Ngô Bạch Khởi hôm nay cố ý đến Tần gia tìm Phó Tuyên.
Vốn hắn cùng tỷ muội các nàng không có liên quan gì lớn, ngày đó bị Phó Tuyên đánh, hắn quả thật tức giận, tuyên bố muốn trở về trả thù, nhưng trên đường tức giận liền tiêu tan, dù sao là hắn trêu cợt người trước. Ai ngờ đêm đó Cảnh Dương hầu thế nhưng đến nhà hắn, hại hắn chịu mười đại bản không nói, còn phạt đóng cửa ở trong phòng 3 tháng!
3 tháng cấm túc kết thúc, Ngô Bạch Khởi lập tức ra ngoài hỏi thăm, biết được Phó Tuyên hồi Ký Châu, hắn liền đi gây sự với Phó Thần, sau đó...
Giữa ban ngày ban mặt, thắt lưng của hắn bị Phó Thần đánh bay, nếu không phải là phía sau gã sai vặt phản ứng đủ nhanh, hắn suýt nữa lộ mông ở trước mặt người qua đường!
Bảo vệ mông, mặt mũi đương nhiên không có, Ngô Bạch Khởi đánh không lại Phó Thần, đành phải nhẫn nại đợi Phó Tuyên lại vào kinh.
Về phần Phó Dung, một người gan nhỏ thích khóc, cùng kinh thành khuê tú khác không sai biệt lắm, Ngô Bạch Khởi đều khinh thường không thèm để ý đến.
Bất quá Phó Dung là tỷ tỷ Phó Tuyên, Phó Tuyên như vậy hướng tới tỷ tỷ nàng, vậy hắn khi dễ Phó Dung, Phó Tuyên khẳng định sẽ càng tức giận.
Nghĩ như vậy, Ngô Bạch Khởi cười hướng đám người Từ Tấn lên tiếng chào hỏi, đi tới bên hồ, ngó nhìn Phó Dung đối diện, làm một động tác ai cũng không ngờ tới.
Hắn một cước dẫm ở trên bờ, một chân khác ra sức hướng hồ băng đập xuống!
Một tiếng trầm đục vang lên, cả mặt hồ dường như đều lúc lắc một cái.
Phó Dung chưa từng trải qua loại trận này, ngay lập tức liền hoảng, nghĩ chạy về phía trước, Ngô Bạch Khởi liền chặn ở phía trước, nàng một cử động nhỏ cũng không dám, liền hướng xuống dưới nhìn cũng không dám nhìn, thất kinh hốt hoảng nhìn về phía Từ Tấn bên kia, ánh mắt từ trên mặt Từ Tấn lạnh lùng bình tĩnh đảo qua, rơi vào trên người Tần Anh.
Nàng run rẩy âm thanh gọi hắn: "Tần nhị ca, ngươi quản lý hắn..."
Phó Dung vô cùng may mắn, gần quanh có người quen có thể xin giúp đỡ. Tần Anh hơn nàng hai tuổi, Ngô Bạch Khởi ít hơn nàng một tuổi, Tần Anh cao hơn Ngô Bạch Khởi rất nhiều, thật sự ra tay tuyệt đối có thể ngăn cản Ngô Bạch Khởi. Hai nhà vốn là quan hệ thông gia, hiện tại nàng lại ở Tần gia làm khách, ở dịch quán lần trước, Tần Anh biểu hiện ra ngoài cởi mở hiền hoà, Phó Dung cảm thấy Tần Anh nhất định sẽ giúp nàng .
Mà nàng bất lực từ nội tâm phát ra một tiếng "Tần nhị ca", bên bờ vài thiếu niên nghe được xương cốt thiếu chút nữa đều run.
Không phải Phó Dung có tâm tư gì khác, quả thực là giọng nói nàng trời sinh kiều nhuyễn dễ nghe, bình thường ở nhà lại quen làm nũng, nhất là Phó Thần, bởi vì huynh trưởng luôn thích trêu cợt nàng, Phó Dung đối "Ca ca" hai chữ âm điệu ngữ khí nắm chắc thuần thục nhất, biết như thế nào kêu Phó Thần ca ca dễ dàng nhất. Lúc này dưới tình thế cấp bách đương nhiên không có tận lực, nhưng theo bản năng kêu lên, ý vị cầu xin càng đậm.
Mắt thấy tiểu cô nương gương mặt thanh tú tái nhợt hai mắt ngấn lệ đứng ở chỗ đó, cô quạnh đáng thương, Tần Anh đột nhiên có loại ảo giác Ngô Bạch Khởi là ác bá khi dễ thiếu nữ đàng hoàng, mà hắn, đương nhiên chính là anh hùng trên đường thấy bất bình rút đao tương trợ.
Hắn nhấc chân, thân hình vừa quơ quơ, đằng sau cột sống liền bị người nhẹ nhàng đâm một chút.
Là Hứa gia.
Tần Anh trên lưng một mảnh mồ hôi lạnh, nghiêng đầu nhìn Từ Tấn.
"Về tiền viện." Từ Tấn quay người trở về.
Tần Anh có hơi ngần ngừ, lại bị Hứa gia đẩy một phen, không thể không đuổi theo.
Từ Hạo đối với thái độ Từ Tấn cũng không kinh ngạc, Tứ ca vốn không thích giao tiếp cùng cô nương, hiện tại không muốn lo chuyện bao đồng cũng bình thường, về phần cô nương bên kia, Từ Hạo nhìn Ngô Bạch Khởi một cái liếc mắt, hiểu được Ngô Bạch Khởi chỉ là hù dọa người, sẽ không thật sự làm chuyện ngu xuẩn, liền nhỏ giọng nói với Thôi Oản một câu, quay người đi theo Từ Tấn.
Đảo mắt bên bờ chỉ còn huynh muội Thôi Oản, Thôi Tuân.
Thôi Oản ánh mắt đuổi theo mấy người rời đi, tâm tư còn chưa thu hồi lại.
Ngược lại là Thôi Tuân, bởi vì quan hệ anh em họ thân thiết, hắn không thể nào sợ Từ Tấn, lúc này thấy Từ Tấn vô tâm đối với mĩ nhân, hắn cầu còn không được đâu, ho nhẹ một tiếng, bước nhanh đi tới bên người Ngô Bạch Khởi, lấy giọng điệu huynh trưởng trách cứ: "Trường Đình, đã quên lần trước giáo huấn bị nhốt? Đi, theo chúng ta hồi tiền viện, để cho các tiểu cô nương ở chỗ này chơi."
Ngô Bạch Khởi cười nhạo, vòng qua hắn, hướng Phó Dung bên kia đi tới: "Ta đến nhìn băng khắc, dựa vào cái gì các nàng có thể nhìn ta liền không thể nhìn?"
Không cho Thôi Tuân một điểm mặt mũi.
Ngô lão Hầu gia cùng Tần lão tướng quân là thế giao, Ngô Bạch Khởi cùng Tần Anh có vài phần huynh đệ tình cảm, đổi là Tần Anh đến khuyên, hắn chắc sẽ nghe. Nhưng là Thôi gia, đầu tiên Ngô Bạch Khởi cùng Thôi Tuân không có giao tình gì, thứ hai, hai người đều là kinh thành nổi danh hoàn khố, Thôi Tuân thích bài bạc cũng thích đi nơi bướm hoa, Ngô Bạch Khởi lại chỉ thích nuôi rắn trêu cợt người, cái gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, Ngô Bạch Khởi cùng Thôi Tuân nhìn nhau không vừa mắt. Một khi đã như vậy, Ngô Bạch Khởi người này là một nhị thế tổ, đến công chúa cũng đều dám trêu cợt, tự nhiên sẽ không khách khí với Thôi Tuân.
(nhị thế tổ : con cháu đời sau bất tài, ngang ngược, vô tích sự, phá hoại … - lấy từ tích Nhị Thế tổ nhà Tần, con trai Tần Thủy Hoàng )
Bị mất mặt ngay trước mặt mĩ nhân, Thôi Tuân âm thầm nắm chặt quyền, xoay người, thấy Phó Dung sợ đến lặng lẽ chuyển hướng sang bên cạnh, hắn nghiêm mặt nói: "Cô nương yên tâm, ta cùng Tần gia là thân thích, hôm nay cũng tính là nửa chủ nhân, tuyệt đối sẽ không tổn hại cô nương bị người khi dễ." Nói xong bước nhanh hướng Ngô Bạch Khởi đuổi tới.
Ngô Bạch Khởi cười, một bên xắn tay áo một bên quay người: "Thế nào, Thôi nhị thiếu gia còn muốn động thủ?"
Hắn có lẽ đánh không lại Phó Thần, tiểu bạch kiểm này chỉ biết ở trước mặt nữ nhân tỏ rõ uy phong, Ngô Bạch Khởi tự tin có thể đánh thắng được hắn, tuy rằng đối phương so với hắn lớn vài tuổi.
Đến nước này, Thôi Tuân không có khả năng thu tay lại, chỉ vào bên bờ nói: "Nơi này động thủ sợ thương tổn đến người vô tội, ngươi có dám theo ta đổi chỗ đánh?"
"Không cần, cái kia phiền toái nhiều, liền ở trong này động thủ được rồi !" Ngô Bạch Khởi ngước cổ nói.
Mắt thấy hai người chuẩn bị đấu võ, Phó Dung chậm vài bước liền không muốn lên bờ, trừng Ngô Bạch Khởi trách mắng: "Chuyên môn khi dễ cô nương tính bản lĩnh gì, có bản lĩnh ngươi đi tìm ca ca ta, ngươi nếu có thể đánh thắng ca ca ta, ta mới thật lòng bội phục ngươi! Còn nữa, các ngươi muốn đánh nhau mời ngày khác đổi lý do lại đánh, đừng liên luỵ danh dự ta!"
Phó Dung là thật sự tức giận, tức Ngô Bạch Khởi còn nhỏ tuổi không học cái tốt, luôn gây họa, cũng tức Thôi Tuân tự cho là đúng. Đời trước nàng ở kinh thành thời gian tự do ra ngoài cũng không nhiều, nhưng cũng không cản trở nàng nghe nói thanh danh Thôi Tuân phong lưu, hiện tại hai người bởi nàng động thủ, buổi chiều thế gia kinh thành tuyệt đối sẽ truyền ra. Ngô Bạch Khởi, Thôi Tuân vì Phó gia Tam cô nương tranh giành ghen tuông thượng cẳng tay hạ cẳng chân, đối với thiếu niên lang mà nói đoạn này tình yêu không tính cái gì, nàng lại bị hủy !
Phó Dung không muốn nhìn Thôi Tuân một lần, cũng không muốn nói chuyện với hắn, lên bờ thấp giọng uy hiếp Ngô Bạch Khởi: "Ta khuyên ngươi lập tức tránh ra, thật dám động thủ phá hư thanh danh ta, ca ca ta tuyệt đối sẽ đánh gãy chân của ngươi, không tin thì ngươi cứ thử xem!"
Ngô Bạch Khởi sửng sốt, nhìn cô nương trên bờ trợn mắt khiển trách hắn, loại cảm giác quái dị kia lại tới nữa.
Từ nhỏ đến lớn, hắn bị không ít người ngoài giáo huấn, lại chỉ có vị Tam cô nương này, tuy rằng mắng hắn, nhưng ngữ khí của nàng, ngoại trừ phẫn nộ, còn có một loại quen thuộc trong lúc đó là hận sắt không thể rèn thành thép, giống tổ phụ mắng hắn, rất khó nghe, bên trong lại che giấu quan tâm.
Cùng Thôi Tuân động thủ, sẽ ảnh hưởng danh dự nàng sao?
Ngô Bạch Khởi nhìn về phía Thôi Tuân, thấy đối phương đồng dạng vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm vào Phó Dung, hắn nghĩ ngợi một lúc, buông tay áo xuống nói: "Ta mới không sợ ca ca ngươi, bất quá ta cũng không nghĩ hại ngươi, hôm nay liền bỏ qua cho ngươi một lần, lần sau ngươi dẫn muội muội ngươi cách xa ta một chút..."
"Tỷ tỷ, Thôi tỷ tỷ!"
Phó Tuyên âm thanh xa xa truyền tới.
Ngô Bạch Khởi quay đầu lại, liền thấy một tiểu cô nương khoác áo choàng lông cáo màu thiên thanh hướng bên này nhanh chạy đến, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thật căng thẳng, hai hàng mi anh tuấn nhíu chặt, đi đường thì vạt áo choàng ngược gió tung bay, nàng còn nhỏ tuổi lại có nhiều khí thế oai phong lẫm liệt.
Ngô Bạch Khởi ngoài ý muốn mà nhìn nhiều mấy lần, khi Phó Tuyên tới gần thì huýt sáo váng lên, lớn tiếng châm chọc nói: "Ngươi vô cùng lo lắng chạy tới làm cái gì? Ta cùng Thôi nhị thiếu gia ngoài ý muốn gặp nhau, lại đây lên tiếng chào hỏi, mới không có việc gì tìm các ngươi một đám cô nương phiền toái!"
Phó Tuyên không để ý hắn, sốt ruột mà chạy tới bên người Phó Dung, "Tỷ tỷ ngươi không sao chứ?"
Phó Dung cười liếc mắt nhìn Thôi Oản cách nàng hai bước: "Không có việc gì a, muội muội đừng lo lắng."
Nàng cố ý đứng ở bên người Thôi Oản, vì chính là ngại các cô nương trong hồ nhìn không biết lại đem Thôi Tuân, Ngô Bạch Khởi chỉ riêng cùng nàng liên hệ với nhau. Vừa mới muội muội thông minh, không cần nàng nhắc nhở liền nghĩ tới tầng này, đồng thanh hô hai người, Ngô Bạch Khởi tên kia cũng rất tinh mắt, kêu là khi dễ cô nương, mà không phải là chỉ mình nàng. Kể từ đó, bởi vì Thôi Oản là thân muội muội của Thôi Tuân, mọi người có thể nghĩ tới chính là Ngô Bạch Khởi muốn khi dễ người, Thôi Tuân thay muội muội chống lưng.
Chỉ bằng điểm này, Phó Dung quyết định tha thứ hôm nay Ngô Bạch Khởi đối với nàng bất kính, nghiêng người nắm lấy tay muội muội, mừng thay cho nàng tướng công tương lai không có triệt để ngốc quá cỡ.
Nàng còn cười được, Phó Tuyên một trái tim cuối cùng cũng buông xuống , vừa định quay đầu giáo huấn Ngô Bạch Khởi, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.
Phó Dung quay đầu, nhìn thấy Từ Tấn đám người chẳng biết từ lúc nào đi rồi mà quay lại, liền đứng ở cách đó không xa.
Nàng lập tức dời tầm mắt, trong lòng cười lạnh.
Vừa rồi nàng nhìn thấy rất rõ ràng, Tần Anh muốn giúp nàng, bị Từ Tấn ngăn trở. Không giúp liền không giúp, Thôi Tuân cái tên này xiên xẹo, ngược lại giúp đỡ nàng.
"Thôi Tuân, ngươi đứng ở nơi đó, là ngại mất mặt còn chưa đủ sao?" Từ Tấn sắc mặt xanh mét, gọi thẳng tên họ Thôi Tuân.
Thôi Tuân xa xa nhìn thẳng hắn, hừ lạnh một tiếng lên bờ.
Thôi Oản nóng nảy, chạy tới bên người Từ Tấn, đỏ mặt thay huynh trưởng giải thích: "Tứ ca đừng hiểu lầm, ca ca cho rằng Ngô thế tử nghĩ khi dễ Tam cô nương, lúc này mới đi qua hỗ trợ."
Từ Tấn như cũ nhìn chằm chằm vào Thôi Tuân: "Chuyện Ngô Bạch Khởi cùng Phó cô nương nói đùa cũng không nhìn ra, chẳng lẽ còn chưa đủ mất mặt xấu hổ?"
Thôi Oản nháy mắt, mặt không có chút máu.
Từ Hạo nhìn không nổi nữa, đem Thôi Oản kéo tới bên cạnh mình, không vui nói: "Tứ ca có chuyện gì từ từ nói, ngươi cùng Oản Oản phát cái gì hỏa?"
Từ Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái, quay người rời đi.
Lần này hiểu nhất hắn vì sao tức giận, Hứa gia, Tần Anh không hẹn mà cùng theo sau, Thôi Tuân xanh mặt từ một con đường khác đi rồi, chỉ có Từ Hạo, lại ôn nhu trấn an Thôi Oản vài câu mới vội vàng đi theo Từ Tấn.
Các nam nhân đều đi rồi, Ngô Bạch Khởi hướng Phó Tuyên giả cái mặt quỷ, cũng chạy nốt.
Tần Vân Ngọc, Phó Bảo, Thẩm Tình đám người tò mò vây quanh, hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thôi Oản cắn cắn môi, hướng Phó Dung xin lỗi: "Đều là ca ca ta không tốt, liên lụy..."
"Thôi cô nương nói cái kiểu gì vậy?" Phó Dung kinh ngạc nhìn nàng, "Ngô Bạch Khởi muốn khi dễ chúng ta, lệnh huynh ra tay giúp đỡ, làm sai chỗ nào? Túc vương điện hạ không rõ chân tướng, có chỗ hiểu lầm, Thôi cô nương trong lòng biết rõ ràng, không nên tự trách ."
Thôi Oản im lặng.
Phó Dung chuyển sang hỏi thăm Phó Bảo các nàng ở bên trong chơi như thế nào, mọi người cùng nhau đi trở về thì bất động thanh sắc mà làm Thôi Oản bất hòa.
Chỉ bằng Thôi Oản biết rõ biết rõ nàng sợ hãi đứng một mình ở trên băng nhưng vẫn buông nàng ra, sau này Ngô Bạch Khởi muốn trêu chọc nàng, Thôi Oản cũng chưa từng khuyên giải một câu, Phó Dung liền hiểu được, Thôi Oản không phải người có thể giao thiệp, nàng không cần một người khăn tay chi giao mà ngoài miệng nói lời dễ nghe, lại trong lúc nàng cần trợ giúp thì lựa chọn làm như không thấy.
~Sau khi Từ Tấn trở lại vương phủ, một mình ở thư phòng hồi lâu, ngày kế tảo triều kết thúc, đi tìm Gia Hòa đế.
Gia Hòa đế thấy nhi tử thần sắc ngưng trọng, phảng phất có chuyện quan trọng to lớn muốn nói, lập tức gạt lui mọi người, "Cảnh Hành có chuyện gì sao?"
Từ Tấn ngước mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Phụ hoàng, ta muốn tuyển phi."
Gia Hòa đế mặt hiện mờ mịt.
Từ Tấn lặp lại một lần nữa.
Gia Hòa đế rốt cuộc hoàn hồn, bỗng nhiên đứng lên, đưa tay chỉ vào nhi tử hắn thích nhất này: "Được a, được a, Trẫm cùng mẫu phi ngươi lo liệu nhiều lần như vậy, ngươi đều không thông suốt, lần này đột nhiên mở miệng, có phải hay không nhìn trúng cô nương nhà nào? Trực tiếp nói cho phụ hoàng, phụ hoàng tứ hôn cho ngươi, cần gì như vậy tuyển phi phiền toái."
Từ Tấn không để ý đến Gia Hòa đế trêu chọc, một ngụm kiên trì tuyển phi, lại nói: "Thất thúc, Ngũ đệ tuổi tác đều tới, phụ hoàng không bằng nhân lúc lần này tuyển phi, thay chúng ta đem hôn sự đều định ra, đỡ đi nhiều việc."
Gia Hòa đế ngồi vào trên long kỷ, thưởng trà trầm ngâm.
Lão Ngũ vương phi đã định rồi, chỉ thiếu một đạo ý chỉ tứ hôn mà thôi, An vương...
"Cũng tốt, vậy thì tháng 4 tuyển phi, chúng ta trong cung hồi lâu chưa từng náo nhiệt, đợi phụ hoàng cùng mẫu hậu ngươi thương lượng định ra ngày." Khó được nhi tử mở miệng cầu hôn, Gia Hòa đế cao hứng, lại không phải là chuyện gì lớn, nguyện ý đáp ứng.
"Nhi tử còn có một điều thỉnh cầu." Từ Tấn vén vạt áo lên, hướng Gia Hòa đế quỳ xuống, "Bất luận Thất thúc, Ngũ đệ nhìn trúng ai, mời phụ hoàng chấp thuận nhi tử chọn trước."
Hắn vốn định chờ lâu một đoạn thời gian, chỉ là Phó Dung so với hắn đã đoán trước càng thu hút người, gần như mỗi lần lộ diện đều sẽ gây chú ý cho người khác. Đó là vương phi của hắn, đừng nói Thôi Tuân, Tần Anh, chính là Ngô Bạch Khởi, Từ Tấn cũng không muốn Phó Dung cùng hắn có quá nhiều dây dưa, sớm một chút định ra, nhìn nàng còn không ra cửa. Mà hắn thông qua tuyển phi để phụ hoàng tứ hôn, ý chỉ hạ xuống. Khước từ ý tứ phụ hoàng, nàng cũng không có lý do sung sướng đắc ý.
Nàng nghĩ thoát thân, chỉ có không tham gia tuyển phi.
Nhưng mà, An vương tuyển phi, nàng cam lòng bỏ được không tham gia sao?