Sủng Lên Hot Search


Edit: Halex
Beta: Yuri
"Đó...!Đó là Quý Tẩu sao?" Nam phóng viên vừa rồi nhìn thấy cảnh này thì không thể tin được: "Cậu ấy...!cậu ấy đang cười?"
Nữ phóng viên cầm máy quay lên, mắng: "Ngớ người làm gì? Mau chụp hình đăng Weibo!!!"
Lập tức, hàng tá ánh đèn flash lóe lên khắp buổi khai máy.

Quý Tẩu không thèm để ý tới mà che chở cậu đi đến chỗ các diễn viên khác để tham gia nghi thức mở máy.

Kế bên Uông Bình là một nữ diễn viên của phim, Đào Nhã Bách, kế bên Quý Tẩu là một ông lão thuộc phái kỹ thuật, kế nữa là Hạng Kiệt.

Mấy diễn viên quan trọng đều đứng ở hàng này nhưng khi Uông Bình ngẩng đầu nhìn quanh, nhìn tới nhìn lui mà cũng không tìm được người cậu muốn tìm.

"Anh Uông Bình, có chuyện gì sao?"
"Không phải có người bảo Thang Hoàng Đồ diễn vai sư phụ của chúng ta sao?" Uông Bình thu mắt, "Sao lại không thấy đâu vậy."
Lần này Uông Bình đóng phim, mong đợi thứ nhất là được hợp tác với Ngô Quang Tễ, mong đợi thứ hai là được thấy vị diễn viên gạo cội Thang Hoàng Đồ này.

Hôm qua nghe nói lão Thang không tới, nhưng hôm nay cũng nên đi chứ?
"Lão Thang có chút việc nên phải hai ngày nữa mới vào đoàn phim được." Quý Tẩu nhỏ giọng giải thích với Uông Bình.

"Ồ, ra là vậy." Uông Bình gật gù.

Hai người cúi đầu thầm thì tám chuyện với nhau làm giới truyền thông lại lần nữa điên cuồng chụp hình.

Hai phút sau, Ngô Quang Tễ khoác trên người chiếc Canada Goose vội vã đi tới, tất cả mọi người đều rất nhanh ngay ngắn nghiêm chỉnh lại.

Ngô Quang Tễ nhận lấy microphone từ tay trợ lý, đứng dưới gió tuyết với năng lượng tràn trề, mặt mũi hồng hào.

"Các nhà báo, các bạn bè của tôi, cảm ơn, cảm ơn mọi người đã đến đây tham gia nghi thức mở máy của chúng tôi!"
Ngô Quang Tễ tâm sự với giới truyền thông mấy câu, sau đó mới quay đầu nhìn toàn bộ đoàn làm phim của ông, như được tiêm máu gà mà hăng hái nói về triển vọng của bộ phim này rồi mới dâng hương, cắt vải đỏ trên máy quay để hoàn thành lễ mở máy.

Sau khi làm xong các nghi thức thì các diễn viên đi thay phục trang để bắt đầu quay, còn đám ký giả thì lên xe để đến nhà hàng ăn cơm.

Trưởng ban hậu cần là người phụ trách chuyện mời giới truyền thông ăn cơm để cảm ơn bọn họ hôm nay đã đến giúp đỡ.

Nhưng mà không có một phóng viên còn tâm tư nghĩ đến việc ăn cơm nữa.

Vừa lên xe, bọn họ đã dùng tốc độ bàn thờ mở laptop, bắt đầu chạy đua từng giây từng phút mà soạn bản thảo.

Hôm nay có hai bản thảo cần soạn.

Cái thứ nhất là thông báo chính thức về lễ mở máy, cái này thì dễ, trong laptop đã có sẵn mẫu nên chỉ cần sửa một tí rồi chèn thêm hai tấm hình là ok.

Đại khái là không có phóng viên nào mong đợi loại bài này sẽ gây được sóng gió gì.

Quan trọng là cái thứ hai kìa.


Ảnh đế lạnh lùng tại buổi lễ mở máy tự tay choàng khăn cho fashionista hot nhất hiện nay, người đàn ông từ trước đến nay không bao giờ cười của giới giải trí lại có thể nở nụ cười ấm áp như hoa nở xuân về.

Dù không phải là phóng viên thì chỉ một người thích hóng chuyện bình thường cũng dư sức biết tin tức này chất lượng cỡ nào.

Hôm nay bao nhiêu view, bao nhiêu KPI* đều dựa vào bài báo này hết!
*KPI (Key Performance indicators): Chỉ số đánh giá thực hiện công việc, là thang đo sự hiệu quả hay hiệu suất.

Trên chiếc xe gập gà gập ghềnh, hầu như ai cũng chăm chăm cúi đầu soạn bản thảo.

Không chỉ nhanh hơn mà còn phải tốt hơn vì chỉ có bài báo đủ nhanh và đủ chất lượng mới có thể giành ngôi đầu trong cuộc đua này.

Dù xe đã dừng lại trước nhà hàng thì cũng không có vị phóng viên nào xuống.

Bản thảo viết xong thì được đăng bài đang không ngừng tăng view, bọn họ cũng không ngừng cập nhật số liệu từ đội hỗ trợ kỹ thuật bên WeChat.

"Các vị phóng viên, mời xuống xe dùng cơm..."
Không ai để ý.

Nửa tiếng sau, người thắng trong cuộc đua dần lộ diện, là một công ty truyền thông không mấy nổi tiếng, Comet Entertainment.

Mà lý do gần như duy nhất, chính là anh chụp ảnh chụp được cái ảnh quá xuất sắc.

Anh chàng bên Comet Entertainment vô tình chụp được quả ảnh thấy được mặt cả hai người.

Uông Bình và Quý Tẩu đứng giữa tấm hình, với background màu trắng xóa như một cánh đồng tuyết mênh mông phía sau.

Cả bức ảnh gần như chỉ có hai màu đen trắng, chỉ có chiếc khăn mà Quý Tẩu choàng cho Uông Bình là được chỉnh cho rực rỡ nhất, biến thành một màu đỏ bắt mắt.

Từ màu đỏ ấy, nhìn lên trên một chút là chóp mũi đỏ ửng của Uông Bình và cả ánh mắt dịu dàng dõi theo chop mũi ấy của Quý Tẩu, bonus thêm một nụ cười ấm áp.

Comet ỷ mình không danh không tiếng mà tiện tay tung ngay 2 tag #Quý_Tẩu_sủng_ái_Uông_Bình và #Quý_Tẩu_cười.

Người nhanh tay share bài đầu tiên là @Chính Thất Duy Nhất Của Quý Tẩu.

Mà click vào Weibo của vị chính thất này thì đầu tiên không phải là bài post đã share mà là một status.

@Chính Thất Duy Nhất Của Quý Tẩu: [Trời địu, anh ấy cười kìa]
@Người Trong Tim Quý Tẩu bình luận: [Chị iu gần đây lại đu ai thế?]
@Chính Thất Duy Nhất Của Quý Tẩu: [Cái gì mà đu nữa?]
@Chính Thất Duy Nhất Của Quý Tẩu: [Là Quý Tẩu đó! Anh ấy cười!]
@Người Trong Tim Quý Tẩu bình luận: [Há há há há há, đùa cũng đùa có lí chút đi, anh yêu nhà tôi chưa bao giờ cười nhá, bạn có chắc mình còn là fan anh ấy hông vậy?]
Chính Thất lười cãi với cái lí luận cùn này mà quay trở ra ngắm hình quàng khăn đỏ.

Mà Người Trong Tim vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ lại chợt im lặng.

Năm phút sau, Người Trong Tim khó tin mà nhắn lại:

[??? Anh nhà tôi??? Đây là anh nhà tôi??? Anh ấy cười??? Còn đi quàng khăn cho người khác???]
@Chính Thất Duy Nhất Của Quý Tẩu: [Ừm hử?]
@Người Trong Tim Quý Tẩu: [Hay là lăng xê?]
@Chính Thất Duy Nhất Của Quý Tẩu: [Má tỉnh táo tí đi, nhiều năm nay có ai nhờ Quý Tẩu lăng xê được chưa?]
@Người Trong Tim Quý Tẩu: [Ôi đệt...!Đmm...!Vậy...!Vậy tôi còn là người trong tim Quý Tẩu nữa không?]
@Chính Thất (không chắc) Duy Nhất Của Quý Tẩu: [Chị thấy là không rồi đó.]
_ _ _ _ _ _ _ _ _ __
Chuyện trên mạng Quý Tẩu tạm thời không rảnh mà quan tâm.

Anh vừa tiến vào phòng trang điểm đã vội vã đưa tận tay Uông Bình một ly cà phê nóng rồi mới cởi áo khoác ra.

Quý Tẩu đưa áo khoác cho Đường Giai Lâm, tiện tay cầm lấy túi chườm ấm áp từ tay cậu.

Đường Giai Lâm ôm áo khoác mà vẫn loay hoay, có chút khó hiểu hỏi: "Sếp, sao hôm nay sếp mặc nhiều vậy? Vừa khăn quàng vừa áo khoác rồi cả áo lông..."
Đường Giai Lâm còn đang tiếp tục lải nhải thì đã thấy Quý Tẩu, vốn đang mở nắp túi chườm, liếc mắt nhìn cậu, một cái liếc mắt so với gió tuyết ngoài kia còn lạnh hơn.

Trong nháy mắt, Đường Giai Lâm ngậm miệng.

Quý Tẩu mở nắp xong thì cầm túi chườm ra một góc để rót nước nóng vào.

Nhìn hơi nước trắng xóa bốc lên, Quý Tẩu nhíu mày.

Anh Uông Bình thật sự là...!
Tối hôm qua Quý Tẩu đúng là cố ý không nhắc anh ấy mặc nhiều đồ.

Nhưng Quý Tẩu đâu có ngờ là có người thật sự lại có thể chỉ mặc một bộ âu phục đứng giữa trời đông như vậy.

Thật sự là làm người khác tức chết!
Quý Tẩu mang vẻ mặt không mấy vui vẻ mà đóng nước, vừa đóng nắp lại đã thấy Đường Giai Lâm cầm điện thoại vội vã đi về phía này.

"Sếp, là điện thoại của anh Đồng."
Anh Đồng, hay tên đầy đủ là Đồng Nhạc, là đại diện và phó giám đốc văn phòng của Quý Tẩu.

"Ừ." Quý Tẩu vừa ôm túi chườm ấm áp vừa đi qua một góc nghe điện thoại: "Anh Đồng, có chuyện gì sao?"
"Xem Weibo chưa?" Đồng Nhạc nói thẳng.

"Đang ở phòng trang điểm, chưa xem."
"Vậy bây giờ cậu xem thử đi, đặc biệt là bảng hot search ấy, có niềm vui bất ngờ luôn."
Quý Tẩu ừ một cái rồi cúi đầu mở Weibo ra, vào bảng hot search lướt từ trên xuống.

Vừa tới top 6, đầu ngón tay Quý Tẩu đã thoáng ngừng lại.

Lúc này, trên top 6 của bảng hot search bất ngờ góp mặt dòng #Quý_Tẩu_sủng_ái_Uông_Bình
Một tay Quý Tẩu kẹp túi chườm, tay kia chụp màn hình dòng hashtag nọ rồi lưu vào điện thoại.


"Thấy chưa?" Đồng Nhạc hỏi.

"Thấy rồi." Quý Tẩu tiếp tục nghe trả lời, "Anh mua à?"
"Không phải tôi mua, là fan tự đẩy lên." Đồng Nhạc cười nói, "Sao hả, đỡ tốn một mớ tiền, vui không?"
Quý Tẩu từ chối cho ý kiến, nghĩ một lát lại hỏi: "Đúng rồi anh Đồng, hỏi anh chuyện này chút."
Đồng Nhạc vừa tiết kiệm được một đống tiền mua hot search nên đang gảy bàn tính rất vui vẻ, lúc nghe Quý Tẩu nói thì cảm giác cũng khác ngày thường nên cười nói: "Cậu cứ nói đi."
Quý Tẩu: "Hot search trên Weibo mua được đúng không?"
Đồng Nhạc: "..."
"Nếu được thì cho topic này lên hot search đi."
Sao tôi lại vớ phải một ông sếp như này???
Tay Đồng Nhạc không gảy bàn tính nổi nữa, cạn lời ngửa đầu nhìn trần nhà.

Một phút sau, trong điện thoại vang lên giọng Quý Tẩu bảo anh có việc.

Đồng Nhạc trực tiếp cúp máy.

Quý Tẩu cũng không để ý Đồng Nhạc cúp điện thoại trước, đưa di động cho Đường Giai Lâm rồi cầm túi chườm qua bàn makeup.

Sau khi ngồi xuống, Quý Tẩu ôm túi sưởi vào bụng để nó không hạ nhiệt.

Túi nước nóng vừa mới rót vào làm người ta khá khó cầm nên Quý Tẩu vừa phải giúp nó từ từ hạ nhiệt, vừa phải cố gắng để nó không hạ nhiệt quá nhanh.

Make up xong thì vừa hay nhiệt độ cũng vừa đúng.

Khi thợ trang điểm đang thu dọn đồ đạc thì Quý Tẩu đã đứng lên tìm Uông Bình.

Lúc đó, rèm phòng trang điểm kế bên cũng được vén lên, Uông Bình cầm vạt áo cổ trang nhảy chân sáo ra ra vào vào.

Quý Tẩu đứng đối diện Uông Bình vô tình thấy được chùm tóc đuôi ngựa của cậu đung đa đung đưa trong không trung.

Uông Bình mặt mày rạng rỡ, khi cậu nhìn Quý Tẩu thì Quý Tẩu thấy tim anh như nổ tung, điên cuồng đập loạn.

"Má ơi!!!" Uông Bình nở nụ cười chói lòa chạy đến trước mặt Quý Tẩu rồi kéo tay áo anh, lớn tiếng nói: "Học đệ, cậu đẹp xỉu luôn á!!!"
Quý Tẩu cười một cái rồi làm như ngại ngùng mà quay đầu đi.

Thật ra.

Quý Tẩu chỉ muốn mượn động tác này để giấu đi ánh mắt tham lam mà dù anh có muốn diễn cũng không diễn nổi.

Đúng lúc Quý Tẩu quay đầu đi thì anh lại thấy gương trên bàn trang điểm của Uông Bình.

Quý Tẩu không bỏ qua một chi tiết nào mà nghiêm túc quan sát.

Uông Bình đúng là hợp với thể loại cổ trang!
Mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa rồi chỉ dùng một mảnh vải để tô điểm.

Áo khoác trắng phủ lên ống tay màu xanh ngọc, dù chỉ là một bộ đồ cổ trang đơn giản mộc mạc cũng không che được khí chất tươi sáng của thiếu niên Uông Bình.

Uông Bình thấy Quý Tẩu ngượng ngùng quay đầu đi mà chảy cả tim.

Bình thường toàn ở với đám Turn On đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia, nay lại đột nhiên vớ được một em trai nai tơ lại còn hay xấu hổ thì quả là cực phẩm trần gian mà!
Đáng yêu xỉu, muốn xoa đầu quá đi.


Uông Bình nhìn trước nhìn sau, còn chưa chọn được nơi phù hợp để ra tay thì rèm cửa đã bị đẩy ra lần nữa.

"Hai người." Nhân viên đoàn phim thò đầu nói vọng vào: "Chúng ta phải đi quay phim rồi."
"À, được rồi." Uông Bình trả lời, không quên gọi Quý Tẩu, "Học đệ, đi thôi."
Câu điếc không sợ súng chính xác là để chỉ những con người như Uông Bình, bóng dáng màu xanh ngọc nhanh nhẹn bay nhảy trong phòng trang điểm khá trống trải.

Uông Bình mặc phục trang quay phim, kéo cửa ra chuẩn bị xông thẳng ra ngoài.

Bỗng.

Cậu bị một cánh tay kéo lại, sau đó lưng lại đụng trúng một thứ mềm mềm đang được ôm trong lòng người phía sau.

Cánh cửa mở khép vô tình để lọt những âm thanh ồn ào ngoài hành lang, nhưng còn chưa nghe rõ được thì đã bị ngăn cách bởi cánh cửa đóng lại cái "ầm".

Phòng trang điểm như ngăn cách với cuộc sống ngoài kia, chỉ còn cậu và Quý Tẩu.

Uông Bình loạng choạng một chút thì nhận ra thứ đang được ôm trong lòng người nọ là một chiếc áo lông, bên dưới còn có một thứ gì đó cấn lên.

Với thân thể cường tráng này thì đây hẳn là Quý Tẩu, đang quàng chiếc áo lông trên tay.

Uông Bình cảm thấy cả người như bị nhẹ nhàng vòng qua.

Nhẹ nhàng, vì còn cách người cậu khoảng một phân.

Quý Tẩu đúng là đang nhẹ nhàng ôm Uông Bình từ phía sau.

Sau đó anh lập tức buông tay rồi giúp Uông Bình khoác chiếc áo lông đã chuẩn bị sẵn.

Nhưng động tác ôm kia cũng không thèm thay đổi...!
Quý Tẩu mặc xong thì mượn tư thế khoác áo mà vòng tay lại, bao Uông Bình vào bên trong đôi tay anh.

Thật sự chỉ là bao bên ngoài thôi.

Bởi vì dù ăn mặc dày dặn như vậy nhưng cơ thể hai người cũng không hề tiếp xúc với nhau, mọi bộ phận đều cách nhau một đoạn nhỏ.

Không hề động chạm, nhưng so với trực tiếp động chạm còn ngại ngùng hơn...!
Uông Bình vừa tính nói gì đó thì lại cảm thấy lỗ tai lướt qua một làn hơi ấm áp.

Quý Tẩu hơi cao hơn Uông Bình một chút nên khi anh nhẹ nhàng cúi người thì môi chỉ cách lỗ tai Uông Bình vài cm.

"Anh Uông Bình, sau này trời lạnh phải mặc nhiều đồ vào." Giọng Quý Tẩu vô cùng cuốn hút, thong thả nói: "Nếu không em sẽ giận lắm."
Uông Bình: "..."
Tư thế này có chút ngại ngùng, mà giọng của Quý Tẩu lúc nói chuyện cũng làm Uông Bình cảm thấy hơi lạ.

"Học đệ, tôi..."
Uông Bình gượng cười, tính quay lại để nói với Uông Bình điều gì đó.

Trong khoảnh khắc quay lại ấy, mặt của hai người gần như là chạm vào nhau.

Uông Bình nhanh chóng lui ra, nhưng eo cậu lại đụng trúng cánh tay Quý Tẩu.

Uông Bình như bị đóng đinh nên không thể tránh đi, ngẩng đầu lên nhìn thử, mặt cậu và Quý Tẩu đang gần trong gang tấc....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận