Lục Chính Thần chằm chằm nhìn bóng dáng hậm hực rời đi của Hà Tử Thành mà dở khóc dở cười, môi anh câu lên cười khẽ.
Hà Tử Thành, vẫn ngây thơ như năm nào...!haizz!!! Buồn chán thật…
Vật Nhỏ a! Đêm hôm đó không lẽ em đã quên mất anh? Hôm đó em đã có người khác hay chỉ vì cô đơn nên mới lấy anh chơi đùa?
Lục Chính Thần mơ màng nhớ về hình ảnh nhạt nhòa của Giang Tĩnh Lạc mà tự hỏi lòng.
- --
Thành Phố K
-Mẹ nuôi! Con sẽ sớm trở về .khi nào trở về mẹ nhất định phải dẫn con đi ăn thật nhiều đô ngon nha....!Giang Tiểu Lục nắm chặt tay Hàn Tâm, vừa an ủi vừa dặn dò cô.
Dừng chút cậu nhóc tiếp lời
-Ở nhà một mình mẹ nhớ ăn uống đầy đủ, không được ăn những thứ linh tinh hại sức khỏe đâu nghe chưa.
Đi làm nhớ khóa chặt cửa rồi để chìa khóa cẩn thận….
-Rồi rồi mẹ biết rồi!
Hàn Tâm nhìn cậu nhóc bảo bối mà mình nuôi dưỡng chơi đùa hàng ngày phải rời đi trong lòng xót không thôi mà đỏ cả mắt.
Giang Tiểu Lục ngoan ngoãn khoanh tay chào tạm biệt Hàn Tâm, trước khi được Giang Tĩnh Lạc đưa đi cậu nhóc còn quay lại vẫy tay tạm biệt cô.
Nhìn tiểu bảo bối trong nhà đi, căn biệt thự rộng lớn ngày nào vẫn luôn vang tiếng cười khanh khách, cùng với tiếng bước chân chạy nho nhỏ, giờ lại lại yên tĩnh đến đáng sợ
Hàn Tâm nước mắt cứ chảy ròng ròng trên khuôn mặt, cô dùng tay lau nước mắt nói
-Kiểu này mẹ không thể xa con lâu được rồi! Ông cụ non à!
Nói xong cô mặc áo khoác bên ngoài vào.
Trời cũng đã dần chuyển lạnh, phải làm theo lời tiểu bảo bối nói thôi…
Nhớ thời gian trước, lúc mà Hàn Tâm quen được Giang Tĩnh Lạc thì biết được bên trong cô còn có một sinh mệnh khác, cô ấy cũng giúp đỡ cô rất nhiều nên cô cũng muốn cô ấy ở lại sống với cô.
Nhưng chỉ có điều từ nhỏ Hàn Tâm đã không thích con nít, lo sợ sẽ gặp nhiều khó khăn
Nhưng…mọi chuyện cứ phải để thời gian sắp xếp
Hiện tại, nhìn xem.
Một người từng không muốn có sự xuất hiện của tiểu bảo bối kia thì bây giờ lại yêu thương nó hơn cả mạng sống của mình, không nỡ lòng nào mà để nó rời xa…
.........
Từ nhà đến sân bay, chỉ mất tầm hai mươi phút, bởi vì cần đi nhanh cho kịp giờ bay nên mới nhanh như vậy, chứ bình thường thật sự rất chậm.
Vừa xuống khỏi xe taxi, Giang Tiểu Lục đã bị Giang Tĩnh Lạc lôi nhanh kèm theo cái balo nhỏ xinh trên xe kèm theo vài đồ dùng
-Này Tiểu Lục! Ra đây mẹ dặn dò nhé.
Cậu nhóc nghe thấy ngoan ngoãn chạy lại chỗ mẹ
-Tí nữa, lúc lên máy bay mẹ đưa con cái máy điện thoại! Ngồi yên chơi để mẹ làm việc! Nghe không hả ông cụ non?
-Dạ mami
Cậu nhóc gật đầu nhìn trông thật đáng yêu
Tuy bốn bé nói rất nhỏ nhưng vẫn thu hút không ít ánh nhìn hâm mộ .
Nhiều đứa trẻ sinh ra nhưng chưa chắc đã dễ thương và hoàn hảo như Giang Tiểu Lục.
Mặc dù nhìn qua vẫn không nhận ra được nhưng ai cũng có thể biết ba cậu chắc hẳn là một người vô cùng đẹp trai mới có gen di truyền cao như vậy chứ.
Cái ánh mắt dòm ngó cục cưng của cô từ những người xung quanh đối với Giang Tĩnh Lạc không phải bất ngờ mà là quá quen thuộc, từ khi nhóc sinh ra đã được các y tá và bác sĩ hết mực khen đáng yêu rồi cũng từ đó đi đâu Tĩnh Lạc cũng phải đem bên mình cái khẩu trang cô nhóc.
Chuyện năm năm về trước cô cũng không nhớ rõ, ngay cả gương mặt của người đàn ông đã tình một đêm cũng được coi như là baba của tiểu Lục bảo bối của cô, cô còn không nhớ nữa là.
Vì thế nên cho dù bị nhìn hay bị chỉ trỏ chưa chồng mà có con, cô cũng không để ý, dù sao hiện tại một mình cô cũng đủ lo kinh tế cho đứa con bảo bối lên tận đại học cơ mà, miệng thiên hạ không hề giúp ít được gì cho mình, cô cần gì quan tâm.
-.....
Lúc này, Giang Tĩnh Lạc một tay kéo vali, một tay hơi giơ giơ về trước một chút, mắt thì nhìn thẳng về hướng mà tiểu bảo bối xách balo nho nhỏ của bé ở phía trước.
-Đi về phía trước nào bảo bối!
Tĩnh Lạc vừa nói xong, Tiểu Lục bảo bảo liền rẽ về hướng trái làm cô dở khóc dở cười..cuối cùng cậu nhóc quay lại xoa đầu nhìn cô
Sau khi thủ tục đã hoàn tất, cả hai cùng kéo theo vali và chiếc balo cùng khởi hành chuyến đi đến thành phố mới!
Tiểu Lục bước nhanh lên máy bay, vì cái nấc thang thì hơi bị cao, mà chân của cậu lại hơi ngắn nên những bước đi trông thật hài hước.
Một màn đáng yêu ngay trước mặt, không những không làm những người đợi phải khó chịu, mà còn thích thú cười đùa.
Giang Tĩnh Lạc nhìn mà cười ra cả nước mắt, cô nhìn cậu gọi
-Tiểu Lục Lục! Để chị tiếp viên bế con lên đi
Mấy chị tiếp viên trên máy bay đều rất muốn bế nhóc lên vì sự dễ thương kia như đả động trúng trái tim của người khác
-Không đâu!..Con muốn tự mình đi cơ, con không cần ai bế hết!