Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

"Không phải” đột nhiên Đỗ Trọng liền mở miệng: "Ta cũng đến khả năng này, nhưng thực sự thì không phải. Đầu tiên, phụ vương ngươi đã được xác định chắc chắn là thái tử. Huống hồ năng lực của hắn có hạn, giao Hoài Nam lên trên tay ông ấy hiển nhiên tốt hơn nhiều so với đưa cho một oa nhi còn nhỏ tuổi. Còn nữa, sau đó ta đi ra ngoài bên ngoài làm nghề y, ngẫu nhiên biết được vu tộc. Lúc mẫu thân ta còn sống, đã từng nói một một chút chuyện về vu tộc cho ta. Bởi vậy khi ta vừa nhìn thấy quả cầu màu trắng kia liền biết đó chính là thánh vật của vu tộc."

"Vậy thì mẫu thân của ngươi là người của vu tộc?" Thẩm Hành Vu nói tiếp theo ý của hắn.

"Tương truyền vương thất vu tộc trời sinh đều có màu tóc trắng. Nhưng mẫu thân ta là tóc đen. Cho nên ta luôn nghĩ, những kẻ ám sát mẫu thân ta có khả năng là người của vu tộc. Người của vu tộc hầu hết đều sinh hoạt ở thâm sơn, rất ít sinh hoạt ở trên thế gian, người giống như mẫu thân ta sống chết muốn lập gia đình thì lại càng ít, việc này trái với quy định của tộc." Đỗ Trọng nói xong, đôi con ngươi màu tím luôn mang theo ưu thương nhàn nhạt.

"Sư thúc, chuyện ngươi không thích ngủ ở trên giường, mà lại thích ở trong quan tài, ở dưới gầm giường. Có phải là do chuyện đó mới tạo ra thói quen đó hay không?" Còn có việc ngươi thích mặc áo choàng màu đỏ sậm có phải bởi vì, lúc trước khi ngươi còn nhỏ chỉ nhìn thấy cả một phiến máu đỏ sậm kia hay không? Đương nhiên, câu nói sau cùng này Thẩm Hành Vu không hỏi ra miệng.

"Đối ta mà nói, ở bên trong đó mới có cảm giác an toàn." Đỗ Trọng trầm tư rất lâu sau, lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm thấp trả lời.

"Thật phức tạp." Đột nhiên Thẩm Hành Vu cảm thấy bí mật trong cung càng ngày càng nhiều hơn trong khoảng thời gian này.

"Thân phận bị lộ, ta lại càng không thể đi ra ngoài, ta sẽ phải ở lại Ly Viên một lúc thời gian lâu nữa." Có lẽ việc ba người nói chuyện gợi lên chuyện thương tâm của Đỗ Trọng. Hắn lập tức đứng dậy, giọng nói khôi phục trở lại kiểu âm lãnh quỷ dị trước kia. Lúc áo choàng màu đỏ sậm biến mất ở Thái Cực cửa, Thẩm Hành Vu đưa tay vuốt ve mi tâm, nhẹ giọng thở dài: "Không nghĩ tới sau lưng sư thúc còn có chuyện xưa như vậy."

"Đừng lo lắng, về sau con của chúng ta sẽ không phải chịu sự khổ sở như thế." Mộ Phi Chỉ vô cùng quen thuộc ôm Thẩm Hành Vu ở trên đùi, khẽ vỗ lên lưng của nàng, trấn an nói.

"Uhm." Thẩm Hành Vu cầm lấy quần áo của hắn, rất hăng hái gật đầu.

…..

Lúc Tả tướng bị xử trảm, Hắc Ưng đem theo người của Thiên Cơ lâu đến xét nhà ông ta, vừa xét nhà đã phát hiện ra rất nhiều vấn đề.

"Bẩm chủ tử, thuộc hạ có một chút việc phải bẩm báo." Hắc Ưng đứng ở trong ngự thư phòng, nói với Mộ Phi Chỉ đang lười nhác, nằm ở trên ghế phơi nắng.

"Nói." Mắt của Mộ Phi Chỉ cũng không thèm mở, ý bảo hắn nói tiếp.

"Con gái của tả tướng nữ tên Quyền Tiểu Mãn không thấy tung tích, hơn nữa, ở thư phòng của tả tướng phát hiện được một mật đạo, bên trong không còn ai, tuy nhiên chúng ta đã phát hiện được cái này." Hắc Ưng nói xong liền dâng một vật lên trước mặt Mộ Phi Chỉ.

Trên tấm vải trắng có một cái phi tiêu yên tĩnh nằm đó. Mộ Phi Chỉ đứng thẳng lên, dụng bút lông xoay cái phi tiêu kia một vòng. Chỉ nhìn thấy trên cái phi tiêu viết rõ ràng: "Thanh Long hội "

"Chuyện của Quyền Tiểu Mãn phải phái người nhìn chằm chằm, ngay cả Thanh Long hội, ngươi cũng nên phái người đi điều tra." Mộ Phi Chỉ khẽ ray mi tâm của mình, khẽ lộ ra chút mỏi mệt nói với Hắc Ưng.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, rơi trên mặt Mộ Phi Chỉ, trong não đại của hắn nhớ đến cái phi tiêu kia. Nhiệt độ trong mắt càng ngày càng thấp, từ việc quân cơ doanh lúc trước cho chuyện của hữu tướng, vốn tưởng rằng việc này đđã kết thúc, nhưng dường như kết quả vẫn còn dấu huyền cơ. Hắn cầm lấy bút son, viết ba chứ Thanh Long hội kia xuống tờ giấy Tuyên thành, thanh Long thanh Long, thanh nghĩa là dọn sạch, phá vỡ. Xem ra có người đang có ý định đánh lâu dài!

Sau khi chuyện của Tả tướng qua đi, trên triều đình Hoài Nam cũng đã xảy ra một lần thay máu. Đảng của tả tướng bị vạch trần, tất cả mọi người ở đây đều cho rằng hữu tướng muốn Đông Sơn tái khởi. Đột nhiên hữu tướng lại muốn cáo lão hồi hương, bảo dưỡng tuổi thọ, hơn nữa trước khi đi còn tiến cử thêm vài người được tuyển chọn. Đối với chuyện này, tự nhiên Mộ Phi Chỉ đồng ý, nói cách khác, chuyện này là do hắn và hữu tướng sắp xếp trước. Cây to đón gió, nói vậy hữu tướng cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên thừa dịp này muốn từ quan về quê.

Sau khi hai lão già kia vừa chết vừa ở ẩn, sức sống trên triều đình Hoài Nam rõ ràng tăng thêm hơn rất nhiều. Hiện tại dù chưa có người để an bài vào vị trí tả hữu tướng, nhưng có một số người đang tuổi còn trẻ cố gắng phấn đấu ở vị trí của mình. Đây chính là điều mà Mộ Phi Chỉ thậm chí là cả Hoài Nam đều nguyện ý nhìn thấy.

Lúc đám người uy hiếp bị quét dọn, Mộ Phi Chỉ cũng tạm thời áp chế chuyện của Thanh Long hội, hắn suy nghĩ, rốt cục cũng có một ít ngày an ổn để ở bên cạnh Thẩm Hành Vu rồi.

Mà Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ dần dần khôi phục lại bộ dáng vô lại, ăn nói trực tiếp trước kia. Trong lòng nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy hắn là Hoài Nam vương, nhưng cũng là trượng phu của mình. Nàng cũng không muốn nhìn hắn càng ngày càng mệt mỏi bởi đám tấu chương kia.

Mà vị quỷ y nào đó khiến cho nữ tử kinh đô oanh động, lại đang yên tĩnh đứng ở trong Ly Viên, chuyên tâm nghiên cứu các loại thuốc trị thương các loại độc. Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi tràn ngập hy vọng.

Ngày cứ trôi qua như vậy, hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên ngày càng ...sum xuê hơn. Bụng của Thẩm Hành Vu cũng bắt đầu biến hóa nhỏ nhỏ. Ban đầu, vùng bụng dưới bằng phẳng kia căn bản nhìn không ra bên trong đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ bé. Nhưng xuân qua hè đến, chỉ trong chớp mắt, tính từ ngày hôm đó đến nay đã qua ba tháng, bụng của Thẩm Hành Vu đã bắt đầu lộ rõ bụng bầu.

Thẩm Hành Vu cảm thấy bản thân mình mang thai hơi kỳ lạ. Ban đầu nàng rất thích ngủ. Nhưng trừ bỏ thích ngủ, nàng cũng không phản ứng bình thường khác. Hai tháng đi qua, đột nhiên nàng trở nên ít ngủ, sức sống cũng dư thừa hơn so với trước kia rất nhiều. Buổi tối luôn lôi kéo Mộ Phi Chỉ đi tản bộ cùng nàng. Sau khi trở về tẩm điện, bắt Mộ Phi Chỉ kể chuyện xưa. Mộ Phi Chỉ vì ứng phó yêu cầu này của nàng, đến cả Tiếu Lâm quảng kí cũng phải sử dụng. Ngoài việc hiếu động ra, nàng còn bắt đầu thích ăn đồ chua. Mỗi ngày Thạch Lưu phải bưng cho nàng một đĩa ô mai lớn để đó dự phòng. Những lúc như thế, Hoa Dung cười với Thẩm Hành Vu: "Cái thai này của chủ tử nhất định là một tiểu vương tử,. Nhìn khả năng ăn đồ chua này của người, nô tỳ nhìn mà cũng cảm thấy ghê răng."

Người ta đều nói chua nhi cay nữ, Thẩm Hành Vu nghĩ, nếu nàng sinh con trai cũng rất tốt.

Khi nàng lăn qua lăn lại được bốn tháng, bụng của Thẩm Hành Vu bắt đầu lộ rõ bụng bầu. Bụng dưới hơi hở ra làm thân thể của nàng lồi ra một chút. Lúc này Thẩm Hành Vu lại bắt đầu trở thích ngủ hơn.

Gần đây, chuyện trên triều đình cũng không quá vội vàng, cho nên Mộ Phi Chỉ có một đống thời gian ở bên cạnh Thẩm Hành Vu. Chẳng qua, trạng thái ở chung trước kia của hai người từ việc hắn phê sổ con, nàng đọc sách biến thành hắn đọc sách, nàng ru rú ngủ ở trong lòng.

Mộ Phi Chỉ cũng đã từng vì chuyện này mà đặc biệt đi tìm Đỗ Trọng. Kết quả Đỗ Trọng trợn trắng mắt, nói với hắn: "Từ lúc nha đầu kia mang thai đến bây giờ đều khác với những nữ nhân khác."

Về sau, Mộ Phi Cchỉ cũng trở thành thói quen. Thời tiết càng ngày càng nóng, mà nàng lại cứ ái cọ xát trên người hắn. Dù sao hắn cũng là nam nhân bị cấm dục mấy tháng, thê tử của mình lại cứ cọ cọ ở trong ngực, không nháo thành chuyện mới là lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui