Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Thẩm Hành Vu hừ một tiếng, quay đầu không nhìn hắn, kết quả cằm lại bị hắn giữ chặt kéo về, hắn sát vào môi nàng, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn ăn thêm chút nữa không?"

"Không cần đâu!" Thẩm Hành Vu vùi đầu vào trong lòng hắn, hai tay ôm cổ hắn, sống chết không chịu ăn thêm thứ gì.

Mộ Phi Chỉ xoa tay mình, lúc này mới ôm nàng đứng dậy, sức lực của nam nữ vốn khác nhau, lúc này, hắn ôm Thẩm Hành Vu vào ngực như ôm một đứa bé.

"Ra ngoài phơi nắng mặt trời có được hay không?" Bây giờ Mộ Phi Chỉ làm chuyện gì cũng hỏi Thẩm Hành Vu, nhưng Thẩm Hành Vu không có đường phản bác, chỉ cần hắn cho là tốt liền nhất định bắt nàng phải làm theo.

Mặt trời mùa đông ấm áp, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu ra ngoài, bảo Thạch Lưu ôm chăn theo, đặt lên chỗ ngồi ở hành lang, lúc này mới ôm Thẩm Hành Vu ngồi xuống.

"Ngủ thời gian dài như vậy, cảnh đẹp cũng không được thấy." Thẩm Hành Vu dựa lưng vào lồng ngực rộng lớn của Mộ Phi Chỉ, tay này chỉ vào cây mai trước điện Thái Cực không biết đã sum xuê từ lúc nào, mắt cong cong nói với Mộ Phi Chỉ

Mộ Phi Chỉ cầm tay nàng nhét vào chăn, hôn đỉnh đầu nàng nói: "Ta chờ nàng tỉnh lại, sau đó đưa nàng đi ngắm mai, trước kia nàng luôn nói cây mai trước điện Thái Nguyên đẹp, ta đã sai bọn thuộc hạ dời qua đây."

"Cám ơn phu quân." Thẩm Hành Vu quay người lại, khó khăn đặt vào môi Thẩm Hành Vu một nụ hôn.

Thẩm Hành Vu tỉnh lại làm cho tất cả cung nhân trong cung điện của Hoài Nam thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì, chỉ cần Thẩm Hành Vu tỉnh lại, bọn họ không cần nơm nớp lo sợ nữa, chỉ cần vị chủ tử kia nhẹ giọng nói vài câu, vương thượng của bọn họ giây trước còn nổi giận lôi đình, giây sau sẽ dịu dàng nói chuyện cùng Thẩm Hành Vu

Đều nói đông đi xuân tới, tuy bây giờ chưa qua mùa đông, nhưng bọn họ cảm thấy, mùa xuân đã đến cung điện Hoài Nam. Sau khi Thẩm Hành Vu tỉnh lại, mỗi lần bọn họ đi qua điện Thái Cực đều thấy Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu ngồi trên hành lang, đôi khi hai người không nói gì, chỉ yên lặng dựa vào nhau. Dựa vào nhau trong giây lát nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác lâu dài. Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều hiểu ý cười, trong thâm cung, khó có người chồng si tình, khó có cuộc tình lâu dài.

Năm ngày sau, một xe ngựa trang trí đơn giản từ trong vương cung chậm rãi chạy ra, đi thẳng tới Đại Lý Tự.

Thạch Lưu ngồi trong xe ngựa, nhìn sang bên phải thấy chủ tử bị Mộ Phi Chỉ bọc tròn vo như cái bánh chưng, khóe miệng không ngừng giật giật. Nàng còn nhớ rõ, lúc mới ở trong cung ra, Thẩm Hành Vu nhất định không mặc nhiều y phục như vậy, kết quả Mộ Phi Chỉ không đồng ý, lấy y phục mặc lên người nàng, cuối cùng Thẩm Hành Vu bắt đầu lộn xộn bất mãn, nhiều y phục như vậy khiến nàng rất nặng nề, vết thương của nàng đã tốt rồi, không cần quá để ý như vậy, nhưng Mộ Phi Chỉ không thèm nghe, nếu nàng phản kháng, Mộ Phi Chỉ liền ấn chặt nàng, hôn môi nàng đến khi sưng lên, sau đó lại mặc tiếp quần áo cho nàng.

"Phu quân, trong xe hơi nóng, ta cởi một chiếc áo choàng ra được không?" Thẩm Hành Vu khó khăn cựa quậy thân thể tròn vo, bĩu môi với Mộ Phi Chỉ

"Không được." Mộ Phi Chỉ vẫn xem tấu chương như cũ, không ngẩng đầu lên nói.

"Chàng có cần bắt nạt người khác như vậy không?" Thẩm Hành Vu nhíu mày, vươn tay véo mặt Mộ Phi Chỉ

Thạch Lưu giật mình nhìn, suýt nữa giơ tay lên ôm trái tim nhỏ của mình, trời ơi, đây là Hoài Nam vương đó, chủ tử cứ véo như vậy sao? Khuôn mặt hoàn hảo như vậy, nếu xuất hiện vết cấu véo sẽ là chuyện buồn cười thế nào. Nghĩ đến đây, Thạch Lưu không khỏi có chút muốn cười.

"Muốn cào thì buổi tối về chúng ta làm tiếp, bây giờ để ta yên tĩnh chút." Rốt cuộc Mộ Phi Chỉ cũng bắt đầu động thủ, hắn ôm lấy lưng Thẩm Hành Vu khéo vào ngực mình, sau đó cắn cắn lỗ tai nàng, ái muội nói.

"Chàng nói gì đó." Thẩm Hành Vu tức giận lườm Mộ Phi Chỉ, nhưng cũng yên lặng lại, rúc vào lòng Mộ Phi Chỉ

Không tới nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại trước cửa Đại Lý Tự, chỗ này đối với Thẩm Hành Vu đã không còn xa lạ, Mộ Phi Chỉ xuống xe trước, sau đó vươn tay ôm Thẩm Hành Vu như ôm đứa trẻ. Thẩm Hành Vu vòng tay ôm cổ hắn, yên tâm giao mình vào tay hắn.

Quan của Đại Lý Tự đã chờ ở bên ngoài, nhìn đôi nam nữ phong thái xinh đẹp đang đi tới, hắn không khỏi cảm thán trong lòng: thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của bọn họ.

"Vương thượng, phiền phức đã vào vị trí rồi." Giang Thành Nghiệp nói với Mộ Phi Chỉ

Mộ Phi Chỉ nắm tay Thẩm Hành Vu, gật đầu, đáp: "Đưa chúng ra vào."

Giang Thành Nghiệp gật đầu, đưa hai người vào đại đường, vừa tiến vào, Thẩm Hành Vu nhận ra có bóng người đang quỳ, dáng vẻ suy sụp, không phải Khương Đại Hải thì là ai.

"Khương Đại Hải, cô vương hỏi ngươi, đám thích khách hành thích cô vương tại đê có phải do ngươi sắp xếp không?" Mộ Phi Chỉ hỏi Khương Đại Hải.

"Thần bị oan." Khương Đại Hải khổ sở mở mắt ra nói với Mộ Phi Chỉ "Vương thượng, thần không sai kẻ nào đi ám sát người."

"Vậy sao? Vậy ngươi nói người đứng sau chuyện này là ai?" Giọng điệu của Mộ Phi Chỉ rất tùy ý.

Thẩm Hành Vu phát hiện, Khương Đại Hải nghe đến vấn đề này sắc mặt hơi cứng lại, tuy rất nhanh nhưng không tránh được đôi mắt nàng, đương nhiên cũng không tránh được tầm mắt của Mộ Phi Chỉ

"Cô vương hỏi lại ngươi, lúc trước xây đê tốn năm vạn lượng bạc trắng thì ngươi tham ô bao nhiêu? Trong bản cung ghi là một vạn lượng, chuyện này ngay cả Giang ái khanh cũng không tin, Khương Đại Hải, người nghĩ cô vương ngu ngốc sao?" Mộ Phi Chỉ nói xong lời cuối cùng thanh âm chợt cao lên, một bản khai ném xuống Khương Đại Hải, trúng đầu hắn làm hắn kêu lên.

"Thần bị oan." Khương Đại Hải dập đầu liên tục, nhưng đối với chân tướng, hắn vẫn ngậm miệng không nói.

"Được, thật mạnh miệng, Khương Đại Hải, sáu vị phu nhân và đứa con nhỏ trong nhà người cũng không cần nữa đúng không?" Giọng nói của Mộ Phi Chỉ vẫn không chút để ý như vậy, nhưng Thẩm Hành Vu biết, mỗi khi hắn tức giận sẽ có biểu cảm này, cho nên ngàn vạn lần đừng chọc giận hắn, hắn có thể cười mà giết người.

"Thần..." Trong chốc lát, Khương Đại Hải không biết phải nói gì, từ khi bị bắt, hắn không biết tình hình người nhà thế nào, nghĩ đến đứa con Khương Định còn nhỏ tuổi, hắn liên tục dập đầu nói: "Cầu vương thượng khai ân, tha cho đứa nhỏ một mạng."

"Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần ngươi nói ra người đứng sau, cô vương sẽ tha cho đứa bé ba tuổi kia một mạng." Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu đặt vào tay mình, xoa xoa cho nàng ấm.

"Sao, điều kiện như vậy vẫn không lời sao?" Mộ Phi Chỉ híp mắt, hừ lạnh một tiếng.

"Thần. . . . . . Thần nói." Khương Đại Hải nghĩ một lát, dập đầu với Mộ Phi Chỉ, lúc hắn ngẩng đầu lên, giữa trán đã đỏ, bắt đầu rỉ máu.

"Được." Mộ Phi Chỉ thấy hắn chịu nói, nhướn mày hỏi.

"Là hữu tướng." Khương Đại Hải thở dài một hơi, giọng điệu cực kì xót thương nói.

"Được lắm." Mộ Phi Chỉ chỉ nói hai chữ này.

... .......

Ra khỏi Đại Lý Tự, Mộ Phi Chỉ nói với Giang Thành Nghiệp: "Giờ ngọ ngày mai, trảm toàn bộ Khương gia, Khương Đại Hải để đến cuối cùng."

"Vương thượng, trảm cả Khương gia sao?" Giang Thành Nghiệp không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì vừa mới ở trên đại đường, vương thượng rõ ràng có ý tha cho người nhà Khương Đại Hải

"Giang ái khanh, ngươi thấy lời khai của Khương Đại Hải thế nào?" Mộ Phi Chỉ hỏi Giang Thành Nghiệp.

"Chuyện này..." Giang Thành Nghiệp lắc lắc đầu: "Khương Đại Hải trả lời rất rõ ràng, hơn nữa sau khi nói ra hữu thừa tướng, rõ ràng có khẽ thở phào một hơi."

"Tuy là như vậy, nhưng Giang ái khanh, ngày mai còn phải phiền ngươi đến phủ hữu thừa tướng một chuyến." Mộ Phi Chỉ nói những lời này làm Giang Thành Nghiệp mơ hồ.

"Xin nghe vương thượng phân phó." Giang Thành Nghiệp không biết mình phải đến phủ hữu thừa tướng truyền tin gì.

"Ngươi phái người cầm thánh chỉ của ta lệnh cho hữu thừa tướng đến Đại Lý Tự một lát." Mộ Phi Chỉ cười bí hiểm.

"Sao ạ?" Giang Thành Nghiệp giật mình hỏi, nghe ý của Mộ Phi Chỉ, là muốn giải trừ hữu thừa tướng sao?

"Nói ta đã đến đây, thân thể vương hậu yếu, không ở lâu được." Nói xong, Mộ Phi Chỉ khom lưng bế Thẩm Hành Vu lên, sau đó đi đến chỗ xe ngựa.

Thạch Lưu thấy Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu tới, lập tức trải thảm, Thẩm Hành Vu vừa ngồi xuống, nàng liền đắp chăn lên người Thẩm Hành Vu, thân thể chủ tử rất yếu đuối, không thể có sai sót gì, Thạch Lưu nghĩ vậy trong lòng.

"Buồn ngủ quá, vốn tưởng là có chuyện gì mới, kết quả lại là chiêu này." Thẩm Hành Vu cọ vào lòng Mộ Phi Chỉ, miễn cưỡng nhắm nghiền mắt.

"Buổi trưa thì ngủ, bây giờ đừng ngủ." Mộ Phi Chỉ sợ Thẩm Hành Vu ngủ nhiều quá sẽ không tốt, liền nhéo mặt nàng, không cho nàng ngủ.

"Ta là người bệnh, ta là người lớn nhất." Thẩm Hành Vu bắt đầu chơi xấu.

Mộ Phi Chỉ cười nhẹ: "Nàng không phải người bệnh cũng lớn nhất."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui