Sủng Em Đến Nghiện

Anh dùng tay đùa bỡn cô
một chút, rồi cúi đầu xuống, đem miệng tới, lè lưỡi, bắt đầu liếm ngực cô, đầu
lưỡi của anh ẩm ướt, mềm nhũn, trêu chọc nụ hoa hồng hồng kiều diễm của cô; mắt
Lô Nguyệt Nguyệt nhắm rất chặt, bắt đầu hưởng thụ , "Ừ a
a"  hừ lên, thân thể bắt đầu không kìm lòng được mà lắc loạn.

Thân thể của cô rất nhạy cảm! Lăng thuộc suy nghĩ,
càng ra sức liếm, thỉnh thoảng miệng anh di chuyển lên trên, đụng môi của cô,
khẽ hôn trấn an một cái, hai tay của anh che ở sau lưng của cô, làm loạn một hồi
trên lưng cô, lúc này, anh chỉ muốn làm cô vui vẻ. (3T: Hừ! Tay mình chiếm tiện nghi, miệng nói
muốn giúp người, lại lừa gạt)

Lô Nguyệt Nguyệt đang hôn mê cũng có phản ứng,
tình triều cao trào, từng cái tế bào trong thân thể đều kêu gào, hình như cô
không chịu nổi, hai chân vặn vẹo, khẽ cong, nhưng Lăng Thiệu chỉ đùa bỡn bộ ngực
của cô, trong tiềm thức cảm thấy chưa đủ, miệng bắt đầu rên rỉ.

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Cô gái ngoan,
từ từ đi." Lăng Thiệu nhìn toàn thân cô bởi vì động tình xuất hiện một tầng
màu hồng, môi khẽ mở, thở hổn hển, cô như vậy, rất xinh đẹp;ngón chân đáng yếu
khẽ co lại, móng tay mượt như vỏ ốc, trơn bóng loang loáng.

Hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề, ý thức của
cô cũng càng ngày càng cao trào, nhưng đột nhiên anh nghĩ, cô còn nhỏ như vậy,
hơn nữa bây giờ ý thức cô không rõ, anh không thể thừa dịp cô gặp nguy mà làm bậy;
nghĩ như vậy, anh vội điều chỉnh lại hơi thở, để cho nhịp tim của mình ổn định
một chút, sau đó, anh cầm chân của của cô, có chút dùng lực mà đem hai chân của
cô mở ra.

"Ưmh, ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt cảm
thấy rất thoải mái, nhưng đột nhiên có người dừng lại, gương mặt cô không vui,

không ngừng giãy dụa thân thể, có chút lo lắng.

"Ngoan, ngoan. . . . . . Không nên gấp."
Lăng Thiệu dịu dàng hôn cô, cong miệng lên, trấn an liếm một vòng, sau đó, ngón
tay từ từ vuốt ve bụng cô, lướt qua vùng rừng rậm màu đen thần bí, đùa bỡn cánh
hoa phía dưới của cô. . . . . .

Trong giấc mơ, Lô Nguyệt Nguyệt biết mình đang mộng
xuân, nụ hoa màu hồng phấn nhạy cảm còn bị người ta ngậm lại trong miệng, rất ấm
áp và ướt át, đầu lưỡi tinh tế tới địa phương nhạy cảm sờ nhẹ rồi chậm mút. . .
. . Cảm giác như vậy, cô chưa từng có, thân thể rất nóng, nhưng rất thoải mái,
mỗi lỗ chân lông đều mở, cô cảm thấy chỗ nào đó của mình chảy ra chất lỏng,
liên tục không ngừng. . . . . .

Khi Lăng Thiệu vạch cánh hoa thẹn thùng của Lô
Nguyệt Nguyệt ra, mới phát hiện một chất lỏng trong suốt chậm rãi chảy ra từ
bên trong, đầu Lăng Thiệu ầm ầm nổ tung, anh chỉ cảm giác trên người mình, có một
chỗ nào đó rất muốn đượcan ủi, rất muốn, rất muốn. . . . . .

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nóng nảy của Lô Nguyệt
Nguyệt, Lăng Thiệu không để ý tới dục vọng của mình, đưa tay che ở chỗ kín của
cô, từ từ xoa, Lô Nguyệt Nguyệt như rất thỏa mãn, vẫn "Ừ a
a"  như cũ, giống như bé mèo đáng yêu.

Tay của anh bị chất lỏng của cô thấm ướt, trêu chọc
cánh hoa của cô, vừa mới bắt đầu, anh cũng không hiểu kỷ xảo trêu đùa, chỉ  sợ
làm đau cô, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đùa bỡn; cả người Lô Nguyệt
Nguyệt run rẩy, hai chân không tự chủ được mà tách ra càng lớn, dường như cô
cho rằng, khi cô làm như vậy, thoải mái càng nhiều.

Lăng Thiệu nhìn phản ứng của cô, trong lòng cũng
đã nắm chắc, tay nhấn mấy cái vào hoa hạch đỏ tươi, cả người Lô Nguyệt Nguyệt
cong lên, liều chết mà đem mình về phía trước. Đột nhiên, Lăng Thiệu dùng sức
nhấn hoa hạch đỏ tươi, tốc độ càng ngày càng anh. . . . . . thái độ Lô Nguyệt
Nguyệt thay đổi thất thường, phía dưới càng ngày càng ướt, bỗng chốc, cô hét
lên một tiếng, cả người co quắp, tiếp, trong hoa huy*t phun ra một cỗ chất lỏng.
. . . . .

Ngày thứ hai, lúc Lô Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, phát
hiện Lăng Thiệu nằm ở bên cạnh cô, cô sửng sốt một chút, sau đó vén chăn lên,
thì thấy thân thể trần truồng của mình; cô nghẹn ngào gào lên, sau đó liều chết
lắc lắc Thiệu Lăng, nhưng hình như anh ngủ rất sâu, thật lâu mới mở mắt, giọng
nói mê mang: "Sao vậy?"

"Anh….Anh . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt
đưa tay chỉ vào anh, gương mặt xấu hổ, còn có chút buồn bực, "Anh! Tại sao
anh ngủ trên giường của em?"

"Sao vậy?" Huyết áp Lăng Thiệu có chút
thấp, mới vừa tỉnh dậy , đầu óc còn đang mê mang, vì vậy hỏi lại lần thứ hai.

Lô Nguyệt Nguyệt nhìn anh chằm chằm, mắt đỏ ngầu,
Lăng Thiệu thầm nghĩ, thật may là ngày hôm qua không ăn cô, nếu không, hiện tại,

anh cũng không biết nói làm sao với cô!

Tiếp, vẻ mặt anh như bừng tỉnh, vỗ vỗ đầu của cô,
"Ngoan, anh không có làm gì em!"

"Có thật không?"Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt
phục hồi lại tinh thần, vui vẻ, yên tâm.

Ngược lại, Lăng Thiệu có chút khó chịu, khẽ đứng dậy,
đem thân thể trần trụi của cô ôm vào trong ngực, cắn lỗ tai của cô, mập mờ  nhếch
môi lên, "Thật sự, anh không có làm gì em, em nói nóng, tự mình cởi quần
áo; sau đó lại nói đau, muốn anh sờ, anh liền sờ soạng, em nói nhột, sau đó. .
. . . ."

"A, đừng có nói nữa!" Lô Nguyệt Nguyệt vội
vàng che cái miệng của anh, nhưng bởi vì lúc vươn tay ra quá hốt hoảng, không cẩn
thận để than thể mình lộ ra không khí, cô vội vàng lùi lại, đem chăn che kín.

Lăng Thiệu nở nụ cười, đột nhiên vươn tay ra,
"Tới đây, để cho anh ôm em một cái."

Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy Thiệu Lăng rất xa lạ, cười
đến vui vẻ như vậy, cảm giác mình như vậy, nhất định sẽ bị gặm! (3T: Câu này
taz edit cũng k hiểu __ __lll) Trong khoảng thời gian ngắn, cô có chút kinh sợ,
mang theo một chút chần chờ, đỏ mặt, không dám nhìn anh, nhưng trong lòng lại
tin tưởng lời nói của anh, anh sẽ không lừa gạt mình; cô giơ tay lên, ảo não vỗ
đầu mình một cái, tại sao mình uống rượu say lại biến thành như vậy?

"Tối hôm qua, rất thoải mái phải không?"
Lăng Thiệu nhích tới gần cô, mập mờ ôm cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi.

"Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt kêu
rên một tiếng, ánh mắt tránh né.

Nụ cười trên mặt Lăng Thiệu từ từ mở rộng, mang
theo một tia tà khí, "Không biết em uống say có nhớ, nhưng anh còn nhớ rất
rõ ràng, em giống như con mèo nhỏ, thoải mái mà hừ hừ, cảm giác đúng chứ?"


"Ưmh,....."

"Tối hôm qua, em làm cho anh mệt mỏi đến
không có khí lực, nhưng em còn muốn! Anh nghĩ, lúc nào thì luyện tập với em,
luyện tập nhiều một chút!"

"Em...Em không cần!" Lô Nguyệt Nguyệt
xoay người sang chỗ khác, trong lòng có một cảm giác ngứa ngáy, làm cho cô hoảng
loạn; quay đầu lén nhìn Thiệu Lăng, anh vẫn còn treo một nụ cười không có ý tốt,
bỗng nhiên, mặt của cô đỏ lên, rõ rang anh là laoi5 người không nói cười tùy tiện,
nhưng bây giờ anh lại cười vui vẻ như vậy!

"Nguyệt Nguyệt, anh đói rồi, làm gì cho anh
ăn được không?" Thói quen cần người phục vụ của Lăng đại thiếu gia lại tái
phát, lúc anh cảm thấy đói bụng, thì ôm hông của cô, dùng đầu nhẹ nhàng cọ xát
cổ của nàng, "Tối hôm qua, anh rất mệt nha."

"Không cần nói nữa!" Lô Nguyệt Nguyệt
càng thêm bi phẫn. (đau buồn+phẫn nộ)

"Được, không nói."

"Vậy em rời giường, chuẩn bị đồ cho anh
ăn." Lô Nguyệt Nguyệt xuống giường, Lăng Thiệu nhìn chằm chằm cô, tròng mắt
ảm đạm một chút; Lô Nguyệt Nguyệt ý thức được cái gì, nhanh chóng mặc quần áo
vào, từ trong phòng chạy ra ngoài.

Lăng Thiệu ăn xong bữa sáng mà Lô Nguyệt Nguyệt
chuẩn bị cho anh, nói phải về, anh còn một đống lớn tài liệu chưa xử lí, Lô
Nguyệt Nguyệt tiễn Lăng Thiệu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận