Sủng Em Không Tốt Sao

Trên xe Cadillac, Hoàng Phủ Thần Phong ngồi bên trái
con trai, Chỉ Ngưng ngồi bên phải, Ch­eney ngồi ở chính giữa, bọn họ hiện tại
muốn đến trường học quý tộc Đài Bắc báo danh.

“Phong, lát nữa em muốn gọi điện thoại cho bá mẫu.”

“Lát nữa đến công ty anh sẽ chat webcam với mẹ là được, để cho mẹ nhìn thấy
cháu của mình.” Hoàng Phủ Thần Phong sờ lên tóc con trai.

“Grand­ma sao?” Ch­eney ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.

“Đúng! Lát nữa đến trường học xong có thể đến công ty cha cùng Grand­ma chat
webcam.”

“Ha ha, thật tốt quá.” Người cha này của hắn kỳ thực không tệ, đối với hắn cũng
rất tốt, hắn thật là càng ngày càng thích người cha này.

Bọn Hoàng Phủ Thần Phong đến, làm trường học một trận xôn xao. Tuy đây là một
trường học quý tộc nhưng đều không như Hoàng Phủ Thần Phong, đằng sau có tận
mười bảo vệ đi theo.

“Phong, có phải có quá nhiều bảo vệ không?”

“Không có, Ngưng Nhi, em xem, ngày đó em cùng hai con trai đến sân bay, mọi
người đều chú ý đến các người. Con trai lớn lên giống anh như vậy, toàn bộ Đài
Loan đều biết đó là con trai của Hoàng Phủ Thần Phong, vạn nhất bị bắt cóc thì
phải làm thế nào? Cho nên, chúng ta có thể phòng ngừa vạn nhất.” Hoàng Phủ Thần
Phong nắm tay Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng nắm tay con trai.

Chỉ Ngưng suy nghĩ một chút, “Cũng đúng.”

Hoàng Phủ Thần Phong trước khi đến cũng đã gọi điện cho hiệu trưởng của trường
học rồi, cho nên, Hoàng Phủ Thần Phong mang theo Chỉ Ngưng và con trai trực

tiếp đến phòng làm việc của hiệu trưởng, do hiệu trưởng tự mình phỏng vấn.

Trong hồ sơ, sở trường của Ch­eney là có thể nói được ba ngoại ngữ, hiện tại
vẫn còn đang tiếp tục học. Hiệu trưởng quyết định, hắn muốn dùng tiếng Anh để
kiểm tra Ch­eney.

“Hiệu trưởng, chúng tôi có hai đứa con trai sinh đôi, đây là con trai nhỏ, con
trai lớn bởi vì nguyên nhân đặc biệt, ba tháng sau mới có thể đến trường học,
có thể chứ?”

“Có thể, hiện tại, tôi muốn bắt đầu hỏi vài câu hỏi.”

Ch­eney ngồi đối diện hiệu trưởng, Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng ngồi trên
ghế salon bên cạnh.

“Hel­lo. What’s your ­name?” (Xin chào, cháu tên là gì?)

“Hel­lo Pres­ident, my name is Ch­eney!” (Xin chào ngài hiệu trưởng, tên của
cháu là Ch­eney!)

“Why did you choose our school?” (Tại sao cháu lại chọn trường học của chúng
tôi?)

“Be­cause I lis­ten to my Dad­dy said that this school has a good schoo­lethos,
and the teach­ers are very s­trict!” (Bởi vì cháu nghe cha cháu nói, phong cách
trường học này rất tốt, hơn nữa thấy cô giáo cũng vô cùng nghiêm khắc.)

Loại tình huống này, Chỉ Ngưng đã sớm lường trước, ngược lại Hoàng Phủ Thần
Phong, hắn có chút bất ngờ, tiếng Anh của con trai rõ ràng tốt đến trình độ
này.

Hiệu trưởng đối với câu trả lời của Ch­eney hài lòng nhẹ gật đầu. Đứa nhỏ này,
tiếng Anh xác thực rất tốt.

“Hiệu trưởng, con tôi học ở đây có vấn đề gì không?” Hoàng Phủ Thần Phong thấy
thái độ của hiểu trưởng, liền mở miệng hỏi.

“Hoàng Phủ tổng tài, tiếng Anh của Ch­eney rất tốt, so với những đứa trẻ cùng
tuổi tốt hơn nhiều. Tôi cho rằng, cháu học ở trường chúng ta hoàn toàn không có
vấn đề gì.”

“Tốt lắm, tuần sau con tôi sẽ bắt đầu lên lớp, không có vấn đề gì chứ?”

“Không có vấn đề, đến lúc đó trực tiếp đến phòng làm việc của tôi! Tôi sẽ tự
mình mang Ch­eney đến gặp thầy cô giáo.”

“Cám ơn ông, hiệu trưởng, Ch­eney liền phiền ông chiếu cố.” Con trai rốt cuộc
tìm được trường học rồi, Chỉ Ngưng đương nhiên cao hứng.

“Không cần khách khí!”

“Chúng tôi còn có việc, phải đi trước.” Hoàng Phủ Thần Phong dắt tay con trai,
chuẩn bị rời đi.

“Hiệu trưởng tạm biệt.” Ch­eney vẫy tay với hiệu trưởng.

Trên đường đến công ty, Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng thương lượng về vấn
đề phòng ở.


“Ngưng Nhi, anh gọi người đem hai gian phòng ở tầng hai sửa chữa lại, sau đó để
cho hai tiểu tử kia ở có được không?”

Chỉ Ngưng biết rõ trong nội tâm Hoàng Phủ Thần Phong có chủ ý gì, nói: “Ách”
cái này” hay là anh hỏi bảo bối đi!”

“Con trai, con nói được không? Hay chúng ta chuyển đến một biệt thự lớn hơn chỗ
hiện tại, con chọn đi!” Hoàng Phủ Thần Phong không chỉ có một ngôi biệt thự
nha.

“Dạ” trước mắt cứ sửa lại hai gian phòng kia là tốt rồi, sau này hãy nói a!” Ch­eney
nâng cằm lên, suy tư trong chốc lát nói.

“Được, vậy nghe lời con trai, lát nữa đến công ty, cha sẽ bảo thư ký an bài,
trong thời sửa chữa này, chúng ta sẽ chuyển đến ở một biệt thự khác.”

“Được, vậy nghe lời anh!” Chỉ Ngưng cảm thấy rất hạnh phúc, Chỉ Ngưng cảm thấy
cô so với năm năm trước càng hạnh phúc hơn, bởi vì, cô cùng Hoàng Phủ Thần Phong
còn có hai con trai sinh đôi. “Đúng rồi, Phong, chúng ta còn phải đến hiệu sách
mua sách cho con trai. Ngày mai chúng ta đi được không?”

“Được, ngày mai chúng ta sẽ đi mua.”

“Mẹ, mẹ nói xem, Grand­ma nhìn thấy con có thích con không? Vạn nhất Grand­ma
không thích con thì làm sao bây giờ?” Ch­eney thật sự thật lo lắng Grand­ma của
hắn sẽ không thích hắn a!

“Grand­ma làm sao có thể không thích tiểu bảo bối của mẹ đây? Lát nữa Grand­ma
nhìn thấy bảo bối, nhất định sẽ rất thích, bảo bối không cần phải lo lắng. Được
không.” Chỉ Ngưng dán cái trán lên trán Cheney, an ủi con trai.

Ch­eney nhìn về phía Hoàng Phủ Thần Phong, còn muốn xác nhận lại, “Cha, có thật
không?”

“Mẹ con nói đều là thật sự, cha cam đoan với con, như vậy có thể chưa?”

“Vâng, con tin tưởng cha mẹ sẽ không gạt con.” Ch­eney nghe được cha hắn cũng
đã nói như vậy, liền tin tưởng.

“Ai, các người xem, Hàn Chỉ Ngưng đã trở lại. Cô ta còn mang theo một đứa bé,

giống tổng tài như đúc a!”

“Đứa nhỏ kia rất đẹp trai!”

“Nghe nói Hàn Chỉ Ngưng bây giờ là nhà thiết kế trang sức quốc tế rồi, rất nổi
danh!”

“Các người có ai biết rõ Hàn Chỉ Ngưng năm năm trước vì sao rời khỏi tổng tài
không?”

Nhân viên công ty, từ khi bọn Hoàng Phủ Thần Phong vừa xuống xe, ánh mắt của họ
vẫn dõi theo nhất cứ nhất động của bọn Hoàng Phủ Thần Phong.

“Cha, nhân viên của cha làm gì nhìn con như vậy?” Ch­eney lôi kéo tay Hoàng Phủ
Thần Phủ, bắt đầu từ khi vào công ty, bọn họ vẫn nhìn Ch­eney.

“Bởi vì con trai lớn lên đẹp trai a! Nếu như không đẹp trai..., [đoán quân anh
đào] của con sao có thể thích con?” Hoàng Phủ Thần Phong một phen ôm lấy nhi tử
nói giỡn.

“Ha ha! Mẹ, mẹ yêu con và Ivan hơn, hay là yêu cha hơn?” Ch­eney ghé vào trên
vai Hoàng Phủ Thần Phong, hỏi Chỉ Ngưng ở phía sau.

Hoàng Phủ Thần Phong nghe được con trai hỏi Ngưng Nhi của hắn vấn đề này, hắn
dừng bước, hắn cũng muốn nghe xem Ngưng Nhi của hắn sẽ trả lời vấn đề này như
thế nào.

Chỉ Ngưng biết rõ Hoàng Phủ Thần Phong đang mong đợi câu trả lời của cô, “Mẹ
đương nhiên đều yêu! Mấy cha con đều là người mẹ yêu nhất.”

“Ngưng Nhi, anh yêu em!”

“Mẹ, con cũng yêu mẹ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận