…

Không phải là do không cẩn thận, mà là cố tình đứng sát vào, tựa giống như hắn cố ý tới gần Ly Hận Thiên vậy…

Trong nháy mắt tiếp theo, một bàn tay, đặt lên trên mông của Vô Huyên, còn dám, xoa nhẹ hai cái…

– Xúc cảm này thật tốt, giống như trong tưởng tượng vậy.

Ở giữa tiếng hoan hô thắng lợi của mọi người, một giọng nói mang theo sự trêu chọc cợt nhã, vang lên phá lệ rõ ràng ở bên tai của Vô Huyên,

– Ta đã chú ý ngươi thật lâu rồi, có muốn cùng ta đi ra ngoài chơi đùa một chút không a?

Cuối cùng, cái tay kia, lại còn xoa nhẹ thêm hai cái nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui