Thế mà lần đầu tiên trong đời Lục Chính Thần lại bị một người gọi là TRAI BAO
Đúng thật là gan lớn mà, anh nhướng nhướng mày nhìn chằm chằm tập năm triệu tiền mặt trên bàn đó, môi không tự chủ được mà giương lên .
Nói không tức giận thì chắc chắc không phải nhưng thôi...!đã bị vật nhỏ kia xem là trai bao thì cứ tính là trai bao đi.
Dù sao...!anh nhìn vết đỏ dính trên ga nệm kia.
Môi nhếch lên thêm sâu...không ngờ vật nhỏ này lại là xử nữ…Thật thú vị ha!
Trong lòng Lục Chính Thần lúc này không khỏi hứng thú về Giang Tĩnh Lạc, lúc này miệng anh thì thầm
- Vật Nhỏ à! Em sẽ bị tôi tìm thấy nhanh thôi…lúc đấy đừng hòng thoát nhé!
Chính là vừa nói dứt câu anh chợt nhận ra mình quên khuôn mặt cô gái nhỏ đấy rồi.
Lúc nãy anh còn nghĩ tại vừa tỉnh nên còn quên trước quên sau, nhưng ngồi ở đây tầm mười lăm phút rồi chứ ít ỏi gì đâu...!anh thật sự quên mất tiêu rồi, làm sao mà tìm?!
Lục Chính Thần vì chuyện đại sự mà nhanh chóng đứng dậy, anh mặc lại quần áo đi ra ngoài quầy tiếp tân định hỏi rõ cô gái tôi qua nhưng…
Hỏi mọi chuyện xong, Lục Chính Thần mặc dù bên ngoài vẫn bình tĩnh nhưng bên trong của anh lại đang rất tức giận vì sự việc lúc nãy , anh nhìn tiếp tân rồi lạnh giọng hỏi.
- 5 giây lấy ngay ra đây cuộc băng ghi lại từ camera của phòng 1408! Nhanh lên, đừng để tôi phải chờ đợi lâu.
Tiếp tân nhìn xuống một lát, cơ thể cô run rẩy nhìn Lục Chính Thần mà nói
- Chủ...!chủ tịch...!hôm qua Bar và Khách Sạn đang trong...!trong quá trình tu sửa Camera giám sát...!nên...!nên không có ghi hình được.
"
- Cô nói cái gì cơ? Không ghi được lại? " Lục Chính Thần nhíu chặt mày, sát khí tỏa ra càng ngày càng nhiều, cố kìm lại anh lạnh giọng hỏi.
- Chủ tịch...!chủ tịch...tôi..tôi thành thật xin lỗi " Hai cô run rẩy muốn nói nhưng lại không dám nói.
Lục Chính Thần đang muốn bộc phát cơn giận ra ngoài ngay lúc này thì trợ lý của anh – Hà Tử Thành chạy vôi vào, anh ta thở dốc rồi nói
- Chủ...!chủ tịch...!đêm qua anh đi đâu vậy? Tôi tìm anh mệt muốn chết ra rồi đó...
Đúng lúc tiếp tân thoát được khỏi kiếp nạn tai ương này mà thay vào đó người nhân sẽ là anh…
Hà Tử Thành nhíu chặt mày nhìn Lục Chính Thần, không màn có rất nhiều nhân viên ở đây, anh hung hăng ôm chặt lấy Chính Thần, thì thầm nhẹ vào tai của anh anh nói.
- Hu hu chủ tịch, anh biết là tôi vừa nhận được cái tin nhắn khẩn cấp kia của anh là chạy bỏ mạng đến đó không? Thế mà đến nơi lại không thấy anh đâu, ở bên ngoài đó rét lạnh ra sao anh biết không huhu? Tôi ở đó cùng các anh em tận 3 tiếng đồng hồ, quay lại khách sạn mới biết anh đang hưởng lạc.
Chủ tịch anh thật xấu xa.
Lục Chính Thần nhìn Hà Tử Thành bằng ánh mắt không thể đùa giỡn, giọng lạnh nhạt đẩy Hà Tử Thành ra nói
- Giờ này chẳng thích hợp để đùa giỡn.
Tôi hỏi cậu, tại sao camera giám sát của bar và khách sạn đều tu sửa?
Hà Tử Thành ho khan một tiếng dài rồi chớp một mắt để mắt kia quan sát tình hình , nhìn cách nói chuyện của anh Hà Tử Thành hình như anh đã lỡ làm chuyện gì sai rồi hay sao ấy nên Lục Chính Thần mới nói chuyện với anh bằng giọng điệu lạnh nhạt như vậy
- Thần,…ừm , khụ...!cậu quên à! Hôm qua phải sửa lại vài chiếc nên nhân viên đến, tôi do thấy cái camera ở phòng 1408 đó hơi cay mắt nên lấy xuống thay nên là…hì hì
Lục Chính Thần nghe xong, môi nở nụ cười gian ác nói nhỏ
- Đúng lắm, cậu làm tốt lắm! Cô gái hôm qua đã ngủ với tôi…
Lục Chính Thần vừa nói vừa như gây ra áp lực cho Hà Tử Thành , sau đó anh chốt lại bằng một câu ngắn gọn mà súc tích
- 2 ngày! Đúng hai ngày thôi, chỗ camera hỏng trong khắp thành phố này sẽ được cậu tự tay thay nếu không tìm ra cô gái đó.
Lục Chính Thần như vừa trút một nhát gánh nặng xuống người Hà Tử Thành.
Nói xong anh rời đi, Hà Tử Thành đứng đờ người đó khóc không ra nước mắt..Tại sao> tại sao người chịu khổ luôn là anh?
Trong những ngày đấy, Hà Tử Thành dường như không ăn, không ngủ được vì phải lo nghĩ đến việc tìm cái cô gái đã ngủ với Lục Chính Thần mặc dù đến khuôn mặt còn chưa được nhìn thấy… Đúng là không khác gì mò kim đáy biển
- 2 ngày! Đúng hai ngày thôi, chỗ camera hỏng trong khắp thành phố này sẽ được cậu tự tay thay nếu không tìm ra cô gái đó.
Sau hai ngày một manh mối cũng không có, Hà Tử Thành vui vẻ cầm bộ đồ dùng đi quanh thành phố S để thay từng cái camera… hít hít những màng bụi trong lòng khiến Tử Thành dường như rất vui vẻ..
trong nỗi buồn
Trong thời gian Tử Thành còn đang mân mê mới những cái camera thì Lục Chính Thần dường như không hề bỏ qua một cơ hội nào để có thể tìm ra cô.
Anh tìm hết mọi ngóc ngách, đến những quán bar hay khách sạn gần đó nhưng cô như không cánh mày bay đi trong nỗi vô vọng của Lục Chính Thần
Thậm chí còn vẽ ra sơ lượt một vài chi tiết nhỏ trên khuôn mặt cô...! nhưng mọi thứ đều không giúp ích anh được gì ngoài việc càng ngày càng nhớ thương.
Anh nhớ in cái cảm giác đó...!nhớ in cái cảm giác vào sâu trong cô đó...cái cảm giác ấy thật sự không thể quên được.