Trên triều đình, Gia Hòa đế giận dữ.
Người Hồ nhiều lần xâm phạm biên giới, một cuộc đại chiến 10 năm trước, Đại Ngụy bức người Hồ Bắc dời khỏi Vương Đình trăm dặm, chủ động cầu hoà, nguyện thần phục Đại Ngụy, mỗi năm dâng cúng ngựa tốt vàng bạc, cùng ký minh ước không xâm phạm nữa. Không nghĩ mới 10 năm trôi qua, người Hồ lại lật lọng, tập kịch quy mô lớn.
"Lần này người Hồ lĩnh 30 vạn thiết kỵ tiến công tập kích Đại Ngụy ta, phủ Thiểm Tây đóng 20 vạn quân, toàn bộ triệu tập tới cần thời gian, Trẫm quyết ý điều binh 15 vạn từ Sơn Tây, Hà Nam, Hồ Quảng tiến đến tiếp viện, do ai chỉ huy, các ngươi nếu thấy có người thích hợp thì lựa chọn tiến cử?"
Chúng triều thần châu đầu ghé tai thì thầm, lục tục có người đề danh.
Thành vương buông mi yên lặng nghe, trong thời khắc này tay áo phải khép lại.
Rất nhanh có người cao giọng nói: "Hoàng Thượng, thần tiến cử nguyên bộ binh Thượng Thư Khâu Đạc, Khâu đại nhân không lâu đã cùng người Hồ nhiều lần giao chiến, đối với phương thức tác chiến của người Hồ thập phần quen thuộc. Lúc hai quân giao chiến này, thần đề nghị Hoàng Thượng để Khâu Đạc làm soái, tiến Bắc chống người Hồ."
Gia Hòa đế liếc hắn một cái, gật gật đầu, trầm tư một lát vuốt râu nói: "mẫu thân Khâu Đạc qua đời chưa được nửa năm, Khâu Đạc bi thống không thôi, Trẫm không nỡ không cho hắn thủ hiếu. Chẳng lẽ trừ Khâu Đạc, Đại Ngụy chúng ta không còn tướng tài ? Túc vương, ngươi thấy thế nào?"
Từ Tấn đứng phía sau Khang vương, phía trước Thành vương, lúc này ra khỏi hàng, cao giọng nói: "Phụ hoàng, phần lớn đại quân người Hồ ban đêm tập kích Tây Bắc, vùng Túc Châu, quân sở tại bởi vì quân địch quá đông thất thủ bại lui. Những chỗ khác lĩnh binh đều ngoan cường chống lại, chưa để người Hồ chiếm một phần tiện nghi, đủ thấy bình thường tuần phủ Thiểm Tây Quách Lỗ đốc quân đúng cách, ứng đối kịp thời. Quách Lỗ trấn thủ Thiểm Tây mấy năm, đối với địa hình hiểm yếu các nơi rõ như lòng bàn tay, nhi thần cố ý tiến cử Quách Lỗ chỉ huy toàn quân."
Đời trước Tề Sùng Minh phụ thân Tề Sách nhậm chức tuần phủ Thiểm Tây, quản hạ không nghiêm, người Hồ đông đảo đến tập kích lập tức mất hơn mười chỗ cứ điểm, quân tình so với hiện nay hung hiểm vạn phần. Phụ hoàng giận dữ, trực tiếp đem nhốt vào đại lao, mệnh hắn cùng Lục đệ tự mình lĩnh binh đi viện quân. Từ Tấn ở Tây Bắc bôn ba nửa năm có thừa, đối với các doanh tướng lĩnh Tây Bắc thập phần quen thuộc. Sau khi trùng sinh, hắn vì báo thù cho Phó Dung trước đã rút chức quan tuần phủ Thiểm Tây của Tề Sùng Minh, sau lại âm thầm trù tính, liên tục thăng người chân chính có tài. Đương nhiên, hắn chỉ là vương gia, không có khả năng muốn thăng ai thì thăng. Cũng may trên đại thể đã đổi một lần, bởi vậy lần này người Hồ không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Đánh lén không thành, kế tiếp bằng đời trước hắn hiểu biết chiến pháp người Hồ, đời này đánh lui đối phương sẽ càng dễ dàng.
Từ Tấn dự đoán, trận chiến này ít nhất có thể thu binh sớm trước hai tháng.
so sánh hai tướng, Quách Lỗ quả thật càng thích hợp hơn Khâu Đạc.
Gia Hòa đế thấy các triều thần ào ào đồng ý, hài lòng gật gật đầu, việc quân đại sự, trong mấy người con trai quả thật lão Tứ có thiên phú nhất.
Từ Tấn lại không lui về, chủ động xin đi giết giặc nói: "Phụ hoàng, nhi thần xin lệnh đốc vận lương thảo, trợ uy tướng sĩ Đại Ngụy ta."
Thành vương, Từ Hạo nghe, đồng thời tiến lên: "Phụ hoàng, nhi thần cũng nguyện đi chiến trường, trợ uy tướng sĩ Đại Ngụy!"
Chỉ có Khang vương nghiêng đầu nhìn bọn họ, lại ngẩng đầu nhìn một chút phụ hoàng trên long tọa, sờ sờ mũi, cúi đầu xuống.
Gia Hòa đế nhịn không được trừng mắt liếc nhi tử không tiền đồ kia một cái.
Ánh mắt rơi vào ba người con trai oai phong phấn chấn phía dưới, Gia Hòa đế suy nghĩ thêm. Lão Tứ khẳng định không thể đi , đó là trữ quân hắn coi trọng, tuy rằng hắn tin tưởng lão Tứ đi sẽ chỉ làm cho chiến sự này kết thúc càng nhanh, nhưng ngộ nhỡ gặp phải bất trắc đâu? Gia Hòa đế cũng không dám lấy trữ quân đặt cược.
Lão Tứ không được, còn lại hai người, theo lý lão Ngũ lớn tuổi thích hợp nhất, bất quá nếu lão Ngũ lập quân công, các triều thần không tránh khỏi sinh ra chút ý niệm, chính lão Tứ trong lòng chỉ sợ cũng sẽ kết vướng mắc. Lúc trước lão Tứ bị Hoàng Hậu kiêng dè, không phải là bởi vì lập được chiến công sao?
"Hoài vương đi thôi, công phu của ngươi là Tần lão tướng quân tự dạy, lần này vừa vặn đi chiến trường hảo hảo học hỏi kinh nghiệm, bằng không chỉ nói không luyện, cũng chỉ có lý luận suông ."
Lão Lục là đồng bào đệ đệ của lão Tứ, có chút chiến công cũng không sao cả.
Từ Hạo nghe, thắt lưng không khỏi ưỡn càng thẳng, cao giọng tiếp chỉ: "Nhi thần lĩnh mệnh, tuyệt không cô phụ kỳ vọng cao của phụ hoàng!"
Gia Hòa đế cười gật đầu.
Thành vương cổ vũ vỗ vỗ bả vai Từ Hạo, cùng nhau lui về nguyên chỗ, Từ Tấn cũng yên lặng lui trở về.
~Túc vương phủ.
Phó Dung ngơ ngác ngồi trên giường, ngây ra nhìn cảnh thu ngoài cửa sổ.
Chính là hôm nay, đời trước chính là hôm nay, nàng như thường ngày ở hậu viện thoải mái nhàn nhã, sập tối tự mình ăn cơm, muốn ngủ rồi, Từ Tấn phái người tới nói hắn muốn đến. Sau đó hai người cùng nhau ăn cơm, vào trong phòng, lúc nàng tính toán chui vào chăn hầu hạ hắn thì Từ Tấn nói cho nàng biết hắn phải xuất chinh.
Ngày kế hắn rời kinh, một đi không trở lại.
Dầu gì là trượng phu của nàng, cuộc sống như vậy, Phó Dung sao có thể không nhớ được? Lúc Từ Tấn ở bên ngoài, nàng còn vì hắn thắp vài nén hương bái Bồ Tát, khẩn cầu Bồ Tát phù hộ Túc vương gia của nàng bình an quay về, đừng để nàng thủ góa cả đời. Kết quả Từ Tấn không trở về, nàng cũng không thủ tiết...
Từng màn liên tiếp lướt qua trong đầu, hoa yến mẫu đơn rơi xuống nước, mở mắt ra trở về lúc mười ba tuổi dậy thì, lại ngẫu nhiên gặp được hắn ra ngoài ban sai.
Mười lăm tuổi tháng 8 gả tới, thoáng chớp mắt, bọn họ đã làm vợ chồng bốn năm, Trăn ca nhi đã 3 tuổi .
Hiện tại Túc vương phủ sớm đã không phải như trong ký ức kia. Trong ký ức Túc vương phủ chỉ là cái lồng, nàng giống chim hoàng yến sống ở bên trong. Hiện giờ Túc vương phủ là nhà của nàng, gần như mỗi một chỗ hắn đều từng dẫn nàng đi qua, sau này giữa hai vợ chồng lại có thêm Trăn ca nhi.
Ánh mắt chua xót, nước mắt rơi xuống.
Phó Dung nhanh chóng lau lệ, ngẩng đầu lên.
Không thể khóc, bởi vì nàng không có lý do để khóc, Từ Tấn quay về nhìn thấy hỏi nàng, nàng không thể nói chính mình biết trước hắn sắp phải đi?
Trước mắt quan trọng nhất là làm sao nhắc nhở hắn chuyến đi này nguy hiểm.
Phó Dung đi vàotrong phòng, nằm ở trên giường đi ngủ.
Vẫn nằm mơ đi, ngoại trừ nằm mơ nàng cũng không có biện pháp khác.
Nhìn như ngủ, chẳng qua là chợp mắt mà thôi, loại thời điểm này, làm sao có thể ngủ được?
Trăn ca nhi ở bên ngoài chơi mệt, lon ton chạy về, vén rèm lên thấy mẫu thân nằm ở trên giường, tiểu tử chớp chớp mắt, tò mò đi tới trước giường. Mai Hương theo đằng sau, cúi người nhỏ giọng dỗ: "Thế Tử, vương phi đang ngủ, chúng ta tiếp tục ra bên ngoài chơi đi?"
Trăn ca nhi nhìn chằm chằm vào mẫu một lát, nhẹ nhàng sờ sờ cổ tay phải nàng đặt trên giường, tự lẩm bẩm nói: "Mẫu thân ngủ, không thể ầm ĩ mẫu thân." Nói xong rồi, lúc này mới ngoan ngoãn để Mai Hương dắt đi.
Phó Dung chậm rãi quay ra, nước mắt rơi như mưa.
Ngày mai trong nhà chỉ còn hai mẹ con họ.
Khổ sở trong lòng, Từ Tấn rốt cuộc trở về thì Phó Dung không cần giả vờ, nhắm mắt ở trên giường khóc, lặng lẽ khóc.
Nàng khóc đến yên lặng như vậy, thế cho nên Từ Tấn ngồi nghiêng ở trên giường, nghiêng đầu nhìn mới phát hiện nàng khóc.
Trong lòng hắn xiết chặt, một tay chống giường, một tay giúp nàng lau nước mắt, đau lòng gọi: "Nùng Nùng, tại sao lại khóc ?"
Phó Dung muốn làm bộ ác mộng đâu, giống như không nghe thấy, tiếp tục yên lặng khóc.
Từ Tấn không biết là chuyện gì xảy ra, thật cẩn thận đem người đỡ dậy, để cho nàng tựa vào trong ngực hắn, lấy khăn ra giúp nàng lau nước mắt. Phó Dung vào lúc này mở mắt ra, nhìn thấy hắn, nàng sửng sốt, "Vương gia trở lại?"
Từ Tấn hôn nàng một cái, ôm người hỏi: "Khóc cái gì đâu? Gần đây nước mắt nàng nhiều giống như đổ mưa, ta sắp bị nàng ngập chết..."
"Không cho phép chàng nói đến chữ kia!" Phó Dung che miệng hắn, đột nhiên không khống chế nổi, vùi vào ngực hắn khóc: "Vương gia, ta vừa mới gặp ác mộng, ta mơ thấy phụ hoàng phái chàng cùng Lục đệ đi chiến trường, chàng và Lục đệ đều, đều không thể trở về... Vương gia, ta sợ hãi!"
"Nùng Nùng thật mơ thấy chúng ta đi chiến trường ?" Từ Tấn đỡ lấy bả vai nàng, cho nàng nhìn hắn, ngạc nhiên nói: "Đi chiến trường nào? Quái , hôm nay quả thật thu được chiến báo, người Hồ..."
Phó Dung liên tục gật đầu, hai mắt đẫm lệ, "Chính là người Hồ, vương gia, người Hồ thật sự tiến binh ? Phụ hoàng phái chàng xuất chinh sao? Vậy chàng nhất định phải cẩn thận, ta vàTrăn ca nhi đều chờ đợi chàng đâu...". Càng khóc càng thương tâm, khóc không thành tiếng.
Từ Tấn không cho người đem tin tức truyền đến, chính vì đoán được Phó Dung chắc sẽ dùng phương thức này nhắc nhở hắn, vốn định nhân cơ hội hỏi xem nàng có "Mộng" thấy sự tình sau khi hắn và Lục đệ chết hay không. Lúc này thấy nàng khóc thành như vậy, Từ Tấn không nhẫn tâm giấu nàng, lợi dụng nàng không bỏ qua lời của nàng. Nên nhắc nhở hắn, nàng đã nhắc nhở, còn lại là xem hắn, nàng chỉ cần chờ làm Hoàng Hậu là được.
"Nùng Nùng đừng khóc, ta không đi, phụ hoàng chỉ để Lục đệ đi vận chuyển lương thảo, đó chỉ là ác mộng, như thế nào nàng lại cho là thật ?" Suy nghĩ rõ ràng, Từ Tấn nâng mặt nàng lên, bất đắc dĩ nhìn cô nương đang làm ướt hắn.
Phó Dung chuẩn bị một bụng lời muốn nói đâu, ví như bảo hắn rời nhà ra ngoài mặc thêm đồ, ban đêm đắp chăn cẩn thận chút... Đáng tiếc chính mình quá không có tiền đồ, vừa mở miệng chính là khóc nấc, khóc mãi khóc mãi thì nghe Từ Tấn nói hắn không đi chiến trường.
Như mưa một nửa đột nhiên ngừng bặt, Phó Dung nước mắt cũng ngưng hẳn, ngẩng đầu, không dám tin tưởng hỏi hắn: "Vương gia không đi?"
Từ Tấn cười giúp nàng lau nước mắt, "Thế nào, nàng thà rằng tin tưởng ác mộng cũng không nguyện tin tưởng ta, một người sống sờ sờ?"
Phó Dung mắt trợn tròn, trong một chớp mắt, đột nhiên hoài nghi chính mình có phải là nằm mơ thật hay không, làm một giấc mộng Từ Tấn không cần đi chiến trường. Phân biệt không rõ thật giả, Phó Dung nhìn chằm chằm vào người trước mặt, đưa ngón tay tới gần miệng hắn, thút tha thút thít nói: "Vương gia chàng cắn ta một chút."
Từ Tấn nắm lấy ngón tay ngọc xanh mướt thon dài, kỳ quái nói: "Vì sao phải cắn?"
Phó Dung nóng nảy, "Chàng đừng hỏi, mau cắn ta!"
Từ Tấn mới không nỡ cắn, chỉ ngậm lấy tay nàng, ngả ngớn mút.
Phó Dung thân thể mềm nhũn, rung động kia quá chân thật, Phó Dung cuối cùng cũng tin tưởng đây không phải là mộng.
"Vương gia thật sự không cần đi?" Nàng kích động ôm lấy hắn, mắt đầy chờ mong.
Từ Tấn gật đầu cười, thấy nàng không khóc, hắn lại tìm tòi nghiên cứu mộng của nàng, "Nàng có thể mơ tới trận chiến sự này, cũng tính là thần kỳ, kia Nùng Nùng mơ thấy ta và Lục đệ xảy ra chuyện rồi ở kinh thành có chuyện gì không?"
Hắn không đi nữa, Phó Dung mau chóng khôi phục lý trí, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu nói: "Không biết, mơ tới vương gia xảy ra chuyện, ta vẫn khóc, khóc mãi khóc mãi thì bị vương gia đánh thức ."
Thái Tử đã phế, sẽ không mưu phản, Thái Tử không mưu phản, An vương hẳn là không có cơ hội đục nước béo cò, huống chi chỗ An vương bên kia Khâu Đạc bị hai cha con Từ Tấn đoạt chức quan, Từ Tấn cũng đã đề phòng An vương, Phó Dung nói tiếp An vương kế vị cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại dễ dàng khiến Từ Tấn hoài nghi nàng vì sao có thể mộng được cụ thể như vậy.
Từ Tấn cằm chống lên đỉnh đầu nàng, loáng thoáng lộ ra một nụ cười khổ.
Hắn không đi rồi, Nùng Nùng đầy nước mắt của hắn lập tức liền biến thành tiểu hồ ly như cũ.
May mắn, ai hắn cũng thích.