Sủng Em Đến Tận Trời

Chuông báo động vang
lớn, bảo vệ vội vàng sơ tán đám người, quản lý bên Hán Quần đang ở buổi
đấu thầu cũng buộc phải tạm dừng, quyết định ngày mai đồng thời cùng
nghe hai công ty quảng cáo còn lại.

Trên đường về, hai người thập phần chật vật.

Hà Phi thần sắc ảm đạm, áy náy đến cực điểm. Úy Nhân Nhân cũng lạnh nghiêm mặt, không thể không nghiêm túc răn nàng.

“Nghề nghiệp của chúng ta, coi trọng nhất là công tác giữ bí mật kế hoạch. Hà Phi, chuyện hôm nay chị phải trình báo lên.”

Hà Phi tay đặt trên đầu gối nắm chặt, sắc mặt tái nhợt. “Em. . . . . . Em
biết.” Không dám tưởng tượng Lương Chấn Y sẽ tức giận đến thế nào.

Úy Nhân Nhân mặt căng cứng. “Có vài sai lầm là không thể tha thứ được, em biết không?”

“Thực xin lỗi. . . . . .” Hà Phi nhịn xuống xúc động muốn khóc, không, không
thể khóc, đây không phải là sai lầm cứ rơi nước mắt là có thể bù lại
được.

Úy Nhân Nhân thuần thục lái xe, liếc nhìn Hà Phi một cái.
“Không cần xin lỗi chị, em ngẫm lại chờ chút nữa như thế nào cùng tổng
giám đốc Lương nói.” Lương Chấn Y người nọ lúc tức giận lên mới khủng
bố, lần này Hà Phi gây ra đại họa, không biết hắn sẽ xử lý như thế nào.

“. . . . . . Tổng giám đốc, đều tại em không bảo cô ấy chú ý. Hà Phi vô
tâm, mới để cho người hại, em cũng có trách nhiệm. . . . . .”


Phi nghe Úy Nhân Nhân báo cáo sự tình với Lương Chấn Y, thấy nàng đem
trách nhiệm hướng về chính mình, kinh ngạc nhìn lại Nhân Nhân. Úy Nhân
Nhân bình thường thích rống Hà Phi, mắng chửi người cũng không lưu tình
chút nào, sao đến lúc này, ngược lại lại giúp đỡ nàng? Hà Phi mắt đỏ
lên, mím môi, cảm động muốn rơi lệ.

Úy Nhân Nhân khôn khéo thông minh cố gắng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, tốt nhất còn có thể việc nhỏ hóa thành không có gì.

Lương Chấn Y nghiêm mặt, cũng không có vì trưởng phòng ăn nói khép nép giúp
Hà Phi nói chuyện mà hòa hoãn lại sắc mặt. Hắn ngồi ở trước bàn, nhìn
lại các nàng. Hắn chú ý tới Hà Phi sắc mặt tái nhợt, hay bàn tay bắt
chặt vào nhau.


Hắn cũng không giống Nhân Nhân khi tức giận liền
trực tiếp rít gào, nhưng hắn bình tĩnh lại làm Ôn Hà Phi càng thêm không yên. Lương Chấn Y trầm mặc nghe xong Nhân Nhân trần thuật, nhìn lại
đang cúi đầu nghiêm mặt Hà Phi, sau đó hắn hỏi mấy vấn đề.

“Tháng này em có đem bản kế hoạch ra ngoài công ty không?”

“Không có.” Hà Phi lắc đầu, thanh âm của hắn lạnh nhạt, nàng không dám nhìn hắn.

Hắn lại hỏi: “Bàn công tác của em có khóa lại không?”

Hà Phi trầm mặc một giây, Nhân Nhân cố ý huých khuỷu tay Hà Phi một chút,
Hà Phi thấy trưởng phòng nháy mắt với nàng, ám chỉ nàng nói dối, nhưng
là. . . . . .

Hà Phi cắn chặt răng, đầu cúi thấp hơn.”Em. . . . . . Em không có lần nào cũng khóa.” Nàng không nghĩ nói dối.

Ngu ngốc! Úy Nhân Nhân che mặt thở dài, nàng sao lại thành thật như vậy? Ngu ngốc!

Lương Chấn Y lại trầm mặc, chỉ trong chốc lát, lại làm nàng không chịu nổi đến cực điểm.

Sau đó hắn rốt cục mở miệng: “Công ty quy định nhân viên phòng kế hoạch,
vừa rời khỏi chỗ ngồi nhất định phải đem tài liệu khóa lại, em không
biết sao?” Dưới mày rậm đôi mắt đen huyền của hắn chăm chú nhìn Hà Phi,
chỉ thấy nàng co lại bả vai một chút, đầu cúi thấp hơn. Nhìn nàng khổ sở như vậy, tim của hắn cũng không chịu nổi, nhưng mà công và tư rõ ràng
là nguyên tắc của hắn. Hắn gượng cứng rắn tâm tư, xử lý sai lầm của Hà
Phi.

Hắn thong thả đanh thép nói: “Ôn Hà Phi, em nhìn anh đây.”

Hà Phi ngạc nhiên, chậm rãi ngẩng mặt. Đôi mắt to tròn luôn sáng rực trong veo của nàng tràn ngập khiếp đảm cùng sợ hãi, nàng hiển nhiên đối với
sai lầm của mình cảm thấy áy náy cùng tự trách. Vẻ mặt hắn nghiêm túc
làm cho lưng nàng một trận lạnh lẽo. Ánh mắt sắc bén làm cho nàng không
thể nào né tránh, mà hắn nói chuyện, từng chữ từng chữ lạnh như băng.

“Ôn Hà Phi ——” hắn làm ra quyết định. “Ngày mai nếu không thành công tiếp được hợp đồng, trở về làm trợ lý đi.”

Trợ lý?! Quá mức khiếp sợ, Hà Phi nhất thời phản ứng không kịp, choáng váng, nhưng nghe bên cạnh trưởng phòng kinh hãi kêu ——

“Cái gì?!” Úy Nhân Nhân kêu to. “Không thể nào, tổng giám đốc, anh có phải
quá tàn nhẫn không?” Nhân Nhân tiến lên thương lượng.”Ai da, nghĩ cũng
biết là không có khả năng, nhiều nhất là hòa nhau hoặc là thua đẹp mặt

chút. Chỉ một buổi tối, anh nghĩ Hà Phi làm sao có thể nghĩ ra kế hoạch
mới, mà lại thắng những người khác được? Chỉ một buổi tối a?!”

“Của cô ấy sai, chính cô ấy gánh vác.” Lương Chấn Y lạnh nhạt nói. Lại liếc
nhìn Hà Phi một cái, ánh mắt nàng phẫn nộ, tức giận đến run run, hiển
nhiên phi thường tức giận quyết định của hắn.

Hà Phi vốn là áy
náy đòi mạng, lúc này nghe xong quyết định vô tình của Lương Chấn Y, một phen hỏa đốt thẳng lên đầu. Được rồi, nàng có sai, nhưng là có sai đến
mức nghiêm trọng muốn nàng quay trở về đi làm trợ lý không? Ôn Hà Phi
trừng mắt nhìn Lương Chấn Y, không thể tin được hắn sẽ tàn khốc vô tình
như vậy. Nàng tức giận đến nói không ra lời, nước mắt ngân ngấn. Nàng
muốn khóc, nhưng nàng cực lực khống chế nước mắt, không muốn làm cho hắn phát hiện của nàng đáng buồn đáng thương, trời biết đây quả thực muốn
mệnh nàng!

Úy Nhân Nhân còn vội vã giúp nàng cầu tình. “Tha thứ
cho cô ấy thôi, em cam đoan cô ấy nhất định sẽ ghi nhớ bài học này. . . . . .”

Hắn bình tĩnh kiềm chế, nàng phẫn nộ khó nhịn.

“Trưởng phòng, đừng nói giúp em nữa.” Hà Phi đột nhiên nói. Nàng ưỡn thẳng
lưng, nhìn chằm chằm vào cặp mắt lạnh nhạt của Lương Chấn Y, giận dữ
phản kích. “Đúng đúng đúng, tôi sai lầm rồi, tôi cẩu thả sơ suất, tôi
không có đầu óc –” Nàng khổ sở gào lên, thanh âm thê lương của nàng xé
rách tim hắn. “Nhưng tôi cũng đã làm thành công không ít dự án, nay phạm sai lầm lại bắt tôi quay trở về làm trợ lý, tôi không phục!” Của hắn
trừng phạt nghe vào tai Hà Phi giống như không nhận thức năng lực cùng
chuyên môn của nàng, nàng thà rằng hắn giống Úy Nhân Nhân như vậy thẳng
thắn chửi mắng nàng một chút.

Hà Phi làm gì vậy? Nhân Nhân sợ
hãi, xoay người nhìn chằm chằm nàng. Nhưng thấy Hà Phi nắm chặt hai đấm
sắc mặt cứng ngắc, á, cô gái nhỏ này điên rồi sao?! Uổng phí cố gắng đem chuyện lớn hóa nhỏ, giờ thì hay rồi, một lần rống này của nàng, sự tình còn thành lớn hơn nữa. Dám cùng giám đốc Lương tranh luận, giờ hắn muốn đuổi việc nàng cũng được.

“Hà Phi, câm miệng!” Uổng phí nàng một phen khổ tâm giúp nàng, ô. . . . . . cái đứa ngu ngốc này!

Ôn Hà Phi còn tiếp tục mắng: “Đây là phương thức của ngài đối với cấp dưới sao? Vừa có sai liền mất đầu. . . . . .” Nàng cảm thấy khuất nhục bi
thảm, không biết vì sao, thái độ lạnh nhạt của hắn làm nàng tan nát cõi
lòng. Của nàng tự tôn dưới cái nhìn chăm chú của hắn, dường như vỡ nát

thành từng mảnh.

Lương Chấn Y yên lặng nghe xong, sau đó chậm rãi nhíu mày, tiếng nói lãnh khốc trầm thấp. “Không cần nói nói lời xúc
động.” Hà Phi sửng sốt, chẳng lẽ hắn còn hi vọng nàng bình tĩnh sao? Vẻ
mặt hắn sâu không lường được, ánh mắt nhìn lại Hà Phi thâm thúy tối tăm. “Em còn có một buổi tối có thể vãn hồi tình thế ——” thái độ lạnh lùng
của hắn làm bụng nàng giống như thiêu như đốt.

Nàng rít gào: “Thế cũng không có gì khác nhau cả!” Nàng còn muốn mắng, Nhân Nhân vội vàng
ngăn lại nàng, nhưng mà Hà Phi đẩy trưởng phòng ra, hướng về phía vẻ mặt lạnh nhạt của hắn kêu lên: “Anh biết rõ không thể thực hiện được! Anh
cố ý làm khó dễ tôi, làm gì phải dối trá như vậy?” Hà Phi đỏ mắt, cũng
tức đến hồ đồ, mất lí trí gào lên. “Anh cứ dứt khoát nói muốn tôi trở về làm trợ lý đi!”

Phát điên, Hà Phi phát điên! Úy Nhân Nhân ngăn lại Hà Phi. “Im mồm, nói bậy cái gì ——”

“Em muốn bỏ cuộc cũng được.” Lương Chấn Y lạnh lùng cứng rắn nói, không chút nào mềm lòng.

Cái gì? Hà Phi kinh ngạc, bỗng dưng thấy nhói lòng, hắn. . . . . . hắn có
thể nào tàn khốc như vậy? Hà Phi cắn chặt răng, sắc mặt xoát trắng bệch, nàng cắn cánh môi phiếm hồng, cố nén nước mắt muốn vỡ ra, cổ họng tắc
nghẹn.

Lương Chấn Y mặt không chút thay đổi vẫn mắt lạnh nhìn lại, tâm lại bỗng dưng siết chặt, đau lòng đến cực điểm!

Khủng bố! Nơi nơi nhất thời im lặng đến khủng bố. Úy Nhân Nhân cười hắc hắc,
kiên trì nhảy ra, không sợ chết hoà giải. Nàng vỗ lưng Hà Phi, cười với
Lương Chấn Y. “Ai da! Làm gì chứ, không cần phải làm mất hòa khí. Tổng
giám đốc, Hà Phi bình thường thật sự thực cố gắng, anh liền tha thứ sai
lầm lần này của em ấy đi. Tuy rằng vụ Hán Quần lần này hỏng rồi, nhưng
là tương lai em ấy lại cố gắng làm thật tốt thêm vài dự án nữa là có thể lập công chuộc tội rồi. Không cần bắt em ấy trở về làm trợ lý thôi. . . . . .”

“Anh nói lại lần nữa ——” Hắn dời tầm mắt, không thể không rắn lòng. “Chỉ cần đánh mất dự án Hán Quần, cô ấy quay trở về làm trợ
lý.”

Thấy Lương Chấn Y vẻ mặt nghiêm khắc, kẻ thức thời là trang
tuấn kiệt, Nhân Nhân xấu hổ sửng sốt, cũng không lại dám cầu tình. Ai mà biết lại cố tiếp nữa ngay cả nàng cũng có thể bị giáng làm trợ lý hay
không?

Hà Phi hung hãn trừng Lương Chấn Y, hít một hơi sâu.

Không ổn! Nghe tiếng hít không khí này, Nhân Nhân lập tức quay sang, thảm,
nha đầu kia giận dữ đầy mặt, mắt thấy sẽ phát tác, chạy nhanh cản lại.
“Hà Phi. . . . . .”

Không còn kịp rồi, chỉ thấy Hà Phi lửa giận rống: “Tôi, không, làm, ưm ưm . . . . . .”

“Ai. . . . . . Phi là nói cô ấy không, cố, gắng. . . . . . Sao lại thế chứ. . . . . .” Nhân Nhân bịt miệng nàng, vội vàng cười cười với sếp, giống
như diễn múa rối nàng tự động điểm tô cho đẹp câu nói của Hà Phi. Muốn
chết! Có loại nhân viên thẳng như ruột ngựa thế này nàng sớm giảm thọ
mất. Ha ha ha ha a, nàng cười hì hì lôi Hà Phi ra bên ngoài. “Đi, Hà

Phi. . . . . . Ngoan, đi mau. . . . . .” Ý đồ gọi lí trí của nàng quay
về. Nhân Nhân lòng đang rớm máu, năm nay phạm phải Thái Tuế a, trăm năm
công lực cũng sắp phế hết. “Sếp, bọn em đi đây . . . . . . Ha ha a. . . . . . Em mang Hà Phi đi ra ngoài!” Mồ hôi lạnh rơi như mưa, da đầu run
lên.

“Không! Tôi nói là tôi không ——” Hà Phi không cảm kích tiếp
tục cố gắng cứng đầu, giẫm lên nàng một phen khổ tâm, khiêu chiến công
lực của Úy Nhân Nhân.

Nhân Nhân lại bịt miệng nàng, tình huống có vẻ hoang đường buồn cười. “Bình tĩnh, bình tĩnh!” Nhân Nhân thấp giọng
trấn an nàng, một mặt vội vã với tổng giám đốc cười hắc hắc. “Em cam
đoan Hà Phi biết sai có thể thay đổi, vụ Hán Quần nhất định ra sức thực
hiện. Chúng em có việc phải đi . . . . . .”

Lương Chấn Y cũng
không phải ngu ngốc, đương nhiên sáng tỏ ý tứ của Hà Phi, nhưng hắn làm
bộ như không nghe thấy, gật gật đầu thu thập văn kiện trên bàn.

Hắn giả vờ như không có việc gì, nhưng Hà Phi vẫn không thôi. “Ô. . . . . . Tôi. . . . . . Anh khốn. . . . . .” Vẫn căm phẫn giơ tay múa chân mắng
Lương Chấn Y, Úy Nhân Nhân chặn ngang đem nàng ôm lấy kéo ra hướng cửa.

“Chị ——” Hà Phi giật xuống ma trảo của Nhân Nhân. “Chị đáng giận ——”

“Em yên tâm!” Nhân Nhân lớn giọng át tiếng Hà Phi tức giận mắng giám đốc
Lương, tạo ra cảnh thái bình giả tạo. “Hà Phi là giỏi nhất, một buổi tối thì một buổi tối đi, em sẽ làm được a. . . . . . Có phải hay không, Hà
Phi?” Nàng dùng sức nhéo đùi Hà Phi.

Đau a —— Hà Phi cúi đầu che chân.

Nhân Nhân mãnh liệt đè đầu nàng, không cho Hà Phi ngẩng đầu. “Thật sao thật
sao, biết nhận sai là tốt rồi. . . . . . Chúng ta mau đi nghĩ ra kế
hoạch mới. Giám đốc Lương, chúng em đi ra ngoài đây, cáo từ a. . . . .
.” Ra sức lôi Hà Phi ngốc đang quang quác kêu đi ra ngoài, miễn cho đầu
heo này tiếp tục làm chuyện ngu ngốc.

“Rầm!” Cửa vừa đóng lại,
Lương Chấn Y mệt mỏi che trán thở dài. Hắn nhắm mắt lại, muốn hắn với Hà Phi phiếm hồng đôi mắt, vẻ mặt thương tâm nhìn như không thấy thật muốn mạng hắn. Kỳ thật hắn thầm nghĩ đem nàng kéo vào trong lòng an ủi.

Lương Chấn Y cười khổ, an ủi? Hiện tại Hà Phi chỉ sợ hận không thể xé xác
hắn, sao còn có thể muốn hắn an ủi? Hắn mở mắt, ánh mắt u buồn, trong
lòng chua xót. Hắn ấn xuống phím thoại.

Trần Dĩnh tiếp điện thoại.”Tổng giám đốc, có việc ạ?”

“Đem băng camera an ninh tháng này mang lên đây cho tôi.”

“Không thành vấn đề.” Trần Dĩnh ngay tức khắc đi làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận