Sủng Đa (Sủng Cha)

Vô Huyên có loại cảm giác, bị người bắt gian trên giường.

Xưa nay, hắn luôn mang theo phong thái ung dung, thong thả. Dù cho gặp phải sinh tử, hắn cũng có thể đứng bất động ở trong gió bão cuồn cuộn. Thì giờ khắc này đây, hắn lại là hoảng loạn không thôi, khô khan hé miệng, đầu óc hoàn toàn rối loạn…

Cả đời này của Vô Huyên, cũng chưa từng nghĩ qua, bản thân mình sẽ có một ngày cũng sẽ lộ ra cái loại vẻ mặt này…

Lúc này, Ly Hận Thiên đã đi tới bên cạnh hai người này. Y mặc kệ Vô Huyên có quan hệ ra sao với kẻ này, nhưng hiện tại, cả hai đều sắp làm ra việc này, khiến cho y thực sự là không thể cao hứng nổi…

Liền tính là vui đùa, cũng đã có chút vượt qua giới hạn rồi đi.

Tầm mắt sắc bén của Ly Hận Thiên quét qua một vòng trên thân của hai người này. Lúc này, Vô Huyên mới phát hiện ra cả hai vẫn đang còn duy trì tư thế ái muội. Hắn giống như bị điện giật, lập tức đẩy kẻ ở trước mắt mình ra. Hắn phản ứng quá mức khoa trương, hành vi này thực sự càng dẫn đến cái hậu quả có chút gọi là có tật giật mình, không đánh đã khai nha…

Quả nhiên, đôi mắt của Ly Hận Thiên híp lại.

– Đã trễ thế này, ngươi còn không ngủ, lại chạy đến nơi đây, là muốn làm cái gì?

Không khí căng thẳng đến mức độ nhất định. Ly Hận Thiên lại phụt ra, bật cười lên, chỉ là nụ cười này của y thực giả dối, phàm là người có mắt nhìn người, đều hoàn toàn có thể nhìn ra được, y đang thực không cao hứng.

– Ta…

Nếu hắn nói là, hắn tới đây để giết người diệt khẩu, thì Ly Hận Thiên sẽ tin sao?

Vô tội nhìn Ly Hận Thiên, Vô Huyên bi thảm nghĩ.

Bị Ly Hận Thiên nhìn thấy một màn hình ảnh này lại giải thích không rõ. Vô Huyên chỉ tự cảm thấy, lần này bản thân khó bảo toàn. Hắn vốn tưởng rằng, đây đã là tình huống tệ nhất rồi, lại không nghĩ, cái kẻ đang bị lãng quên ở một bên, còn nhân lúc lửa đang cháy mà đổ thêm dầu…

Hẳn là, hắn nên phải giết gã trước tiên. Bây giờ, Vô Huyên đã hối hận rồi a.

Nếu Ly Hận Thiên đến trễ thêm chốc lát nữa, hắn liền giải quyết xong chuyện này, thì liền sẽ không có loại tình huống đang tiến hành được một nửa, lại không thể giải thích rõ thế này…

Đến lúc đó vừa xem kết quả là hiểu ngay, hắn cũng dễ dàng mà tùy tiện bịa ra một cái cớ, là có thể qua loa lấy lệ cho qua.

Chỉ là, bây giờ, hắn đang bị bắt quả tang tại trận.

– Nhìn dáng vẻ này, ánh mắt của ngươi, ta thấy cũng không tồi. Nhưng mà ngươi muốn từ trong tay đoạt đồ của ta sao, rất có ý nghĩa a.

Ngày hôm qua, gã cũng không thấy được mặt của Ly Hận Thiên, nhưng mà gã lại nhớ rõ kiểu tóc của nam nhân này.

Người này, là muốn tới tranh đoạt nam nhân cùng với gã.

Kẻ nọ tự tin tràn đầy mà nở nụ cười. Bởi vì gã cảm thấy Ly Hận Thiên thực buồn cười.

Thực rõ ràng, Vô Huyên đã đưa ra lựa chọn. Bằng không, hắn liền sẽ không ‘bỏ lại’ Ly Hận Thiên mà tự chọn lấy gã. Gã khinh thường nhìn Ly Hận Thiên. Tâm nói, làm một người nam nhân, không nên dây dưa không rõ đến vậy, quá khó coi.

Hơn nữa, y cũng không phải là đối thủ của gã.

Y muốn đoạt cũng không thắng nổi gã. Đối với Vô Huyên, kẻ nọ hoàn toàn đắc chí tất thắng.

Kẻ nọ vừa ở một bên mở miệng nói xong. Ban đầu, nam nhân vẫn còn đang nói chuyện cùng Vô Huyên, liền chuyển tầm mắt đánh giá về phía gã. Y nhìn toàn thân gã, từ trên xuống dưới qua mấy lần. Y quan sát kẻ nọ lại không làm bất luận cái đánh giá gì cả. Y chỉ là muốn nhìn xem bộ dáng của gã ra sao mà thôi…

Xem rõ coi, là người nào, có thể khiến cho Vô Huyên đã hơn nửa đêm khuya khoắt lại gạt y mà vụng trộm đi ra khỏi cửa.

Đúng vậy, là hắn gạt y. Bằng không, hắn sao lại không dám để lại một tờ giấy viết nào để lại hay là từng nhắc đến với y, còn cố ý chờ y đã ngủ say rồi, mới nhẹ nhàng đi ra đây.

– Ta có thể xin hỏi một chút, vừa rồi cái ‘mông’ kia, là chuyện như thế nào sao?

Xem nhẹ sự tồn tại của Vô Huyên, Ly Hận Thiên dứt khoát đem mũi nhọ chỉa về hướng của đối phương. Vô Huyên thầm kêu không tốt. Nhưng ngoại trừ, việc hắn trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn biến tiếp ra, cũng đã không thể làm ra chút gì cả….

Hắn vô kế khả thi, chỉ có thể đối mặt cùng thừa nhận, bởi vì hắn còn chưa từng nhìn thấy qua, Ly Hận Thiên sinh khí đến vậy…

Y vốn đang cười, lại đáng sợ hơn so với việc làm ầm ĩ lên, gấp trăm ngàn lần.

Vô Huyên thà rằng Ly Hận Thiên giống như trước, cái gì cũng không hỏi, trước tiên là đánh hắn mấy bạt tay…

Hắn không phải thiếu đánh, mà là cảm thấy y đánh hắn như vậy, càng có thể thoải mái một chút…

Vô Huyên thực khẩn trương. Thế cho nên, khi Ly Hận Thiên nhắc đến hai từ ‘ cái mông’ này,  hắn đều hậu tri hậu giác, không có kịp phản ứng lại…

Bí mật mà hắn tốn công tốn sức che giấu, sắp sửa bị bạo lộ a.

Nghe lời này, kẻ nọ cũng không có trực tiếp trả lời, lại ‘hừ’ cười hai tiếng, để lại mọi cảm nghĩ liên tiếp xoay vòng ở trong đầu của gã…

Vô Huyên nghiến răng nghiến lợi, cái tên khốn kiếp này, là đang cố ý bôi đen hắn…

– Chỉ là một cái mông mà thôi,

Gã cười cười trong chốc lát, mới chậm rì rì cho ra một cái đáp án. Có lẽ cảm thấy bản thân mình vẫn còn chưa phải nói rất rõ ràng, liền nhìn qua bàn tay mà hôm qua đã từng sờ qua Vô Huyên, liền bật cười ha hả bổ sung thêm một câu,

– Mông của hắn thật không tồi, rất có xúc cảm. Ngươi từng sờ qua chưa?

– Là như thế này a…,

Kéo dài âm cuối, đầu của Ly Hận Thiên thong thả chuyển về phía Vô Huyên, như là màn quay chậm vậy, thật sự là vô cùng chậm rãi. Y khiến cho Vô Huyên nhìn thấy được từng chút một biểu tình gần như dữ tợn của y. Mặt của Ly Hận Thiên vừa xoay lại đây, đôi mắt lại vẫn luôn nhìn chằm chằm kẻ nọ, tiếp theo, y bật cười lên ha hả, âm dương quái khí nói,

– Thật đúng là, ta vốn chưa sờ qua. Bất quá, đa tạ ngươi đã nhắc nhở. Ta sẽ nhớ rõ mà đi sờ thử xem.

Vô Huyên không sợ quỷ. Trên thế gian này cũng không có thứ gì khiến cho hắn phải sợ hãi. Nhưng mà hiện tại, hắn sợ nụ cười này của Ly Hận Thiên. Hắn rất muốn nói, “phiền ngươi không cần cười như vậy đâu…”

Cái nụ cười này, khiến hắn phải dè chừng, cẩn trọng đến hoảng loạn a.

– Cùng ta trở về.

Việc y muốn hỏi, hiện tại đều đã được hỏi rõ ràng, còn mối quan hệ của vô huyên cùng người nọ. Sau khi trở về lúc, Ly Hận Thiên tin tưởng, Vô Huyên sẽ thẳng thắn mới được khoan hồng.

Ly Hận Thiên cứng rắn lạnh lẽo hạ lệnh.

Vô Huyên tự nhiên là vui sướng, tung ta tung tăng mà lĩnh mệnh.

Hiện tại, so với việc giết người, chuyện hắn phải trấn an Ly Hận Thiên mới càng quan trọng hơn rất nhiều. Vô Huyên không chút nghĩ ngợi, ngoan ngoãn đi theo phía sau của nam nhân. Lúc này, tên khốn vốn đã ở trong lòng của Vô Huyên bị hắn thiên đao vạn quả chém te tua rồi đi, cư nhiên còn không nhìn ra được hậu quả nghiêm trọng, mà lại một lần ngu ngốc mà tự nhảy ra làm chướng ngại vật.

– Đây là, ngươi muốn cướp người của ta sao?

Từ lúc bắt đầu đến giờ, kẻ nọ luôn mang theo dáng dấp thong dong, lúc này giữa đôi mắt phát ra, là ý tứ nhàn nhạt không vui. Vô Huyên là tới tìm gã. Hắn vốn đã thuộc về gã. Nam nhân này lại nửa đường xông ra, dựa vào cái gì mà lại dám dễ dàng mang người của gã rời đi như vậy…

Hơn nữa, y vừa xuất hiện, Vô Huyên đều đã hoàn toàn vứt bỏ gã.

Ở trong thành Phổ Kinh này, còn chưa từng có kẻ nào dám tranh đoạt người cùng gã.

Bởi vì, gã mang họ Văn…

Gã gọi là Văn Khang Càng. Gã là, nhị biểu huynh của Văn Diệu.

Ngay sau khi Văn Diệu trở thành gia chủ Văn gia, gã liền rời khỏi Văn gia, tự lập môn hộ, tự dựa vào chính năng lực của mình, mà bò lên tới vị trí hôm nay, còn có cả thân phận của hắn là người Văn gia, vì vậy cơ hồ như là cho gã mặc sức mà hoành hành ở Phổ Kinh.

Gã rất có cốt khí, so với gã đại ca Văn Khang Thành thì vốn có bản lĩnh hơn nhiều.

Gã cũng là một trong số ít, vài kẻ mà Văn Diệu xem vào mắt.

Cho nên, gã mới có cái tự tin này.

Lấy địa vị của gã, muốn có được người nào, thực quá dễ dàng, loại dân thường nhỏ bé có ở khắp phố phường này như Ly Hận Thiên, gã đều không tính là người, gã càng không xem vào trong mắt…

Ly Hận Thiên lạnh lùng liếc xéo kẻ nọ một cái, tựa như là dùng cái khí thế khinh thường của kẻ nọ mà nhìn lại chính gã. Ly Hận Thiên, làm sao, lại sao lại để Văn Khang Càng để vào mắt…

– Chưa cần nói tới là đoạt được hay không đoạt được. Bởi vì ngươi không đủ tư cách, để tranh đoạt cùng ta.

Y vân đạm phong khinh nói.

Gã Văn Khang Càng âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh. Gã chưa hề nghĩ tới, cái người có bộ dáng không khác mấy là dáng vẻ của hòa thượng, khẩu khí sẽ lớn đến vậy. Lần này khó tránh khỏi khiến cho gã phải nhìn kĩ y lại một lần nữa, chỉ là gã đã xem xét y một vòng rồi, cũng không tìm ra được Ly Hận Thiên có cái bản lĩnh gì mà cuồng vọng đến vậy…

– Còn có, hắn không phải là của ngươi. Mà, hắn là của ta.

Trước khi đi, Ly Hận Thiên không quên nhắc nhở thêm một câu. Y vốn hoàn toàn không cần phải nói như vậy. Chỉ là vừa nhớ đến, hành vi thân mật vừa rồi của gã cùng Vô Huyên, còn có cả lời nói của kẻ nọ. Y liền nhịn không được muốn nói ra như vậy. Thậm chí, y còn muốn ở trước mặt gã mà làm chút gì đó, để chứng minh chủ quyền của mình. Nhưng lý trí không cho phép y làm vậy, cho nên Ly Hận Thiên chỉ có thể từ bỏ.

– Ngươi nói ta không tư cách này, ý của ngươi là, ngươi có sao?

Gã Văn Khang Càng không thích mang theo tùy tùng, nhưng chỉ cần gã rống lên một tiếng, thì nam nhân cuồng vọng tự đại ở trước mắt này, liền đang là người sống liền sẽ bị chặt ra từng khúc đi.

Y mới là không có tư cách để có thể kiêu ngạo với hắn như thế.

Nam nhân này vừa quấy rầy chuyện tốt của gã, còn dám nói năng lỗ mãng như vậy với gã. Nếu không cho người này một chút giáo huấn, thì từ đây về sau, mặt mũi của Văn Khang Càng gã đây còn để ở đâu được nữa đây?

Việc này không liên quan đến Vô Huyên, chỉ là do tự một mình Ly Hận Thiên chống đối với gã mà thôi.

Gã Văn Khang Càng vừa nói xong, liền lặng lẽ nâng tay lên, gã chuẩn bị, trước tiên đánh sưng, cái mồm miệng của nam nhân này, vừa mới chọc gã không vui kia.

– Bàn đến tư cách, dưới bầu trời này, đúng là, chỉ có mỗi một mình y mới có thể mà thôi.

Cái tay của gã Văn Khang Càng đột ngột bị kéo xuống, trực tiếp bị Vô Huyên bắt lại. Lúc này, Vô Huyên, lại không cần che giấu bản chất của hắn nữa. Ở trong mắt hắn, đã hiện lên sự tử vong lạnh lẽo. Hắn nhàn nhạt liếc mắt một cái lướt qua kẻ nọ. Cùng lúc đó, cánh tay bị nắm ở trong tay hắn, lại trực tiếp run lên rõ ràng từng chút một,

– Bởi vì, y là của ta…

Vô Huyên là muốn cho gã được chết một cách minh bạch. Nhưng hắn vẫn còn chưa nói xong, đã bị Ly Hận Thiên đánh gãy…

– Ta là nam nhân của hắn.

Chỉ với đơn giản sáu chữ này, sau khi nói dứt lời, Ly Hận Thiên tiêu sái bước đi, để lại một bóng dáng cao ngạo cho hai kẻ còn lại.

Không phải là cha của hắn, cũng không phải là ái nhân của hắn, bốn chữ này, lại là xưng hô thích hợp nhất, cũng lại là quyết đoán nhất.

Vô Huyên ngẩn ra một chút, thiếu chút nữa, hắn đã phải vỗ tay vì nam nhân rồi đi.

Chán ghét ném cánh tay của kẻ nọ xuống, Vô Huyên cũng không quay đầu lại mà nhanh chân đuổi theo Ly Hận Thiên. Cùng lúc đó, hai luồng bóng dáng màu đen, cũng lộ ra bộ dạng vốn có…

Mắt vừa thấy, liền lạnh lẽo cả người, đó là do dây đằng tạo thành một khối hình cầu, nhưng  quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ra, còn kéo theo những sợi dây đằng khác lả lướt tự động đậy mà trườn ở trên mặt đất…

Tựa hồ như đang bao vây lấy cái gì vậy.

Đây là một loại thực vật đã được tu luyện mà biến thành yêu vật, do Vô Huyên liền chuẩn bị riêng, dùng thứ này, để lấp đầy vào thân thể của gã Văn Khang Càng này, làm cho gã hoàn toàn được ‘phát tiết’ ra, miễn cho gã lại tuỳ tiện đi động dục nữa đi…

Đi qua không bao lâu, ở phía sau liền truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng âm thanh kia chỉ phát ra ở trong một cái chớp mắt, nhanh chóng đã không thấy tăm hơi đâu nữa, chỉ còn loáng thoáng nghe được âm thanh phát ra từ  miệng người bị kẻ khác lấp kín…

Ly Hận Thiên vẫn không có quay đầu lại. Y biết, đó là Vô Huyên đang cho kẻ nọ một bài học. Y vốn không có tâm tư nào đi để ý đến kết cục của kẻ nọ. Gã dám mơ tưởng có được Vô Huyên, thì đây là hậu quả mà gã nên có được…

Hiện tại, dù có là ai đi nữa, y cũng mặc kệ, liền thẳng tắp sống lưng mà bước đi, y thực sự rất sinh khí.

Nhớ đến lời nói khi nãy của kẻ nọ, còn có hành vi lẫn nơi mà gã từng chạm qua Vô Huyên, Ly Hận Thiên liền muốn đánh người…

Bởi vì cảm thấy Vô Huyên có chút kỳ quái, cho nên y mới đi theo dõi, nếu y không tới kịp, thì làm sao đây…

Vô Huyên lại sẽ làm gì nữa đây, lại để cho kẻ nọ cảm nhận thêm xúc cảm thật tốt ở trên ‘mông’ của hắn một lần nữa sao?

Ly Hận Thiên tràn đầy lửa giận bốc lên ngập trời. Vô Huyên luôn đi lẽo đẽo ở phía sau, lại khó có được mà khép nép làm bé ngoan được một lần. Hắn thành thật đi theo phía sau của Ly Hận Thiên. Kỳ thật, nếu phải nói ra lời thật lòng, thì hắn đang rất cao hứng a…

Hắn vui sướng đến mức muốn hò hét lên luôn nha.

Bởi vì Ly Hận Thiên để ý đến hắn…

Hắn vẫn luôn cho rằng, phần lớn tình cảm mà Ly Hận Thiên dành cho hắn đều là sự thương hại. Chuyện này đối với Vô Huyên mà nói, giống như ở trên lưng luôn bị kim chích vào vậy, không thể yên tâm mà sống nổi. Chỉ là vào ngày hôm nay, hắn thấy được Ly Hận Thiên để ý đến hắn, lại còn là vô cùng để ý nha…

Một người có tính tình ôn hòa, da mặt mỏng đến cực kì như y, cũng sẽ phát hỏa, cũng sẽ nhấn mạnh mà tuyên bố ra mối quan hệ của hai người họ…

Bởi vì có kẻ dám mơ tưởng có được hắn, cho nên y ghen.

Một màn này càng không phải là một hồi kịch mà y chỉ giả vờ diễn. Mà, thật sự là, nam nhân này cũng có ham muốn, còn có cả dục vọng chiếm hữu đối với hắn a…

Nhận thức được điều này, khiến cho Vô Huyên càng thêm điên cuồng.

Thực nhanh chóng liền về tới Văn phủ, Ly Hận Thiên mặt mày hầm hừ trở về phòng. Y dứt khoát mặc kệ Vô Huyên ở phía sau mình, liền nhất định phải đóng cửa phòng lại, nhưngngay khi y quay người lại định khép cửa, cái mũi nhỏ liền bị va đập,  Vô Huyên trước tiên liền chen đi vào…

Kích động hóa thành tình dục, ngay trước khi Ly Hận Thiên định làm khó dễ, trước tiên, hắn ôm chầm lấy y…

Sau đó, liền cúi đầu xuống gặm y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui