Hôm nay dường như Lâm thị có tâm sự, giữa lông mày không khỏi mang theo vài phần tâm tư.
Trước khi bà xuất giá tính tình vốn đanh đá chua ngoa, sau khi làm Hầu phu nhân, đã thu lại không ít tính tình, giữ gìn danh phận chủ mẫu Hầu phủ cẩn thận trầm ổn.Lâm thị đối với Ngọc Chiếu không quá mức thân cận lấy lòng, nhưng cũng chưa từng cố ý nhắm vào.Hai người một người là trưởng nữ của tiền Hầu phu nhân, người kia là Hầu phu nhân hiện tại, Ngọc Chiếu cũng không phải do Lâm thị nuôi lớn, không có quá nhiều tình cảm, đạo lý xa thơm gần thối hai người đều hiểu, bởi vậy đoạn thời gian này ngược lại sống cùng nhau rất yên ổn.Hiện giờ Lâm thị nhìn Ngọc Chiếu, thế nhưng lại sinh ra vài phần trìu mến.Trong mắt bà lộ ra vài phần đau lòng, giọng điệu dịu dàng, mang theo áy náy: "Thân thể đại cô nương có thoải mái hơn chưa? Ta vốn nên tới xem, không khéo phòng bên kia có khách đến, thật sự không thể rời khỏi đó, ta liền gọi nữ y trong phủ tới...".Ngọc Yên đến bên cạnh Ngọc Chiếu, ngồi ở bên giường thân mật kéo cánh tay Ngọc Chiếu, nói với nàng: "Tỷ tỷ, đã khỏe hơn chưa?”.Ngọc Chiếu có chút bối rối, dừng một lát lập tức lắc đầu: "Phiền phu nhân quan tâm, uống thuốc xong đã khỏe hơn nhiều”.Lâm thị nghe xong lông mày từ từ giãn ra, đánh giá Ngọc Chiếu, kỳ quái nói: "Ngửi thấy mùi rượu, chẳng lẽ là đại cô nương uống rượu sao?”.Ngọc Chiếu hơi chột dạ, sắc mặt lại rất bình tĩnh: "Lúc con đi chơi đầu hồ, người chung quanh có uống một ít, đại khái là khi đó không cẩn thận nên dính vào trên người”." Tỷ tỷ còn có thể chơi đầu hồ sao?".Ngọc Chiếu nở nụ cười, lấy ra mảnh ngọc long ngũ sắc có bện dây vung lên trời, mang theo đắc ý nói: "Đương nhiên, hơn nữa ta còn thắng".Ngọc Yên giả tạo hâm mộ nói: "Tỷ tỷ thật sự là lợi hại, đầu hồ khó như vậy cũng có thể thắng”.Ngọc Chiếu không để ý, "Ha ha”.Lâm thị nghe vậy, có chút chân thành sâu xa nói: "Thân thể con không tốt, không nên tham ăn, rượu, đồ uống lạnh, vị chua cay, nửa điểm cũng không thể chạm vào.
Ta cũng không tiện nhúng tay vào thị nữ bên cạnh con, liền bảo các thị nữ của con nhớ kỹ một chút, đều là tiểu cô nương, ngày thường cùng cô nương nhà mình hi hi ha ha cũng không can gì, nhưng nếu thân là nô tỳ, chính là luôn luôn phải nhớ kỹ thân phận, nên ghi nhớ, một chút cũng không thể quên”.Tuyết Liễu Tuyết Nhạn chỉ cảm thấy Lâm thị đang nhắc nhở mình, nghĩ lại hôm nay mình và cô nương lạc nhau, hiện giờ nghe xong vẻ mặt liền xấu hổ.Ngọc Chiếu cũng chưa từng nghĩ hôm nay Lâm thị lại nói chuyện với nàng như vậy, trong lời nói tất cả đều là nghĩ cho tình trạng của nàng.Ngọc Chiếu hít sâu một hơi, trong mắt mang theo một tia mờ mịt: "Đã biết".Lâm thị lại nói: "Hôm nay vào hạ, trong viện của con nếu thiếu cái gì, liền sai người nói cho mẫu thân biết”.Ngọc Chiếu gật đầu đáp: "Phiền phu nhân lo lắng, chỗ của con cũng không thiếu cái gì”."Vậy là tốt rồi, trước tiên con ở chỗ này nghỉ ngơi, ta đi phía trước an bài xe ngựa, đợi sắp xếp xong gọi muội muội con đến đón con".Ngọc Chiếu chớp chớp mắt, nhẹ giọng đáp ứng.Hai người Lâm thị và Ngọc Yên liền vội đi ra ngoài.Còn lại chủ tớ ba người vẻ mặt không thể tin được.Tuyết Liễu: "Phu nhân bà...!Sao bỗng nhiên lại hỏi han ân cần với cô nương như vậy? Có phải Hầu gia nói gì hay không?".Tuyết Nhạn nhìn bộ dạng mờ mịt của Ngọc Chiếu, khẽ thở dài một tiếng, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào: "Ai biết được chứ?”.Bỗng nhiên Tuyết Liễu "a" một tiếng, "Cô nương, bên hông người lúc nào thì có thêm một miếng ngọc bội vậy? Còn là cẩm thạch, nhìn thật là đẹp mắt".Ngọc Chiếu cúi đầu, nguyên bản bên hông có sáu túi hương, hiện giờ vẫn còn sáu cái, chỉ có điều một trong số đó quả thật đã thay đổi hình dáng.Túi hương không thấy đâu, thay vào đó là một mảnh ngọc được điêu khắc thành hình dạng sâu nhỏ bằng ngón tay cái, dáng vẻ ngây thơ chân thành, thân thể mập mạp, trên đầu còn có sừng màu đen, chạm trổ sống động, nàng nhìn vô cùng quen mắt.Ngọc Chiếu không khỏi nở nụ cười, bất chợt trong lòng có suy đoán, là đạo trưởng, nhất định là hắn.Nàng liền biết đó là hắn.Hóa ra không phải nàng nằm mơ."Đang yên đang lành sao cô nương lại cười ngây ngốc như vậy?" Hai người trêu ghẹo nàng."Đây là ta chơi đầu hồ thắng được, ta nhìn thấy thích, nên đeo lên".
Ngọc Chiếu giấu diếm nói.Tuyết Liễu cảm thấy ngạc nhiên, tại sao chơi đầu hồ có thể thắng được nhiều thứ như vậy? Ngọc cẩm thạch điêu khắc này vừa nhìn liền biết có giá trị không nhỏ, Đoan Ngọ này Minh Nguyệt lâu là tính làm Thiện Tài đồng tử* hay sao?Nàng tò mò ghé đầu qua nhìn, trong miệng lẩm bẩm: "Đây thật sự là kỳ quái, phần thưởng trong Minh Nguyệt lâu độc đáo như thế, ngọc hiếm có như vậy, lại điêu khắc một con sâu mập, lại bảo ta nhìn một lần nữa, mới vừa rồi ta nhìn thấy phía trên đầu đen nhánh, chẳng lẽ trên đầu con sâu kia còn có sừng dài?!”Ngọc Chiếu đưa tay che ngọc, xoay người đi không cho các nàng xem."Không cho ngươi xem, đây là ta thắng được, nếu ngươi muốn, đợi lát nữa cô nương nhà ngươi lại thắng về cho ngươi một cái khác".
Ngọc Chiếu dỗ dành nàng.***Cố Thăng từ bên ngoài trở về, được gã sai vặt truyền lời, nói mẫu thân ở chính đường chờ hắn.Hắn cởi bỏ ngoại huy nhiễm phong trần, đi vào trong, nhìn thấy không chỉ có Giang thị, Cố Oánh Oánh cũng ở đây.Nhíu mày kinh ngạc nói: "Đã trễ như vậy, mẫu thân cùng muội muội còn chưa ngủ sao?”.Giang thị xuất thân từ thư hương môn đệ, từ trước đến nay đều xem thường những nơi phong nhã bên ngoài.Cố Oánh Oánh dưới sự dạy dỗ của Giang thị, mặc dù có vài phần tâm tính của tiểu nữ nhi, nhưng trong lòng đã học được sự cứng nhắc của Giang thị, hôm nay Cố Thăng vốn định dẫn theo muội muội đi Minh Nguyệt lâu chơi, bị nàng cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.Trên tay Giang thị bưng một chén trà khổ đinh, mở nắp khẽ nhấp môi một cái, ánh mắt đảo quanh Cố Thăng một vòng, tựa hồ có chút khó mở lời.Hơi dừng một lát mới nói: "Thăng nhi, có một số lời mẫu thân do dự thật lâu...".Không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa.Thần sắc Cố Thăng không khỏi ngưng trọng: "Mẫu thân muốn nói gì cũng được, chuyện gì đáng để mẫu thân lo nghĩ như vậy?"."Phụ thân con khi ở tuổi như con, sớm đã có con...Con cùng đại cô nương Tín An Hầu phủ, vẫn chưa từng gặp mặt sao?”.Cố Thăng đỡ trán, bất đắc dĩ thở dài nói: "Gần đây chuyện ở quan sở bận rộn một chút, nhưng tháng trước con cùng đại cô nương đã gặp mặt qua, cũng không nói quá hai câu...".Hắn lộ vẻ kỳ quái: “Chẳng lẽ mẫu thân còn chưa từng gặp qua đại cô nương sao? Không phải người thường xuyên đi Tín An Hầu phủ sao?”.Giang thị cùng Cố Oánh Oánh nghe xong sắc mặt khẽ biến, tất nhiên là hai người đã gặp qua Ngọc Chiếu, bất quá cũng không phải ở Hầu phủ, mà là ở trong yến hội của phủ đệ khác trùng hợp gặp được.Bọn họ đến cửa hai lần, muốn gặp đại cô nương, đại cô nương đều khéo léo tránh đi.Như vậy, tính tình Giang thị từ trước đến nay nhu hòa cũng sinh ra vài phần không vui, huống chi là tiểu cô Cố Oánh Oánh này?Rất có thể trong thiên hạ không có tiểu cô cùng tẩu tử có thể ở chung, rõ ràng Cố Oánh Oánh chỉ nhìn thấy một bên mặt của Ngọc Chiếu từ xa, trong lòng cũng không biết vì sao, vô cùng bất mãn với vị tẩu tử chưa qua cửa này.Cố Oánh Oánh hướng Giang thị nói lời chèn ép Ngọc Chiếu mấy lần, Giang thị càng thêm không thích vị đại cô nương này.Giang thị không nói những chuyện này, trầm mặt nói: "Con cùng đại cô nương Tín An Hầu phủ, tuy nói là định hôn khi còn bé, nhưng nhiều năm như vậy không biết gốc biết rễ, nhìn đại cô nương cũng không phải là kiểu người thân thiện, nhìn nửa điểm cũng không thấy bộ dạng gấp gáp, trong lòng sợ là cũng không hài lòng với cửa hôn sự này".Ánh mắt Cố Thăng khẽ động, thầm nghĩ: Trực giác của người còn rất đúng, cái này cũng có thể nhìn ra được.________*Thiện Tài đồng tử: Theo phẩm Nhập Pháp Giới trong Kinh Hoa Nghiêm, Thiện Tài là một cậu bé người Ấn Độ, con trai của một vị trưởng giả ở Phúc Thành, từ khi mang thai cho đến lúc sinh ra Thiện Tài đồng tử thì trong nhà tự nhiên xuất hiện nhiều điềm lành và các thứ trân bảo quý hiếm, vì thế trưởng giả đặt tên cho con là Thiện Tài (của cải tốt lành).
Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm..