Cần gì chinh phụ, đến thẳng nhà cô gái kia rồi đem sính lễ các thứ bàn bạc hôn sự không phải nhanh hơn à, sau đó đem cả hai về nhà có phải xong không? Còn bày đặt các thứ, chán!
Lục Chính Thần nhìn bà, nhướng mày nói :
-Mẹ cứ xuất chiêu của mẹ đi, rồi mất con dâu với cháu trai thì con không chịu trách nhiệm cho mẹ đâu nhé! Mẹ tự chịu nha đừng chửi con là được.
Dừng lại một chút, anh nói tiếp
-Những chuyện thế này mẹ không hợp xuất chiêu đâu, nên để con tự mình lo liệu thì sẽ tốt hơn.
Dứt lời anh đi nhanh lên phòng của mình, trước đó còn dùng ánh mắt nói với bà " Mẹ nhớ đó nha, con dâu của mẹ mất thì do mẹ đó!! "
……………..
Vừa bước đến phòng, trong đầu Lục Chính Thần không tài quên được hình ảnh của Giang Tĩnh Lạc.
Bây giờ không cần tìm vật nhỏ cũng đã xuất hiện trước mặt, vậy cũng không cần phí thời gian như trước nữa mà chỉ cần trực tiếp là được rồi.
Lục Chính Thần ngước lên nhìn nhìn đồng hồ, chưa nghĩ ngợi được gì thì điện thoại của anh bỗng rung lên có người gọi.
-Alo, Chính Thần!
-Những gì tôi bảo cậu tìm cậu đã tìm xong chưa?
-Tôi tìm xong rồi, nhưng cậu phải đợi một lát tại nó đang load…
-Biết rồi! _ Lục Chính Thần vừa dứt lời liền cup điện thoại đi.
Ngay lúc đó điện thoại anh vang lên tiếng “ Píp píp “.
Là mail của Hà Tử Thành gửi đến, nhìn thấy mầy anh liền nhướng lên.
Cho anh hẳn mấy tiếng mà tìm được có ngần này thì chắc phải cắt bớt tiền thưởng cuối năm rồi…
Thông tin chi tiết :
+Họ tên : Giang Tĩnh Lạc
+Ngày sinh : 18/2/1994 ( 25 tuổi )
+Là con gái rượu của Giang Thành – Chủ Tịch Giang Đô.
Nhưng năm năm trước không biết lí do tại sao Giang Tĩnh Lạc lại rời nhà và tự mình lập nên một công ty mới – Giang Thị.
Từ khi sinh ra đã được mệnh danh top ba thiên tài có IQ cao nhất thế giới với số IQ là 199.
+Khi tròn 20 tuổi không lí do xin nghỉ học, sau đó quay một tháng quay lại thi liền đạt số điểm tuyệt đối, nhận được bằng tốt nghiệp rồi không thấy tung tích đâu.
+Trong hồ sơ không hề có một chi tiết nào về cậu bé luôn đi theo Giang Tĩnh Lạc được cô thừa nhận là con trai, chỉ có tên của cậu bé được xuất hiện còn lại đều bị ẩn đi một cách thần bí.
+Cậu bé cũng không được các trường mầm non nhận, bởi từ khi sinh ra trí IQ của cậu đã vượt quá 200 tức là hơn cả mẹ cậu.
“ RẦM “
Đọc xong dòng cuối cùng trên thông tin chi tiết, Lục Chính Thần dường như tức điên lên.
Đường đường là con trai của Lục Chính Thần mà lại không được đi học chỉ vì IQ quá cao ư? Những ngôi trường này chắc tồn tại lâu quá rồi, cần nên phá thôi!
………….
Trên đường về khách sạn, khuôn mặt của Giang Tĩnh Lạc ủ rũ đến mức không nói nên lời nào.
Cô biết trách nhiệm này không phải tại thằng bé đi lạc, tìm kiếm thằng bé đúng là việc vô cùng quan trọng nhưng không hiểu lòng cô cứ đau day dứt…là tại cô, chỉ tại mình cô thôi! Vừa mới vào đã gây tiếng xấu với công ty lớn thì sự nghiệp của cô chắc chắn không thể tiến lên nữa rồi huhu…
Thế này thì…giải quyết thế nào cho yên ổn đây trời ơi???
Giang Tiểu Lục léo đẽo theo sau cô, nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của mami cậu nhóc sợ đến mức không dám nói thêm một câu nào.
Đôi chân cậu nhóc đi từ nãy cũng đã mỏi, nhưng vì sợ mami tức giân nên cậu nhóc đành giữ trong lòng không muốn nói mami dừng lại chút.
Xuân Nghị càng đi càng thấy Tiểu Lục đi càng chậm liền biết ngay cậu nhóc sợ cô giận nên mới không dám nói.
-Chị ơi, đằng kia có quán nước, chúng ta nghỉ chân uống chút nước giải khát đi!
Giang Tĩnh Lạc dường như không nghe thấy gì chỉ tiếp tục bước đi với khuôn mặt đó, chỉ đến lúc Xuân Nghị hét lên thêm nữa cô mới chợt tỉnh lại, quay đầu nhìn đôi chân run lẩy bẩy cùng mày nhướng lại.
Giang Tĩnh Lạc cúi xuống ôm cậu nhóc lên, nhìn Xuân Nghị nói :
-Nghị, em cầm giúp chị túi đồ với balo của thằng bé được không?
Xuân Nghị cầm hết đồ lên, gật đầu với cô.
Cả ba cùng nhau đi vào nhà hàng ngày gần đó.
Anh chọn hai ghế có nệm êm cùng chỗ dựa tốt rồi bảo hai người ngồi lên, còn anh thì ra quầy gọi nước.
Giang Tĩnh Lạc đến bên cậu nhóc, vừa cởi đôi giày từ chân cậu cô liền nhìn thấy vết sưng trên chân cậu, càng nhìn cô càng xót không thôi.
-Bảo Bối! Đau lắm đúng không con?
Tiểu Lục nhìn xuống, môi cậu mím chặt lại lắc đầu.
-Không đau, chỉ hơi mỏi thôi mami!
Thấy cậu nhóc hiểu chuyện như vậy, Giang Tĩnh Lạc càng tự trách mình hơn vì không chăm sóc tốt cho cậu còn khiến cậu nhóc vì cô mà chân sưng tấy lên thế này.
Giang Tĩnh Lạc lấy từ trong túi hai ba tờ giấy ướt, cô lau nhẹ lên chân cậu nhóc nói :
-Bảo Bối! Mami xin lỗi con nhiều lắm, mami xin lỗi…..
Cô dường như cảm thấy mình thật vô dụng, vô dụng đến mức không còn từ nào để tả nữa rồi .