Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

“Sư phụ!” Liễu Nguyệt Phi kinh ngạc kêu lên. Sư phụ hẳn đã biết suy nghĩ của nàng, sao bây giờ còn làm vậy?

“Muốn rời đi, cũng phải nhìn xem nàng có bản lĩnh đó hay không!” Đuôi mày Hoa Khanh Trần khẽ nhướn, toàn thân long bào màu vàng kim cùng đỏ tươi đứng dưới ánh mặt trời phát ra hào quang chói mắt.

“Ta cho nàng một đời một kiếp một đôi!”

Lời Hoa Khanh Trần nói ra tựa như tiếng chuông vang lên trong đại điện, rung động lòng người!

“Nguyện chỉ một người bạc đầu không phân cách, Nguyệt Nhi, gả cho ta!”

Hoa Khanh Trần đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt Liễu Nguyệt Phi, động tác này dọa toàn bộ cung nữ thái giám đứng một bên ngây ngốc, ngay cả Cực Thiên Huyền Thiên cũng sững sờ!

Hoa Khanh Trần mặc kệ ánh mắt của bọn họ, Liễu Nguyệt Phi lúc nhỏ từng nói qua, nếu có người muốn nàng gả cho hắn, vậy phải tay cầm hoa hồng, quỳ một gối đeo nhẫn cho nàng, hơn nữa còn là chiếc nhẫn chói mắt nhất thế gian, như vậy nàng sẽ đồng ý.

Người nói vô tâm, người nghe có ý. Hoa Khanh Trần từ thời khắc đó đã nhớ kĩ lời nàng nói, chỉ chờ đến ngày hôm nay.

Cửa đại điện mở to, một cơn gió nhẹ thổi tới, cuốn mấy sợi tóc của Liễu Nguyệt Phi bay lên đầu vai Hoa Khanh Trần. Cơn gió đầu đông lạnh thấu xương, nhưng nụ cười mỉm của Hoa Khanh Trần lại khiến lòng nàng ấm áp vô cùng.

Không biết từ chỗ nào, Hoa Khanh Trần lấy ra một bó hoa hồng đưa cho Liễu Nguyệt Phi, nhẹ giọng nói: “Mùa này hoa hồng không nở, đây là bó hoa ta cho người làm giả, tuy không có hương thơm như hoa hồng thật nhưng vĩnh viễn không héo tàn, cũng như tình cảm của ta đối với nàng!”

Ai nói Hoa Khanh Trần lạnh lùng? Ai nói Hoa Khanh Trần đầu gỗ? Vậy nam tử lãng mạn dịu dàng trước mắt này là ai chứ?

Đầu Liễu Nguyệt Phi lúc này đã dại ra, hoàn toàn không hiểu tình huống hiện tại. Sư phụ là đang dùng phương thức ở hiện đại cầu hôn nàng?

Hoa Khanh Trần thong thả lấy từ trong lòng ra một chiếc nhẫn vàng lòe lòe tỏa sáng, hơi gấp gáp cầm lấy tay nàng mang vào ngón giữa rồi vừa lòng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, nàng là Hoàng hậu của ta!”

Liễu Nguyệt Phi nhìn chiếc nhẫn trên tay, đột nhiên nhớ đến lời nói vô tâm của mình rất nhiều năm trước, trong lòng nàng nhất thời trở nên vô cùng ấm áp, trong mắt đã ngập những giọt lệ cảm động. Vốn nàng cho rằng ở thế giới này nàng sẽ không tìm được người nào toàn tâm toàn ý với mình, không ngờ người nọ ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’.

Vậy nhưng nàng vẫn châm chọc: “Xấu muốn chết!”

Chiếc nhẫn vàng lòe lòe tỏa sáng này, nếu đặt ở hiện đại thì sẽ thô không chịu nổi, nhưng lúc này, Liễu Nguyệt Phi cảm thấy nó còn đẹp hơn bất kì viên đá quý nào.

Không biết suy nghĩ trong lòng Liễu Nguyệt Phi, nghe nàng chê, trong lòng Hoa Khanh Trần hơi hoảng, hắn nhíu mày nói: “Nàng thích kiểu nào, ta đều có thể tặng cho nàng!”

Hoa Khanh Trần lo lắng như vậy, chờ mong như vậy, Liễu Nguyệt Phi là lần đầu tiên nhìn thấy. Trước giờ nàng vẫn cho rằng hắn là mặt than, không ngờ lúc này lại có nhiều biểu cảm đến thế.

Cung nữ thái giám đều ngừng thở, trong lòng cũng dần dần có vài phần dự tính, bọn họ nhìn nữ đang đứng trước mặt, xem ra sau này nàng sẽ đứng đầu hậu cung, hơn nữa còn vô cùng được sủng ái!

Cực Thiên Huyền Thiên cũng dần tỉnh lại từ trong bất ngờ, chủ tử bọn họ tôn trọng nhất kết hợp với thiếu chủ bọn họ yêu quý nhất là vô cùng hợp ý. Trong lòng bọn họ cũng dâng lên chờ mong, hy vọng Liễu Nguyệt Phi sẽ đáp ứng.

“Ta đây muốn Triệu Nhu Nhi cùng Mộc Khinh cùng nhau!” Liễu Nguyệt Phi không bỏ qua cơ hội nào để đuổi tiểu thiếp bên cạnh Hoa Khanh Trần đi.

Mọi người nghe xong lại hít mạnh. Vị sẽ đứng đầu hậu cung trong tương lai trước mắt cũng quá lớn mật rồi, còn chưa bước chân vào đã muốn đuổi nữ tử khác đi!

Huyền Thiên Cực Thiên lại chờ câu trả lời của Hoa Khanh Trần.

“Cực Thiên, hạ thánh chỉ!” Hoa Khanh Trần không chút do dự nói, chỉ cần có thể bắt Liễu Nguyệt Phi lại, chuyện gì cũng đều có thể!

Cực Thiên cao hứng tuân mệnh, tất cả cung nữ thái giám lại rớt cằm xuống đất!

“Ta đây còn muốn về sau người không cưới nữ tử khác!” Liễu Nguyệt Phi đối với chế độ ở xã hội này là không có chút cảm giác an toàn.

Hoa Khanh Trần cười nói: “Không phải nói rồi sao? Một đời một kiếp một đôi, sẽ không bao giờ có người thứ hai!”

Tròng mắt của toàn bộ cung nữ thái giám đều rơi xuống!

“Tốt lắm!” Liễu Nguyệt Phi nghe xong liền cao hứng đáp lại, kéo Hoa Khanh Trần đang quỳ trên đất đứng dậy. Để Hoàng đế một nước quỳ gối trước mặt, nàng là ngại mạng mình quá dài sao?

“Thanh Nhi Hoàng Nhi, hầu hạ chủ tử các ngươi thay quần áo!” Thấy Liễu Nguyệt Phi đã đồng ý, Hoa Khanh Trần nhanh chóng gọi người mang Liễu Nguyệt Phi đi chuẩn bị.

“Dạ!” Thanh Nhi Hoàng Nhi không biết từ nơi nào xông ra, Liễu Nguyệt Phi giật mình, nàng cư nhiên không phát hiện bọn họ.

“Thiếu chủ, chúng ta nhanh đi thay quần áo, thiếu chủ hôm nay sẽ là Hoàng hậu đẹp nhất!” Hoàng Nhi hưng phấn nói.

Liễu Nguyệt Phi bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Hoa Khanh Trần nói: “Thì ra chàng đã sớm âm mưu!”

Nếu ở hiện đại, có ai cầu hôn xong liền kết hôn hay không a?

Hoa Khanh Trần không chút nào che giấu, trong mắt lóe lên: “Không sớm chút lấy nàng về nhà, ai biết nàng sẽ chạy đi đâu!”

Thân ái lưu lại một nụ hôn trên trán nàng, hắn nhẹ giọng nói: “Đi đi, ta chờ nàng!”

Hoa Khanh Trần đứng dưới ánh mặt trời có hơi thở của Chân Long Thiên Tử, người này là phu của nàng, là tương lai của nàng……

~

Trong Ngạo vương phủ, Triệu Nhu Nhi ánh mắt vô thần nhìn khóm hoa cúc nở ngoài cửa sổ, cơn gió từ ngoài thổi vào lạnh đến mức làm mặt nàng tê rát.

Vô Ngôn đứng một bên vừa thu thập quần áo cho Triệu Nhu Nhi vừa thút thít, trong lòng cũng là cảm thấy ủy khuất thay cho chủ tử. Vốn cho rằng Ngạo Vương đăng cơ trở thành tân hoàng, tiểu thư nhà mình cuối cùng cũng khổ tận cam lai, là phi tử duy nhất còn lại của Ngạo Vương chắc sẽ có thân phận cao quý, lại không ngờ Ngạo Vương cư nhiên qua cầu rút ván, lúc đăng cơ lại cho tiểu như một phong hưu thư, bảo tiểu thư nhà nàng sau này phải đối mặt thế nhân như thế nào đây?

“Tiểu thư, cô đừng đau lòng, chút nữa chúng ta sẽ đi cửa sau trở lại Triệu phủ!” Vô Ngôn cầm lấy tay nải bước đến trước mặt Triệu Nhu Nhi an ủi. Hạ đường thê* trở lại nhà mẹ đẻ cũng không thể sống tốt!

(R: hạ đường thê: vợ bị bỏ).

Ánh mắt Triệu Nhu Nhi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút phản ứng.

Vô Ngôn thở dài một hơi, cho rằng Triệu Nhu Nhi là đang đau lòng quá độ, lại nhìn tay nải đơn giản trên tay, trong lòng cũng trầm xuống. Tiểu thư gả đến đây cũng chỉ có chút tài sản như vậy thôi.

Gió lạnh vẫn thổi, bên ngoài thỉnh thoảng có nô bộc đi ngang qua, đều mang theo ánh mắt đồng tình, bất đắc dĩ nhìn Triệu Nhu Nhi. Bọn họ vẫn chưa quên lúc Ngạo Vương bị giam, Triệu Nhu Nhi đã xử lí mọi việc như thế nào, trong lòng thầm trách cứ chủ tử nhà mình, nhưng cũng không dám nói ra. Mỗi người đều có bổn phận riêng, bọn họ không có tư cách đi chất vấn chủ tử.

“Hôm nay Hoàng thượng đăng cơ, bách quan đều chờ để dâng nữ nhi của mình lên!” Vô Ngôn ưu thương nói. Vốn hôm nay nên là ngày Hoàng thượng dùng kiệu tám người khiêng đón tiểu thư nàng vào cung, nhưng hiện tại cũng chỉ có nỗi trống trải thê lương này.

Vô Ngôn bước lên đóng cửa sổ lại, gió lớn thế này không tốt cho tiểu thư!

Nhưng ánh mắt Triệu Nhu Nhi vẫn dừng trên cửa sổ, không chút động tĩnh.

Vô Ngôn thấy vậy tâm như dao cắt, nức nở nói: “Tiểu thư, muốn khóc thì khóc ra đi!”

Nói xong liền bổ nhào lên người Triệu Nhu Nhi, an ủi ôm lấy nàng.

(R: tự biên tự diễn nãy h ==”).

Nhưng Triệu Nhu Nhi lại không hề nhúc nhích, trong phòng chỉ có tiếng khóc thút thít của Vô Ngôn.

“Nhu Nhi!” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng quen thuộc, trong giọng nói có chứa một tia hưng phấn cùng cao hứng.

Mà Triệu Nhu Nhi dường như không nghe thấy, vẫn không có phản ứng.

Vô Ngôn ngẩng đầu nhìn người tới, đôi mắt sưng đỏ như mắt thỏ, sau khi thấy rõ mới kích động hô lên: “Mộc đại nhân!”

Người tới đúng là Mộc Khinh. Mộc Khinh sau khi nhận được thánh chỉ tứ hôn liền không dám chậm trễ một khắc mà chạy vội đến Ngạo vương phủ, không biết Nhu Nhi hay được tin có mừng rỡ không!

Nhưng tình huống trước mắt lại như một mũi dao đâm vào tim hắn.

Nhu Nhi nàng, giống như thực đau lòng?

“Nhu Nhi, nàng làm sao vậy?” Nuốt xuống cảm giác đắng chát trong miệng, hắn chậm rãi bước đến chỗ Triệu Nhu Nhi. Vô Ngôn thấy vậy liền tránh sang một bên đứng đợi.

Mộc Khinh ngồi trước mặt Triệu Nhu Nhi, kéo tay nàng đặt vào bàn tay to lớn của mình, lại giật mình phát hiện tay nàng lạnh như băng.

“Nhu Nhi, nàng lạnh sao?”

Triệu Nhu Nhi vẫn như trước không hề phản ứng, ánh mắt trống rỗng tựa như đã đánh mất hồn phách!

“Nhu Nhi, nàng làm sao vậy? Nàng đừng làm ta sợ, nói gì với ta đi, nhìn xem ta là ai?” Trong lòng Mộc Khinh dần dâng lên nỗi sợ hãi, hắn sợ Nhu Nhi đã thích Hoa Khanh Trần, như vậy bảo hắn làm sao chịu được đây?

Dưới sự tra hỏi mãnh liệt của Mộc Khinh, Triệu Nhu Nhi mới có chút phản ứng, xoay lại nhìn hắn, nhưng hai mắt vẫn vô thần.

“Nhu Nhi, nàng đang khổ sở sao?” Mộc Khinh khó khăn mở miệng hỏi. Cho dù rất không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng phải đối mặt với thực tế!

Triệu Nhu Nhi vẫn không trả lời, chỉ chuyển ánh mắt từ cửa sổ lên người Mộc Khinh.

Mộc Khinh thống khổ nhắm mắt lại, tựa vào trán Triệu Nhu Nhi, khàn khàn nói: “Nếu nàng đã thích Hoàng thượng đến vậy, ta sẽ đi cầu Hoàng thượng cho nàng một danh phận!”

(R: tui là tui k có khoáy vụ này à nga, hèn chi k đc đóng vai chính).

Từng tiếng hắn gằn ra tựa như lưỡi dao bén nhọn đâm vào lòng, tim hắn đau như dao cắt.

Triệu Nhu Nhi vẫn không chút phản ứng, Mộc Khinh chỉ có thể bất đắc dĩ thống khổ nhắm mắt im lặng ôm nàng, cảm thụ cái lạnh từ cơ thể nàng truyền đến. Qua một lúc lâu, giống như đã hạ quyết tâm, hắn mạnh mẽ đứng dậy, không chút do dự nói: “Ta hiện tại phải đi tìm Hoàng thượng!”

“A…… Tiểu thư!”

Ngay trong chớp mắt Mộc Khinh đứng lên, Triệu Nhu Nhi đột nhiên vô lực ngã xuống, khóe miệng còn hộc máu tươi, Vô Ngôn bị dọa hét lên, nhanh chóng chạy đến nhưng vẫn không kịp đỡ lấy Triệu Nhu Nhi.

Cũng may Mộc Khinh phản ứng nhanh tiếp được nàng, tim hắn tựa như ngừng đập đến nơi.

Hắn lập tức ôm lấy Triệu Nhu Nhi chạy ra ngoài……

~

Trong cung, Liễu Nguyệt Phi một thân phượng bào hai màu vàng đỏ, đầu đội mũ phượng tỏ rõ địa vị cùng sự tôn quý của nàng.

Thanh Nhi Hoàng Nhi nhìn Liễu Nguyệt Phi vừa trang điểm xong, lại thoáng nhìn qua nhau, sau đó đồng loạt quỳ xuống hành lễ: “Nữ tì tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Liễu Nguyệt Phi bị hành động bất ngờ này làm sững sờ, bất quá nàng lập tức đã khôi phục, nhìn hai người cố ý trêu chọc mình trước mắt, nàng cũng vờ nói: “Ừ, đứng lên đi!”

Thanh Nhi Hoàng Nhi bật cười, thiếu chủ học thật đúng là giống.

Hai mắt Liễu Nguyệt Phi vừa chuyển, nhìn hai người trước mắt, đột nhiên nàng quát lớn: “Lớn mật, cư nhiên dám tự ý cười to trước mặt bản cung, như vậy còn ra thể thống gì!”

Hiển nhiên, Thanh Nhi Hoàng Nhi căn bản không chịu thua, Thanh Nhi kéo lấy tay Liễu Nguyệt Phi lấy lòng nói: “Hoàng hậu nương nương khai ân a, nữ tì biết sai lầm rồi!”

Thanh Nhi nói vô cùng thành khẩn, nhưng trên mặt làm gì có một tia sám hối nào.

Hoàng Nhi cũng đi theo phụ họa nói: “Đúng vậy nương nương, nữ tì mới vào cung, không hiểu quy củ!”

Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn hai người đang túm lấy mình, cố ý nói: “Xem ra bản cung không dạy dỗ các ngươi một chút thì các ngươi vẫn không biết quy củ!”

Nói xong liền chộp tới Thanh Nhi, cù toàn thân khiến Thanh Nhi không kịp phản ứng, cả người nhột mà thống khổ kêu: “Hoàng Nhi, cứu ta!”

Hoàng Nhi lại tà ác cười “Ta làm sao dám phản bội chủ tử chứ, làm nữ tì đương nhiên phải giúp đỡ chủ tử!”

Sau đó thực không khách khí gia nhập đối chiến, cùng Liễu Nguyệt Phi chống lại Thanh Nhi, khiến Thanh Nhi bị chỉnh đến oa oa kêu to.

Liễu Nguyệt Phi làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nàng đột nhiên chuyển hướng, kéo lấy Hoàng Nhi bắt đầu cù.

Trận thế đột nhiên chuyển biến, Thanh Nhi đương nhiên sẽ báo thù. Đến cuối cùng, hai người bọn họ bắt tay hợp tác cùng nhau đối chiến Liễu Nguyệt Phi!

Lúc Diệt Thiên đến chính là cảnh tượng như vậy, hắn đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, lớn tiếng nói với ba người đang loạn thành một đoàn bên trong: “Thiếu chủ, cỗ kiệu của ngài đến đây!”

Một câu này thành công khiến ba người đang giỡn đến quên trời quên đất ngừng lại. Thanh Nhi nghe cỗ kiệu đến, vừa nhìn lại Liễu Nguyệt Phi đã kinh ngạc hô lên: “Nha, thiếu chủ, tóc cô bị lệch rồi!”

“Nha, thiếu chủ, áo khoác của cô!” Hoàng Nhi cũng gấp đến giơ chân. Vừa nãy là chơi đến điên rồi, áo khoác Liễu Nguyệt Phi cũng đã muốn tuột ra.

“Nha, các em nhanh chút a!” Liễu Nguyệt Phi cũng bối rối. Nha nha nha, cỗ kiệu cư nhiên đến đây!

Diệt Thiên chỉ biết câm nín nhìn ba người vừa yên ổn lần nữa rối loạn.

Qua một hồi lâu, Liễu Nguyệt Phi mới bước ra cửa cung dưới sự giúp đỡ của Thanh Nhi Hoàng Nhi. Đội ngũ đón dâu vạn người hồng y bên ngoài khiến Liễu Nguyệt Phi nhất thời choáng váng.

Nha, so với lúc cưới Lâm Tường Vi quả thật hơn rất nhiều!

“Nô tài/nô tì thình an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Vạn người đồng loạt hô lớn, có thể nói là vô cùng khí thế!

Đội ngũ thanh thế lớn mạnh như thế này chứng minh dụng tâm của sư phụ đối với nàng. Đúng vậy, từ nay về sau, nàng chính là Hoàng hậu Nam Tề, là nữ nhân duy nhất của Hoa Khanh Trần!

Liễu Nguyệt Phi một thân quần áo mũ phượng khăn quàng vai chỉnh tề được mọi người nâng bước lên bát kiệu của Hoàng hậu. Lụa đỏ trang trí khắp nơi theo gió phiêu đãng, mười dặm hồng trang hướng đến Long Tuyền điện trong hoàng cung Nam Tề!

~

Trên Long Tuyền điện, bách quan đồng loạt hành lễ, Hoa Khanh Trần một thân lòng bào hai màu vàng đỏ xen lẫn nhau đứng trên đài cao nhận triều bái của vạn dân. Đây là kiêu ngạo lớn nhất của thân nam tử, hắn khẽ nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng hô của vạn dân “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Kể từ hôm nay, hắn là Hoàng đế Nam Tề!

“Các khanh bình thân, trẫm hôm nay đăng cơ, đại xá thiên hạ, miễn một nửa thuế cho toàn dân, hy vọng Nam Tề ta sẽ mưa thuận gió hòa, toàn dân an cư lạc nghiệp!”

Hoa Khanh Trần nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, toàn thân tỏa ra hơi thở Chân Long. Nhìn chúng dân thiên hạ, Hoa Khanh Trần âm thầm thề, từ nay, hắn nhất định sẽ đưa Nam Tề lên vị trí cao nhất!

“Ngô hoàng thánh minh!” Bách quan cùng hô lớn.

Khóe miệng Hoa Khanh Trần ẩn ẩn một độ cong hưng phấn, hắn xoay người, nện từng bước hữu lực hướng đến long ỷ!

Bách quan theo sau đi theo tiến vào đại điện, lại triều bái!

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Hoa Khanh Trần ngồi xuống long ỷ, đôi mắt thâm trầm khiến người ta sợ hãi nhưng khóe miệng khẽ cong đã tiết lộ tâm tình tốt của hắn “Trẫm, hôm nay đăng cơ, vào ở hoàng cung! Hậu cung không thiếu, lý nên an bày!” Nhĩ lực Hoa Khanh Trần vô cùng tốt, lúc này hắn đã nghe được tiếng đội ngũ đón dâu đang đến, trong lòng lại càng thêm vui vẻ.

Vừa nhắc đến hậu cung, bách quan đứng dưới đã hưng phấn chờ mong. Lúc Hoa Khanh Trần còn là Ngạo Vương không có Chính phi, bốn vị Trắc phi giờ cũng chỉ còn một, cho dù Triệu Nhu Nhi được phong đứng đầu tứ phi đi nữa, hậu cung vẫn còn rất trống trải, tứ phi vẫn còn tam phi, đối với bọn họ là hy vọng rất lớn!

Hoa Khanh Trần ngồi trên long ỷ, đã sớm đem tất cả vẻ mặt của bách quan thu vào mắt, hắn tất nhiên biết bọn họ đang nghĩ gì!

Phá lệ lạnh giọng nói: “Trẫm hôm nay lập trang chủ Liễu Diệp sơn trang Liễu Nguyệt Phi làm Hoàng hậu Nam Tề!”

Bách quan đồng thời hít một hơi. Cái gì? Hậu vị lại cho một người giang hồ?

Mọi người đều muốn lên tiếng phản bác, nhưng lời vừa lên tới miệng đã mắc lại. Hôm nay là ngày tân hoàng đăng cơ, ai dám dội cho hắn một gáo nước lạnh vào lúc này a?

Lại nói tuy Liễu Nguyệt Phi không phải người nhà quan, nhưng thân là trang chủ Liễu Diệp sơn trang cũng không ai có thể địch lại! Chê cười, chí tôn trong võ lâm, ai dám nói tiếng ‘không’ chứ?

Trong mắt bọn họ, Hoa Khanh Trần cưới Liễu Nguyệt Phi, hơn phân nửa chính là vì thế lực của Liễu Diệp sơn trang. Quên đi, dù sao cũng còn vị trí tứ phi!

Nhưng tiếp theo Hoa Khanh Trần lại nhếch môi: “Trẫm đáp ứng với Hoàng hậu, từ nay không có người khác, cho nên trẫm đã gả Triệu Nhu Nhi vẫn còn thân hoàn bích cho Mộc Khinh làm chính thê!”

Bách quan ồ lên, hậu cung chỉ có Hoàng hậu, đây chính là chuyện tự cổ chí kim đến giờ chưa từng có! Mọi chuyện thay đổi nhanh như vậy khiến một ít lão thần hoảng hốt. Không đưa được nữ nhi vào hậu cung, vậy làm thế nào để mở rộng thế lực? Làm thế nào để lấy lòng tân hoàng?

Mấy lão nhân ỷ mình tuổi tác đã cao, vì nước hy sinh đã nhiều năm muốn lên tiếng phản đối, nhưng lời vừa lên đến miệng đã vội nuốt trở về. Ngay cả Triệu Nhu Nhi gả vào vương phủ đã lâu cũng bị hưu rồi tứ hôn cho người khác, vậy cũng đủ chứng minh yêu thích của tân hoàng đối với Hoàng hậu, lúc này đắc tội tân hoàng khác nào muốn chết, hơn nữa Liễu Nguyệt Phi cũng không dễ chọc!

Ai, nếu lúc trước Công chúa Bắc Sát không chết thì tốt rồi, chỉ bằng yêu thích của tân hoàng đối với Công chúa, vậy cũng sẽ không đáp ứng chỉ có một người, bọn họ cũng không phải lấy cớ!

Bách quan hiện tại đều nghĩ nên như thế nào mới có thể đưa nữ nhi của mình vào cung. Là gạo nấu thành cơm? Hay nên đi cầu xin Hoàng hậu đây?

Ngay lúc này, giọng thông báo lanh lảnh của thái giám lại vang khắp đại điện “Hoàng hậu nương nương đến –”

Bách quan nhất thời đồng loạt chuyển tầm mắt qua cửa đại điện, chỉ thấy Liễu Nguyệt Phi một thân phượng bào hai màu vàng đỏ xen lẫn đứng thẳng trước đại điện, toàn thân tản ra uy nghiêm cao quý không thể kháng cự, đôi mắt lướt khắp toàn bộ đại điện. Ánh nhìn đảo qua, bách quan toàn bộ đều khiếp đảm cúi đầu. Tân nhậm Hoàng hậu, không dễ chọc!

Liễu Nguyệt Phi liếc mắt nhìn một đám cáo già, vừa rồi lúc mới đến, biểu cảm của những kẻ này nàng đều thu vào mắt, dám đem nữ nhi đưa đến thì đừng trách nàng không khách khí!

Hoa Khanh Trần thầm cười trong lòng. Không hổ là đồ nhi hắn một tay dạy dỗ. Uy nghiêm như vậy, cao quý như vậy, đúng là người hắn nhìn trúng!

Hoa Khanh Trần nhìn Liễu Nguyệt Phi vẫn đứng một chỗ, trong lòng lại càng vui vẻ, hắn chậm rãi đứng dậy, bước từng bước tiêu sái đến trước mặt nàng.

Bách quan cũng nín thở dõi theo hành động của Hoa Khanh Trần, trong lòng lại càng không dám động đến Hoàng hậu mới lên này.

Hoa Khanh Trần bước đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi. Nàng vô cùng xinh đẹp, tất cả đều là bởi vì hắn mà nở rộ, đột nhiên hắn rất muốn cứ như vậy mà ôm nàng tránh khỏi tầm mắt của những kẻ khác, xem như trân bảo quý giá chỉ để mỗi hắn thưởng thức!

“Sư phụ……” Tim Liễu Nguyệt Phi đập thình thịch trong lòng ngực. Nàng sống hai đời mới gả cho người ta lần đầu.

Nam tử trước mắt cao quý tuấn mỹ, toàn thân tản ra hơi thở Chân Long khiến người ta không dám nhìn thẳng, càng không dám bước đến gần.

Nam nhân này, là của nàng!

Gương mặt vốn không có biểu cảm của Hoa Khanh Trần lúc này cũng vì Liễu Nguyệt Phi mà nở nụ cười, hắn vươn tay kéo nàng bước đến long ỷ.

Hắn muốn nàng đứng bên cạnh cả đời, cùng hắn nhìn xuống giang sơn hùng vĩ, để mọi người phải vạn phần kính ngưỡng!

Bách quan hiện tại cho dù trong lòng không vừa ý đến mức nào cũng giả vờ quỳ xuống, cùng đồng thanh: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Chúc Hoàng thượng Hoàng hậu bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm!”

Hoa Khanh Trần cùng Liễu Nguyệt Phi đứng trước long ỷ, hắn nói với bách quan: “Các khanh bình thân!”

Sau đó ôm Liễu Nguyệt Phi cùng ngồi xuống!

Bách quan đều vô cùng kinh ngạc, từ xưa đến nay có Hoàng hậu nào lại ngồi trên long ỷ chứ? Có mấy lão cổ hủ nhịn không được đã định lên tiếng, Hoa Khanh Trần lại chặn ngang: “Từ nay về sau, Hoàng hậu cùng trẫm đồng thời tham dự chính sự!”

Bách quan lại ồ lên, mấy lão cổ hủ kiến nghị: “Xin Hoàng thượng cân nhắc. Hoàng thượng đã vì Hoàng hậu nương nương mà phá vỡ rất nhiều quy tắc, nhưng hậu cung không thể tham chính là luật pháp của Nam Tề, Hoàng thượng ngàn vạn lần không được vi phạm!” Người này chính là quan lớn nhất phẩm, Trương đại nhân!

Một đại thần làm chim đầu đàn, những người khác cũng ào ào phụ họa theo.

Gương mặt vốn đang mỉm cười của Hoa Khanh Trần nháy mắt lạnh xuống. Xem ra không có chút máu tế trời, những kẻ này vẫn nghĩ hắn dễ khi dễ!

Ngay lúc Hoa Khanh Trần định mở miệng, Liễu Nguyệt Phi đã kéo hắn lại, giành trước nói: “Lời của đại nhân rất đúng, từ xưa đến nay, hậu cung không thể tham chính!”

Bách quan thấy Liễu Nguyệt Phi dễ dàng đồng ý như vậy, toàn bộ đều cảm thấy trang chủ Liễu Diệp sơn trang trước mắt này hóa ra cũng không đáng sợ như lời người ta vẫn nói.

Trương đại nhân vừa lòng vuốt râu, gật đầu nói: “Hoàng hậu nương nương thánh minh!”

Hoa Khanh Trần lại chỉ nhíu mày, đợi câu kế tiếp của Liễu Nguyệt Phi.

Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh trong lòng, cho chút ánh nắng liền tưởng mình sáng rọi, mấy lão nhân này nghĩ nàng dễ ăn hiếp lắm hay sao? “Nhưng là Hoàng thượng vừa rồi đã hủy bỏ hậu cung, từ nay về sau chỉ có một mình bản cung là thê tử, nếu đã vậy, tại sao không thể tham chính?”

Mấy lão nhân này nói cái gì mà luật pháp từ xưa, nếu hôm nay đồng ý, không phải về sau bọn họ sẽ lấy đó đến áp nàng hay sao?

Tham chính nàng còn không thèm đâu, lãng phí thời gian ngủ!

Nhất thời, lời của Trương đại nhân mắc kẹt lại trong cổ họng, câu phản bác không nói nên lời. Vừa rồi lão đưa ra kháng nghị với ý chỉ của Hoa Khanh Trần, hiện tại nếu nói nữa không phải là kháng chỉ hay sao? Tân hoàng vừa đăng cơ, lão đã không nể mặt như vậy, ngày sau sao có thể yên ổn đây?

Trong lòng bách quan lúc này đã khắc sâu nỗi sợ hãi đối với Liễu Nguyệt Phi, chỉ hai câu nói đã khiến Trương đại nhân thảm bại. Vị Hoàng hậu mới này lòng dạ vô cùng thâm sâu!

Khóe miệng Hoa Khanh Trần lại hồi phục nụ cười như trước, hắn nhìn Trương đại nhân nói: “Trương ái khanh đã vì Nam Tề trả giá rất nhiều, trẫm cũng nên để Trương đại nhân nghỉ ngơi rồi, miễn cho người ngoài nhìn vào nói trẫm quá hà khắc!”

Hoa Khanh Trần vừa nói xong, Trương đại nhân cũng không thèm quan tâm đến tuổi già xương cốt yếu ớt mà bay thẳng đến quỳ xuống trước Hoa Khanh Trần, run run nói: “Hoàng, Hoàng thượng, vi thần còn có thể……”

Hoa Khanh Trần sao có thể để lão có cơ hội nói xong, trực tiếp ngắt ngang: “Cực Thiên, an bày cho tốt để Trương đại nhân an hưởng tuổi già!”

“Thần tuân mệnh!” Cực Thiên nhanh chóng cúi đầu trả lời, trong mắt lóe lên ý cười.

Đắc tội thiếu chủ nhà hắn, xứng đáng!

“Các vị đại nhân còn ý kiến gì về việc bản cung tham chính hay không?” Thấy Cực Thiên mang Trương đại nhân ra ngoài, Liễu Nguyệt Phi nhìn xuống bách quan, hảo tâm nhắc nhở.

Bọn họ còn dám ý kiến gì, vị Hoàng hậu mới lên này sẽ lập tức cho bọn họ biết tay, nếu muốn giữ mạng, giữ chức quan, tốt nhất đừng đứng ra làm chim đầu đàn!

“Chúng thần không có ý gì khác, Hoàng hậu nương nương thánh minh!”

Liễu Nguyệt Phi bĩu môi quay lại cười với Hoa Khanh Trần, khoe ra năng lực của mình. Hoa Khanh Trần chỉ mỉm cười nắm lấy tay nàng.

~

Buổi tối, trong Phượng Huyên cung, Liễu Nguyệt Phi im lặng ngồi bên mép giường. Hôm nay là ngày Hoa Khanh Trần đăng cơ, cũng là ngày bọn họ thành hôn

Cho dù hắn đã phá lệ rất nhiều vì nàng, nàng cũng không thể hào phóng ra ngoài uống rượu. Ai nha nha, cổ đại quả nhiên không thể so sánh với hiện đại.

Mũ phượng trên đầu Liễu Nguyệt Phi đã được Thanh Nhi lấy xuống, búi tóc cũng được xỏa ra, lúc này nàng chỉ đội một cái khăn hỉ đỏ tươi im lặng chờ đợi Hoa Khanh Trần.

Hiện tại Liễu Nguyệt Phi cũng không biết trong lòng nàng là tư vị gì. Có chút chờ mong, có chút hưng phấn, đồng thời cũng có một chút khẩn trương.

Đêm động phòng hoa chúc, nàng đúng là không biết nên đối mặt như thế nào!

Hai đời làm người, nàng cũng chưa từng tiếp xúc với chuyện trên phương diện kia. Kiếp trước bởi vì đam mê máy móc, căn bản không có nghĩ đến, kiếp này thì còn chưa tròn mười sáu, căn bản là chưa trưởng thành!

(R: bạn Khanh luyến đồng:|).

Đúng vậy, hiện tại thân thể này mới mười sáu tuổi thôi. Nha nha nha, không biết có nguy hại gì không đây!

Nhất thời, trong lòng nàng lại nhiều thêm một phần tư vị, chính là bất an!

“Hoàng thượng!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói hưng phấn của Thanh Nhi, cũng làm cho Liễu Nguyệt Phi nhất thời cứng đờ. Sao sư phụ lại đến sớm như vậy a?

“Ừ!” Hoa Khanh Trần chỉ gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa bước vào bên trong!

Trong phòng, tất cả đều là một màu đỏ, nến đang cháy, Liễu Nguyệt Phi đầu đội khăn voan ngồi bên mép giường. Nàng dè dặt như vậy khiến Hoa Khanh Trần cảm thấy buồn cười. Không ngờ nha đầu không sợ trời không sợ đất này cũng sẽ có chuyện phải lo lắng!

Hắn chậm rãi bước đến ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm vào Liễu Nguyệt Phi.

Liễu Nguyệt Phi cảm giác được nhất cử nhất động của Hoa Khanh Trần, cũng biết hắn đang ngồi bên cạnh, tim nàng nháy mắt đập mãnh liệt lên.

“Rất khẩn trương sao?”

Một câu đột nhiên của Hoa Khanh Trần khiến Liễu Nguyệt Phi lại càng khẩn trương hơn.

“Ta, ta mới, mới không có!”

Giọng đều đứt quãng nhưng vẫn mạnh miêng, Hoa Khanh Trần lại càng cười tươi, hắn vừa lòng nói: “Nguyệt Nhi, nàng là của ta!”

Liễu Nguyệt Phi không biết là trúng tà hay bị làm sao mà cũng buồn nôn theo một câu “Người ta đã sớm là của chàng!”

Nói xong, Liễu Nguyệt Phi liền đỏ mặt. Nha, nàng nói cái gì vậy trời!

Hoa Khanh Trần tâm tình cực tốt, ôm lấy Liễu Nguyệt Phi nói: “Đúng vậy, nàng đã sớm là của ta!”

Liễu Nguyệt Phi hận không thể đánh mình hai bạt tay. Hoa Khanh Trần rõ ràng là hiểu lầm rồi, ý nàng chính là từ khi đến thế giới này, nàng vẫn luôn theo sau hắn, đã sớm là người của hắn!

Nhưng mà thực rõ ràng, Hoa Khanh Trần lại nghĩ đến chuyện trong địa động lần trước!

Cũng may lúc này còn có hỉ khăn che lại, hắn không thế thấy được gương mặt ửng đỏ của nàng!

Nhưng là Hoa Khanh Trần giống như đọc được suy nghĩ của nàng, đột nhiên hắn cầm lấy hỉ xứng bên cạnh vén hỉ khăn của Liễu Nguyệt Phi lên!

Thoáng chốc, bốn mắt nhìn nhau, ẩn tình đưa tình, thâm sâu như biển.

Từ khi nào? Bọn họ lại thâm tình đến thế.

Từ khi nào? Bọn họ lại không thể rời đối phương như vậy!

(R: đã từ rất lâu rồi ~~)

“Sư phụ –”

“Gọi tên ta!”

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, nuốt nuốt nước miếng. Xưng hô đã gọi hơn mười năm, giờ đột nhiên bảo nàng sửa miệng, nàng đúng là không quen, hơn nữa còn cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng mà Hoa Khanh Trần cũng không cho phép nàng xấu hổ, ngược lại hắn càng muốn nàng kêu tên của mình. Cắn nhẹ lỗ tai nàng, hắn nói: “Gọi ta Khanh Trần……”

Liễu Nguyệt Phi bị cắn có chút nhột, muốn né ra lại bị Hoa Khanh Trần ôm vào lòng, trốn cũng trốn không thoát!

“Khanh, Khanh Trần!” Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ đành phải đầu hàng.

Hoa Khanh Trần cũng không vừa lòng nói: “Lại gọi một tiếng……”

Gương mặt Liễu Nguyệt Phi lúc này đã nóng đỏ, đầu óc cũng bị hun đến hồ đồ, nàng cựa quậy như thế nào cũng không thể thoát khỏi ma chưởng của Hoa Khanh Trần, chỉ có thể ủy khuất gọi: “Khanh Trần, Khanh Trần, Khanh Trần!”

Ba tiếng gọi lớn khiến Hoa Khanh Trần vô cùng vừa lòng. Hắn xoay Liễu Nguyệt Phi lại để nàng đối diện với mình, nhẹ giọng hỏi: “Sợ sao?”

Liễu Nguyệt Phi bị những lời này dọa đến đầu óc mơ hồ. Cho dù nàng chưa từng trải nghiệm, nhưng thân là người thế kỉ 21 cũng từng xem phim đọc truyện, sao có thể không biết chuyện đó.

Nàng giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Hoa Khanh Trần, nhưng đối phương lại giống như biết được ý định của nàng, không cho nàng chút cơ hội.

Liễu Nguyệt Phi xấu hổ không dám nhìn thẳng Hoa Khanh Trần, nhìn một bàn đồ ăn bên cạnh, nàng đột nhiên nói: “Sư phụ, người ta còn chưa có ăn cơm!”

Đới với tiếng gọi ‘sư phụ’ này, Hoa Khanh Trần tất nhiên không vừa ý. Hắn tăng lên lực trên tay, không vui nói: “Ta cũng đói, để ta ăn no trước rồi nói sau!”

Còn chưa hiểu được hai tiếng ‘ăn no’ trong lời Hoa Khanh Trần là ý gì, Liễu Nguyệt Phi đã bị hắn đè xuống giường, hôn lên đôi môi đỏ mọng, triền triền miên miên, nhiệt tình như lửa. Hắn đối với nàng tuy vẫn vô cùng dịu dàng nhưng cũng có vài phần cấp bách. Hắn đã chờ lâu lắm rồi……

Liễu Nguyệt Phi bị Hoa Khanh Trần hôn đến không thở nổi, nhưng cảm nhận được ấm áp trên môi, còn có sự ân cần dịu dàng của hắn lại khiến nàng say mê.

Hoa Khanh Trần vừa hôn, một bàn tay cũng đồng thời chạy dọc trên cơ thể nàng, có chút cấp bách kéo áo khoác của nàng ra, chạm vào da thịt mềm mại.

Cám giác nóng cháy đến bất ngờ khiến Liễu Nguyệt Phi nhảy dựng. Nàng lập tức phản ứng lại, dùng sức đẩy Hoa Khanh Trần ra, lại bị Hoa Khanh Trần một tay đè lại. Trong mắt hắn chứa một cỗ tình dục nồng đậm, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Nàng đã gả cho ta rồi, chẳng lẽ còn không cho ta chạm vào sao?”

Lời nói thẳng như vậy khiến Liễu Nguyệt Phi xấu hổ không chịu nổi. Từ nhỏ đến lớn, nàng đều ngủ cùng Hoa Khanh Trần, có đôi khi tắm rửa cũng vậy, đáng tiếc nàng cũng không dám nhìn hắn, có sắc tâm mà lại không có gan làm.

Nhưng mà hôm nay muốn nàng cứ thản nhiên trong tình huống này, nàng đúng là vô cùng khẩn trương, còn có một nỗi sợ hãi không rõ.

“Ta mới mười sáu tuổi a!” Hiện tại nàng cũng chỉ có thể lấy cớ này.

Nhưng là Hoa Khanh Trần sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn đợi đã rất lâu rồi. Hung hăng cắn một cái lên cổ Liễu Nguyệt Phi, hắn nói: “Rất nhiều nữ tử mười hai mười ba tuổi đã lập gia đình, mười lăm sáu tuổi đã sinh con. Nàng còn có ý kiến gì?”

Nói cách khác, nàng đã có thể xem như lão bà!

Liễu Nguyệt Phi nhất thời xấu hổ vô cùng. Nàng đối với vấn đề này cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết nữ tử cổ đại kết hôn rất sớm mà thôi. Đáng tiếc nàng là tư tưởng hiện đại a, sao có thể chấp nhận được chuyện quan hệ với trẻ vị thành niên chứ?

Hơn nữa, đây cũng là khúc gỗ cứu mạng duy nhất của nàng vào lúc này a!

“Sư phụ, ta còn chưa thể chấp nhận, chàng cho ta chút thời gian đi!”

Ít nhất chờ đến khi thân thể này của nàng trưởng thành không được sao?

Hoa Khanh Trần nhíu chặt mày, có thể nhìn ra hắn là đang cố gắng nhịn xuống dục vọng. Lúc này chính là tên đã lên cung, không thể không bắn!

“Không cho phép nàng nói không!”

Đêm nay, hắn muốn khiến nàng triệt để trở thành người của hắn!

Liễu Nguyệt Phi nhất thời cảm thấy không nói nên lời, đột nhiên nàng phát hiện thì ra sư phụ cũng có tính dã thú, đáng thương cho thân thể còn chưa trưởng thành của nàng a!

Hoa Khanh Trần lúc này đã vô cùng thuận lợi cởi được áo Liễu Nguyệt Phi, thẳng một đường hôn xuống.

Liễu Nguyệt Phi bị làm cho toàn thân run run, trong lòng tựa như đang bị cái gì đó phất qua, có chút khó chịu, lại có chút hưng phấn. Loại cảm giác này rất không dễ chịu.

“Sư phụ……” Không thoải mái kêu một tiếng biểu thị khó chịu, nhưng ra miệng lại trở nên mê người như vậy khiến bản thân Liễu Nguyệt Phi phát hoảng, đồng thời càng thêm thúc đẩy Hoa Khanh Trần.

“Nàng tiểu tử nghịch ngợm này!”

Giọng nói mị hoặc như vậy, còn có cảm giác khó chịu xen lẫn thoải mái khiến Liễu Nguyệt Phi cũng dần chìm đắm trong tình dục. Cảm giác này, nàng chưa bao giờ cảm nhận được.

Lúc này kình thiên chi trụ* của Hoa Khanh Trần đỉnh Liễu Nguyệt Phi làm nàng thanh tỉnh đôi chút. Run run nắm lấy vạt áo Hoa Khanh Trần, nàng hỏi: “Sư phụ, sẽ đau sao?”

(R: thật sự k muốn giải thích cái này, mọi người tự hiểu nga, ta da mặt mỏng ==”).

Biểu cảm đáng yêu như vậy khiến tim Hoa Khanh Trần nhảy dựng, hắn dịu dàng đáp: “Ta sẽ cẩn thận!”

Liễu Nguyệt Phi gật đầu, lại nhìn hắn nói: “Không thể phụ ta!”

Nàng vẫn không có cảm giác an toàn.

Hoa Khanh Trần đã sớm bị trướng đau đến mơ hồ, hắn vội vàng gật đầu. “Sẽ không, một cây một hoa một đời một kiếp!”

Hắn đã đáp ứng nàng thì nhất định sẽ làm được!

Lúc này Liễu Nguyệt Phi mới vừa lòng gật đầu, ngay sau đó là một nỗi đau thấu tim, đau đến mức khiến cả người Liễu Nguyệt Phi gập lại. Nha, sư phụ quá lớn rồi!

Nàng sợ đau, cho nên sau khi tốt nghiệp trường quân đội không chọn tham gia quân ngũ trở thành nữ quân nhân mà chọn ở lại phòng thí nghiệm. Vì không huấn luyện sẽ không bị đau!

Nhưng cơn đau lúc này lại khiến nàng thống khổ kêu lên: “Sư phụ, đau……”

Nhìn khuôn mặt Liễu Nguyệt Phi vì đau đớn mà nhăn chặt, Hoa Khanh Trần cũng vô cùng thương tiếc nói: “Ta không động, chờ nàng từ từ nhận!”

Liễu Nguyệt Phi tiếp tục cắn răng chịu đựng, cảm nhận nhiệt độ Hoa Khanh Trần truyền đến.

Khoảng thời gian này dường như dài đến vô tận, Hoa Khanh Trần đã sớm bởi vì khó chịu mà trên trán thấm một tầng mồ hôi. Nhưng dù vậy, hắn cũng không nhúc nhích, chờ đợi thiên hạ dưới thân từ từ chấp nhận.

Qua một hồi lâu, Liễu Nguyệt Phi mới có thể nhận được toàn bộ Hoa Khanh Trần, cảm nhận được khó chịu của hắn, nàng nhẹ gật đầu: “Sư phụ, ta không sao!”

Hoa Khanh Trần đã sớm bị tình dục thiêu đến lí trí mơ hồ vừa nghe Liễu Nguyệt Phi đồng ý liền từ từ chuyển động.

Liễu Nguyệt Phi vẫn cảm thấy từng cơn đau đớn, nhưng trong nỗi đau cũng mang theo khoái cảm không thể giải thích. Dần dần, nàng cũng phối hợp với động tác Hoa Khanh Trần.

Trong phòng dần được bao phủ bởi một mảnh xuân sắc……

~

Trong hoàng cung vẫn còn yến hội, tất cả mọi người đều đang ăn uống vui vẻ.

Nhưng trong Mộc phủ, Mộc Khinh lại đau lòng nhìn Triệu Nhu Nhi đang hôn mê. Vừa rồi mang nàng về để đại phu kiểm tra, đại phu lại nói nàng bị nội thương, hiện vẫn chưa tỉnh.

Nhưng loại người nào lại làm bị thương một nữ tử tay trói gà không chặt chứ?

Vậy bộ dạng kì quái của Nhu Nhi lúc trước là vì phải chịu đựng nỗi đau đớn quá lớn. Nghĩ đến đây, tim Mộc Khinh lại là một trận đau đớn.

Hắn nhất định phải tìm ra hung thủ đã tổn thương Triệu Nhu Nhi. Hắn muốn nợ máu phải trả bằng máu!

Nhìn Triệu Nhu Nhi đang nằm yên trên giường, Mộc Khinh nhẹ nhàng nói: “Nhu Nhi, chờ sau khi nàng khỏe lại, chúng ta sẽ thành thân. Từ này về sau, nàng là người của ta, là thê tử của ta!”

Hắn hôm nay lúc nhận được thánh chỉ là vô cùng cao hứng, lúc thấy Triệu Nhu Nhi là nản lòng thoái chí, khi nghe được kết quả chẩn trị của đại phu lại tức giận vô bờ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bộ dạng kì lạ của Nhu Nhi không phải là vì Hoa Khanh Trần. Chỉ cần Nhu Nhi không yêu Hoa Khanh Trần, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn!

Đột nhiên, một tiếng sao quái dị bất ngờ vang lên. Trong tiếng sáo có cảm giác ưu thương nhàn nhạt, lại có thể mê hoặc lòng người!

Mộc Khinh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, là ai mà lại thổi lên tiếng sáo kì dị như vậy giữa đêm khuya chứ?

Ngay lúc này, Triệu Nhu Nhi vốn đang ngủ lại đột nhiên mở mắt bước xuống giường.

Mộc Khinh quay đầu thấy Triệu Nhu Nhi đã đứng dậy thì hưng phấn nói: “Nhu Nhi, nàng khỏe rồi sao? Thấy thế nào?”

Nhưng Triệu Nhu Nhi lại không để ý đến hắn mà hướng về phía tiếng sáo bay ra ngoài. Đối mặt tình huống quái dị như vậy, Mộc Khinh hoàn toàn không thể tin được. Nhu Nhi cư nhiên biết võ công?

Không thèm nghĩ nhiều, hắn trực tiếp đề khí đuổi theo hướng Triệu Nhu Nhi. Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại khiến Nhu Nhi kì lạ đến vậy?

Nhu Nhi nếu có võ, hắn sao có thể không biết? Hơn nữa còn thương tích trên người Triệu Nhu Nhi, xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui