Sủng Em Đến Nghiện

Không biết có phải là tâm tình đang tốt hay không mà Lăng Thiệu cảm giác tinh thần mình rất tốt, lúc giữa trưa vào ngày thứ hai, anh chọn một bộ quần áo, thậm chí không cho quản gia nhúng tay vào; anh đổi rất nhiều bộ quần áo nhưng đều bất mãn, nên mất nhiều thời gian và tinh lực.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Thiếu gia, người mặc cái gì đều đẹp mắt!" Quản gia thật sự không nhìn nổi nữa, vội vàng nói.

"Tôi mặc bộ này đi! Trẻ lại vài tuổi." Lăng Thiệu lại đổi một cái áo T shirt màu trắng, mặc vào, soi gương.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Quản gia liếc mắt nhìn, bình thường, trừ lúc cần thiết, tham gia hội nghị trong công ty hoặc bên ngoài, Lăng Thiệu cũng đợi tại nhà, vì vậy, sắc mặt của anh quanh năm trắng nõn; hôm nay thấy anh mặc một cái áo T shirt màu trắng, làm ông có một loại ảo giác, trông anh trẻ lại như hồi còn học đại học! Không biết là vì nguyên nhân gì, trên mặt Lăng Thiệu hôm nay có hai rặng mây hồng, nhìn anh như vậy , càng có thêm sức sống.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Buổi chiều hôm nay Lô Nguyệt Nguyệt không có học, vốn muốn đi nhà họ Lăng tìm Thiệu Lăng, mang anh đi ra ngoài một chút, nhưng cảm thấy không thích hợp; hơn nữa, đó còn là chỗ làm việc của mẹ, nếu đi tới nhà họ Lăng thường xuyên, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến mẹ. . . . . . Nghĩ như thế, cô đến thư viện nghiêm túc học tập.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Lúc học được giữa chừng, cô hơi đói, tiếp đó nhận được điện thoại của Lăng Thiệu, anh đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Nguyệt Nguyệt, cô ở nơi nào?"

"Tôi...tôi ở thư viện." Lô Nguyệt Nguyệt nghe được giọng nói quen thuộc, không khỏi sửng sốt một chút.


"Hiện tại có rảnh không?"

Khóe môi Lô Nguyệt Nguyệt không tự chủ được mà cong lên, chính cô cũng không biết tại sao, cảm giác như là ăn mật đường, rất vui vẻ, "Có!"๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Tôi đang ở trước cổng trường cô, cô có thể ra không?" Một câu hỏi thăm trong miệng của anh lại biến thành câu trần thuật, nhưng Lô Nguyệt Nguyệt không suy nghĩ nhiều như thế, ngay cả sách còn quên dọn dẹp, cầm điện thoại di động chạy thật nhanh xuống lầu.

Lúc Tô Tô đi ra từ trong nhà vệ sinh, thì nhìn thấy Lô Nguyệt Nguyệt đang cười, chạy trốn thật nhanh, không khỏi khe khẽ thở dài một hơi, "Tại sao nhanh như vậy liền lâm vào bể tình? Chẳng lẽ đây chính là vừa thấy đã yêu?"๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng chạy đến trước cổng trường, thì gặp được Lăng Thiệu đang đứng ở đó, anh mặc một cái áo T shirt màu trắng, quần jean màu sáng, dưới ánh mặt trời, nụ cười trên mặt anh rất ấm áp.

Không biết có phải đứng đã lâu hay không, hai chân của anh có chút cứng ngắc, cô vội vàng tiến lên đỡ tay của anh, "Chỉ một mình anh?"

"Ừ, tôi bảo tài xế đi về rồi." Lăng Thiệu cười nhẹ một tiếng, từ trong túi quần móc ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cô, "Đừng chạy gấp như vậy."

Từ trước đến, Lăng Thiệu không có nghĩ qua, anh sẽ cho cô gái khác sử dụng chung khăn tay của mình, nhưng Lăng Thiệu của hôm nay, cùng với Lăng Thiệu của ngày xưa, không giống nhau.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Ừ." Lô Nguyệt Nguyệt le lưỡi một cái, khi anh lau xong mồ hôi trên trán cô, sắc mặt cô lại đỏ một mảng lớn, "Anh ăn cơm chưa? Có đói bụng không? Nếu đói. . . . .tôi mời anh một bữa?"๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Được." Lăng thuộc trả lời, tay nắm chặt khăn tay đã lau mồ hôi của cô, nhưng anh không cảm thấy bài xích hoặc chán ghét.


Anh và cô đi về phía phòng ăn, phòng ăn có chút xa, hai người đi thật lâu, trên đường đi, hai người bắt gặp không ít ánh mắt trêu chọc, có kinh ngạc, có tò mò; dáng dấp Lăng Thiệu rất đẹp mắt, bởi vì đi lại đã lâu, nên trên mặt có thêm một tầng màu hồng, cả người càng thêm thu hút.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Trên nửa đường, Lô Nguyệt Nguyệt đang muốn nói với anh thứ gì đó, ngẩng đầu lên nhìn anh, lại bị vẻ mặt hiện giờ của anh làm cho cô thần hồn điên đảo, đợi cô lấy lại tinh thần, thì thấy anh mỉm cười nhìn mình, cô cúi đầu thật thấp, đỏ mặt không nói thêm gì nữa.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Lăng Thiệu cho cũng biết, mình có sức hút lớn đối với con gái, phụ nữ, mỗi lần anh đi tới công ty, luôn có nhiều loại phụ nữ nhìn chằm chằm anh, dính lấy anh, nhưng ngoại trừ cảm giác bài xích thì không còn cảm giác gì cả; hôm nay được Lô Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác vui sướng.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Anh thích ăn cái gì?" Lúc Lô Nguyệt Nguyệt hỏi Lăng Thiệu, anh cũng không cho cô câu trả lời rõ ràng, anh chỉ trả lời: "Cô thích, tôi đều thích."

Lô Nguyệt Nguyệt lại một lần nữa đỏ mặt, tìm một bàn sạch sẽ, móc khăn giấy ra lau cẩn thận, mới để cho anh ngồi xuống, "Anh chờ một chút, tôi bưng thức ăn giúp anh."

"Cám ơn." Anh nói, trong mắt có mấy phần xin lỗi, loại chuyện như vậy, nên để đàn ông con trai đi làm mới phải, anh nghĩ thầm, nhất định đi ra ngoài phơi nắng thật nhiều, muốn cho thân thể tốt hơn một chút, chuyện này nếu xảy ra lần nữa, anh sẽ đi!

Bình thường, anh không muốn ra cửa, bởi vì anh sợ mọi người sẽ khinh miệt thân thể của anh, nhưng hôm nay anh lại phát hiện, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, ít nhất là Lô Nguyệt Nguyệt không để ý.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Hình như đến giờ ăn cơm, mọi người đến phòng ăn càng nhiều, phòng ăn bây giờ rất chật chội, Lô Nguyệt Nguyệt đem món ăn trở lại, ngồi xuống, nhẹ nhàng thở một hơi, lấy những món ăn cô thích đẩy ra trước mặt anh, xấu hổ nở nụ cười, tròng mắt tràn đầy chân thành, "Tôi không biết anh có thích ăn hay không. . . . . . Nếu như không thích, lần sau tôi sẽ gọi nhữ thứ khác."๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn


"Thích, em thích, tôi đều thích." Anh díp mắt lại cười, trong mắt mang theo nụ cười xán lạn, nghe được hai chữ "Lần sau" này, cảm thấy vô cùng tốt đẹp. ( Tiếu Tiếu: Đổi xưng hô nhé mn! Mấy chap trước LT gọi LNN là ngươi=> cô, sau này gọi nàng=> em nhá)

Anh rất gầy, khầu vị của anh không lớn, mỗi lần đối mặt với thức ăn ngon, đều chỉ ăn được một chút xíu, thức ăn đối với anh mà nói, chỉ là để lấp đầy bụng; nhưng không biết vì sao, hiện tại anh cảm thấy khẩu vị rất tốt, thậm chí ăn hơn nửa chén cơm.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Anh ăn ít quá!" Lô Nguyệt Nguyệt thấy anh ăn một nửa thì để xuống, có chút khó tin, nhưng không miễn cưỡng anh, chỉ sợ anh mất hứng.

Nhưng lúc ngẩng đầu nhìn nhìn anh lần nữa, thì thấy cơm trong chén anh đã sạch sẽ, anh cười dịu dàng với cô, giống như một đứa bé ở đòi thưởng, "Hôm nay so với bình thường, tôi ăn rất nhiều, ăn cùng với em, khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều."๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Vậy sau này, mỗi ngày, tôi đều ăn cơm với anh." Lô Nguyệt Nguyệt thốt lên, ngay sau đó lại cảm thấy có chút mập mờ, cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình.

Lăng Thiệu nhìn cô cúi đầu ăn, lại nhìn mái tóc của cô, kìm lòng không được mà vươn tay ra, nhưng đưa đến một nửa, thì thu hồi tay lại, trong lòng cảm thấy ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận