Sủng Em Không Tốt Sao

Mẹ Hoàng Phủ vừa mở chat webcam ra, liền
nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong, Chỉ Ngưng và Cheney. “Chỉ Ngưng, bá mẫu rất nhớ
cháu!”

“Bá mẫu, cháu cũng rất nhớ bác, thực xin lỗi, làm bác
lo lắng.” Chỉ Ngưng ôm Ch­eney đến trên đùi của mình, “Bá mẫu, đây là con trai
của cháu.”

“Chào Grand­ma! Cháu tên là Ch­eney.” Tiểu tử kia cười
tươi chào hỏi mẹ Hoàng Phủ.

“Cái này” đây là cháu trai của tôi sao? Ai u! Tôi rốt
cục có cháu rồi. Cháu nội ngoan, Grand­ma rất muốn hôn cháu a!” Mẹ Hoàng Phủ
hưng phấn muốn lập tức bay đến bên người cháu nội ngoan của mình để đích thân
hôn vài cái. “Chỉ Ngưng! Bá mẫu cám ơn cháu.”

“Cháu cũng rất thích Grand­ma! Grand­ma, mẹ của cháu
sinh đôi, cháu là tiểu bảo bối của mẹ.”

Mẹ Hoàng Phủ còn đang đắm chìm trong vui sướng, lại
nghe đến cháu nội ngoan nói là cháu trai sinh đôi, điều này làm cho bà càng
thêm hưng phấn “Cháu nội ngoan, anh trai cháu đâu?”

“Ivan ở trong bệnh viện, anh ấy bị bệnh, mẹ rất đau
lòng.” Nói đến anh trai của mình đang trong bệnh viện, tiểu tử kia cũng lộ ra
vẻ mặt rất khổ sở.

“Tiểu tử thối, cháu nội ngoan của mẹ tại sao phải ở
trong bệnh viện? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con nói rõ cho mẹ.” Mẹ Hoàng
Phủ rống to với Hoàng Phủ Thần Phong, nghe được cháu nội ngoan ngã bệnh, lòng
của bà đau đớn giống như là bị dao cắt.

“Mẹ”


“Bá mẫu, Ivan bị bệnh máu trắng, nhưng Phong đã hiến
tủy cho bảo bối, bảo bối bây giờ còn đang trong phòng hồi sức, phải ba tháng
sau mới có thể đi ra ngoài, thỉnh bá mẫu không nên trách Phong, là cháu không
chăm sóc tốt cho bảo bối.” Nước mắt Chỉ Ngưng lại rơi trên tay Hoàng Phủ Thần
Phong, Hoàng Phủ Thần Phong thấy vậy liền ôm chặt cô.

“Chỉ Ngưng, cái này không thể trách cháu, là tiểu tử
thối nó có lỗi với cháu.”

“Grand­ma, bà không nên tức giận, sẽ không tốt cho
thân thể.” Ch­eney kịp thời can ngăn.

“Cháu nội ngoan, cháu chờ Grand­ma, hiện tại Grand­ma
đã kêu người đi mua vé máy bay, lập tức bay đến Đài Bắc thăm cháu nội ngoan.”
Mẹ Hoàng Phủ vừa nói chuyện với tiểu tử, vừa gọi quản gia giúp bà mua vé máy
bay.

“Mẹ, mẹ lập tức muốn tới sao?” Hoàng Phủ Thần Phong từ
sau lưng Chỉ Ngưng thò đầu ra.

“Đúng, mẹ đã gọi người đi mua vé máy bay rồi, tiểu tử
thối này, mẹ lo lắng để Chỉ Ngưng và cháu nội ngoan một mình ở bên cạnh con,
vạn nhất con lại làm Chỉ Ngưng tức giận bỏ đi, mẹ đi đâu mà tìm con dâu ngoan
đây?” Mẹ Hoàng Phủ nói chuyện với Hoàng Phủ Thần Phong chính là rất hung hăng,
căn bản không giống như đang nói chuyện phiếm với con trai.

Hoàng Phủ Thần Phong vô tội nhìn Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng
nghe thấy mẹ Hoàng Phủ nói hai chữ [con dâu], đỏ mặt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.

“Grand­ma, cháu sẽ cùng cha mẹ đến sân bay đón bà. Hì
hì!” Tiểu tử kia mở ra bàn tay nhỏ bé, muốn Hoàng Phủ Thần Phong ôm mình, Hoàng
Phủ Thần Phong cũng cao hứng ôm con trai vào trong lòng.

“Được, được, cháu nội ngoan, cháu chờ Grand­ma.” Mình
rốt cục có cháu rồi, “Tiểu tử thối, mẹ cảnh cáo con, con nếu tiếp tục làm ra
chuyện gì có lỗi với Chỉ Ngưng, mẹ tuyệt không nhận con nữa, nghe rõ chưa?” Nếu
như hiện tại bà ở ngay trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong mà nói..., bà hận không
thể hung hăng hét vào lỗ tai hắn!

“Mẹ, con đã biết, chờ con trai xuất viện, con liền
cùng Ngưng Nhi kết hôn.” Hắn thề, sau này, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho Ngưng
Nhi của hắn thương tâm nữa, cũng sẽ không khiến Ngưng Nhi của hắn chảy một giọt
nước mắt nào.

“Tiểu tử thối, coi như con rốt cục làm được một việc
đúng đắn. Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, chờ chúng ta gặp mặt lại tán
gẫu, mẹ muốn đi chuẩn bị hành lý.”

“Grand­ma, cháu chờ bà a!”

“Bá mẫu, chúng cháu sẽ đi đón bác.”

“Mẹ, tạm biệt.”

Đóng chat webcam, Ch­eney bắt đầu đi thăm văn phòng
của cha hắn, hắn cảm thấy văn phòng của cha thật là đẹp!

“Cha, con có thể đi lên trên tầng không?” Tiểu tử kia

chỉ chỉ lên tầng trên.

“Có thể! Con trai muốn đi nơi nào thì đi nơi đó! Công
ty của cha chính là công ty của con.”

Tiểu tử kia cười hì hì chạy lên.

Sau khi con trai chạy lên, Chỉ Ngưng đứng trước mặt
Hoàng Phủ Thần Phong, nhìn Hoàng Phủ Thần Phong, nghiêm túc hỏi: “Hoàng Phủ
Thần Phong, tốt nhất nên nói thật cho em, trên tầng kia có người phụ nữ khác
lên qua hay không.”

“Ngưng Nhi bảo bối, phía trên kia, ngoại trừ anh và
em, cũng chỉ có con trai đang đi lên, anh làm sao dám để người phụ nữ khác đi
lên chứ?” Hoàng Phủ Thần Phong kéo Chỉ Ngưng ôm vào trong ngực.

“Thật vậy sao?

Hắc! Con gái nhỏ này rõ ràng không tin hắn, “Đương
nhiên, Hàn Chỉ Ngưng, em dám không tin anh?”

“Không có” em làm sao có thể không tin anh chứ?” Thừa
dịp Hoàng Phủ Thần Phong còn chưa [trừng phạt] cô, Chỉ Ngưng đành phải ngoan
ngoãn đổi giọng.

Trên tầng, Ch­eney đã ngồi trước dương cầm, chuẩn bị
đàn một khúc. Ch­eney nhẹ nhàng đặt tay trên phím đàn, tiếng đàn du dương nhẹ
nhàng đi ra. Hắn chơi chính là bài Tiểu Tinh Tinh hắn thích nhất.

Hoàng Phủ Thần Phong nghe thấy tiếng đàn trên tầng
truyền đến, hắn hỏi Chỉ Ngưng đang trong ngực mình: “Bảo bối, con trai còn có
thể chơi đàn dương cầm?”

“Ân, tiểu bảo bối cùng đại bảo bối đều biết chơi, thời
điểm bọn nó hai tuổi đã bắt đầu học. Chỉ cần là thứ gì bảo bối thấy hứng thú,
em đều cho bọn chúng học, bọn chúng thích rất nhiều thứ.” Đối với hai con trai
bảo bối của mình, Chỉ Ngưng cảm thấy rất tự hào.

Hoàng Phủ Thần Phong rất khó tưởng tượng, Ngưng Nhi
của hắn một mình như thế nào có thể dạy dỗ hai con trai thông minh như vậy?
“Ngưng Nhi, cám ơn em, cám ơn đã dạy dỗ con trai thông minh như vậy.”


“Cám ơn cái gì? Hai bảo bối cũng là con em mà! Bởi vì,
thời điểm bọn chúng còn ở trong bụng em, em dã đáp ứng bọn chúng, em nói, tuy
các con sau khi ra đời không có cha, nhưng mẹ sẽ yêu thương các con gấp bội.”

“Ngưng Nhi, sau này anh đều ở bên em, sẽ không để cho
em một mình đối mặt với khó khăn, anh sẽ yêu thương hai con trai gấp bội. Tin
tưởng anh!”

“Vâng, em tin tưởng anh. Em yêu anh, Phong!”

“Anh cũng yêu em!” Nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong cúi
đầu xuống, phong bế cái miệng nhỏ nhắn của Chỉ Ngưng.

Tay Hoàng Phủ Thần Phong cũng tham tiến vào bên trong
quần áo của Chỉ Ngưng.

“Cha! Nơi này là công ty, không phải trong nhà, phiền
người chú ý một chút.” Ch­eney đứng ở đầu bậc thang, nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.

Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng nghe thấy con trai
nói, vội ngừng động tác. Chỉ Ngưng càng dùng sức chôn đầu trong ngực Hoàng Phủ
Thần Phong, nếu như bây giờ có thể nhìn thấy mặt cô... khẳng định là so với mặt
trời còn đỏ hơn. Hoàng Phủ Thần Phong da mặt dày, hắn chỉ là rút tay từ trong
quần áo Chỉ Ngưng ra, trấn định nhìn con trai bảo bối.

“Con trai, cha biết rõ sai rồi, lần sau nhất định sẽ
chú ý.”

Chỉ Ngưng nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phong còn nói [lần
sau], dùng sức nhéo vào bụng Hoàng Phủ Thần Phong.

“A! Ngưng Nhi, đau” Hoàng Phủ Thần Phong giữ chặt tay
Chỉ Ngưng, thống khổ kêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận