Sủng Hôn


Dù chuẩn bị đầy đủ trước, lúc Chu Tự Hoành chân chính tiến vào, vẫn có chút đau như cũ. Chỉ là một ít đau đớn này, rất nhanh bị cảm giác trống rỗng thay thế. Hựu An cảm thấy sâu trong cơ thể cô giống như xuất hiện một khoảng trống, loại trống rỗng này không ngừng khuếch trương, biến thành một loại trống rỗng khổng lồ, có nhu cầu cấp bách là phải lấp đầy.
Sau khi Chu Tự Hoành tiến vào, không khỏi thở dài thỏa mãn một tiếng. Người anh em tốt bị cô dâu nhỏ vây thật chặt nhanh chóng tăng vọt mấy lần. Chu Tự Hoành bắt được một cái chân của Hựu An, nâng lên, gác trên cánh tay anh, di chuyển thật mạnh. Hựu An theo động tác của anh, thiếu chút bị anh đẩy lên đến đầu giường, lại bị anh lôi trở lại, cong người lên, dùng lực rất mạnh mà đâm vào, lúc sâu lúc cạn, lúc nhanh lúc chậm......
Mồ hôi từ trán của anh túa ra, từ cái cổ màu đồng của anh chảy xuống cơ ngực, nhỏ lên thân Hựu An, nóng bỏng khiến cô run rẩy...... Thân thể cô dâu nhỏ thật mềm, Chu Tự Hoành cơ hồ đem cô thu nhỏ đè xuống giường, còn có thể hôn đến cái miệng nhỏ nhắn của cô. Sảng khoái cực hạn cả trên và dưới này, quả thật có thể sướng chết anh.
Tiểu nha đầu ở dưới anh tinh tế thở hổn hển, mảnh mai giống như anh tùy tiện bóp một cái là có thể bóp vỡ, theo động tác của anh, hai con thỏ nhỏ tuyết trắng trước ngực nhúc nhích trên dưới, mọc ra một ** trắng như tuyết...... Chu Tự Hoành hận không được hòa tan trong cơ thể cô, đột nhiên kéo cái mông nhỏ của cô, đem chân cô mở rộng thêm, cơ hồ thành góc tù, rút trọng kiếm ra, hung hăng trút vào, một cái lại một cái, mỗi lần giống như có thể sâu tận gốc......
Hựu An hốt hoảng kêu lên, loại độ sâu đó, cô thậm chí có thể cảm thấy. Người đàn ông này sắp đem cô xuyên thấu, nhiều lần đẩy đến nhụy hoa của cô. Cái loại cảm giác tê liệt đó, làm cô mở mắt, dùng một loại ánh mắt sợ rồi lại không, nhìn Chu Tự Hoành, không biết nên cầu xin anh thế nào, cô liền kêu đau: "Đau, quá sâu......"
Nha đầu này cũng không hiểu, ở trên giường, loại ánh mắt van xin này của cô, căn bản giống như kích thích. Hơn nữa cô có đau hay không, Chu Tự Hoành rất rõ. Bởi vì cô dâu nhỏ đang bao lấy anh, một hồi nhanh chóng một hồi co rúc, nếu anh không cố hết sức khống chế, sớm đã bị vợ anh bó chặt mà phải nộp khí giới đầu hàng.
Xuất tinh sớm là sỉ nhục của người đàn ông. Nếu để cho cấp dưới của anh biết, Chu Tự Hoành anh trên giường không được mấy phút liền nộp khí giới, mặt mũi của anh sẽ mất hết.
Sau khi Chu Tự Hoành đụng mạnh một cái chợt rút ra ngoài. Hựu An ừ một tiếng, thân thể đuổi theo anh, Chu Tự Hoành không khỏi bật cười: "Nha đầu ăn ở hai lòng, còn nói đau......" Nhanh chóng lật người cô lại, hai bàn tay to bắt được eo thon của cô, lôi dậy. Tiểu nha đầu lập tức chuyển thành tư thế quỳ sấp, Chu Tự Hoành từ phía sau đi vào, vọt thẳng vào hoa tâm......
Hựu An cảm thấy khó chịu nóng nảy. Cái tư thế này, quả thật giống khi cô còn bé, ở nhà bà nội nhìn thấy hai con Thổ Cẩu (chó màu nâu đất). Con đực cưỡi trên người con cái, dập dềnh cử động. Khi đó cô còn không hiểu những thứ này, còn đứng nhìn kỹ hai con chó rốt cuộc đang làm gì. Bà nội che ánh mắt của cô, dắt cô vào nhà, nói với cô: "Con Tiểu Hoàng phía dưới bị bệnh, Đại Hoàng phía trên chữa bệnh cho nó. Trẻ con mà nhìn, bệnh sẽ không khỏi."
Lúc ấy cô còn ngây ngốc tin thật, có ý tốt đem sườn bà nội cho cô trộm đưa qua cho Tiểu Hoàng. Mấy tháng sau, Tiểu Hoàng sinh một ổ chó con.
Hựu An cảm giác mình giống như thành con chó mẹ kia. Cô cảm thấy xấu hổ, cô muốn phản kháng, nhưng thân thể giãy dụa lại khiến cho Chu Tự Hoành tiến vào sâu hơn, nhanh hơn, thậm chí anh còn nâng một chân của cô lên......
Hựu An thật muốn khóc. Cô cảm thấy mệt quá. Cô cảm thấy eo mỏi lưng đau, nhưng người đàn ông giống như khuấy máu gà, không ngừng không nghỉ. Lúc Hựu An cảm thấy có lẽ mình lại muốn ngất xỉu, liền cảm giác gì đó trong thân thể chợt căng to. Chu Tự Hoành kịch liệt hôn cô, động tác va chạm nhanh hơn. Bị anh đụng, cơ thể Hựu An đau xót, một luồng nhiệt lưu phun ra, tưới vào mũi nhọn trên trọng kiếm của Chu Tự Hoành. Chu Tự Hoành rên lên một tiếng, rốt cuộc bắn ra ngoài.
Chu Tự Hoành vẫn chôn sâu trong thân thể vợ anh, lưu luyến trong nơi ấm áp đó. Thật lâu sau, Hựu An mới từ trong cơn ngất phục hồi tinh thần lại. Cô cảm thấy mình mất thể diện không chịu được, tư thế xấu hổ như vậy, cô lại bị người đàn ông này làm cho cực kỳ thoải mái.
Chu Tự Hoành ôm cô nằm xuống. Từ phía sau lưng từng chút từng chút hôn sống lưng, bả vai, lỗ tai cô, còn đặc biệt không biết xấu hổ nói với cô: "Vợ không đau chứ! Vừa rồi vợ rất thoải mái phải không, ừ......"
Thân thể của hai người vẫn như cũ gắn liền cùng một chỗ. Giọng của Chu Tự Hoành mang theo mập mờ cùng lười biếng sau khi thoả mãn. Hựu An mặc kệ anh, toàn thân đỏ giống như một con tôm mới vừa luộc chín.
Chu Tự Hoành hôn cô thật lâu, người đàn ông này rất biết **. Trước và sau đều vô cùng săn sóc, trấn an cho đến khi Hựu An từ từ buông lỏng, mới từ trong cơ thể cô rút ra, ôm lấy cô vào phòng tắm. Sau khi lại bị anh ăn vô số đậu hũ, Hựu An rốt cuộc cũng khôi phục sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Chu Tự Hoành đem cô đặt lên trên giường, đem rèm cửa sổ sát đất dầy cộm nặng nề ở đối diện kéo ra, Hựu An không khỏi thốt lên: "Thật là đẹp!" Chỉ biết nơi này là cửa sổ, thật không nghĩ đến ngoài cửa sổ lại tuyệt đẹp như thế. Nhìn qua núi non trùng điệp cây cối xanh mướt đang ở trước mắt, Hựu An giống như có thể nghe một loạt tiếng thông reo. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi vào trong nhà, thảm màu trắng mang theo một vầng sáng vàng óng ánh, nhìn qua vô cùng ấm áp.
Chu Tự Hoành đã mặc quần lính. Người đàn ông này ngoại trừ mặc veston thật đẹp trai trong hôn lễ, còn lại đều là quân trang, chỉ là rất thích hợp với anh. Hựu An cảm thấy người đàn ông thích hợp mặc quân trang nhất, chỉ có hai, một là Chu Tự Hoành, một chính là Giang Đông.
Mặc dù không được tự nhiên với Giang Đông nhiều năm như vậy, nhưng Hựu An không thể không đồng ý với lời Giai Kỳ nói Giang Đông cũng thật đẹp trai. Hơn nữa quân trang khoát lên người Giang Đông, liền có loại khí chất quân nhân lẫm liệt, tôn lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, thực gây chú ý. Giang Đông trời sanh chính là quân nhân, Chu Tự Hoành cũng thế. Nhưng hai người lại khác nhau, trên thân Chu Tự Hoành có một loại giảo hoạt. Nếu như lấy động vật để so sanh với hai người đàn ông này, Hựu An cảm thấy Chu Tự Hoành giống như hồ ly, một con hồ ly tu hành ngàn năm, Giang Đông lại như con sư tử, đứng ở đâu sẽ khiến cho người nơi đó run sợ.
Chu Tự Hoành xoay người lại, phát hiện mắt cô dâu nhỏ đăm đăm nhìn chằm chằm anh, không biết là nghĩ cái gì. Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn mình, co nắm tay bày tư thế, phô ra cơ ngực căng phồng, cơ bụng sáu múi rõ ràng :"Vợ à, hiện tại anh là của em, em muốn nhìn thì nhìn, muốn sờ thì sờ. Bảo người đàn ông của em nhảy thoát y, người đàn ông của em cũng có thể thử. Chỉ cần có thể đổi được một tiếng cười của vợ anh, thế nào cũng được."
Mặt Hựu An đỏ lên, nghiêng đầu đi, chu miệng không để ý tới lấy lòng của anh. Chu Tự Hoành biết, thu thập vợ anh không tốt, cả người cũng sẽ không hay. Da vợ anh quá non, mạch máu quá mỏng, hơi hơi dùng sức sẽ tạo ra vết bầm. Lúc tắm vừa rồi, nhìn thấy khiến Chu Tự Hoành thật đau lòng.
Chu tự Hoành đi tới hôn cái trán của cô một cái: "Anh đi nấu cơm, ăn cơm xong chúng ta đi leo núi." "Leo núi?" Hựu An cảm thấy bây giờ mình đi bộ cũng khó khăn, cô chu môi nói: "Không leo, cả người đều đau."
Chu Tự Hoành cười dụ dỗ cô: "Anh cõng em leo." Hựu An thật vô dụng rồi, hơi cử động, giữa hai chân liền đau, sau lưng cũng đau, eo cũng đau...... Cô cũng không biết còn chỗ nào không đau. Chu Tự Hoành thoa thuốc cho cô, không biết là thuốc gì, hơi lạnh, sau khi thoa xong thấy tốt hơn, nhưng vẫn còn đau.
Chu Tự Hoành đưa tay bế cô lên, nhẹ nhàng như ôm đứa bé: "Đi thôi, đi nấu cơm, cô vợ nhỏ nhà anh đói bụng......" Hựu An đưa tay nện cho anh một cái, âm thầm mắng người đàn ông rất lắm mồm này, lại thích trêu chọc cô.
Phòng bếp rất lớn, thức ăn trong tủ lạnh rất nhiều, nhìn qua đủ cho bọn họ sống ở chỗ này mười ngày nửa tháng. Ngồi yên trên ghế ở phòng bếp, cô chống cằm hỏi anhChu Tự Hoành lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp thịt bò hầm cách thủy đặt vào lò vi sóng, nhét một ly nước mật ong vào tay cô rồi mới nói: "Nơi này là biệt thự của Tự Hàn."
Mắt Hựu An trợn to: "Em trai anh làm gì?" "Cái gì em trai anh?" Chu Tự Hoành không ủng hộ chỉ chỉ chóp mũi của cô: "Là em chồng em, thằng nhóc này cái gì cũng thiếu chỉ dư có tiền, suốt ngày luôn gây chuyện. Phía bên kia là một thôn nhỏ miền núi, Tự Hàn thấy còn chưa khai phá, liền đến chỗ này mua đất, xây căn biệt thự này. Trời nóng thì chạy đến nơi này nghỉ mát, hàng ngày đều có người đến dọn dẹp phòng ốc, anh đã cho nghỉ rồi."
Hựu An nhấp một hớp nước mật ong, nháy mắt mấy cái: "Nói đi, anh mưu đồ bí mật đã bao lâu?" Bây giờ nghĩ lại, người đàn ông này quả thật hư quá đi, cái gì mà cho cô thời gian thích ứng. Từ trước đến sau, mới cho cô mấy ngày, liền đem cô nuốt vào trong bụng.
Hựu An cũng không phải là đứa ngốc. Ở nơi rừng núi hoang vắng, trước không thôn xóm sau không nhà cửa, mở tủ lạnh ra liền có thịt bò hầm cách thủy, nhất định là người đàn ông này đã sớm chuẩn bị.
Chu Tự Hoành đem mì nấu chín, nắm cằm của cô nâng lên, chụt chụt hôn một cái, cực kỳ thành thật khai ra: "Từ mấy giây sau khi quyết định cưới em, em chính là vợ anh." Hơi cúi đầu, từ cổ áo thun của cô nhìn thấy phong cảnh uyển chuyển bên trong, người anh em của anh nhanh chóng đứng lên.
Hựu An cúi đầu nhìn thấy đáy quần của anh phồng lên, không thể không đỏ mặt. Người đàn ông này quả thật chính là một công thú (con đực). Chu Tự Hoành cúi đầu, hôn lên bả vai cô, khe khẽ cắn một hớp, giống như biết cô nghĩ cái gì, hài hước nói: "Người đàn ông của em không phải cầm thú, người đàn ông của em là người đàn ông chân chính." "Em đói bụng." Hựu An không muốn thảo luận vấn đề này với anh, cô vô cùng tin tưởng, nói thêm gì nữa, không chừng cơm cũng không được ăn, người đàn ông này có thể đem cô đè xuống đất mà làm.
Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, tiểu nha đầu khôn ra rồi. Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe, anh không nóng nảy, một hớp cũng không thể ăn cho đủ, dù thế nào đi nữa bọn anh còn có thời gian.
Tài nấu nướng của Chu Tự Hoành thật rất tuyệt, giống như ba cô. Xét món mì thịt bò lại có Hương Hương Lạt Tiêu trụng qua, đặt ở trên mặt, cô ăn hết một bát to. Cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, đại khái cô thật muốn giảm cân.
Lấp đầy bụng, trên người giống như cũng hết đau. Chu Tự Hàn thật biết hưởng thụ, không khí nơi này mát mẻ giống như trở lại thời kỳ không có ô nhiễm.
Sau biệt thự là vách đá, mặc dù không khí mát mẻ, phong cảnh tươi đẹp, nhưng là đường núi sao? Hựu An nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy thềm đá, từ trên vách đá ngược lại rũ xuống hai sợi xích.
Chu Tự Hoành bấm gương mặt hồng hồng của vợ anh một cái: "Đến đây đi! Trèo lên lưng anh." Hựu An nghĩ đến độ cao của vách đá, đầu nhỏ lắc như trống lắc: "Cái đó, chú Chu, em không lên đâu, em ở dưới chờ anh."
Chu Tự Hoành chau chau mày, đưa tay ôm lưng cô, kéo một sợi dây thừng, cố định mấy cái liền đem cô đeo sau lưng anh. Bắt được sợi xích rũ xuống, từ từ giống như một con khỉ lớn leo lên.
Lúc leo đến một nửa, Hựu An nhìn xuống, bị sợ đến vội vàng nhắm hai mắt lại. Gió núi xẹt qua bên tai, cô giống như nghe được tiếng cười của Chu Tự Hoành. Đỉnh núi cũng không tính là cao, trong chốc lát liền lên đến đỉnh núi.
Ngồi trên đỉnh núi, Chu Tự Hoành chỉ chỉ bên kia nói: "Nơi đó là trại lính của anh." Hựu An giơ tay che trán nhìn một chút, bĩu môi, biết căn cứ huấn luyện của bọn anh ẩn trong khe núi, là một tin tức quân sự cơ mật. "Tại sao làm lính?" Lại mạnh mẽ hỏi anh.
Tự Hoành không khỏi cười, bế cô vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, thật lâu sau mới nói: "Vợ à, em là người đầu tiên hỏi anh vấn đề này. Cha mẹ anh cũng chưa từng, dường như xem việc anh tham gia quân ngũ là đương nhiên. Lúc học tiểu học, đại viện chỗ bọn anh có một đứa bé dáng dấp yếu nhược, thường bị anh và Giang Đông khi dễ. Sau đó lại bị bắt cóc, lưu manh bắt giữ cậu ta, kéo lên tòa nhà đổ nát bên cạnh đại viện. Tên lưu manh đem đứa bé kia mang lên tầng trên cùng. Lúc ấy rất nhiều cảnh sát tới, bao vây quanh tòa nhà, không ngừng kêu gọi đầu hàng, cuối cùng cũng không ngăn được tên lưu manh đẩy đứa bé xuống, cứ như vậy té chết, lúc ấy anh và Giang Đông đang ở trong đám người. Sau đó mới biết thần kinh tên lưu manh không bình thường, mẹ đứa bé k lãnh đạo của hắn ta, bởi vì chuyện công việc, bị kích thích. Trước đây, anh và Giang Đông vốn muốn làm cảnh sát, xem phim Hồng Kông, sùng bái cảnh sát mù quáng, cảm thấy cảnh sát cực kỳ đẹp trai, trong tay có súng, là có thể trừ bạo an dân. Sau đó mới biết, chỉ có làm lính, mới có thể làm một anh hùng trừ bạo an dân."
Hựu An cười, nguyên nhân rất thích hợp với Chu Tự Hoành cùng Giang Đông, trong xương hai người đều có một loại khí thế anh hùng.
Như vậy thật tốt, có một tiểu nha đầu thân cận với mình như thế, thân cận đến nổi có cảm giác thân thuộc gắn liền như máu thịt. Chu Tự Hoành chợt nhớ tới câu chuyện trong Thánh kinh, có lẽ Hựu An chính là cây xương sườn anh thất lạc 36 năm, tìm về liền hạnh phúc. Hai người đợi đến khi mặt trời chậm rãi lặn xuống mới xuống núi.
Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Tự Hoành ôm cô ngồi ở trước cửa sổ phòng ngủ ngắm trăng. Ánh trăng tối nay rất mê người, mơ hồ khảm trên không trung, tỏa ra ánh bạc nhàn nhạt, bao phủ lấy hai người, tựa như ảo mộng. Hựu An ngước đầu nhỏ mê đắm nhìn trăng sáng, lại quên rằng lúc trăng tròn tỏa sáng, hồ ly sau lưng liền biến thân......
Tác giả có lời muốn nói: viết vội vàng, có chữ sai thì mọi người góp ý nha!!!
Chu Tự Hoành cũng không muốn cầm thú như vậy, cũng muốn để cô dâu nhỏ nghỉ ngơi một lát. Nhưng một khi đụng tới vợ anh, liền hận không được đè cô dưới thân. Những thứ tự chủ anh vẫn lấy làm cao ngạo, ở trước mặt vợ anh không khác gì cái rắm.
Hơn nữa, hiện tại cô dâu nhỏ khéo léo tựa vào trong ngực anh, đầu nhỏ tựa vào trên ngực của anh, mới vừa tắm rửa qua, cả người tản ra mùi thơm sữa tắm. Mới vừa rồi lại ép cô uống 1 ly sữa, sữa tắm cộng thêm mùi sữa nhàn nhạt, lại mười phần hấp dẫn.
Lấy tiêu chuẩn của Chu Tự Hoành mà cân nhắc, vợ anh quá gầy. Hơn nữa, thể lực qua kém. Tối ngày hôm qua, lần đầu tiên không bao lâu liền hôn mê, sáng sớm hôm nay mặc dù kiên trì được, nhưng cuối cùng cũng thiếu chút nữa là ngất đi. Vì vậy, Chu Tự Hoành quyết định áp dụng phương pháp nuôi nấng, tranh thủ cô dâu nhỏ dưỡng thành tiểu nha đầu tinh tráng, giày vò thế nào cũng không sao.
Nghĩ tới những thứ này, đâu còn tâm tư ngắm trăng. Với Chu Tự Hoành, trăng sáng là khuyết hay tròn thật không có gì khác nhau. Trong đầu anh nhớ tới sáng sớm hôm nay, liền cảm giác phía dưới căng đau không chịu được. Cô dâu nhỏ mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, cổ áo hơi lớn, hơi nghiêng sẽ lộ ra vai nhỏ tinh tế, khiến cổ họng Chu Tự Hoành phát khô.
Cuối cùng không chống đỡ nổi vẻ hấp dẫn, cúi đầu hôn trên bả vai cô dâu nhỏ, dọc theo bả vai mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng gặm cắn. Bàn tay đi vòng qua, từ vạt áo duỗi đi vào, bắt được hai con thỏ nhỏ mềm mại trước ngực, bắt đầu vân vê trêu chọc. Mép môi trên bả vai dời đi, chạy xuống cổ cô, hơi thở nóng bỏng phun ở sau tai Hựu An, Hựu An cảm thấy cả người nóng ran.
Người đàn ông này rất biết **. Hựu An rõ ràng cảm thấy phía dưới một vật thể nào đấy đã cứng rắn như đá, hơi thở của anh cũng càng ngày càng nặng, nhưng anh không kích động đè cô xuống làm. Mà từng chút từng chút triền miên hôn cô, hôn xương bướm, bả vai, sau gáy, vành tai. Ở trong tai cô, lưỡi lưu lại linh hoạt ra vào, làm Hựu An cảm thấy thoải mái, nhưng cả người liền giống như có cổ lửa đốt, không thể tự chủ hừ một tiếng......
Tay Chu Tự Hoành từ từ trượt xuống dò vào trong quần lót rộng của cô, chen đầu gối vào, đẩy hai chân cô thành tư thế dạng chân. Tay của anh như ngựa quen đường cũ tìm được cửa đào nguyên, chui vào, sờ sờ. Chu Tự Hoành không khỏi cười nhẹ một tiếng, tiến tới bên tai cô, nói: "Vợ à, em đã ướt cả rồi, em cũng muốn phải không, hả?"
Cổ Hựu An cũng đỏ, cô cảm thấy mình thật mất thể diện, anh vừa hôn mình đã muốn, cô cứ như vậy: "A...... Ừ......" Mười ngón tay Chu Tự Hoành tinh chuẩn cắm vào, cái loại cảm giác đó trong nháy mắt liền tăng lên, khiến Hựu An thốt lên, rên ra tiếng. Muốn khép chân của mình, lại bị người đàn ông này mở thêm ra, hơn nữa anh lại bỏ vào thêm một ngón tay. Hai ngón tay khuấy động dây dưa trong cơ thể cô, loại cảm giác đó, cơ hồ có thể khiến người phát điên.
Hựu An yếu đuối kháng nghị: "Anh...... Anh đi ra ngoài......" Chu Tự Hoành khẽ cười một tiếng, nha đầu này thích nhất là ăn ở hai lòng. Thân thể của cô thành thực hơn nhiều so với cái miệng nhỏ nhắn, thân thể của cô nói cho Chu Tự Hoành biết cô thích như vậy.
Ngón tay Chu Tự Hoành nhanh chóng rút ra, một ngón tay khác liền đưa vào, phối hợp tần số rút ra đưa vào, vuốt ve trân châu nhỏ trong vỏ sò của cô...... Cùng nhau công kích. Kích thích quá lớn, thân thể Hựu An lại quá mức nhạy cảm, không bao lâu, tiểu nha đầu kêu lên một tiếng, phun ra.
Chu Tự Hoành nhỏ giọng nói: "Nha đầu vô dụng......" Rút tay ra giơ lên để cho cô nhìn, hai ngón tay trong không trung vương tơ bạc sềnh sệch, nhìn qua rất mị hoặc. Mà vẻ mặt người đàn ông trước mặt cô rất khác thường, đem ngón tay đặt vào trong miệng, từng ngón từng ngón nuốt vào, hơn nữa còn chận miệng cô lại, dùng sức hôn cô......
Bàn tay lưu loát cởi quần của cô ra, đem cô xoay thật nhanh, để cô đối mặt mình, đè xuống...... Thậm chí Hựu An nghe thấy tiếng vang phát ra lúc tiến vào, bởi vì ướt át......
Chu Tự Hoành không khỏi rên lên một tiếng, hưởng thụ cảm giác ấm áp khít khao trong nháy mắt bị bao lấy thật chặt...... Dùng răng cắn mở nút áo cô, bên trong, vợ anh trần trụi, thật tiện nghi cho Chu Tự Hoành.
Chu Tự Hoành giơ hai chân cô nâng cao, dục vọng nhanh chóng đứng thẳng, cả người Hựu An cơ hồ không cách nào chống đỡ, chỉ có thể đưa tay bắt lấy bả vai anh, giống như tư thế cưỡi ngựa bị động...... Chu Tự Hoành không hề gấp gáp di chuyển nhanh, mà một cái nhẹ một cái nặng......
Rất nhanh Hựu An bắt đầu không kiên nhẫn. Người đàn ông này cố tình trêu chọc cô, mấy cái nặng, cô mới vừa cảm thấy thư thái, anh liền có ý xấu muốn ngừng lại. Hựu An có chút khó nhịn ngắt mấy cái lên eo anh, Chu Tự Hoành cười, ngẩng đầu nhìn cô đề nghị: "Vợ à, tự em di chuyển đi, em muốn nhanh thế nào cũng được, được không?"
Hựu An đỏ mặt không đồng ý, cắn môi bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ cơ hồ muốn nhỏ ra máu. Chu Tự Hoành thở dài, vợ anh bị anh làm hư rồi, chính là mệnh để người khác phục vụ, một chút hơi sức cũng không muốn bỏ ra, lại còn muốn thoải mái.
Chu Tự Hoành kề sát vào con thỏ nhỏ trước ngực cô, cắn một cái, nói: "Nha đầu lười." Ôm lấy cô xoay trở lại, hai cánh tay có lực xuyên qua khuỷu chân của cô, nhấc lên, vọt một cái mà vào, cử động thật nhanh, tần số giống như mo bằng điện......
Hựu An bị một ** trong cơ thể khuếch tán ra an ủi, đánh chiếm. Loại cảm giác đó khó có thể hình dung...... Đột nhiên Chu Tự Hoành đẩy cô ra, cầm tay cô lên để cô chống vào kính cửa sổ sát đất. Chân Hựu An mềm nhũn suýt nữa trượt xuống, bị Chu Tự Hoành khóa chặt eo thon nhấc lên, đè hông cô xuống, từ phía sau tiến vào, đâm thật mạnh......
Tay của cô từ trên kính cửa sổ tuột xuống lan can trước mặt, nắm được mới không xụi lơ trên mặt đất. Hơi sức Chu Tự Hoành dùng là rất lớn, đem một chân cô nâng lên thật cao, rút mạnh tiến nhanh, mỗi một cái giống như có thể đâm thủng bụng nhỏ của cô. Hựu An thậm chí cảm thấy có chút đau, sau cơn đau có chút xót......
Cô chu mỏ muốn khóc, lại cảm thấy mỗi lần làm đều khóc thật quá mất mặt, lại nhịn xuống. Trong mắt vẫn còn chút nước mắt trong suốt lóe lên, cô quay đầu lại nhìn Chu Tự Hoành cầu xin anh: "Ừ...... Thật sâu...... Quá sâu...... Em đau......"
Chu Tự Hoành hôn cô một cái, thở hổn hển hỏi cô: "Đau ở đâu?" Bàn tay đi vòng qua, đặt trên bụng cô: "Là nơi này đau?" đồng thời phía dưới nhấn một cái...... Nhấn một cái. A...... Chân Hựu An mềm nhũn, nhưng eo bị Chu Tự Hoành vững vàng cố định, trực tiếp nhấc tới đụng mạnh hơn...... Hựu An cảm thấy, mình thật có thể bị người đàn ông này đụng đến chết.
Chu Tự Hoành nằm sấp trên người cô dâu nhỏ của anh, phấn khởi vô cùng, dọc theo xương sống cô gặm cắn từng chút từng chút, giống như ngàn vạn con kiến đục khoét xương **.
Chu Tự Hoành đột nhiên cảm thấy, ánh trăng dường như thay đổi. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu thẳng xuống, thoải mái tràn vào, ánh bạc nhàn nhạt trong trẻo rơi trên người vợ anh, giống như trải thành một tấm vải sáng màu bạc quanh người. Theo tần số va chạm của anh, ánh sáng không ngừng di động biến đổi, xinh đẹp sinh động mà linh hoạt.
Vợ anh thật đẹp, Chu Tự Hoành nhìn chằm chằm hình ảnh chiếu ra trên cửa sổ sát đất. Cô hiển nhiên khảm trong lòng anh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, môi đỏ mọng khẽ mở, ngước đầu, tóc dài trải ra thành một đường cong, đẹp đến động lòng người, đẹp đến nổi anh muốn cô bao nhiêu cũng không đủ
Cảm giác cô bắt đầu cấp tốc co rúc lại, giống như vô số cái miệng nhỏ nhắn dùng sức ngậm, hút người anh em tốt của anh...... Chu Tự Hoành rên lên một tiếng, gia tăng tốc độ, gần như độc ác vọt mạnh đẩy mạnh mấy cái, cảm giác nhiệt lưu tưới xuống trên người anh em của mình, Chu Tự Hoành gầm nhẹ một tiếng, hai người đồng thời lên đỉnh......
Chu Tự Hoành nhắm mắt lại, cảm thụ một ít dư âm vận động ** vui vẻ, mới ôm lấy vợ anh vào phòng tắm. Không giày vò cô nữa, rửa sạch liền bế ra ngoài, ôm vào ngực để cho cô ngủ.
Hựu An lại giật giật, cảm thấy không được tự nhiên. Ngày hôm qua thì bởi vì nửa chừng bị hôn mê, cả áo ngủ cũng không mặc. Cô không có thói quen ngủ trần truồng, cô lại giật giật. Chu Tự Hoành cúi đầu cắn chóp mũi của cô một hớp, uy hiếp cô: "Cử động nữa thì anh không bảo đảm còn có thể quản được ông xã nhỏ của em." "Ông xã nhỏ?" Nửa ngày Hựu An mới hiểu được người đàn ông này nói cái gì, không khỏi liếc anh một cái, cũng thật không dám cử động nữa.
Cảm giác rất kỳ quái, mặc dù mệt, lại không ngủ được. Mới vừa rồi tiêu hao thể lực, tắm nước nóng giống như khôi phục không ít. Bàn tay Chu Tự Hoành khoác lên ngang hông cô, từng cái một vuốt ve phía sau lưng của cô, giống như vuốt lông con mèo nhỏ, nhưng mà rất thoải mái.
Hựu An nhớ tới vừa rồi, chợt ngẩng đầu lên, chu miệng nói: "Anh thành thật khai báo cho em, trước đây từng có bao nhiêu phụ nữ?" Phồng má cong môi, nói ra những lời này có thể làm ê răng người khác.
Chu Tự Hoành không khỏi nhíu mày vui vẻ, tay trợt đến mông tròn vểnh lên của cô nhéo một cái, nói: "Tiểu nha đầu, muốn tính sổ với anh sao?" Hựu An hừ một tiếng: "Giải Phóng Quân không nên nói láo, em nhớ được người nào đó đã nói với em, 36 năm không khai trai. Sao em cảm thấy lời nói có chút phóng đại đấy."
Chu Tự Hoành cười nhẹ, trưng ra vẻ mặt hết sức oan uổng, nói: "Vợ à, anh bị oan, anh muốn giải oan." Hựu An làm như độ lượng vươn một ngón tay quơ quơ: "Bà xã anh rất khoan hồng độ lượng, chấp thuận cho anh giải oan, nhưng cơ hội chỉ có một lần. Chú Chu, anh cần phải nắm chắc cơ hội nha! Qua thôn này là không có nhà trọ đâu”
Chu Tự Hoành siết ngón tay của cô kéo vào trong miệng gặm một cái: "Nha đầu hư, còn gọi chú, gọi là ông xã." Lông mày Hựu An dựng lên: "Đồng chí Chu không nên trốn tránh vấn đề, khai ra thật rõ, phải biết chính sách của Đảng ta là thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị."
Rõ ràng là nhóc con tính toán chi li, còn bày đặt biểu hiện vẻ tha thứ hiền huệ, đáng yêu không chịu được. Chu Tự Hoành cúi đầu, ngậm cái miệng nhỏ nhắn nói dài dòng của cô, đẩy ra hàm răng, hôn cô, quấn lấy lưỡi của cô khuấy động, hút toàn bộ mật nước trong miệng cô nuốt xuống...... Hôn đến khi tiểu nha đầu thở hồng hộc mới đẩy cô ra.
Cảm giác người anh em của mình lại có khuynh hướng hăng hái, vội vàng hít sâu vài hơi trấn áp xuống, ôm vợ anh, nói: "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng, không cho hấp dẫn anh nữa."
Hựu An thật muốn trợn trắng mắt. Ai hấp dẫn anh, là anh hôn cô thiếu chút nữa hít thở không thông, vừa quay đầu, lại làm người ác cáo trạng trước. Chu Tự Hoành hôn đỉnh đầu cô, nói: "Trước khi gặp em anh cảm thấy phụ nữ thật phiền toái, nhưng cũng không cho thấy sinh lý của người đàn ông của em có thiếu sót gì. Người đàn ông của em rất bình thường, các chức năng cũng là của một người đàn ông đang ở thời kỳ sung mãn. Cái này vợ anh khẳng định thấm sâu trong người......"
Hựu An e hèm một tiếng: "Nói điểm chính." Chu Tự Hoành mới nói: "Về phần kỹ thuật, Tự Hàn mở công ty giải trí, video hình ảnh hạn chế nào mà không có. Chồng em thông minh như vậy, vũ khí sắc bén chất lượng, chiến lược phức tạp nào cũng có thể hiểu rõ, đây là bản năng của người đàn ông, có gì khó chứ."
Hựu An không thể nào tin nổi, nói: "Anh nói mấy cái này là đều xem video mà học được? Sao em lại có cảm giác, kinh nghiệm thực chiến của anh quả thật có thể sánh ngang với những nam chính kia rồi."
Chu Tự Hoành nghiêng người đè cô dưới thân: "Nha đầu hư, em cũng xem qua." Mặt Hựu An đỏ lên, Chu Tự Hoành được voi đòi tiên mà nói: "Vợ à, hay là anh lại đổi tư thế một lần nữa......"
Nói còn chưa dứt lời, Hựu An ba chân bốn cẳng đẩy anh ra, ôm lấy chăn lăn một vòng, lăn đến bên kia giường lớn, phòng bị nhìn anh. Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, đưa tay liền ôm cả chăn dẫn người vào lồng ngực, vỗ vỗ: "Hôm nay tha cho vợ anh, ngủ đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui