Khi hai người bước đến Chiêu An điện, từ xa đã nghe thấy tiếng rống la cùng tiếng đập phá đồ đạc của Lăng Trang Dung truyền đến. Nàng ta rất tức giận, tức giận vô cùng, vô cùng tức giận. Tóm lại chuyện này là sao? Tối qua nàng đã sai Vân Nhi, nô tỳ thân tín truyền cáo bệnh trạng của nàng tới Lưu công công, sai hắn thông tri với hoàng thượng. Xét với cá tính Độc Cô Hàn trước kia, chỉ cần nghe nàng không khoẻ, hắn đã lập tức chạy tới, an ủi vỗ về nàng. Còn bây giờ, hắn chỉ để lại cho nàng câu Ngày mai trẫm sẽ tới, rồi ngang nhiên ân ân ái ái với tiện tỳ kia, mà lãng quên nàng.
Mà tiện tỳ kia là ai chứ? Bất quá chỉ là một hoàng hậu trên danh nghĩa, xuất thân hạ tiện, cầm kỳ thi hoạ, mọi thứ dốt nát, nàng ta lấy gì so sánh với nàng?
Muốn đấu với Lăng Trang Dung nàng? Bằng nàng ta, xứng sao?
Lăng Trang Dung nhếch môi, nụ cười tàn độc mấp mé nơi khoé miệng. Chỉ là, nàng ta chưa đắc ý được bao lâu, bóng dáng Độc Cô Hàn luớt qua, khiến nụ cười trên môi nàng cứng lại.
Độc Cô Hàn không thèm để ý Lăng Trang Dung sượng trân một bên, hắn nắm tay Hạ Tử Y, ngồi vào bàn.
Toàn bộ nô tỳ Chiêu An cung hoảng sợ quỳ xuống,
“Hoàng thượng vạn tuế.
Hoàng hậu nương nương vạn tuế”
Vân Nhi giật giật tay áo chủ tử, Lăng Trang Dung lúc này mới hoàn hôn, nàng vội vã quỳ xuống hành lễ “Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng bệ hạ, hoàng hậu tỷ tỷ. Thần thiếp không biết hoàng thượng, hoàng hậu tới, không nghênh giá từ xa, mong hoàng thượng, hoàng hậu thứ tội. ” Vừa nói vừa len lén ngước nhìn hắn. Hắn.... đã thấy gì chưa?
Độc Cô Hàn bước tới, dịu dàng nâng Lăng Trang Dung dậy “Bình thân, nàng đang mệt trong người, không cần đa lễ. ” Hắn dìu nàng đến giường, giọng điệu vô cùng mềm nhẹ, “Đã truyền thái y chưa? Thái y nói thế nào?”
Hạ Tử Y từ đầu đến cuối si mê dõi theo từng hành động của Độc Cô Hàn, nhìn hắn dịu dàng với Lăng quý phi, nàng...
Ừm, hắn để sủng phi của hắn quỳ chán chê sau đó mới đỡ dậy, không như nàng, nàng chỉ mới quỳ nửa đường, hắn đã ngăn cản, còn ôm nàng vào lòng.
Hắn chỉ dìu nàng ta, không ôn nhu bế nàng ấy lên giường, giống như đã làm với nàng.
Lăng quý phi than đau bụng đúng không? Hoàng thượng chỉ hỏi thăm, hắn không có... không có, hì hì đích thân giúp nàng ta thoa thuốc.
Nghĩ tới việc Độc Cô Hàn nửa đêm thức thoa thuốc lên chân mình, Hạ Tử Y cảm giác như được ăn mứt quả, ngọt lịm tận tâm can, tay vô thức cúi xuống sờ sờ nơi gót chân.
Nàng từ nhỏ chịu sự khi dễ của mấy vị phu nhân cùng các vị huynh trưởng, còn có người hầu trong nhà cũng không xem nàng ra gì, roi đòn sớm thành thói quen, mùi thuốc thoa bóp đối với nàng không còn xa lạ, cho dù qua một đêm tỉnh dậy, mũi nàng vẫn nhạy cảm hương thuốc thoang thoảng.
Vẫn trò chuyện với Lăng Trang Dung , ánh mắt Độc Cô Hàn chưa hề rời khỏi Hạ Tử Y. Thấy cô nàng ngốc cúi xuống sờ sờ gót chân, tâm tình ngơ ngơ ngác ngác tận trên mây, hắn suy nghĩ một lúc đã hiểu, lập tức gương mặt Độc Cô Hàn phơn phớt hồng.
Cô nàng ngốc này đã biết việc hắn thoa thuốc cho nàng ta?
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn chăm sóc nữ nhân. Mẫu hậu thân sinh của hắn còn chưa được ưu ái này đâu. Thế nên lúc đó hắn rất ngượng ngùng. Hắn đợi khi nàng ngủ say mới dám ra tay, à, nhân tiện sờ mó một chút.
Bí mật bại lộ. Mặt mũi hắn biết để đâu?
Thấy tầm mắt hoàng thượng chuyển về phía hoàng hậu, Lăng quý phi tức sôi gan, nhưng nàng cố gắng kiềm nén núi lửa trong lòng, ngăn không nó phun trào.
“Chu thái y triệu kiến” , tiếng một vị công công nào đó vang lên.
Tiếng hô vừa dứt, gương mặt Chu thái y đã đập ngay vào mắt Độc Cô Hàn.
Chu thái y quỳ xuống hành lễ, ánh mắt say đắm len lén liếc nhìn sủng phi của hoàng đế.
Độc Cô Hàn vờ như không thấy gương mặt si tình của Chu Hoài Lễ dành cho Lăng Trang Dung, hắn nhếch môi “Tình hình nương nương thế nào rồi?”
Chu thái y cung kính hồi báo “Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương chỉ là đau bụng táo bón, khiến nương nương mất sức, thần đã kê vài thang thuốc, tịnh dưỡng vài ngày là khỏi”
Các cung nữ “... ....” cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn khuôn mặt tẽn tò của chủ từ nhà mình.
Lăng Trang Dung “... ....” Tên thái y chết tiệt. Ta muốn giết ngươi.
Tiểu Lưu Tử, Cúc Nhi “... ....” Ta phi. Có táo bón mà cũng đem khoe khắp kinh thành đất nước.
Độc Cô Hàn bước đến bàn, rót một ly trà, thong thả nhấm nháp, đầu không ngừng gật gật “Ừ, trà ngon.”
Trong thịt dê có nhiều protein, trong khi trà xanh có chứa axit tannic, nếu kết hợp với nhau sẽ tạo ra chất tannalbin gây táo bón.
Thịt bò có tác dụng bồi bổ, rượu cũng là chất cay nóng, hai thứ ăn chung dễ dẫn đến các chứng như táo bón; viêm khóe miệng; mắt đỏ; ù tai.
Hải sản đại hạ khí còn nhân sâm lại đại bổ khí. Hai thứ này kết hợp với nhau sẽ tự triệt tiêu lẫn nhau, hơn nữa lại gây nguy hại cho sức khoẻ khi sử dụng.
Thật cao minh ^&^ ( Tác giả: Tự sướng quá cha nội **)
Vân nhi bỗng bổ nhào tới, ôm chân Độc Cô Hàn, “Hoàng thượng, xin người lấy lại công bằng cho nương nương. Nương nương sức khoẻ vốn chưa từng đau yếu, đột nhiên lại bị ... suýt mất nửa mạng. ”
“Vân nhi, câm miệng. Không được suy diễn lung tung ” Lăng Trang Dung quát Vân Thấu, mắt lại len lén liếc Hạ Tử Y, lại làm ra điệu bộ sợ hãi, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng hoàng hậu nương nương đã hạ độc nàng.
Độc Cô Hàn nhíu nhíu mày. Người ta thường nói chủ nào tớ nấy. Hắn nhớ khi Cúc Nhi nghe hắn tra hỏi việc Lăng quý phi giở trò ức hiếp hoàng hậu, nàng ta chỉ nói “Nô tỳ không dám đặt điều”, còn ả nô tỳ của Lăng thị, không ngừng khua môi múa mép đem tội trạng đổ cho người.
Hoá ra đây mới chính là bộ mặt thật của sủng phi hắn ư?
“Nói vậy có ý tứ gì? ” Tốt. Cá đã cắn câu.
Chu thái y run run mở miệng “Bệ hạ... nếu người không chê... xin cho hạ thần kiểm tra toàn bộ thức ăn tối hôm qua nương nương”
À? “Tối hôm qua ” chứ không phải “hôm qua ” à? Có vẻ chắc chắn lắm nhỉ? Ừ. Cá đã cắn câu, tiếp theo giật lên, đem đi nướng thôi.
“Tuỳ các người. ” Hờ hững phân phó một câu, đáy lòng lại là một mảnh âm lãnh. Dung nhi, nghĩ tình chúng ta bao năm nay, trẫm không muốn truy cùng diệt tận, chỉ muốn trừng phạt nàng một chút xả hận cho Tử Nhi. Nhưng, nàng đã ngoan cố như thế, đừng trách trẫm hạ thủ bất lưu tình.
Hạ Tử Y nãy giờ mê mẩn ngắm nhìn Độc Cô Hàn, chợt nghe hắn đồng ý để giám định thức ăn, thì hoàn hồn, nàng thét lên một tiếng “Không được.”
Mọi người sửng sốt quay nhìn hoàng hậu nương nương. Lăng Trang Dung đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt. Sao thế ? Nhanh thế mà đã lòi đuôi rồi à?
Độc Cô Hàn không thèm để tâm vẻ ngạc nhiên của những người xung quanh, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Hoàng hậu mới bảo gì?”
“Thần thiếp nói, không-được-kiểm-tra-thức-ăn. ” Hạ Tử Y giọng điệu kiên định, từng lời từng lời hùng hồn vang lên, cứng cỏi đến mưa gió không thể phá huỷ.
“Hoàng hậu nương nương nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ người biết nguyên nhân thần thiếp sinh biến? ” Lăng Trang Dung đắc ý nhìn Hạ Tử Y. Rõ là nha đầu ngốc. Có xuống hoàng tuyền cũng đừng trách ta, có trách thì trách nhà nguơi quá ngu xuẩn.
“Lăng quý phi nên xem lại thái độ của mình. Ta dù gì cũng là hoàng hậu danh chính ngôn thuận của Tử tước quốc, đích thân tiên đế sắc phong, ta nói không được là không được ” Hạ Tử Y không biết lấy dũng khí từ đâu, lên giọng kháng nghị.
Khóe môi Độc Cô Hàn hơi nhếch lên, liếc xéo Hạ Tử Y một cái, trong mắt tràn đầy sủng nịch. Ừ, có tiến bộ, biết lấy danh phận hoàng hậu ra áp chế rồi.
“Hoàng thượng đã ra lệnh, hoàng hậu nương nương đây là... ” muốn lấy địa vị thê lấn át phu sao?
Lăng Trang Dung vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Hạ Tử Y, lạnh lùng chờ lời nói thuyết phục của nàng, nghĩ cũng đừng nghĩ, khẳng định tiện nhân này sợ hãi, nói cũng không thành lời, lập tức bị hoàng thượng nghi ngờ, tống vào địa lao, sau đó chỉ cần phụ thân phía sau hậu thuẫn, chẳng mấy chốc ngôi vị mẫu nghi thiên hạ này sẽ thuốc về nàng.
Nào biết, Hạ Tử Y chỉ lạnh lùng nhìn, tròng mắt đen hiện lên một tia châm biếm, lạnh lùng nhếch môi nói:“Lăng quý phi, ta rõ ràng nghe hoàng thượng nói, tuỳ các ngươi, chứ người có bảo tuỳ các ngươi giám định thức ăn đâu. Huống chi, ở đây nhiều người như vậy, Lăng quý phi cam đoan các người ở đây là chỉ đích danh Lăng sủng phi ngài hay Chu thái y, hoặc giả là ta sao?
Lại cố tính nhấn mạnh chữ sủng phi, ý bảo Lăng Trang Dung đừng ỷ sủng mà sinh kiêu, vọng tưởng một tay che trời.
Thanh âm lạnh như băng phát ra từ gương mặt yếu đuối nhát gan, khiến nam tử đối diện ngẩn người, có chút suy nghĩ nhìn nữ nhân đầy dũng khí trước mặt, nàng như thế nào lại thay đổi?
Lăng Trang Dung hai tròng mắt trợn tròn, miệng há hốc, không biết nói gì. Nàng ta nói đúng. Hoàng thượng chỉ nói “Tuỳ các người”, đây vốn là một câu mơ mơ hồ hồ, có thể lý giải theo nhiều nghĩa.
Nếu hắn đã không hạ lệnh, thì không thể định Hạ Tử Y tội danh trái mệnh thiên tử.
Không ngờ nàng nổi danh tài nữ kinh thành, hôm nay lại thua lý luận với nữ tử xuất thân ty tiện.
Hạ Tử Y tiến tới Chu Hoài Lễ, nâng mắt lên, quét hắn một lượt, từng bước ép hắn về phía sau, không lạnh không nhạt nói,
“Chu thái y, mọi người trong cung đều biết, buổi tối hôm qua trên bàn ăn chỉ có hoàng thượng, hoàng hậu, và Lăng sủng phi của hoàng đế cùng dùng thiện. Nay ngài nhất định đòi giám định thức ăn, đây là đang... nghi ngờ ta, hoặc hoàng thượng ?” Hừ. Muốn tổn hại phu quân nàng sao? Đừng có mơ.
Với kiến thức của thái y làm sao không biết các món đó tương khắc. Không cần nói cũng biết ai là người phía sau chỉ đạo toàn bộ câu chuyện?
Tất nhiên hạ nhân sẽ không dám trước mặt hoàng đế nói này nói nọ. Nhưng thanh danh của hắn sau việc này sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đây là điều nàng không muốn nhất.
Câu cuối cùng khiến vị Chu thái y tội nghiệp nào đó chính thức ngã xuống đất, mồ hôi chảy ròng ròng như tắm. Đắc tội sủng phi hoàng đế trả giá bằng mạng mình, đắc tội hoàng hậu nương nương cả nhà đi đoàn tụ ông bà, còn đắc tội hoàng thượng... cửu tộc diệt môn.
Len lén đưa ánh mắt dò xét cái người đang giữ mấy trăm mạng người trong gia tộc mình một chút, trước mắt hắn là một ánh mắt chan chứa yêu thương không ngừng hướng về hoàng hậu.
Hắn cũng là nam nhân, hắn hiểu ý nghĩa ánh mắt đó, càng hiểu hơn tình cảm đó không phải là giả dối.
CMN. Tìm nhầm nhà, nương nhờ nhầm cửa, bán mạng nhầm chủ nhân rồi.
Ngực Chu thái y nhảy bùm bùm... vài chục cái, gương mặt đang bình thường dần chuyển sang tái xanh, vội vàng dập đầu sám hối “ Hạ thần biết tội..... Xin hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tha mạng”
“Tử Nhi, lại đây! ” Độc Cô Hàn cau mày ra lệnh, nhìn bề ngoài thoạt như hắn khó chịu vì hoàng hậu chuyên quyền, nhưng thực tế, lòng hắn rất cao hứng. Những lời của nàng, rơi vào trong tai hắn hệt như một dòng nước ấm chảy khắp đáy lòng . Đây là lần đầu tiên thấy một Hạ Tử Y mạnh mẽ như vậy, nàng hợp tình hợp lý, uy nghiêm khiến người vừa kính vừa sợ lại không thể không nể phục. Người nữ nhi nhìn có vẻ vừa nhát gan vừa yếu đuối này, thì ra cũng sẽ có lúc vì hắn mà phá kén thành bướm.
Hạ Tử Y ngoan ngoãn bước đến bên cạnh hắn. Độc Cô Hàn chỉ chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu bảo nàng ngồi.
“Dạ”
Độc Cô Hàn đưa ly trà đang uống dở cho Hạ Tử Y, “Nàng tính xử lý chuyện này thế nào? ” Ánh mắt cũng không thèm nhìn xuống người thái y tội nghiệp mải mê dập đầu, trán đã ướt đẫm máu, da thịt bong ra từng mảng.
Hạ Tử Y tiếp nhận ly trà trên tay hắn, vừa uống vừa suy nghĩ, “Bệ hạ, thần thiếp nghĩ, Chu thái y trẻ người non dạ, tuy có lỗi, nhưng cũng không nên trách phạt nặng nề, làm tổn phúc khí của bệ hạ, chỉ nên.... ” nàng suy nghĩ mãi không biết nên phạt thế nào.
“Chỉ nên phạt hắn 50 đại bản, sau đó sai người đưa kim thương dược trị thương, phạt nửa năm bổng lộc sung vào ngân khố. Đúng không?” Độc Cô Hàn mỉm cười tiếp lời.
Hạ Tử Y như đứa trẻ đang bí đề tài được nhắc nhở, gật đầu như giã tỏi “Đúng, đúng, nên xử lý như thế. ”
Độc Cô Hàn sủng nịch xoa xoa đầu Hạ Tử Y, “Truyền ý chỉ của trẫm, Chu thái y trẻ người non dạ, làm phật lòng thánh ý, phạt 50 đại bản, sau đó sai người đưa kim thương dược trị thương, phạt nửa năm bổng lộc sung vào ngân khố” , thanh âm băng lãnh trái ngược với ánh mắt cùng điệu bộ cưng chiều Hạ Tử Y, cứ như thể phát ra từ hai người khác nhau.
Nhìn điệu bộ sủng ái của Độc Cô Hàn dành cho Hạ Tử Y, Lăng Trang Dung cảm giác hoá đá, nàng ngây người, đây là lần đầu tiên nàng không có can đảm tin vào ánh mắt mình, người nữ tử ti tiện này lại có thể giành được nhiều yêu chiều hơn nàng sao?
Không thể được.
Lăng Trang Dung ôm Độc Cô Hàn, nghẹn ngào, “Bệ hạ, thần thiếp thân thể suy nhược không rõ nguyên nhân, tỷ tỷ người lại ngăn cản các thái y điều tra minh bạch. Hoàng thượng, tỷ tỷ tỷ tỷ đây là. . . . . . ” Nói tới đây, vô số giọt nước óng ánh tựa như hạt châu bị đứt thi nhau rơi xuống, bộ dáng mềm mại nhu nhược chọc người thương tiếc.
Độc Cô Hàn trước nước mắt giai nhân, chỉ đơn giản nâng nàng dậy, ôn nhu dỗ dành “Nàng mệt rồi. Nghỉ ngơi đi.”
Không thể tưởng tượng nổi hắn thấy nàng đau thương rơi lệ mà không mảy may xúc động, Lăng Trang Dung gần như phát điên, đột nhiên, quỳ ôm chân hắn,“Tại sao có thể như vậy? Hoàng thượng, người yêu thần thiếp nhất mà. Hôm nay thần thiếp bị người hãm hại, sao ngài lại để kẻ ác tiêu diêu ngoài vòng pháp luật? Hoàng thượng, lời thề năm xưa của chúng ta, người còn nhớ không? ”, Lăng Trang Dung khóc khàn cả giọng, không còn tâm trí để ý tới dáng vẻ có ôn nhu hay không, có trìu mến động lòng người hay không…, “Chàng là bàn thạch. Thiếp và bồ vi. Bồ vi dai như tơ. Bàn thạch không đổi dời”
Độc Cô Hàn bối rối nhìn qua Hạ Tử Y, thấy nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hai mắt đăm đăm vào Lăng Trang Dung đến mất hồn. Tâm hắn nhảy bộp bộp vài cái, run run nắm tay nàng, giọng khàn khàn “Tử Nhi, ta.....”
Lúc này Hạ Tử Y tâm trí phiêu diêu tận đâu đâu, còn để ý gì đến thái độ lo sợ được mất của Độc Cô Hàn. Trong lòng nàng lúc này chỉ có 1 suy nghĩ: Thơ hay. Phải cố gắng ghi nhớ, sau này học tập, làm nhiều bài thơ tình hay như thế tặng phu quân. Hì.
“Hay cho một màn Thần nữ hữu tâm, Tương Vương vô mộng, hoàng nhi, cục diện này các con định xử trí thế nào?” , một giọng nói vang lên trước cửa, kéo theo sự chú ý của mọi người.
Độc Cô Hàn, Hạ Tử Y, Lăng Trang Dung, cùng chúng nô tài có mặt tại Chiêu An điện vội vàng quỳ xuống,
“Nhi thần/ Thần thiếp tham kiến mẫu hậu. Chúc mẫu hậu thọ như miên trường, phúc như địa cửu”
“Chúng nô tài tham kiến thái hậu.”