-Ôi giồi chú đừng đùa chị nữa, mấy lần chơi trốn tìm xong lừa chị rồi! Thôi không còn việc gì chị đi sắp xếp tài liệu tiếp đây, nhớ tí nữa đưa nó về nhà luôn cho chị nhá!
Giang Tĩnh Lạc đang chuẩn bị cúp máy thì Xuân Nghị nhanh chóng nói
-Thật đó, em tìm khắp nơi rồi vẫn không thấy Tiểu Lục đâu
Ở Giang Thị lúc trước, Xuân Nghị hay trông tiểu Lục giúp Tĩnh Lạc trong những lúc cô có việc bận gì, mà cả hai người họ lại hay chơi trốn tìm hay đồ cứu các thứ và lúc nào câu nói đầu tiên mà anh nói cho cô cũng là “ Em không tìm thấy nhóc rồi “ nên bây giờ Tĩnh Lạc cũng chỉ nghĩ vậy
Nhưng câu nói cắt ngang vừa xong của Xuân Nghị nghe cũng có vẻ nghiêm túc nên Giang Tĩnh Lạc hỏi lại
-Cậu chắc chắn với tôi là hai người không hề chơi trốn tìm chứ?
-Không hề, thằng nhóc nó đòi đi vệ sinh nên em sợ nó lạc định đi theo nhưng nó đòi đi một mình em mới dặn là đi cẩn thận kẻo lạc rồi em ra thanh toán … xong em quay lại không thấy đâu liền tìm khắp nơi, sau khi không thấy em mới ngay lập tức gọi cho chị đây
Xuân Nghị dứt lời cũng là lúc hai tay của cô run mạnh lên đến mức chiếc điện thoại cũng rơi Bộp xuống.
Bỏ mặc chiếc điện thoại dưới đất mà nhanh chóng cầm lấy túi xách chạy một mạch khỏi phòng họp lúc đó.
Bảo bối của cô…bảo bối của cô nhất định sẽ không sao…nhất định!
Tâm trạng của cô lúc này dường như không thể nào tả nổi, cảm giác lo lắng tăng nhanh không hề có điểm dừng.
Dù có là người bình tĩnh đến mấy nhưng trong hoàn cảnh này cũng không thể bình tĩnh được nữa.
……………
Cùng lúc này, Tiểu Lục vì quần bị kẹt nên mãi chưa thể ra ngoài, Lục Chính Thần mới lại gần cậu thêm lần nữa, lần này anh không quan tâm đến sự xua đuổi của cậu mà trực tiếp gỡ chỗ bị kẹt ra cho cậu nhóc, tiếp đó liền sửa soạn lại những chỗ không đúng cho cậu.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Lục Chính Thần cúi nhẹ xuống hỏi cậu
-Mẹ con là ai?
Giang Tiểu Lục nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ, xen lẫn với sự lạnh nhạt không khác anh hồi còn nhỏ, mà thứ khiến anh không thể không chú ý đến là thứ nằm trên khửu tay của cậu nhóc, là vết bớt gia truyền chỉ có Lục Gia mới có, hơn thế bản tính đó giống hệt với Lục Gia.
Lục Chính Thần suy đi nghĩ lại ngoài anh ra thì chẳng còn ai có thể nối dõi tông đường, cho dù có đi chăng nữa thì tuyệt đối sẽ không có cái bớt chứng minh là con của người mang trọng trách cũng như nhiệm vụ cả một Lục Thị to lớn.
Nhưng, từ lúc sinh ra tới giờ ngoài một người phụ nữ thì Lục Chính Thần chưa cham vào ai…
Vậy mà bây giờ lại lòi đâu ra thằng con thế này thì…cũng thật là….
Lục Chính Thần nhìn chằm chằm vào cậu nhóc rồi cười khì
Giang Tiểu Lục cảm giác khó chịu khi bị anh nhìn chằm chằm liền lạnh lùng nói :
-Chú hỏi làm gì? Có liên quan đến chú không?
Lần này Lục Chính Thần không nói nhiều nữa, động tác dứt khoát kéo áo của cậu nhóc lên nhìn kĩ vết bớt kia rồi so lại vết bớt của chính mình.
Giang Tiểu Lục giật mình đẩy anh ra nói
-Này, chú làm cái gì đấy? Chú là đồ biến thái hả?
Đều là cùng một vết bớt...!cũng không khác gì tưởng tượng của anh, lúc đầu anh còn nghĩ bản thân đang nghĩ chuyện gì đó quá hoang đường, nhưng hiện tại có thể thấy.
Càng nghĩ môi của anh càng nhếch lên câu
-Vật nhỏ của tôi, cuối cùng cũng có manh mối của em rồi! Vậy mà em lại tặng thêm cho tôi một tiểu bảo bối, đúng là không ngờ mà.
Trong lúc Lục Chính Thần còn đang vui vẻ thì Giang Tĩnh Lạc đang chạy trên các hành lang vô thức gọi
-Tiểu Lục ….
Tiểu Lục ….
Con đâu rồi?
Hai chân hai tay cùng giọng nói của cô run đến mức lợi hại.
Xuân Nghị nhìn thấy Giang Tĩnh Lạc như vậy liền cảm thấy xót xa không thôi.
Anh hiểu Giang Tiểu Lục quan trọng đến mức nào trong lòng Giang Tĩnh Lạc nhưng anh lại không chăm sóc cậu nhóc cẩn thận, mới khiến cậu bị lạc mất.
Lúc này anh thật sự không còn xứng đáng để đứng trước mắt cô, nếu như ….
Thì có thể anh còn không thể sống trên cõi đời này nữa.
Xuân Nghị đến gần Tĩnh Lạc, khẽ gọi
-Tĩnh Lạc, xin..xin lỗi!
Giang Tĩnh Lạc hướng mắt về phía Xuân Nghị, hai chân hai tay cô vẫn run nhưng lúc này nó run đến mức không thể nhấc lên được nữa.
Ánh mắt rơm rớm nước mắt, nó chứa đầy sự lo lắng kèm theo sự tức giận.
Giang Tĩnh Lạc cũng biết chuyện này không thể đổ lỗi cho một mình anh bởi trong chuyện này anh không hề sai ở bất cứ đâu nhưng bây giờ nếu không tìm được bọn trẻ thì không nhẽ trách cô? Trách cô mang theo cậu nhưng lại không chăm sóc cậu?
Giang Tĩnh Lạc cố gắng bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu rồi hướng về phía Xuân Nghị nói
-Bây giờ chuyện chúng ta cần làm là tiếp tục tìm thằng bé, tôi với câu chia nhau ra tìm thôi!